muốn chọn cô.” “Cô Lê, cẩn thận.6..” Lạc Vũ khẽ hô lên, sợ Ôn Thời sẽ cho nổ bom, uy lực của C4 không thể xem thường.
Lê Tiếu nghe tiếng, khẽ gật đầu, nhưng bước chân vẫn đi về phía Đường Dực Đình không chút chần chừ. Khích tướng ly gián, đúng là thủ đoạn đê tiện.
0
Đường Dực Đình lắc đầu nghẹn ngào, nghiêng đầu đỏ mắt trừng Ôn Thời, nỗi oán hận mãnh liệt hiện rõ trong ánh nhìn.
Ôn Thời híp mắ6t, vuốt ve nút ấn trên remote, cố ra vẻ ảo não: “Tiểu Đường, tôi không thích ánh mắt của cô.” Lợi dụng mối quan hệ giữa Lê Tiếu và Đường Dực Đình ép cô phải đưa ra lựa chọn.
Mà trên đời này, có thể khiến Thương Thiếu Diễn hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, e cũng chỉ có mình Lê Tiếu. “Vậy thì tùy anh.” Lê Tiếu hất cằm về phía remote trong tay anh ta, nét mặt dửng dưng: “Có chết cũng phải kéo anh chết theo.”
Ôn Thời quay phắt đầu lại, giờ mới nhận ra, vì Lê Tiếu ép sát gần, anh ta đã lui đến phạm vi nổ của C4. Lê Tiếu nhìn đôi mắt sáng rực của Ôn Thời, không kiên nhẫn lặp lại: “Tôi nói rồi, tôi cần cả hai người, anh đừng hỏi mấy lời nhảm nhí này nữa.”
Ôn Thời gật đầu, thương cảm nhìn Đường Dực Đình: “Tiểu Đường, chị em tốt của cô tham lam thật...” Đáng chết!
Lê Tiếu nhàn nhạt bước một bước, hai bước... nụ cười đắc ý: “Ôn Thời, sao anh không ẩn thế?” Nét mặt Ôn Thời dần trở nên dữ tợn, anh ta cắn răng, không còn vẻ dịu dàng lần đầu gặp mà lộ rõ sát khí bất chấp.
Ngón cái anh ta lại đặt lên remote, lui ra sau, cười nhạt: “Thật ra thì... cũng không phải không thể cùng chết. Lê Tiếu, Thương Thiếu Diễn rất thích cô nhỉ. Nếu cổ chết, vậy hắn có đau lòng không thiết sống nữa Cô không dám nhìn Lê Tiếu, sợ trạng2 thái hiện giờ của mình sẽ ảnh hưởng việc Lê Tiếu phát huy.
Lúc này, Lê Tiếu hắng giọng bước về phía trước. Anh ta đang uy hiếp.
Đường Dực 8Đình nghẹn lại, vì mạng sống của mình nên chỉ trợn mắt với anh ta rồi quay đầu nhìn sa mạc xa xa. Đường Dực Đình vẫn ngồi yên đó, xoay lưng về phía anh ta, giả vờ không nghe thấy. 4
Đến gần Ôn Thời, Lê Tiếu bước tới trước, anh ta lui ra sau, giữa hai người luôn duy trì khoảng cách năm bước: “Cô đi một bước nữa, tôi sẽ cho nổ tung cô ta ngay.” “Đứng lại!” Ôn Thời cắn răng nghiến ra từng chữ, chắp tay sau lưng từng bước một lui ra sau, mà ngón tay vốn đặt trên remote cũng dần thả lỏng.
Vì không dám cá cược mạng sống nên anh ta đã bị bắt chẹt. Ôn Thời siết remote, cười nhạt nhìn Lê Tiếu: “Tiểu Lê, cô chọn xong chưa? Nếu muốn Tiểu Đường sống, vậy... tôi muốn chính tay cô giết chết Thương Thiếu Diễn, được chứ?”
Mưu kế nghe cũng hay ho đấy. chăng?”
Nghe vậy, Lê Tiếu hơi căng thẳng, nhưng nét mặt vẫn ung dung như thường: “Vậy chắc anh phải đi hỏi anh ấy rồi.”
“Không cần phải hỏi, chi bằng... chúng ta thử xem sao.”