Mục lục
Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừ, không tệ, Huệ vương nói rất hợp lòng trẫm"

Đối với sách lược của Huệ vương, Viêm Đế thấy không tệ, ông đưa mắt nhìn quanh một vòng: "Các chư vị còn có ý kiến gì nữa không? Nếu không có thì trẫm xem như đã công bố người chiến thắng trong sách luận lần này!"

Mặc dù là hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của Viêm Đế lại nhìn vào Vương An.

Thằng nhóc thối, nếu ngươi không nói gì thì xem như ngươi vô duyên với ngôi vị thủ khoa, vụ đánh cược này người cũng thua luôn.

Vương Duệ cũng nhìn về phía Vương An, vẻ mặt tự mãn: "Thái tử điện hạ, ngài nghĩ kế sách này như thế nào?"

Vương An chậm rãi ngẩng đầu, chép miệng nói: "Nên nói như thế nào đây nhỉ... Ngươi ngu si như vậy, sau này đi ra ngoài, đừng nói bổn cung là anh em của ngươi."

Im lặng.

Im lặng tuyệt đối.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Vương An lại trở nên quái dị!

Ngày hôm nay Đại Viêm loạn trong giặc ngoài, bất kể là phân tích tình hình hiện tại, hay là phương pháp để cứu dân bị nạn thì các biện pháp của Huệ đều hoàn toàn là thượng sách cho triều đình.

Nhưng thượng sách hay như vậy, ở trước mặt Thái tử, lại bị nói thành là ngu xuẩn?

"Hừ! Kế sách của Huệ vương điện hạ có thể nói là hoàn hảo, Thái tử điện hạ đây là đang muốn lòe thiên hạ sao?"

Trương Lan cười nhạo liếc mắt nhìn Vương An, khiêu khích nói: "Chẵng lẽ Thái tử điện hạ có thượng sách gì tốt hơn nữa sao?"

"Thượng sách à!"

Đầu ngón tay Vương An xoay cây quạt xếp, mỉm cười nhìn Trương Lan nói: "Không sai, bổn cung đúng là có đấy!"

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt của mọi người đều co quắp lại. Huệ vương có trên một trăm phụ tá, nói bàn về kế sách thì có thể xem như đó là sách lược được sửa đi sửa lại nhiều lần của hàng trăm người, rồi cuối cùng mới cho ra một kế sách tốt nhất.

Mà Thái tử... chỉ có một mình.

Dù một người có lợi hại đến cỡ nào thì làm sao có thể so sánh với hàng trăm người được?

Trương Chính và Từ Hoài Chi nghi ngờ nhìn Vương An, trên mặt như thấy một chuyện cười hài hước vậy. Nếu như việc cứu trợ thiên tai có thể diễn ra dễ dàng như vậy thì nó đã không phải là vấn đề khó khăn trong hàng nghìn năm nay.

Ngay cả sắc mặt Viêm Đế cũng hơi trầm xuống, tên tiểu tử thối này, có phải ngươi ỷ vào thơ ca không tệ nên bắt đầu bay bổng rồi không đấy.

Đến cả trẫm cũng thấy đây là biện pháp tốt nhất rồi, sao ngươi lại nói còn có thượng sách tốt hơn được chứ?

Nếu dám bịa chuyện, trẫm sẽ lập tức liên tục đánh chân ngươi đấy.

Trương Lan hừ lạnh muốn giễu cợt đôi câu, nhưng lại bị Vương Duệ vươn tay ngăn lại, khoanh tay cúi đầu ra vẻ cung kính với Vương An, cười nói: "Xin Thái tử điện hạ chỉ giáo!"

Vương An vỗ đầu thở dài nói: "Được rồi, bổn cung này sẽ dạy cho ngươi biết làm thế nào để cứu trợ thiên tai vậy, trước hết, bổn cung hỏi ngươi, mục đích cuối cùng khi ngươi cứu trợ thiên tai là gì?"

Trong lòng Vương Duệ nghĩ thầm, bổn vương đương nhiên là vì lấy lòng dân, nhưng ngoài mặt thì oai phong lẫm liệt nói: "Dĩ nhiên là vì giải quyết vấn đề ăn uống của lưu dân, biểu dương hoàng ân rồi."

Cũng thật biết nịnh hót!

Nhưng mà ta đã đồng ý cho ngươi nịnh bợ như vậy chưa?

Vương An lắc đầu nheo mắt nói: "Vậy thì bổn cung nói cho ngươi biết, ngươi đây không phải là biểu dương hoàng ân, mà là nguy hại xã tắc."

Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt chợt đại biến, nguy hại xã tắc, đây chính là trọng tội đấy! Thái tử cũng độc đoán quá rồi phải không? Một cái mũ như vậy, lại dám tùy tiện chụp loạn lên.

Sắc mặt Viêm Đế cũng trở nên lạnh lùng, trong lòng nghĩ đợi việc thi tuyển này kết thúc, trẫm chắc chắn phải dạy cho ngươi một bài học thật tốt. Đúng là cái miệng kia cái gì cũng dám nói mà!

"Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý này!"

Sắc mặt Vương Duệ trắng nhợt, lập tức quỳ xuống, nhưng trong lòng lại cực kỳ hưng phấn, Viêm Đế ghét nhất là việc huynh đệ xích mích với nhau, hành động này của Vương An không nghi ngờ gì chính là tự đào mồ chôn mình.

Hắn ta nhìn Vương An, vẻ mặt đầy tức giận nói: "Tại sao Thái tử điện hạ lại nói lời này?"

Trương Lan cũng vội vàng quỳ xuống, khàn cả giọng nói: "Bệ hạ, Huệ vương đã hết lòng vì đất nước, lời của Thái tử điện hạ muốn hãm hại Huệ vương bất nhân bất nghĩa ạ!"

"Đúng vậy thưa bệ hạ, Huệ vương điện hạ hết lòng vì đất nước, lời của Thái tử điện hạ hoàn toàn là bịa đặt!"

"Thần tán thành!"

"Thần cũng tán thành!"

"..."

Trên đại điện, lập tức có hàng chục người quỳ xuống vì Huệ vương mà cầu xin tha thứ.

Lúc này Vương An thấy hơi ngạc nhiên! Trời ơi, lão tử chỉ nói sự thật thôi mà! Sao lại phản ứng mạnh như vậy làm gì?

"Được rồi, để bổn cung này sẽ nói cho ngươi biết tại sao lại nói ngươi đang làm nguy hại xã tắc."

Không đợi Viêm Đế mặt lạnh cất lời, Vương An đã đứng lên, từng bước tiến gần về phía Vương Duệ.

Vương An nhìn chằm chằm Vương Duệ, giọng nói chậm rãi truyền khắp địa điện.

“Kế sách của Hoàng huynh, có tính khả thi quả thực rất cao, nhưng nguy hại cũng rất lớn, bổn cung nói đại khái vài ý thế này thế này!

“Một là, dùng lưu dân để quản lưu dân là một đề xuất hay, tuy nhiên lại không đúng thời điểm. Sách lược này có thể dùng để cai quản các bộ lạc ở phía Tây Nam của Đại Viêm, nhưng dùng với các lưu nhân sẽ chỉ có một kết cục mà thôi."

"Đó chính là đám người gọi là có uy tín kia sẽ được nuôi dưỡng thành những người có đặc quyền trong đám lưu dân."

"Chỉ cần bọn họ có chút lòng riêng nào đó, lấy lương thực làm tiền đặt cược là đã khống chế lòng người rồi, ngay cả cuộc sống với kiều thê mỹ thiếp cũng có thể lắm chứ."

“Cuối cùng, hậu quả sẽ làm nhiều người chết hơn."

“Thứ hai, sách lược của hoàng huynh, hào nhoáng nhưng không có thực, chẳng giải quyết được gì ngoại trừ một miếng ăn cho dân chúng!"

“Dù cứu trợ đến cùng, tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của thì rốt cuộc lưu dân vẫn là lưu dân"

"Điều quan trọng nhất ở đây là lưu dân cái gì cũng không làm mà vẫn có ăn, chuyện này rất dễ sinh ra sức ì giữa các lưu dân! Cho dù chiến sự ở biên giới phía bắc đã được giải quyết thì bọn họ cũng đã quen với cuộc sống há mồm đợi ăn rồi, sẽ mấy ai muốn quay lại giống như thuở xưa trước đó chứ?"

“Thứ ba, tai họa ngầm quá lớn!

"Xem như chiến tranh ở biên giới phía Bắc đã dừng, triều đình dùng quân đội để bắt lưu dân giải tán, nhưng tính nết của bọn họ lúc này đã trơ ​ra rồi, còn bao nhiêu người trong số họ yên tâm canh tác ruộng đất, đến lúc đó hai trăm nghìn lưu dân có thể biến thành hai trăm nghìn nhân khẩu.

“Thứ tư, vấn đề ổn định cuộc sống!"

“Lưu dân mỗi ngày ngoài việc được triều đình cung cấp nửa bát cháo thì không có gì khác để đảm bảo cả."

"Mùa đông sẽ sớm đến thôi, tất cả chúng ta đều biết ở kinh thành mùa đông lạnh giá như thế nào rồi đấy! Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu lưu dân bị chết rét? Không phải mười nghìn thì cũng là tám nghìn."

"Thứ năm, vấn đề sức khỏe ......"

Vương An chắp tay sau lưng nói năng hùng hồn, lúc kích động sẽ còn mạnh mẽ quở trách ba tiếng nữa.

Phía trên đại điện là một khoảng im lặng.

Tất cả bao gồm cả Trương Chinh và Từ Hoài Chi, bọn họ đều vốn là những người vừa rồi đã xem thường, lúc này nghe Thái tử dừng từng lý luận của mình bác bỏ hoàn toàn sách lược đó. Ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm miệng.

Ngay cả Viêm Đế lúc này ũng phải trơn tròn mắt!

Ông vốn dĩ cho rằng kế sách của Huệ vương thật tuyệt!

Kết quả, trong nháy mắt, Vương An đã chỉ ra hơn mười vấn đề, đây đúng là một cú tát vào mặt ông mà!

Viêm Đế nhìn Vương An, vừa vui mừng lại vừa nghiến răng nghiến lợi, tên tiểu tử này, hai trăm đại bản, trẫm quyết rồi.

Mà đám người lúc nãy quỳ gối Vương An sắc mặt đều tái nhợt, trán nhễ nhại mồ hôi.

Mỗi một lần Vương An nói, bọn họ đều phát hiện ra mình căn bản không thể nào phản bác lại.

Cuối cùng, Vương Duệ đang quỳ trên mặt đất nhìn Vương An, khóe miệng giật giật, nói: "Đa tạ điện hạ đã chỉ giáo, không bằng điện hạ nói một ít về thượng sách của mình đi!"

Nhìn thấy Vương An nói mười mấy vấn đề rồi mà vẫn chưa xong, Vương Duệ tức giận đến đau cả tim gan, chỉ có thể lên tiếng ngăn cản.

Nếu hắn ta không ngăn lại, kế sách của Huệ vương hắn đưa ra sẽ biến thành một trò cười lớn mất.

"Không sai, Thái tử điện hạ nói nhiều như vậy, nhưng cũng chỉ nói chuyện giật gân thôi."

Trương Lan cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vương An, nói: "Trước hết Điện hạ vẫn nên nói về thượng sách của mình để chúng ta cùng học hỏi một chút đi!"

Bới móc thì xem là gì chứ? Có thể giải quyết được vấn đề mới tính là có bản lĩnh thực sự!

Hắn không tin rằng Vương An có thể làm tốt hơn Huệ vương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK