“Cái gì?” Triệu Văn Tĩnh cảm thấy khó hiểu, bỗng nhiên nghe thấy giữa sân vang lên tiếng bụp bụp bụp… Vài tiếng vang nặng nề vang lên liên tiếp. Nàng ta rất quen thuộc âm thanh này. Vừa rồi khi ống giấy đó phụt lên, chẳng phải là âm thanh này sao. Chẳng qua âm thanh lần này có vẻ vang dội hơn một chút. Nàng ta có thể nhìn thấy muôn vàn màu sắc rực rỡ như những quả trứng gà lớn nhỏ, tàn lửa kéo dài lập tức xông lên bầu trời đêm. Triệu Văn Tĩnh ngẩng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.