"Triệu Triệu Triệu... Triệu Huệ Tĩnh? !" Vương An nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt, như gặp phải quỷ, hét to một tiếng "Má ơi", rồi co cẳng bỏ chạy. Tốc độ nhanh chóng đến mức, sợ rằng báo săn gặp cũng phải bái làm sư phụ, chớp mắt một cái là biến mất tăm mất tích, không còn chút dấu vết. "..." Khóe miệng Triệu Huệ Tĩnh giật giật. Cái tên này, đã lớn như vậy rồi, nhưng mà bản tính hèn nhát vẫn không thay đổi chút nào. Khóe miệng cong lên, vẫn nhìn thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.