Nói xong, nàng ta làm như chọc tức, dùng thìa múc kem bỏ vào miệng. Ngay sau đó, nàng ta hạnh phúc nhắm nghiền mắt, dôi mắt hoá thành hai đường cong như trăng non. "Ưm... ngọt ghê!" "Coi chừng ngọt rụng răng." Vương An có lòng tốt nhắc nhở. "Ai cần ngươi lo?" Triệu Văn Tĩnh bực dọc mở to mắt: "Sao hả, rốt cuộc ngươi có nhận lỗi hay không?" "Chẳng lẽ không phải là ngươi nhận lỗi với bản cung à?" Vương An không thèm quay đầu lại. "Rõ ràng ngươi bắt nạt ta trước." Triệu Văn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.