Chợt hai má của Tô Mạc Già đỏ ửng, giống như hai đóa hoa dưới nắng chiều tà khiến lòng người ngây ngất. Nàng ta vội vàng đứng lên, lau khô nước mắt, nhìn qua Vương An, không biết nên khóc hay nên cười, cúi đầu hành lễ: "Điện hạ." "Mạc Già, nghe cũng đã nghe thấy được, ý tốt của em vợ, ngươi và ta cũng không thể phụ lòng hắn ta được, sau này phải càng thân thiết hơn mới được." Hàng phục xong con ngựa non Tô Doãn Văn, Vương An cũng không còn gọi là Tô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.