“Ta cũng tặng Ngưng Hương cô nương một bài thơ.” Vương An chỉ vào Ngưng Hương, thốt ra: “Tống Ngọc sầu không đoạn, kiều nhiêu phấn tự hồng, ca thanh xuân thảo lộ, môn yểm hạnh hoa tùng (Tống Ngọc sầu không dứt, phấn hồng phiền nhiễu yêu kiều, tiếng ca lộ giữa rừng xuân, đóng cửa che hoa Hạnh) .” Lời vừa dứt, lập tức xung quanh đứng lên rầm rầm. “Hay, đối hay, đúng là đối quá hay, trời ơi!” “Vương đại nhân, vị công tử cùng họ này xem ra giỏi hơn rồi.” “Này, khó như thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.