"Ti chức, tham kiến điện hạ.”
Rất nhanh, Lăng Mặc Vân dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thuần, đi tới Đông cung.
"Tới rồi sao?"
Vương An vội vàng tiến lên, đích thân đỡ Lăng Mặc Vân dậy, vô cùng nhiệt tình nói: "Thống lĩnh Lăng đã ăn cơm chưa?"
"Đa tạ Điện hạ quan tâm, tại hạ đã dùng bữa tối ở trong cung."
Lăng Mặc Vân rất đúng mực nói: "Đã trễ như vậy, không biết điện hạ triệu ti chức đến đây, vì chuyện gì vậy?"
"Cái đó. . . Cũng không phải chuyện đại sự gì."
Vương An xoa xoa tay, hơi ngượng ngùng nói: "Là muốn cho thống lĩnh Lăng nhìn xem, bản cung có thiên phú luyện võ hay không..."
Thiên phú luyện võ?
Đêm hôm khuya khoắt, thái tử sai người lôi hắn ta từ trên giường dậy, chính là vì cho hắn ta xem thử, có thiên phú hay không?
Lăng Mặc Vân trong lòng chửi bậy, khóe miệng nhịn không được co giật.
Thiên phú luyện võ, không biết có hay không.
Nhưng thiên phú ăn chơi trác táng, hắn ta có thừa, hắn ta nhận thứ hai, tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.
"Vẻ mặt của ngươi là có ý gì vậy?"
Vương An liếc hắn ta một cái, đưa một tay chỉ lên trời: "Có thể vượt nóc băng tường, mười bước giết một người, đi ngàn dặm không để lại dấu vết, mấy trò này có thể nhìn ra không?"
Lăng Mặc Vân bất đắc dĩ gật đầu: "Có thể nhìn ra, nhưng mà..."
"Thật sự có thể nhìn ra sao?" Ánh mắt Vương An sáng lên, nắm lấy cánh tay Lăng Mặc Vân: "Nhanh, giúp ta nhìn nhìn xem, có phải là thiên phú bản cung muốn tràn bùng nổ rồi không?"
Lăng Mặc Vân im lặng, hắn ta muốn nói, nhưng sợ điện hạ sẽ không chịu được đả kích này.
Chẳng qua, thấy Thái tử nóng lòng như vậy, hắn ta cũng đã tới rồi, giúp hắn xem qua một chút cũng không thể chỉ trích nặng.
Rất nhanh, Lăng Mặc Vân thi triển phương pháp, hắn ta gọi là "Dò xương xét mạch" bí pháp, kiểm tra kỹ càng xương cốt khắp người.
Sau một nén nhang.
"Thế nào rồi?" Vương An hai mắt sáng lên, không thôi chờ mong.
"Điện hạ, thứ tội cho ti chức nói thẳng, thiên phú của ngươi rất bình thường."
Lăng Mặc Vân biểu lộ vẻ mặt đáng tiếc, lắc đầu thở dài.
"Cái gì? Không thể nào."
Ánh mắt Vương An mang theo nghi ngờ, chỉ vào gương mặt mình: "Chẳng lẽ là bản cung quá đẹp trai, ngay cả trời cao cũng đố kỵ, hay là. . . Ngươi khám sai rồi?"
"Ti chức khám hết lần này đến lần khác tận bốn lần, tuyệt đối sẽ không sai được." Lăng Mặc Vân, trực tiếp tạt cho Vương An một chậu nước lạnh.
"Ha ha. . . Làm sao có thể, biết đâu bản cung thể chất đặc biệt? Không thì đổi phương pháp kiểm tra khác?"
Vương An vẫn không thể nào chấp nhận: "Sao bản cung cảm thấy, bản cung là hỗn độn chi thể, nếu không phải là bẩm sinh Thánh thể đạo thai, chí ít cũng là Thái cổ thánh thể, Thương Thiên Phách Thể cũng được..."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhỏ dần, ngượng ngùng nói: "Bản cung... Sẽ không thật sự là một phế vật chứ?"
"Điện hạ, ngài còn trẻ, thời gian còn rất dài, hơn nữa thân là thái tử, cao thủ trong thiên hạ mặc cho người sử dụng, cần gì phải cố chấp... Thật ra thì, ngài có thể tự tạo một sự hứng thú khác..."
Lăng Mặc Vân nhìn trái nhìn phải nói hắn, cho Vương An cảm giác, giống như bác sĩ tuyên bố bệnh nhân mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi.
“Cơ thể ngài rất tốt, nên ăn thêm một chút, uống thêm một chút, tận hưởng cuộc sống lạc thú trước mắt...”
Hắn ta nên đi luôn đi!
Kiếp trước của Vương An là chiến sĩ, trong xương cốt co phần không an phận, chú trọng đến võ thuật.
Nếu như thế giới này, không có võ công thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác ở thế giới này, có vô số võ đạo cao thủ.
Trong đó vượt nóc băng tường, điều khiểu đồ vật từ xa, đi trên mặt nước, người khống chế các loại độc trùng kỳ lạ, còn có cả ẩn thân .
Sống ở thế giới như vậy, làm sao Vương An có thể an phận ngồi yên được?
Hơn nữa, hắn xuyên không qua đây, là do Thái tử trước đây bị ám sát.
Vị trí Thái tử này, tốt với người khác thế nào, cũng vẫn không thiếu người muốn giết hắn.
Cho dù không vì sự an toàn của bản thân, thì cũng phải học một bản lĩnh thật sự.
Vương An cũng không quen đem tính mạng mình, gửi gắm ở người khác.
Quân nhân.
Trời sinh là bảo vệ người khác, chứ không phải được người khác bảo vệ!
"Chẳng lẽ, thật sự không còn cách nào khác?"
Trời không tuyệt đường người, hắn cũng không tin, không thể tự mình tu luyện võ công được.
"Điện hạ, bây giờ ngài đã mười sáu tuổi, xương cốt đã định hình, kinh mạch cũng tắc nghẽn nghiêm trọng, thêm nữa thiên phú bình thường, căn bản không thích hợp luyện võ, gượng ép tu luyện, cũng là hi vọng xa vời..."
Lăng Mặc Vân không muốn quá vùi dập hắn, suy nghĩ một chút, vẫn nói rõ sự thật.
Vốn là không được, lại phải cho người khác hi vọng, đây mới thật sự là tàn nhẫn.
"Hi vọng xa vời, dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng, giai đoạn đầu nên tu luyện như thế nào, ngươi nói trực tiếp cho bản cung là được!"
Vương An khí thế bừng bừng, không thấy nản lòng chút nào.
Cho dù chỉ mạnh hơn kiếp trước một chút, cũng đủ để cho hắn hài lòng.
Lăng Mặc Vân hiếm thấy, có người cố chấp như thế, đây thật sự là tên Thái tử rác rưởi ngày trước sao?
Hắn há to miệng, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trầm ngâm nói:
"Thật ra, điện hạ... Còn có cách này có thể cải thiện được thiên phú của ngươi."
"Cách gì?"
Vương An bày ra bộ mặt kiểu ‘ta biết ngay’.