Tiêu Diệp Nham cúi đầu chỉnh tay áo, che đi thâm ý nơi đáy mắt: “Không đến mức đó. Chỉ là có người thấy anh và Thương 0Thiếu Diễn đến xưởng rượu Wicks.” Tên phóng đãng khốn kiếp!
Tiêu Diệp Nham bật cười, nhìn qua lại giữa hai người, mơ hồ nhận ra được sự khác thường. Tiêu Diệp Nham nhặt áo khoác len dạ lên, đi đến cửa nhà thì liếc Doãn Mạt như muốn nói gì đó rồi lại thôi, thấp giọng cảnh cáo: “Quan sát anh ta thật kỹ.”
Rõ ràng hắn ta không hề tin tưởng Hạ Sâm hoàn toàn. Tiêu Diệp Nham tự nhận mình hiểu Hạ Sâm, nên lần này mới cố ý dẫn theo Doãn Mạt đến “tặng theo sở thích“.
Quả nhiên cá cắn câu. Hắn chống đầu gối đứng dậy, phủi vết nhăn trên quần tây: “Lần đầu anh đến Anh, chỉ bằng để Đội trưởng Doãn của chúng tôi đi dạo cùng anh. Lát nữa anh với cô ta cùng đến thành Childman, để chủ nhà như tôi tiếp đón hậu hĩnh.”
Hạ Sâm nhìn dáng vẻ không ưng lòng của Doãn Mạt, híp mắt, phất tay với Tiêu Diệp Nham: “Còn không đi mau, đừng làm trễ việc tôi hẹn hò với người đẹp.” Tiêu Diệp Nham cong môi cười nhạt: “Vậy sao? Mong rằng thật sự là lấy lòng tiểu nhân.” Hạ Sâm liếc Doãn Mạt đang nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm, liếm hàm trong, lấy lui làm tiến nói: “Nếu cậu nghi ngờ ông đây là gián điệp hai mang, chi bằng cứ nói thẳng.” Ánh mắt Tiêu Diệp Nham tối tăm, quan sát Hạ Sâm: “Thế anh có phải không?”
Hạ Sâm đưa tay, gương mặt anh tuấn hiện nụ cười lạnh sâu xa: “Phải!” Tiêu Diệp Nham và Hạ Sâm đã q2uen biết nhau từ lâu. Lúc trước ở Nam Dương, hắn không ít lần lợi dụng thân phận Phó Tổng thư ký để tạo điều kiện cho Hạ Sâm.
Nay cách làm của Hạ Sâm không khỏi khiến hắn nghi ngờ.
“Lòng tiểu nhân.” Hạ Sâm gật gù với Tiêu Diệp Nham, chế giễu không nể tình: “Không hiểu đạo lý không vào hang cọp sao bắt được cọp con à? Nếu thể lực của Thượng Thiếu Diễn cướp dễ như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ chờ lâu thế sao?” Thấy vậy, Tiêu Diệp Nham lắc đầu bật cười: “Làm gì có gián điệp hai mang nào lại thẳng thắn như vậy?” Hạ Sâm cụp mắt giấu đi ý mỉa mai, liếc nhìn Doãn Mạt, liếm môi: “Tôi thừa nhận rồi, là cậu ta không tin, cô phải làm chứng cho tôi.”
Doãn Mạt không nói một lời, gồng cánh tay, kìm nén kích động muốn rút dao. “Thế nên?” Hạ Sâm nhướng mày.
“Không có thể nên gì cả. Trước đó anh đã nói muốn đoạ6t lấy toàn bộ thế lực ngầm ở Nam Dương mà. Lúc trước Thương Thiếu Diễn gặp chuyện ở Parma, tổn thất không hề nhỏ, lần này anh ta đến 8Anh, anh không nhân cơ hội ở lại Nam Dương đoạt lợi thế mà đi theo cùng, nên tôi thấy lạ thôi.” Sau khi Tiêu Diệp Nham rời đi, Doãn Mạt đứng ở cửa vào không được mà đi cũng không xong.
Cô ta cảnh giác nhìn Hạ Sâm, không nói tiếng nào.
Phòng khách lớn như vậy chỉ nghe được tiếng phà khói của Hạ Sâm. Doãn Mạt không dám sơ suất, tập trung suy nghĩ đổi sách tiếp theo. Không lâu sau, Hạ Sâm bỏ chân xuống, nhìn chỗ sofa Tiêu Diệp Nham đã ngồi, ngả ngớn cong môi: “Đội trưởng Doãn định dẫn tôi đi dạo ở đâu?”