"Công việc của Ngô đại nhân thật sự đúng là quá bận rộn.” Trương Chinh nhìn Ngô Diệu Tổ một chút, nghe không ra là đang ca ngợi hay là mỉa mai, cười nói: "Nếu như thế, Ngô đại nhân không cần tiễn ta nữa, bản quan tự mình rời đi là được rồi." "Chuyện này. . ." Ngô Diệu Tổ do dự một chút, vẫn là chắp tay nói: "Chuyện thật không đúng lúc, cầu xin Trương đại nhân thứ tội, bản quan xin đi trước một bước vậy." Nói xong liền đi ra ngoài, vẻ mặt lập tức...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.