Mục lục
Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồ vô liêm sỉ! Ngươi vừa mới nói gì?”

Thấy vẻ mặt quần thần thay đổi, trước khi bọn họ kịp lên tiếng phản đối, Viêm Đế đã là người đầu tiên trợn trừng mắt.

Thằng nhóc hư thối này, ngươi có thể để cho phụ hoàng bớt mệt tâm một chút được hay không vậy.

Đã bị cả ngàn người chỉ mặt điểm tên rồi mà còn mắng chửi người khác một cách công khai như thế à?

Có biết chữ chết viết như thế nào không?

“Phụ hoàng đừng trách tội, nhi thần nhất thời buột miệng, là buột miệng thôi... ha ha.”

Vương An nói câu này xong, sắc mặt của quần thần mới hơi hơi dịu xuống, nhưng mà ngay sau đó mặt của bọn họ lại đen như đáy nồi.

Chỉ nghe Vương An nói tiếp: “Nhi thần quên mất. Phụ hoàng vốn anh minh thần võ, lần này chắc là ngài cũng sẽ bỏ qua cho nhi thần như lần trước thôi.”

“...”

Mí mắt Viêm Đế co giật.

Cảnh tượng này giống hệt cảnh Thái Tử công khai mắng chửi xa xả rằng mọi người là rác rưởi trong đại lễ tìm nhân tài hai ngày trước.

Ý mà Vương An muốn ám chỉ trong lời vừa rồi là ngoại trừ hoàng đế ra thì tất cả những người đang có mặt ở đây đều là kẻ ngu đần.

“Khinh người quá đáng!”

“Thân là Thái Tử, sao có thể tùy tiện nhục mạ triều thần, đây là chuyện chỉ có kẻ ti tiện bỉ ổi mới làm.”

“Thái Tử vô lí. Thần thỉnh cầu bệ hạ luận tội...”

Chỉ trong nháy mắt, sự tức giận của quần thần tuôn trào mạnh mẽ.

Ai ngờ...

“Câm miệng hết cho bản cung!”

Không đợi Viêm Đế lên tiếng, Vương An đã hét lớn một tiếng trước rồi.

Khí thế của quần thần bị kiềm hãm lại, thi nhau giật mình và nhìn sang hắn.

Viêm Đế cũng ngây người như phỗng.

Thằng nhóc hư thối này, chuyện đã tới nước này rồi, rốt cuộc thì ai cho ngươi dũng khí để ngươi dám kiêu ngạo như thế?

Vương Duệ thì ngược lại, hắn thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Thái Tử càng hành xử như thế thì sẽ càng chết nhanh hơn.

Trong mắt hắn hàm chứa một chút vui sướng khi người khác gặp họa. Hắn nói: “Thái Tử muốn chặn miệng của quần thần hết hay sao? Nói cách khác, người đang sợ hãi phải không? Sợ bị mọi người tố cáo? Sợ phải chịu trừng phạt?”

“Nói chuyện đùa đấy à, bản cung đang sợ hãi?”

Vương An chỉ vào lưu dân đang đứng phía sau, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Chuyện này là do ngươi sắp đặt, có đúng không?”

“Bổn vương không hiểu ý của Thái Tử.”

Ánh mắt của Vương Duệ đầy sự khiêu khích, còn trong bụng thì đang gật gù đắc chí. Đúng đó, là ta sắp xếp đó, ngươi có thể làm gì được ta?

Có bản lĩnh thì cắn lại ta đi!

“Ha ha...”

Vương An chẳng những không tức giận mà còn cười ngược lại: “Huệ Vương ơi Huệ Vương à, ngươi ngu ngốc thì thôi đi, sao còn muốn liên lụy quần thần phải ngu chung với ngươi vậy?”

Hắn lại tiếp tục lắc đầu, thở dài: “Ôi, trong triều nhiều kẻ ngu ngốc như vậy, bản cung cảm thấy lo lắng cho tương lai của Đại Viêm ta quá!”

“Ngươi...”

Vương Duệ tức giận đến nổi mặt mày xanh mét. Quần thần cũng trừng mắt nhìn Vương An.

Trương Chinh không phục, nở nụ cười thâm trầm nói: “Thái Tử ngoan cố làm gì, ngài cứ ngoan ngoãn nhận tội thì tốt hơn đó.”

“Nhận tội? Ta có tội gì mà phải nhận?”

“Tất nhiên là tội mà nhóm lưu dân tố cáo điện hạ...”

“Ha ha ha...”

Trương Chinh vừa nói câu này ra thì Vương An bật cười thật to, cười thành một tràng dài.

Sau khi cười xong, hắn bày ra vẻ mặt giễu cợt, nói: “Đây chính là lý do bản cung nói các ngươi ngu ngốc. Người ta nói cái gì thì các ngươi liền tin cái đó... Ai nói với các ngươi những người lưu dân này tới đây để tố cáo bản cung?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Sắc mặt của Trương Chính hơi hơi thay đổi. Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau.

Nếu chuyện không phải như thế, mọi người ầm ĩ như đám quạ đen, mặt mũi gì cũng mất hết cả.

Viêm Đế nghe đến đây liền biết hình như có gì đó kỳ lạ, vội hỏi: “Thái Tử, lời Thái Tử vừa nói là thật sao?”

“Không có khả năng! Phụ hoàng, trước khi nhi thần vào cung đã biết rất rõ những người lưu dân này đến đây để tố cáo Thái Tử.”

Không để cho Vương An kịp lên tiếng, Vương Duệ đã khẳng định như đinh đóng cột

Những lưu dân này đã được hắn cho lương thực, hắn tự tay sắp xếp họ đến đây.

Hắn không biết rõ bọn họ thì ai biết rõ đây?

“Trẫm không có hỏi ngươi!”

Viêm Đế liếc xéo Vương Duệ một cái làm cho Vương Duệ lập tức câm như hến.

Sau đó, Viêm Đế lại quay sang Vương An, lên tiếng nhắc nhở hắn: “Thái Tử, thân là Thái Tử, ngươi biết rõ quốc pháp như núi. Chắc cũng biết rõ hậu quả của câu nói vừa rồi phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK