• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146 Tự mình tranh giành

Hiện tại ở chung một đoạn thời gian như vậy rồi, Lý Sương Nhi ít nhiều cũng đã nảy sinh chút cảm giác và tâm tư với Cố Thiên Mệnh, Lý gia đương nhiên là muốn dò hỏi một phen.



Qua vài ngày nữa nàng vẫn sẽ trở lại Cố gia!



Mà lúc này, Thiên Phong quốc, nơi vốn vừa chỉ vừa an tĩnh lại nhấc lên một trận sóng gió.



Thái tử Nam Uyên quốc sẽ chính thức cưới Vĩnh An công chúa làm thê tử! Hơn nữa hôn lễ vốn được quyết định vào bốn tháng sau sẽ phái người tới Thiên Phong quốc đón dâu bỗng nhiên được đẩy lên chỉ còn hai tháng!



Hai tháng sau, Nam Uyên quốc sẽ phái người tới đón Vĩnh An công chúa.



Tin tức này vừa được lan truyền khiến toàn bộ Thiên Phong quốc trở nên náo nhiệt, khắp các hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao chuyện này.



Cố gia.



“Thái tử Nam Uyên quốc dự định hai tháng sau sẽ thành hôn với Vĩnh An công chúa, sao lại đẩy sớm lên rồi?”, ông cụ Cố khẽ cau mày, trầm tư nói.



Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông liền nghĩ tới mối nghiệt duyên giữa Cố Ưu Mặc cùng Vĩnh An công chúa, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.



Cố Thiên Mệnh ngồi bên cạnh ông cụ Cố, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu tới gặp Nhị thúc đây!”



“Ừm, đi đi!”, ông cụ Cố chậm chạp gật đầu, giữa hai đầu lông mày giăng đầy nét phiền muộn.



Không lâu sau Cố Thiên Mệnh đã tới được đình viện của Cố Ưu Mặc.



Khi thấy được vẻ mặt hơi u ám của Cố Ưu Mặc, hắn đoán ông ấy cũng đã biết tin tức kia.



“Nhị thúc, thúc… biết rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh đi đến trước mặt Cố Ưu Mặc, hỏi.



“Ừ, biết rồi. Hai tháng sau Vĩnh An công chúa sẽ lên đường tới Nam Uyên quốc”, Cố Ưu Mặc suy nghĩ hồi lâu mới trả lời một câu này.



“Nhị thúc, không lẽ người thực sự muốn từ bỏ sao”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi tới bên cạnh ghế đá ngồi xuống.



Ánh mắt Cố Ưu Mặc cứng đờ, cắn răng thở dài đáp: “Có duyên không phận, hà tất phải cưỡng cầu, hoàng triều Nam Uyên quốc không phải là thứ Cố gia ta có thể đắc tội tới”.



Người sẽ rước Vĩnh An công chúa thế nhưng là thái tử của Nam Uyên quốc, chẳng phải người có thân phận tầm thường.



“Nếu người thực sự muốn, thì đi tranh giành một lần, có gì phải ngại?”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, thản nhiên nói: “Nhị thúc, cháu thấy trái tim của Vĩnh An công chúa vẫn luôn đặt ở chỗ người, cũng đã đợi người suốt năm năm, người hẳn là nên cho nàng ấy một câu trả lời thỏa đáng, như vậy đều tốt cho nàng ấy và người”.



“Thiên Mệnh, cháu không biết sức mạnh của Nam Uyên quốc, trong hoàng thành của họ nhất định có cường giả Địa Huyền hậu kỳ trấn thủ, ta phải tranh đấu thế nào? Hơn nữa, Cố gia ta là thân phận gì? Là võ tướng trấn quốc của Thiên Phong quốc, không thể vì tình cảm nam nữ cá nhân mà khơi dậy mâu thuẫn giữa hai nước được”.



Cố Ưu Mặc cười đắng chát lắc đầu.



Thiên Phong quốc nhiều năm như vậy vẫn nhận được sự bảo hộ từ Nam Uyên quốc mới không bị các hoàng triều lớn mạnh khác công kích. Cố Ưu Mặc hiểu rất rõ quan hệ lợi- hại trong đó, bất kể trong lòng đau khổ và khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chấp nhận.



Chỉ là võ giả Địa Huyền hậu kỳ có gì phải để tâm?



Cố Thiên Mệnh cũng chỉ thầm nhủ lời này, căn bản không đặt nặng trong lòng.



Hắn chỉ nghiêm túc nói: “Nhị thúc, cháu chỉ muốn hỏi người một câu, người thật sự nguyện ý chấp nhận kết quả này sao? Để mặc Vĩnh An công chúa gả tới Nam Uyên quốc?”



“Ta không muốn”, hồi tưởng lại bóng dáng xinh đẹp đứng trên tường thành vào năm năm trước, thân thể Cố Ưu Mặc không khỏi run lên, khàn giọng đáp.



“Vậy là được rồi”, thứ Cố Thiên Mệnh muốn chính là đáp án này, cười nhạt nói tiếp: “Xem ra chúng ta phải tăng nhanh tốc độ khôi phục hai chân thôi, cố gắng trong vòng hai tháng hoàn toàn bình phục lại”.



"Cái này. . .”, Cố Ưu Mặc tựa hồ có chút lo trước nghĩ sau, không biết nên lựa chọn thế nào.



“Nhị thúc!”, hơi thở Cố Thiên Mệnh trầm xuống, bỗng nhiên kêu lên một tiếng.



"Cái gì?", Cố Ưu Mặc nghi hoặc ngoảnh đầu nhìn hắn chăm chăm.



“Đàn ông Cố gia ta không thể hèn nhát!", Cố Thiên Mệnh nghiêm trang nói: “Cùng lắm thì đến lúc đó cởi bỏ gông xiềng trên người chiến đấu vì chính mình một lần thôi!”



Gông cùm trên người Cố Ưu Mặc không gì khác ngoài lợi ích của Cố gia và Thiên Phong quốc. Cởi bỏ gông cùm có nghĩa là xóa sạch quan hệ với Thiên Phong quốc, đến lúc dù xảy ra chuyện lớn gì cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của hoàng triều.



“Được!”



Cố Ưu Mặc siết chặt nắm đấm, hơi thở trên người cũng dâng trào, gầm lên một tiếng: “Vậy liền tranh giành một lần!”



Bất luận thắng hay thua, đến lúc đó Cố Ưu Mặc cũng sẽ không để lại tiếc nuối. Nếu cứ giương mắt nhìn Vĩnh An công chúa rời đi, chắc chắn ông ấy sẽ sống trong tự trách và hối hận cả đời.



Thua?



Cố Thiên Mệnh sẽ không cho phép loại tình huống này xảy ra.



Bởi Cố Ưu Mặc là nhị thúc trong kiếp này của hắn, là thúc phụ ruột thịt không ai có thể thay thế được.
Chương 147 Đột phá cảnh giới Địa Huyền trung kỳ

Trong một tháng tiếp theo, Cố Thiên Mệnh đều dành thời gian chữa trị cho đôi chân của Cố Ưu Mặc, đúng giờ thay thuốc mỡ cho ông ấy.



Vì sự bảo vệ nghiêm ngặt của Cố gia nên người ngoài căn bản không có cách nào biết được những gì đang xảy ra bên trong, chứ đừng nói đến việc Cố Ưu Mặc đang khôi phục hai chân.



Khi ông cụ Cố chân chính nhìn thấy Cố Ưu Mặc có thể cử động hai chân nửa phân, những giọt nước mắt phấn khích không kìm được mà lăn dài trên má, hét liền ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt!”



Sau đó, ông cụ cũng cử thêm người tăng cường canh gác mọi ngóc ngách, không để bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài.



Trong một tháng qua, Cố Ưu Mặc bắt đầu từ khẽ động một đầu ngón chân với biên độ rất nhỏ đến hiện tại đã có thể nhấc hai chân lên dựa vào cảm giác, điều này khiến một người bị liệt năm năm như ông ấy rất vui mừng, không cách nào diễn tả thành lời.



Ngoài việc hao tâm tổn trí điều trị đôi chân cho Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh lui tới góc sâu trong thung lũng để xem xét tình hình của nhóm người Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải.



Bởi vì Yến Hàn vài ngày trước đã mang đan dược mà Cố Thiên Mệnh luyện chế tới nên tất cả bọn họ đều đã chính thức bước vào cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ, hiển nhiên không còn là những người bình thường yếu đuối lúc đầu nữa.



Hơn nữa, trong thung lũng này sinh sống rất nhiều dã thú cùng rắn độc, nhóm người Cung Tâm Nguyệt muốn sống sót nhất định phải chế ngự được chúng. Do đó, nét ngây ngô trẻ con trên mặt họ cũng giảm bớt đi nhiều, thay vào đó phảng phất vài phần quyết tuyệt sắc bén.



Về phần mười ba người được Yến Hàn đưa tới kia, trải qua sự áp bức linh hồn lần trước đã không còn dám tỏ ra nửa điểm bất kính với Cố Thiên Mệnh nữa. Dưới sự thúc đẩy của linh dược, tất cả vậy mà đều đã đột phá tới Linh Huyền, bốn người trong số đó còn tiến vào Linh Huyền trung kỳ, cũng tính là không tệ.



Yến Hàn thấy tu vi của họ thực sự được tăng lên một bậc thì cảm giác thần bí và mạnh mẽ của Cố Thiên Mệnh trong nhận thức của hắn càng được khắc sâu.



Cố gia.



Cố Ưu Mặc hiện tại khôi phục càng ngày càng tốt, đã có thể rời khỏi xe lăn, đi vài bước trên mặt đất bằng phẳng rồi.



Một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của hai chân và giẫm lên trên đất, khiến tâm trạng Cố Ưu Mặc kích động vạn phần đến mức nín thở, mỗi bước hạ xuống đều cực kỳ chậm rãi.



Khi ông cụ Cố chứng kiến một màn này cũng không kìm được hai mắt đỏ hoe cùng run run bờ môi. Sau đó ông liền rời khỏi sân của Cố Ưu Mặc, không hề nán lại.



“Nhị thúc, xem ra quá trình hồi phục rất thuận lợi, bất quá một tháng nữa Vĩnh An công chúa sẽ tới Nam Uyên quốc rồi, thời gian vẫn có chút cấp bách”, Cố Thiên Mệnh đứng theo dõi bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhìn ông ấy có thể vươn mình thẳng eo cũng vô cùng vui vẻ.



"Còn một tháng nữa hẳn là đủ rồi”, Cố Ưu Mặc có thể cảm giác được hai chân mình khôi phục cực nhanh, muốn hoàn toàn khôi phục trong một tháng hẳn là không có vấn đề, trên mặt cũng lộ ra vẻ kiên định.



"Không, nhị thúc, điều cháu lo lắng không phải là cái này”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt lắc đầu nói.



“Hả? Vậy là gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu mày hỏi.



"Nhị thúc, với tu vị Địa Huyền sơ kỳ hiện tại của người, coi như khôi phục cũng chưa chắc có thể tranh giành được gì. Cho nên…”, ý cười nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh chậm rãi thu lại, nghiêm túc nói: “Cho nên, tu vi ít nhất phải tiến thêm một bước mới được”.



“Ý của cháu là?”, Cố Ưu Mặc do dự.



“Cháu dự định giúp thúc đột phá tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, không biết một tháng còn lại này có đủ hay không”, Cố Thiên Mệnh sớm đã có quyết định trong đầu, chỉ là trước đó hai chân của Cố Ưu Mặc mới vừa được tái tạo lại, không thích hợp để thúc động huyền khí.



Trước mắt phần lớn kinh mạch máu thịt của ông ấy đã được khôi phục lại, chỉ cần không cố ý phá hủy quỹ đạo hồi phục, tuyệt đối sẽ không có ngoài ý muốn. Do đó, hắn định trợ giúp Cố Ưu Mặc đột phá tới Địa Huyền trung kỳ, cũng coi như có thêm một lá bài tẩy.



“Nhóc con cháu đang nói gì đó? Giúp tu vi của ta đột phá?”, Cố Ưu Mặc nghe xong không khỏi sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Thiên Mệnh à, mỗi một cảnh giới của Địa Huyền nhìn thì chỉ cách nhau một bước nhưng kỳ thực lại như một cái rãnh trời ngăn cách thiên địa. Ta đây chinh chiến một đời, tiến vào Địa Huyền sơ kỳ đã gần hai mươi năm rồi, cũng vẫn giậm chân tại chỗ. Cháu hiểu những khó khăn trong đó không?”



“Nhị thúc, xin hãy tin cháu”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, cho Cố Ưu Mặc một cái nhìn trấn an.



Thực ra hắn cũng từng nghĩ đến việc dựa vào kinh nghiệm và những gì học được ở kiếp trước để chỉ dẫn giúp sức mấy người ông cụ Cố đột phá căn bản không khó, cái khó chính là ông cụ Cố cả đời rong ruổi sa trường, thân thể mang đầy thương tích, hình thành nên một thân bệnh ẩn.



Nếu không chữa khỏi những bệnh ẩn trong thân thể ông cụ mà tùy ý giúp ông đột phá, e rằng sẽ phản tác dụng.



Vì vậy, trong khoảng thời gian này, hắn đã bí mật phái Yến Hàn đi thu thập những linh thảo diệu dược cần thiết, chỉ cần đợi nguyên liệu đầy đủ liền có thể chữa trị bệnh ẩn này của ông cụ. Đến lúc đó mới giúp ông tiến thêm một bước.


Chương 148 Không vội, đợi thêm chút nữa

Nhưng Cố Ưu Mặc lại bất đồng, ông ấy khí huyết dồi dào, đang độ trung niên, cho dù trên người có thương tích cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Vì vậy Cố Thiên Mệnh mới nắm chắc trong tay việc giúp ông ấy đột phá.



“Thằng nhóc thối, điều cháu nói là thật sao?”, Cố Ưu Mặc nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, cảm thấy bản thân hoàn toàn nhìn không thấu đứa cháu trai với thủ đoạn nhiều vô kể này nữa rồi.



Năm đó sau khi ông ấy trở về với đôi chân tàn phế thảm thương này không biết đã mời tới biết bao vị danh y nhưng tất cả đều lắc đầu chịu bó tay. Nhưng trải qua năm năm nó lại được cháu trai của minh chữa trị thành công.



Cố Ưu Mặc vô cùng tò mò rốt cuộc Cố Thiên Mệnh đã trải qua những gì, nhưng ông ấy cũng không tùy tiện tra hỏi, bởi khi nào Cố Thiên Mệnh muốn bộc bạch, hắn tự nhiên sẽ nói ra, không cần phải truy hỏi.



“Đương nhiên là thật rồi, nhị thúc, người đã tích lũy năm năm rồi, chỉ thiếu một bước ngoặt để tiến vào cảnh giới Địa Huyền trung kỳ thôi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu chắc nịch.



“Hừ—-”, Cố Ưu Mặc thở ra một hơi thật dài, cố gắng đè nén những gợn sóng sắp bung trào nơi đáy lòng, nghiêm túc nói: “Nếu đã như vậy liền nghe theo cháu đi”.



“Được”, nói đoạn, mái tóc đen của hắn bất giác bập bềnh theo làn gió nhẹ, phiêu dật như mây.



Những ngày sau đó Cố Thiên Mệnh đều dành thời gian ở bên Cố Ưu Mặc, giúp Cố Ưu Mặc lặng lẽ tu hành thu nạp, duy trì trạng thái tinh thần tốt nhất.



Nhưng hôm nay không hiểu sao hắn lại nhận được một thiệp mời.



Một lời mời từ đại hoàng tử Thiên Phong quốc!



Ý tứ trên thiệp mời chính là đại hoàng tử sắp tổ chức tiệc chiêu đãi thế hệ thanh niên một năm một lần, hy vọng Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh có thể tới tham dự, tỏ ý rất nhiều người muốn nhìn ngắm phong thái oai phong của Kỳ Song tướng quân hắn.



Đồng thời Lý gia Lý Sương Nhi cũng nhận được lời mời đến bữa tiệc này.



“Đại hoàng tử có lời mời? Địa điểm còn là Bích Hoa lâu?”, khi Cố Thiên Mệnh mở đọc thiệp mời, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định tới dạo chơi một vòng!



Suy cho cùng nếu Lý Sương Nhi đã nhận được thiệp mời tới dự, nếu Cố Thiên Mệnh hắn không tới, e rằng sẽ khiến một số người nghi ngờ và bất mãn.



"Hai ngày sau, Bích Hoa lâu… Ta thực muốn nhìn xem vị đại hoàng tử cũng là thái tử của Thiên Phong quốc này muốn làm cái gì”.



Có lẽ Thiên Phong quốc thoạt nhìn có vẻ sóng yên biển lặng cũng sắp trào dâng mạch nước ngầm rồi.



Cố Thiên Mệnh không để tâm về chuyện này, hắn chỉ quan tâm tới Lý Sương Nhi, người cũng nhận được thiệp mời mà thôi, ngoài chuyện này ra, hắn hoàn toàn không coi trọng bữa tiệc sẽ diễn ra vào hai ngày nữa đó.

Bích Hoa lâu, nơi thanh lâu yên liễu nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong đều là mỹ nhân oanh oanh yến yến ngàn vạn tuyển chọn. Trong đó không thiếu những tài nữ thơ từ tuyệt xướng, cũng có nghệ nữ cầm âm đăng đường.

Vô số người chen lấn đến vỡ đầu chỉ mong được nhìn thấy cảnh xuân của Bích Hoa lâu, không còn cách nào khác, Bích Hoa lâu cũng không chỉ là nơi thanh lâu, hơn nữa còn là nơi tụ tập thường xuyên của các đại hào môn.

Đại hoàng tử Thiên Phong Quốc tên là Mạc Ngọc Thư, tuổi bốn mươi, là thái tử của Thiên Phong Quốc.

Hôm nay, Mạc Ngọc Thư mặc một bộ trường bào áo gấm màu vàng nhạt, ngồi ở vị trí trung tâm của Bích Hoa lâu. Chung quanh ông ta có một vài tên hộ vệ sắc mặt lạnh lùng.

Bởi vì hôm nay đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư đến, toàn bộ Bích Hoa lâu trên dưới ngừng kinh doanh, quyền làm chủ giao cho ông ta.

Không bao lâu sau, toàn bộ đại sảnh ngồi đầy người, đều là các đại công tử, tiểu thư cùng thiếu gia hào môn.

Mọi người cúi đầu khẽ thảo luận, nói chuyện rất vui vẻ.

“Hoàng bá phụ, đại sảnh ngồi đầy người rồi, yến hội có thể chính thức bắt đầu chưa?”, Mạc Tử Thành, thế tử của Bình Thành Vương, cũng là cháu trai của đại hoàng tử. Khuôn mặt tuấn lãng của hắn mang theo một tia cung kính, hướng về phía Mạc Ngọc Thư xin chỉ thị.

“Không vội, còn có một người chưa đến”, đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư nhẹ nhàng nhìn lướt qua mọi người một cái, khóe miệng nổi lên một nụ cười thâm ý, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

“Còn ai nữa”, Mạc Tử Thành nhìn một đám thanh niên tuấn tài cùng tiểu thư thế gia ngồi đầy hội trường, nhíu mày lẩm bẩm.

Theo trời gian trôi qua, mắt thấy mặt trời sắp lên cao, mọi người thấy đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư còn chưa định chủ trì buổi tiệc, ngược lại có chút kì quái.

Có một vị công tử thế gia đã mất kiên nhẫn đứng bật dậy, hướng về phía Mạc Ngọc Thư hành lễ hỏi: “Đại hoàng tử, không biết yến hội khi nào mới bắt đầu đây?”

Đôi mắt Mạc Ngọc Thư hờ hững nhìn lướt qua vị thế gia công tử kia một cái, sau đó trầm thấp nói: “Không vội, ngồi thêm một lát nữa”.

Mọi người thấy dáng vẻ trầm ổn như vậy của Mạc Ngọc Thư, cũng không tiện mở miệng hỏi, yên lặng cúi đầu nghị luận, tiếp tục uống rượu ngon.

Mạc Ngọc Thư lần này tổ chức yến hội, thứ nhất là muốn xem các công tử có ai có thể sử dụng hay không, tương lai có thể giúp ông ta hành sự, thứ hai chính là muốn lung lạc một người.

Thời gian lại dần trôi qua, bầu rượu ngon trên bàn không biết đã thay đến bình thứ mấy.

Rốt cục, bóng dáng Cố Thiên Mệnh từ cửa lớn Bích Hoa lâu xuất hiện. Ở bên cạnh hắn chính là quốc sắc thiên hương Lý Sương Nhi.
Chương 149 Tam đại thiên kiêu Kinh thành

Cố Thiên Mệnh mặc một chiếc áo dài màu trắng, còn Lý Sương Nhi thì mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt. Hai người sóng bước mà tới, làm cho tất cả các công tử tiểu thư trong đại sảnh đều không hẹn mà cùng nhìn qua.

“Là Cố công tử cùng Lý tiểu thư”, có người liếc mắt nhìn lại, buông chén rượu trong tay xuống, khẽ lẩm bẩm nói.

“Tiểu công tử Cố gia, Kỳ Song tướng quân được Quân Thượng đặc phong...”, lập tức, tiếng ồn ào của đại sảnh dừng lại theo bước chân của Cố Thiên Mệnh, bọn họ đều không nói gì mà chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, trong lòng phức tạp đến cực điểm.

“Lý tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp”, các công tử thế gia có chút thầm ngưỡng mộ Lý Sương Nhi, nhìn dáng vẻ uyển chuyển của nàng, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi mấy phần, đáy lòng trầm xuống thầm than: “Ai...”

Sau khi Cố Thiên Mệnh nhận được thiệp mời, tuy rằng định tới xem một chút, nhưng hắn cũng không vội vã. Sáng sớm cần phải giúp Cố Ưu Mặc điều trị vết thương, sau đó còn ngồi thiền tu hành một phen, lúc này mới cùng Lý Sương Nhi sóng đôi mà đến.

“Đại hoàng tử”, Cố Thiên Mệnh bước tới đại sảnh Bích Hoa lâu dưới ánh mắt của mọi người, hơi chắp tay hành lễ với Mạc Ngọc Thư.

Lý Sương Nhi ở bên cạnh Cố Thiên Mệnh thì cúi đầu hơi cúi người, biểu hiện cung kính.

“Kỳ Song tướng quân, bổn hoàng tử chờ ngươi đã lâu”, đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư hơi híp mắt, sau đó đứng dậy cười nói, vươn tay trái ra: “Mời”.

Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu với đại hoàng tử, sau đó nhìn về phía Lý Sương Nhi bên cạnh, khẽ nói: “Lý tiểu thư, chúng ta qua bên kia ngồi!”

Lý Sương Nhi hơi cúi đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh.

Vì thế, dưới sự tò mò của mọi người, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi liền ngồi xuống ghế trống bên trái đại hoàng tử.

“Kỳ Song tướng quân cùng Lý tiểu thư cuối cùng cũng tới, yến hội có thể bắt đầu rồi”. Đại hoàng tử cũng chậm rãi ngồi xuống ghế chủ vị, dùng đôi mắt uy nghiêm lướt nhìn qua mọi người một cái, mỉm cười mà nói.

Sau khi thanh âm hạ xuống, mọi người mới bừng tỉnh nhận ra, thì ra yến hội vẫn chậm chạp mãi không bắt đầu chính là vì chờ đợi Cố Thiên Mệnh.

Nhất thời, tất cả mọi người có mặt không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra bất mãn.

Mặc dù bây giờ Cố Thiên Mệnh không còn phế vật như trước nữa, lại được phong làm đại tướng tứ phẩm, nhưng cũng chưa đến mức để cho tất cả phải chờ hắn đi.

Bất tri bất giác, bởi vì những lời nói này của đại hoàng tử, Cố Thiên Mệnh nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cả yến hội.

Có lẽ lời nói vừa rồi của Mạc Ngọc Thưl à vô tâm, cũng có lẽ là cố ý, tóm lại, Mạc Ngọc Thư hiện tại vẫn duy trì trạng thái im lặng, lặng lẽ nhìn mọi người trong đại sắc, ung dung bình thản.

Khi bữa tiệc bắt đầu, các món ăn được đặt trên bàn, hương thơm của rượu ngon tỏa ra, lan đến mọi ngóc ngách.

Chỉ là, tâm tư của mọi người cũng không nằm trên các món ngon và giai nhân, mà tập trung trên người Cố Thiên Mệnh.

“Cố công tử, nghe nói thời gian trước ở Nhạn Hành quan đại sát tứ phương, chấn nhiếp quân địch, quả nhiên làm cho chúng ta khâm phục không thôi!”, không bao lâu sau, cuối cùng cũng có người không nhịn được bất mãn, ra vẻ kính cẩn mà nói.

Cố Thiên Mệnh chỉ là khẽ nhấc mắt lên nhìn thoáng qua công tử thế gia kia, sau đó liền cúi đầu, nâng chén tự uống rượu.

Thấy Cố Thiên Mệnh ngay cả tâm tư đáp lại cũng không có, công tử vừa mở miệng kia tức đến phồng mang trợn má, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, hừ lạnh trở về vị trí cũ.

“Cố công tử, nghe đồn ngươi đã có tu vi Linh Huyền sơ kì, quả nhiên là che dấu thật sâu đấy. Không biết có thể để chúng ta nhìn một chút bản lĩnh của ngươi hay không?”, lập tức, lại có một người nhếch miệng cười, mở miệng hỏi.

Tuy rằng Cố gia là gia tộc trấn quốc của Thiên Phong Quốc nhưng cũng có một vài gia tộc không phục, tóm lại một câu, nước của Thiên Phong Quốc, rất sâu, mỗi một thế gia cũng đều không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Cố công tử còn trẻ tuổi đã được Quân Thượng sắc phong làm Kỳ Song tướng quân, chúng ta nào còn mặt mũi nữa. Ngay cả tam đại thiên kiêu của Thiên Phong Quốc chũng ta cũng không so sánh được với Cố công tử ngươi rồi”.

Các công tử thế gia đều là hạng người tâm cao khí ngạo. Bọn họ tuy rằng rất kinh ngạc khi biết tin tức Cố Thiên Mệnh danh chấn thiên hạ, nhưng cũng rất nhanh kiềm chế được vẻ khiếp sợ trong lòng.

Tam đại thiên kiêu của kinh thành đều dưới 25 tuổi đã bước vào cảnh giới Linh Huyền trung kỳ. Có cường giả nói rằng, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ nhất định có thể tiến vào cảnh giới Địa Huyền trước 35 tuổi, trở thành trụ cột thật sự của Thiên Phong Quốc.

Mà giờ khắc này, có người lại đem Cố Thiên Mệnh đi so sánh với tam đại thiên kiêu kia, ý từ gì không cần nói cũng biết. Tâm ý của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều hiểu...
Chương 150 Chẳng lẽ các ngươi không hiểu, đang uống rượu, kiêng kị nhất là bị người khác làm phiền sao?

Tam đại thiên kiêu của Thiên Phong Quốc chính là nữ nhi của đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư- Thần Chiêu quận chúa. Cháu trai của tể tướng đương triều- Trương Nguyên Tư, thế gia hào môn Cổ gia Cổ Dương Vân.

Ba người này, được xưng là tam đại thiên kiêu của Thiên Phong Quốc, được hoàng thất coi trọng và che chở.

Năm đó. Thiên kiêu của Thiên Phong Quốc cơ hồ đều là người của Cố gia. Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân nổi danh thiên hạ khi còn rất trẻ, đè ép khiến các đại thế gia không thở nổi. Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc, một thanh trường thương huyết sắc chấn động cương trường, kiêu ngạo ngất trời. Ngay cả hai vị huynh trưởng của Cố Thiên Mệnh cũng là anh tài nghịch thế, làm vô số thanh niên trẻ tuổi không ngẩng nổi đầu.

Hôm nay, Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên từ một tên vô dụng trở thành Kỳ Song tướng quân uy hiếp vạn quân, chẳng lẽ hắn còn muốn đoạt lại danh xưng Thiên kiêu cho Cố gia sao?

Dần dần, cả Bích Hoa lâu đều tràn ngập một cỗ khí tức đè nén, rất nhiều người đều nín thở, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh với vẻ mặt lạnh nhạt ung dung.

“Hai người ồn ào quá. Chẳng lẽ các ngươi không hiểu, khi đang uống rượu, kiêng kị nhất là bị người khác làm phiền sao?”, theo từng trận hỏi han đầy ác ý, Cố Thiên Mệnh đột nhiên ngẩng đầu lên, hờ hững lướt qua mọi người một cái, lạnh lùng nói.

Ồn ào...

Tất cả mọi người đều bị câu nói này của Cố Thiên Mệnh làm cho kinh ngạc. Thoáng chốc trừng mắt, trong ngực dâng lên một cỗ uất hận cồn cào.

Đại hoàng tử ngồi ở vị trí chủ vị vẫn im lặng không lên tiếng, giống như người ngoài đến xem náo nhiệt, khóe miệng ung dung hiện lên một nụ cười sâu. Thứ ông ta muốn chính là điều này, bởi vì ông ta cũng rất tò mò Cố Thiên Mệnh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

“Cố công tử, ngươi!”, công tử thế gia kia vốn định tiếp tục châm lửa cười nhạo, trong nháy mắt bị những lời này của Cố Thiên Mệnh làm cho giật mình, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai quyền.

“Hiện tại Cố công tử đã là Kỳ Song tướng quân, không còn là vị chỉ biết ăn chơi vô dụng trước kia nữa, chúng ta không thể đắc tội”, có người ra vẻ lớn tiếng nói một câu.

Toàn bộ đại sảnh Bích Hoa lâu đều tràn ngập không khí trầm áp, ánh mắt mọi người không rời khỏi Cố Thiên Mệnh, có chút quỷ dị.

Tam đại thiên kiêu của Kinh thành, Thần Chiêu quận chúa, Trương Nguyên Tư và Cổ Dương Vân, bọn họ đều ngồi ở bên phải đại hoàng tử.

Đại hoàng tử Thiên Phong Quốc mở tiệc mời thế hệ trẻ đến dự yến hội, không ai dám không đến, bởi vì dù sao tương lai của Thiên Phong Quốc cũng chính là thiên hạ của đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư.

“Cố công tử được phong làm Kỳ Song tướng quân, quân sự bận rộn, chư vị cũng đừng quấy rầy Cố công tử thưởng rượu nữa”, Thần Chiêu là con gái của đại hoàng tử, hiệu là quận chúa. Nàng ta mặc một chiếc váy lụa dài màu đỏ thẫm, dáng vẻ cao quý lại quyến rũ, lên tiếng nói.

Thần Chiêu quận chúa nhìn chăm chú Cố Thiên Mệnh thật lâu. Vẫn không nghĩ ra tại sao một công tử nổi tiếng vô dụng trước đây, trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng thiên kiêu vô song, thậm chí ngay cả khí tức trên người cũng hoàn toàn thay đổi.

Thần Chiêu quận chúa dường như còn nhớ rõ, rất nhiều năm về trước, Cố Thiên Mệnh thường xuyên qua lại ở các sòng bạc, hoàn toàn không có chút khí chất nào của công tử thế môn, thanh danh thối rữa.

Thế nhưng, bây giờ, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ ung dung nho nhã, phảng phất như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Ngồi bên cạnh Thần Chiêu quận chúa là một nam tử trẻ tuổi mặc áo màu lam, hắn chính là người của gia tộc giàu có nhất Thiên Phong Quốc, Cổ Dương Vân của Cổ gia.

“Cố công tử, nghe nói ngươi một mình đối đầu với hàng vạn quân địch ở Nhạn Hành quan, hơn nữa còn né trách được một mũi tên ám kích của cường giả cảnh giới Địa Huyền. Không biết... có thể giao lưu với ta vài chiêu không?”

Gia tộc Cổ gia của Cổ Dương Vân gia nghiệp lớn, cơ hồ tất cả sản nghiệp của Thiên Phong Quốc đều có bóng dáng của Cổ gia, bản thân hắn ta cũng có thiên tư bất phàm, từ nhỏ đã ngạo khí lăng vân, không coi người khác ra gì.

Cổ Dương Vân tin chắc rằng, Cố Thiên Mệnh chính là một phế vật, giống như phế thể năm đó thôi, bởi vì hắn ta không cảm nhận được huyền khí dao động trên người Cố Thiên Mệnh, vừa rồi không lên tiếng, chính là đang đánh giá Cố Thiên Mệnh.

Chắc chắn là đang tạo thanh thế cho Cố gia, thế nên mới sai người giả mạo Cố Thiên Mệnh tòng quân ở Nhạn Hành quan, từ đó ổn định thanh uy cho gia tộc mình. Cổ Dương Vân thầm suy nghĩ trong lòng, và đó cũng là suy nghĩ của rất nhiều người.

Cố Thiên Mệnh quá bình thường, không chút huyền khí. Thế nhưng, vẻ bình thường kia lại mang theo chút bất bình thường, phảng phất trên người hắn bị một tầng sa mỏng mơ hồ che lấp, làm cho người ta nhìn không thấu.

“Bổn công tử nhớ rõ ngươi, tám năm trước hình như đối đầu với ta, muốn lừa tiền của bổn công tử. Sau đó, ngươi liền bị ta phái người đánh cho một trận. Ừm... ngươi hình như là công tử gia của Cổ gia đúng không? Tên là Cổ... Vân gì đó nhỉ”.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cổ Dương Vân với vẻ mặt lạnh lùng, không cho là đúng khẽ cười và nói: “Nghe nói hiện tại ngươi còn là 1 trong tam đại thiên kiêu gì đó, không tồi nha!”

Ặc!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trừng to hai mắt, lập tức cảm giác được từng trận hàn ý từ sau lưng đang dâng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK