Mục lục
Thái Tử Đến Từ Tương Lai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài Chính Dương Môn.

Viêm Đế hùng hổ mang theo đám quần thần đến .

Định thần nhìn lại.

Kết quả...

Ngày nắng, cảnh đẹp, hoa đỏ cỏ xanh.

Một khung cảnh hài hòa ở trên quảng trường, thể hiện phong cảnh tốt đẹp của Đại Lương đế quốc .

Không giống như lời Huệ Vương nghe nói, cảnh tưởng hơn một ngàn lưu dân quỳ xuống thỉnh cầu?

Đúng, có rất nhiều lưu dân.

Tụ lại một chỗ, quần áo rách rưới, sắc mặt bị đói lâu ngày.

Tuy nhiên, tất cả họ đều mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt của họ tràn đầy hạnh phúc.

Những người này muốn cáo trạng Thái Tử sao?

Người sáng suốt vừa nhìn sẽ không tin tưởng.

Sự việc... có vẻ như không đúng lắm.

“Huệ Vương...”

Ánh mắt uy nghiêm của Viêm Đế quan sát những lưu dân vài lần rồi mới chịu mở miệng nói.

“Nhi thần có mặt.”

“Đây chính là chuyện ngươi nói ngàn dân thỉnh cầu sao?”

“Cái này... Phụ hoàng, tình hình có khả năng đã xãy ra biến hóa, trước khi nhi tử vào cung, những... lưu dân này rõ ràng đã quỳ ở đây...”

Vương Duệ sắc mặt vô cùng xấu xí, trong lòng hắn ta hận những lưu dân này đến chết đi sống lại.

Những kẻ ăn xin hôi thối này!

Lại có thể cùng nhau tụ tập để đi dạo ở quảng trường.

Vừa cùng bản vương lại Chính Dương Môn cáo trạng, từng người từng người một mở miệng thế thốt, cũng không phải bộ dáng này.

Bản vương cũng đã phát lương thực, lời các người nói quy tính một chút đi có được không?

Đó là những diễn viên giỏi do chính mình đào tạo ra chứ đâu?

Vương Duệ đang băn khoăn, suy nghĩ biện pháp giải thích như thế nào thì tể tướng Trương Sĩ Ngôn đi tới.

“Bệ hạ, chuyện này thật ra không có gì đáng ngạc nhiên.”

Trương Sĩ Ngôn sau khi hành lễ xong, liền chỉ vào những lưu dân cách đó không xa nói: “Vi thần tin lời của Huệ Vương nói, những người... tị nạn này, thân thể của ai cũng yếu ớt, đoán chừng ngay cả đứng lâu một chút cũng rất khó khăn, huống chi là quỳ xuống...

Ông dừng lại một chút, rồi nói: “Hơn nữa, những lưu dân là người nông thôn, không có học thức, không hiểu quy cũ khi thỉnh cầu của triều đình. 80% là quỳ gối mệt mỏi nên phải đứng dậy nghỉ ngơi.”

Nói xong, hắn nháy mắt cho Vương Duệ một cái, hắn ta giật mình, liền lên tiếng phụ họa:

“Đúng, đúng, đúng ... Đúng như lời Trương Sĩ Ngôn, phụ hoàng, nhi thần cũng nghĩ như vậy.”

Xoay người nhìn về phía lưu dân, trong lòng lại một lần nữa mắng thấm.

Một đám phế vật!

Màn kịnh mà bản vương tỉ mỉ chuẩn bị, chỉ vì các người không kiên trì, suýt chút nữa thì thành công cóc rồi.

Tại sao các ngươi không tiếp tục quỳ?

Chỉ cần có thể đánh bại Thái Tử, một chút mệt nhọc thì có chuyện gì?

Thà rằng quỳ chết vài người, thì càng hoàn mỹ hơn.

Đồng đội heo, đồng đội heo...

Để tránh cho Viêm Đế nghi ngờ, Vương Duệ sau khi giải thích xong liền vội vàng bước tới, hai tay để bên mét, lớn tiếng quát: “Bệ hạ đến rồi, còn không chịu quỳ xuống nghênh đón!”

“Bệ hạ ... cái gì mà bệ hạ?”

“Ngu như heo, Hoàng đế đến rồi!”

“Mau quỳ xuống, ta nghe nói muộn sẽ bị chém đầu...”

Những lưu dân bị bất ngờ không kịp đề phòng, liền rơi vào rối loạn.

“Tham kiến ​​Hoàng đế!”

“Ngô hoàng vạn tuế!”

“Tiểu nhân hướng Vạn tuế gia dập đầu...”

Trong lúc nhất thời, một đám người ầm ầm quỳ xuống, cái gì cũng nói, đúng là làm cho người ta chê cười.

Tuy nhiên, Viêm Đế và các quần thần lại không có suy nghĩ này.

Mọi người nhìn về phía sau của lưu dân, ánh mắt đều chăm chú nhìn.

“Thái Tử?!”

Vương Duệ vui mừng khôn xiết.

Tốt quá, đang lo không tìm được chính chủ, hắn đột nhiên tự mình xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK