Mục lục
Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhi thần tất nhiên biết đó là tội khi quân."

Vương An cười cười, không có một chút sợ hãi nào: "Có thật hay không, sao phụ hoàng không tự mình đi hỏi một chút."

Viêm Đế cảm thấy có lý, khẽ gật gật đầu. Ông nhìn đám lưu dân vẫn còn quỳ, rồi quay sang dặn dò thái giám Lý Nguyên Hải:

"Qua đó bảo tất cả bọn họ đứng lên hết đi, nhân tiện gọi một vài người đi lại đây."

Lý Nguyên Hải nhận lệnh là đi ngay. Một lát sau, ông ta đã dẫn theo mười người lưu dân quay trở về.

Viêm Đế vẫy tay ra hiệu cho thị vệ đừng ngăn cản họ đi vào, sau đó đính thân đi tới quan sát những người lưu dân này.

Những người này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hoàng đế trong truyền thuyết, bị sự uy nghiêm của Viêm Đế làm cho khiếp sợ đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy.

"Các ngươi đừng căng thẳng. Trẫm chỉ muốn hỏi các ngươi một câu." Viêm Đế cố gắng làm cho giọng nói của mình ôn hòa hơn một chút.

"Không... không chém đầu phải không ạ?"

Một ông lão tuổi khá cao vừa run cầm cập vừa nói: "Thảo dân nghe nói, nếu nói bậy nói bạ khiến hoàng thượng không vui là sẽ bị chém đầu."

Viêm Đế khẽ cau mày lại.

Viêm Đế vừa định mở miệng thì Vương An đã cười hề hề nói trước: "Ông lão đừng sợ. Ông cứ yên tâm nói sự thật ra. Phụ hoàng của ta lúc nào cũng yêu thương dân như con mình. Ông lão chẳng những không bị chém đầu mà còn có thể được ban thường hậu hĩnh nữa."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hoàng thượng muốn hỏi việc gì thì cứ hỏi đi, thảo dân biết gì sẽ đáp nấy."

Ông lão nói chuyện rất thật thà chất phác, những lưu dân đứng cạnh bên cũng thi nhau gật đầu và nói đúng ạ.

Viêm Đế nhìn Vương An bằng ánh mắt khen ngợi, rồi mới mở miệng hỏi: "Trẫm nghe nói ngươi quỳ gối ngoài cửa cung vì muốn tố cáo thái tử. Có việc này hay không?"

"Không có, không có...."

"Đúng ạ, thái tử điện hạ có tấm lòng nhân từ, rộng lượng và yêu thương dân chúng như con. Thảo dân có cáo trạng ai đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ cáo trạng ngài ấy."

"Hoàng thượng, ngài đừng nghe những người đó nói hưu nói vượn. Bọn chúng đều là những kẻ đê tiện!"

Nhóm lưu dân đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, không có một ai thừa nhận.

Quần thần ngây ngẩn cả người. Trương Sĩ Ngôn và Trương Trinh cũng trợn tròn cả mắt.

Sắc mặt Vương Duệ còn khó coi hơn ăn phải phân.

Không đúng!

Kịch bản vốn đâu phải như thế này.

"Trước khi bổn vương tiến cung, chính miệng các ngươi nói các ngươi quỳ ở chỗ này là để thỉnh cầu khiển trách thái tử!"

Vương Duệ tức đến thở không nổi, nhảy ra buông lời chỉ trích.

"Xin cho hỏi vị đại nhân này là..." Mặt của một số lưu dân mờ mịt.

Vương Duệ há to miệng, trong lòng như có một vạn con thảo nê mã đang chạy như điên.

Chính bổn vương sắp xếp cho các ngươi tới đây, vậy mà lúc này các ngươi lại giả bộ không quen biết bổn vương?

Các người bắt tay với nhau diễn cho ta xem đấy à?!

"Vị này chính là đương kim Huệ vương."

Vương An thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Duệ thì muốn phụt cười.

Thật ra hắn đã biết tất cả tình huống từ trước rồi.

Đúng vậy, mục đích ban đầu của nhóm người này là đến đây tố cáo hắn.

Có điều, đại bộ phận chịu đi là vì đã nhận gạo của Huệ vương.

Những người còn lại thì sợ quyền lực của Huệ vương nên họ không dám từ chối.

Nhưng mà trên đời này đâu phải chỉ có một mình Huệ vương biết cách lôi kéo lòng người.

Biện pháp của Vương An rất đơn giản.

Ngươi cho lương thực thì ta cho bạc.

Một người năm lượng, ai cũng có phần.

Dựa theo giá thị trường của Đại Viêm hiện tại, một người bình thường chỉ có thể kiếm được nhiều nhất là hai lượng bạc một tháng.

Năm lượng bạc là đủ trang trải cho một nhà ba miệng ăn tận nửa năm.

Một bên là lương thực chỉ ăn được vài ngày, một bên là có thể cầm ngân lượng sống sung túc trong nửa năm.

Một bên là Huệ vương, một bên là thái tử có địa vị rất cao.

Nhóm lưu dân cũng đâu có biết thế cục trong triều đình.

Bọn họ chỉ biết ai cho họ nhiều lợi ích thực tế hơn, ai chức vị cao hơn, họ sẽ nghe người đó.

Vì thế bọn họ kéo nhau đổi chiến tuyến, đứng về phía Vương An.

Vừa nãy có trường hợp nhận được tiền xong liền cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu cảm ơn.

Chỉ thiếu mỗi việc sơn một tầng nước sơn ánh vàng lên người Vương An rồi đưa vào chùa miếu cung phụng là họ chưa làm thôi.

Vương An hai tay chống nạnh, chân thì nhịp nhịp xuống đất, nhìn Huệ vương với vẻ mặc vừa đặc sắc vừa trêu chọc.

Không nghĩ tới phải không, ta bây giờ có rất nhiều tiền.

Xin lỗi nha, có tiền thì muốn làm gì cũng được hết á...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK