Vương An cãi lại, có tình có lý, khiến cho người ta không còn lời nào để nói. Nhân Trung Bạch, Dạ Minh Sa, Long Tiên Hương. . . Những những thứ này đều là bài thuốc dược liệu mà các tổ sư đại phu truyền lại. Chẳng lẽ không phải đồ dơ bẩn ô uế? Tại sao bọn họ có thể sử chúng chưa bệnh? Mà hắn dùng đồ ăn mốc chữa bệnh, lại là điều không thể? Một mục tiêu trung hai đích không được sao. Ngô Kỷ Nhân giật mình liếc nhìn Vương An, mấy lần muốn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.