Vương An giật giật khóe miệng, lấy một hạt dẻ đập lên đầu Trịnh Thuần, tức giận nói: "Bản cung không tin trên đời này có thần tiên, ăn bữa tối cuối cùng cái gì chứ.” Trịnh Thuần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn không yên lòng, một mực nhìn chằm chằm hắn, một bước cũng không rời. Vương An cũng chẳng thèm quan tâm. Chờ Thải Nguyệt dẫn người đem theo những thứ cần thiết đến, hắn nhanh chóng dựa vào cong thức trong trí nhớ, thực hành làm theo. Nhưng mà, lần đầu tiên hắn rất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.