“Hít...”
Viêm Đế hít một hơi sâu, mặt ông đỏ bừng, cố gắng hết sức kiềm chế sự kích động trong lòng.
Ổn rồi!
Trẫm là vua của một nước, núi Thái Sơn đổ sập trước mắt thì mặt trẫm cũng không hề đổi sắc, sao có thể chỉ vì trăm vạn lượng bạc...
Không được, phải mau chóng kết thúc chuyện này tại đây.
Có thể lấy được bạc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trẫm không muốn nhìn đứa con trai của mình bị bôi nhọ.
Viêm Đế ổn định lại tinh thần, quay qua nhìn Lý Nguyên Hải: “Dẫn theo vài người nữa đi gọi tất cả những lưu dân ngoài kia vào đây cho trẫm.”
Lý Nguyên Hải tuân lệnh, mang thêm một đoàn thị vệ hoàng cung đi dẫn hơn một nghìn lưu dẫn đến.
Nhìn nhóm lưu dân quần áo tả tơi, mặt mày xám xanh, Viêm Đế thầm tự trách mình, ông hắng giọng, nói với vẻ tức giận:
“Tất cả mọi người, nghe nói các ngươi đều chạy từ bên Huệ Vương sang đây nương nhờ Thái tử, điều này có đúng không?”
“Đúng là như vậy ạ, chúng thần đều đến đây để nương nhờ vào Thái tử.”
“Thái tử Điện hạ là người tốt, chúng thần muốn đi theo Thái tử để được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!”
“Mong Điện hạ thu nhận chúng thần...”
Ầm ầm ầm... Hàng nghìn người quỳ rạp xuống đất, chiếm cả một vùng rộng lớn, khuôn mặt ai nấy cũng đều mang vẻ khẩn cầu.
Sự việc lớn như này khiến quần thần ở đó biến sắc.
Không ai có thể ngờ được, một Thái tử luôn mang tiếng xấu là bất tài, chỉ biết quần là áo lượt trưng diện lại có nhiều người tự nguyện đi theo như vậy.
Đến cả Viêm Đế cũng phải nhìn Vương An với con mắt khác.
Có điều, nghĩ đến một trăm vạn kia, Viêm Đế hơi hơi hiểu ra tại sao những lưu dân này lại khăng khăng một mực muốn ở cạnh Thái tử đến thế.
Tên nhóc thối này còn biết cách thu phục lòng người cơ đấy.
Viêm Đế vô cùng vui sướng.
Thân là Đế Vương, Vương An đều nắm rõ trong bàn tay tình thế trong triều hiện nay.
Mặc dù Vương An giữ danh hiệu Thái tử nhưng trên thực tế, không có thế lực nào khác đứng sau hỗ trợ hắn, ngoại trừ chính bản thân ông - Hoàng đế.
Cho tới tận bây giờ, đây vẫn là nỗi trăn trở trong lòng Viêm Đế.
Bây giờ, tiểu tử này lại tự học được cách thu phục lòng người, đây đích thị là chuyện tốt.
Ít nhất thì sau khi ông trăm tuổi cũng có thể nghỉ ngơi một cách thật sự.
Viêm Đế càng nghĩ càng thích, đảo mắt nhìn hơn nghìn lưu dân đang quỳ dưới đất rồi bỗng nói với Vương An: “Những lưu dân này... con muốn xử lý như thế nào?”
Ước nguyện ngay từ đầu của những người này là được đi theo Thái tử để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng, dựa vào tình thế trong nước bây giờ của Đại Viêm thì việc tạo ra cuộc sống tốt đẹp hơn đâu có dễ dàng như vậy.
Một khi không được như kỳ vọng, thì chắc chắn người đứng đầu cường điệu hóa chuyện này lên sẽ bị hàng nhìn người thóa mạ.
Ông muốn nhìn xem Vương An có đủ lòng can đảm và niềm tin để làm chuyện khó nhằn này không.
“Đương nhiên là thu nhận hết rồi ạ.”
Bất ngờ, Vương An đưa ra quyết định thu nhận tất cả lưu dân mà không hề do dự. Hắn bước lên phía trước, cao giọng tuyên bố: “Các vị hương thân phụ lão xin hãy đứng lên, bản cung đã đáp ứng lời thỉnh cầu của các người... Bản cung đảm bảo sẽ đem đến cho các người một cuộc sống mà các người hằng mong muốn!”
“Đa tạ Thái tử Điện hạ...”
Tiếng hò reo vang vọng cả đất trời.
Đám quần thần lại âm thầm lắc đầu, Trương Sĩ Ngôn thì châm chọc thẳng mặt: “Sống cuộc sống tốt đẹp... khẩu vị của đám lưu dân này thật khác với những lưu dân bình thường, Điện hạ tiếp nhận một cách dễ dàng như vậy không sợ kết cục sẽ đi ngược lại hay sao?”
“Đúng đó, Điện hạ làm như vậy là không ổn...”
Quần thần đều đồng loạt thảo luận.
“Ha ha... Tại sao các vị đại thần lại nói vậy, những người làm chính trị lại không nghĩ đến việc để cho dân chúng sống tốt hơn, coi dân chúng như những con chó hèn hạ, chỉ làm qua loa cho xong thì làm sao xứng với sự cung phục của dân chúng được?”
Ánh mắt Vương An sắc bén, giọng nói trầm bổng: “Phải hiểu rằng bổng lộc mình nhận đều là mồ hôi, nước mắt của dân, lấy của dân thì phải biết làm cho dân!”
Hắn chỉ tay vào những lưu dân trước mặt: “Các ngươi nhìn bọn họ đi, cuộc sống tốt đẹp mà họ luôn ao ước đơn giản đến nực cười... Chẳng qua chỉ là mong ước được ăn đủ no, mặc đủ ấm, có chỗ êm ấm dung thân mỗi khi mưa đến bão về.”
“Chúng ta là người bề trên, đến chuyện này mà còn không làm được thì còn nắm quyền làm gì nữa? Làm quan làm gì nữa?”
“Nhà cao cửa rộng một nghìn gian, hàn sĩ thiên hạ nhoẻn miệng cười, gió mưa không màng, vững như núi…”
Mọi người đều ngây ra.