“Chắc rằng ngươi chính là vị thiên kiêu cái thế trong lời đồn của Thiên Phong quốc, Thiên Vũ Hầu”. Lục Khang Dương chậm rãi đem ánh mắt khiếp sợ áp chế xuống, cười lạnh nói: “Ngươi hẳn rất rõ ràng, một vị tuyệt thế cường giả như tiền bối đây, cũng không phải là người Thiên Phong quốc cùng Cố gia có thể khống chế”.
Lục Khang Dương biết rõ hậu quả của mình, cùng lắm thì chết thôi. Hắn ta nếu đã quyết định ra tay thử một lần thăm dò nông sâu của ông lão điên, cũng đã có chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
“Cho nên?”, Cố Thiên Mệnh thâm ý cười, hỏi ngược lại: “Hạ Thành quốc liền phái ngươi đến thăm dò tình hình thực hư, sau đó muốn khống chế ông ấy trong tay mình?”
Lục Khang Dương chăm chú nhìn ông lão điên đang ôm bình rượu, trầm mặc. Hắn ta rất khó tưởng tượng được, loại cường giả như ông lão điên này, hoàng triều của mình phải khống chế như thế nào.
Thấy Lục Khang Dương không nói gì nữa, Cố Thiên Mệnh cũng lười hỏi, quay đầu nhìn về phía hư không bốn phía, lớn tiếng nói: “Người của Hạ Thành quốc, lập tức đến đây đưa hắn ta đi, đừng làm bẩn sàn nhà Cố gia ta”.
Im lặng, hư không không một tiếng động.
“Thế nào? Không định đến kéo hắn ta đi sao? Vậy ta coi Hạ Thành quốc từ bỏ hắn ta, lát nữa ta sẽ băm nát hắn ta cho chó ăn”, Cố Thiên Mệnh nhìn lướt qua hư không, lạnh giọng nói.
Một lát sau, một bóng đen từ trên nóc nhà Cố gia bay vút xuống, khí thế hùng hổ.
“Thiên Vũ Hầu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chuyện hôm nay, Hạ Thành quốc ta nhớ kỹ rồi”, một bóng đen trực tiếp kéo Lục Khang Dương lên, sau đó nhìn ông lão điên thật sâu, quay đầu lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh nói.
“Đi từ từ, không tiễn”, Cố Thiên Mệnh căn bản không để trong lòng, mở miệng nói.
Sau đó, đại viện Cố gia lại khôi phục bình yên, phảng phất hết thảy đều chưa xảy ra chuyện gì.
“Được rồi, các nước xung quanh đến xem kịch, có thể trở về nghỉ ngơi rồi đó. Ngoài ra, ta cũng nói trước một điều, các ngươi muốn dò xét cũng được, suy đoán cũng không sao, ta lười để ý. Nhưng nếu các ngươi vượt quá giới hạn trong lòng ta, hậu quả ra sao, các ngươi tự mình suy nghĩ kĩ”.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt phát ra một đạo hàn ý lạnh lẽo quét qua hư không bốn phương tám hướng mà nói: “Đều cút hết cho ta”.
Chương 198: Cáo biệt
“Đều cút hết cho ta!”
Theo tiếng rống lớn của Cố Thiên Mệnh, toàn bộ những bóng đen ẩn nấp trong màn đêm cấp tốc lặng thầm rút lui, không dám có chút ý nghĩ lưu lại.
Tại thời điểm mấu chốt này, ai dám mạo phạm?
Ngay cả sứ thần Hạ Thương quốc- hoàng triều cấp cao cũng bị ông lão điên tiện tay phá hủy tu vi và kinh mạch toàn thân, lúc này không ai có can đảm thử độ lớn mật của Cố Thiên Mệnh nữa.
Nếu hắn kêu ông lão điên ra tay giữ tất cả bọn họ ở lại, vậy thì rắc rối to rồi.
Trong nháy mắt, cả Cố phủ rộng lớn mới chân chính khôi phục lại yên tĩnh, từng làn gió nhẹ vờn quanh không vật cản trở.
Ông cụ Cố cùng mấy người Cố Ưu Mặc đều căng chặt tinh thần.
“Ông nội, nhị thúc, mọi người không cần lo lắng chuyện này, cháu sẽ xử lý thỏa đáng. Mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi!”, Cố Thiên Mệnh biết họ đang lo lắng sự trả thù từ Hạ Thương quốc, liền an ủi.
“Được!”, ông cụ Cố cân nhắc một hồi mới chậm rãi gật đầu.
Một lúc lâu sau, trong sân chỉ còn lại Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên.
Cố Thiên Mệnh vừa rồi không ra tay giết chết Lục Khang Dương của Hạ Thương quốc chính là vì suy nghĩ tới lợi ích của Cố gia và Thiên Phong quốc, nếu không với tính hiếu thắng của hắn thì sớm đã không màng tới hoàng triều cấp cao gì đó rồi.
Lục Khang Dương của Hạ Thương quốc vì thăm dò ông lão điên dẫn tới kết cục bị phế bỏ, chuyện này không thể trách ai được, chỉ có thể nói hậu quả của việc dò xét này có chút nghiêm trọng mà thôi.
Ắt hẳn Hạ Thương quốc sẽ không vì một tên Lục Khang Dương mà triệt để đắc tội với ông lão điên, do đó Cố Thiên Mệnh cho rằng họ sẽ nín nhịn cục tức này xuống.
Tuy nhiên, nếu người vừa rồi chém chết Lục Khang Dương đổi lại là hắn, vậy tương đương với việc toàn bộ Cố gia cùng Thiên Phong quốc đang thách thức sự uy nghiêm của Hạ Thương quốc, vì thể diện, họ chắc chắn sẽ không chịu dàn hòa.
Mà trong tình huống hiện tại cho dù mất mặt Hạ Thương quốc cũng chỉ thể dằn xuống cơn tức này. Rốt cuộc cũng không phải do Cố gia tay, mà là vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực kia.
“Thanh Phong, hôm nay chúng ta cùng nhau uống vài ly đi”, Cố Thiên Mệnh sai người lấy ra vài vò rượu ngon từ trong nhà kho, sau đó cùng ông lão điên ngồi dưới đất, mở ra nắp vò rồi nói.
“Khà khà… được”, ông lão điên cười toe toét, lâp tức ôm lấy vò rượu Cố Thiên Mệnh đưa tới.
Hai người cụng vò, uống cạn từng ngụm.
Chương 293 Cáo biệt
Làn gió nhẹ lướt qua lọn tóc rũ xuống thái dương Cố Thiên Mệnh, khơi dậy một tia u sầu trong lòng hắn, cả màn đêm u ám cũng khẽ run run.
“Hơi thở linh hồn của Yến Hàn càng lúc càng yếu rồi, xem ra không thể trì hoãn thêm nữa”, Cố Thiên Mệnh cảm nhận được một sợi linh hồn bổn mệnh kia của Yến Hàn, sự ngưng trọng trong mắt càng thêm thâm trầm.
Hắn cân nhắc một lúc liền không suy nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục cùng ông lão điên uống rượu, cảm nhận sự êm dịu như đang vuốt ve của làn gió nhẹ cùng một phần tĩnh mịch.
“Tại sao người như ông ta lại yêu rượu như mạng đến vậy? Đúng là kỳ quái”, Cố Thiên Mệnh không chút giấu diếm đánh giá ông lão điên, tự hỏi.
Đêm càng lúc càng sâu, dường như đè ép tới mức khiến rất nhiều người phải nghẹt thở.
Sứ thần các nước đêm nay đã định sẵn là chẳng thể vào giấc, bởi vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong hư thực trong lời đồn kia thực sự tồn tại. Cơn sóng ngầm này lặng lẽ dâng trào tới mọi nơi trên Bách Quốc Chi Địa.
Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên- hai nhân vật ở trung tâm cơn bão lại chẳng hề đoái hoài tới điểm này, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, đất trời mơ màng thức giấc, một tia sáng dịu nhẹ chiếu xuống thế gian.
Cố Ưu Mặc mặt mày hớn hở tay trong tay cùng Mạc Diệu Lăng đến đại sảnh Cố gia, hai người cung kính hành lễ dâng trà cho ông cụ Cố: “Phụ thân, mời người dùng trà!”
Trên gò má phấn hồng của Mạc Diệu Lăng hôm nay nhiều thêm vài phần quyến rũ sắc sảo, ba nghìn sợi tóc được quấn gọn lại bằng một cây trâm, càng lộ ra khí chất cao quý tao nhã.
“Được, ha ha ha”, ông cụ Cố vô cùng hài lòng uống cạn chén trà mà Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cùng nhau dâng lên, tươi cười đầy mặt.
Lúc này, Cố Thiên Mệnh cũng đã tới được đại sảnh, một thân áo trắng tinh xảo như tuyết khẽ đung đưa trong gió.
“Thiên Mệnh tới rồi”, ánh mắt ông cụ Cố và mấy người Cố Ưu Mặc đều đổ dồn lên người Cố Thiên Mệnh.
“Ông nội, nhị thúc, nhị thẩm”, Cố Thiên Mệnh khẽ chắp tay chào.
Mấy người ông cụ Cố gật đầu chấp nhận lời chào hỏi này của hắn.
“Hôm nay cháu phải rời khỏi kinh thành, đặc biệt tới đây nói với mọi người một tiếng”, Cố Thiên Mệnh ôm quyền thưa.
“Xuất thành? Cháu muốn đi đâu?”, cõi lòng ông cụ Cố không kìm được nặng trịch, có chút lo âu hỏi.
Cố Ưu Mặc cùng Mạc Diệu Lăng cũng quay đầu nhìn sang, trong ánh mắt chăm chăm nhìn Cố Thiên Mệnh pha lẫn một tia lo âu.
“Cháu muốn tới Mạch Dương quốc một chuyến”, hắn biết mọi người đều lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng hắn lại không thể không tới Mạch Dương quốc.
“Cái gì!”, ông cụ Cố đứng phắt dậy từ trên ghế, cau mày thật chặt.
Cố Ưu Mặc cũng bất giác thả tay Mạc Diệu Lăng, đi về phía Cố Thiên Mệnh vài bước, nghiêm giọng nói: “Thằng nhóc thối, cháu tới Mạch Dương quốc làm cái gì? Nơi đó không giống như Thiên Phong quốc ta, là hoàng triều cấp cao chân chính, là đầm nước rất sâu”.
“Cháu biết Mạch Dương quốc không đơn giản, nguy hiểm trùng trùng, nhưng cháu không thể không đi”, thấy Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố sốt ruột như vậy, trái tim Cố Thiên Mệnh như được một dòng nước ấm áp bao bọc lấy, ôn tồn nói: “Mọi người yên tâm, cháu tự có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chặp, sau đó rơi vào trầm mặc, ông biết cháu trai của mình khôn lớn rồi, có rất nhiều chuyện phải đi làm. Do đó, ông sẽ hỏi hắn tới Mạch Dương quốc làm gì, chỉ nói súc tích: “Mọi chuyện, phải cẩn thận”.
“Vâng, cháu biết rồi”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
“Thằng nhóc thối, ông đây không an tâm về cháu nên sẽ đi cùng”, Cố Ưu Mặc vẫn không yên lòng về Cố Thiên Mệnh, định đồng hành cùng hắn, cũng bảo đảm hơn.
"Nhị thúc, người vừa cùng nhị thẩm thành hôn, phải bầu bạn bên thẩm ấy thật tốt mới là trọng trách của thúc. Cháu tới Mạch Dương quốc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thúc yên tâm đi. Hơn nữa, có Thanh Phong đi cùng, mọi người đừng lo lắng nữa!”
Cố Thiên Mệnh nhếch miệng mỉm cười.
“Tiền… tiền bối cũng sẽ đi cùng cháu tới Mạch Dương quốc?”, Cố Ưu Mặc nghi ngở hỏi lại.
"Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh không yên tâm để ông lão điên ở lại Cố gia, nếu không có bản thân trấn giữ, ngộ lỡ có người chọc giận ông ta khiến ông ta nổi cơn điên khùng, thì toàn bộ Thiên Phong quốc sẽ biến mất khỏi thế gian này mất.
Vì vậy, hắn định đưa ông ta đi cùng, một là để ông ta ra oai dọa dẫm một vài tên trộm, bản thân đỡ phải phí sức ra tay, hai là để phòng trường hợp ông ta phát điên.
“Nếu đã có tiền bối đi cùng, vậy thì được thôi! Nhưng bản thân thằng nhóc cháu phải cẩn thận một chút, nghe thấy chưa?”, Cố Ưu Mặc tiến lên vỗ vỗ bờ vai Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng căn dặn.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh cười đáp.
Mạc Diệu Lăng ở một bên cũng không nhịn được lo âu: “Thiên Mệnh, an toàn là trên hết, sớm ngày trở về”.
“Đa tạ nhị thẩm quan tâm, Thiên Mệnh hiểu rồi”.
Cố Thiên Mệnh có thể nghe ra được Mạc Diệu Lăng thực sự lo lắng cho mình, lập tức nhìn sang đáp.
Vì vậy dưới cái nhìn chăm chăm của mấy người ông cụ Cố, hai người Cố Thiên Mệnh nhanh chóng rời khỏi Cố gia…
Chương 294 Mạch Dương Quốc
Cố Thiên Mệnh dắt hai con ngựa cùng ông lão điên ra khỏi cổng lớn Cố gia, sau đó khi đi ngang qua Lý phủ thì dừng lại.
Vẫn như mọi lần, nghênh đón hắn là một tràng hô vang của chúng thị vệ: “Tham kiến Cô gia!”
“Ừ”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp một tiếng.
Sau đó, hắn từ trong ngực lấy ra một bức thư vừa viết sáng nay, đưa cho một tên thị vệ dặn dò: “Giao lại phong thư này cho tiểu thư”.
“Vâng thưa cô gia”, thị vệ kích động tới run rẩy cả người, hai tay nhận lấy lá thư, trịnh trọng không thôi trả lời.
Trên thư đại khái biểu đạt tình cảm của Cố Thiên Mệnh dành cho Lý Sương Nhi, đồng thời bày tỏ khi hắn làm xong mọi việc sẽ trở lại Thiên Phong quốc cùng nàng tổ chức hôn lễ.
Cố Thiên Mệnh liếc sân sâu trong Lý gia nhưng không bước vào mà quay người đi đến bên cạnh ông lão điên, dắt theo hai con ngựa liền rời khỏi kinh thành.
Đám thị vệ canh gác cổng lớn Lý gia tuy rất tò mò tại sao Cố Thiên Mệnh không đích thân đưa thư cho tiểu thư, nhưng bọn họ hiểu rằng có một số chuyện không được hỏi đến bàn nhiều, chỉ cần làm theo sai bảo là được.
Khoảng cách giữa Thiên Phong quốc và Mạch Dương quốc e rằng mất gần một tháng đi đường.
“Hy vọng Yến Hàn có thể chống đỡ tới ngày ta đến, ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào gần như đã đánh tan linh hồn của hắn”.
Về phần ông lão điên thì ung dung nằm trên lưng ngựa, tay ôm không rời một vò rượu ngon mà say sưa, theo sát bên người Cố Thiên Mệnh.
Không biết có biết bao nhiêu cường giả đã nằm xuống con đường đại đạo này, chỉ có một số ít người có thể vươn tới đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa.
Cường giả Địa Huyền đỉnh phong có thể nói là nhân vật thống lĩnh tại Bách Quốc Chi Địa, thậm chí có thể khiến cả một hoàng triều cấp thấp trực tiếp suy vong.
Chỉ có hai hoàng triều sở hữu cường giả như vậy, một là Mạch Dương quốc, còn lại chính là Hạ Thương quốc.
Người đời đều biết một vị cường giả Địa Huyền hậu kỳ đã có thể làm rung chuyển nền móng của cả một hoàng triều cấp trung, không sợ hãi trước sự công kích của mấy vạn đại quân. Vậy thì một vị Địa Huyền đỉnh phong vô song còn khủng bố tới mức nào?
Đã nhiều năm như vậy Bách Quốc Chi Địa ngoài mặt vẫn tương đối hòa bình, cũng không truyền ra bất kỳ tin tức gì về việc cường giả Địa Huyền đỉnh phong ra tay, nhưng thế gian chưa từng quên cảnh tượng trăm năm trước.
Trăm năm trước một đường kiếm chém ra của Kiếm Tôn liền quét sạch một hoàng triều phồn hoa cao cấp, tàn sát vô số cao thủ, tách mở ra Kiếm Khư ba nghìn dặm, uy thế cuồn cuộn đủ để cuốn bay cả khung trời.
Nghe nói tu vi của Kiếm Tôn trăm năm trước đã đạt tới Thiên Huyền, nhưng không ai có thể xác thực, bởi những người chân chính được chứng kiến uy thế đó đều đã về chầu Diêm Vương rồi.
Tuy nhiên cho dù cường giả Địa Huyền đỉnh phong không thể so sánh với Kiếm Tôn nhưng cũng có thể phá núi xẻ biển, một mình chống lại cả đại quân trăm triệu lính, có thể bảo vệ cả một hoàng triều hưng thịnh.
Cho nên, Cố gia của Thiên Phong quốc có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực ẩn cư sao có thể không khiến chúng sinh tại Bách Quốc Chi Địa kinh ngạc cùng khủng hoảng?
Có lẽ giờ phút này các sứ thần còn đang tra xét trong ngoài Cố gia, muốn tìm hiểu rõ hơn về nhân vật trong lời đồn kia.
Chỉ là Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên hiện tại đã rời khỏi kinh thành Thiên Phong quốc, cấp tốc khởi hành đến Mạch Dương quốc, không rõ tung tích.
Một đường này hai người họ ăn gió nằm sương, cũng có thể xem là một loại thanh thản dễ chịu.
“Thanh Phong, ta muốn nhờ ông một chuyện, thế nào?”
Đêm nay hai người họ lại ngồi trên đất trong một khu rừng rậm, tương đối thanh nhàn uống rượu tán gẫu.
“Chuyện gì?”, ông lão điên ngước lên đôi mắt đục ngầu, rượu vừa thấm họng liền liếm môi thèm thuồng.
“Còn nhớ người thanh niên hầu hạ ông mấy ngày kia không?”, Cố Thiên Mệnh vừa nói vừa rót cho ông ta một ly, nhẹ giọng hỏi.
“Ai cơ?”, ông lão điên vò vò mái tóc rối bù, lầu bầu hỏi.
"Chính là người thanh niên cụt một tay đã cho ông rất nhiều rượu ngon", Cố Thiên Mệnh biết trí nhớ ông ta kém nên miêu tả tỉ mỉ một phen.
"Ồ…", vừa nhắc đến rượu, ông lão điên tựa hồ nhớ ra gì đó, vô thức hỏi: “Ngươi nói tên tiểu ăn mày đó sao? Sao vậy?”
Tiểu ăn mày…
Trong mắt ông lão điên chỉ nhớ khi Hàn Ngụy trở về Cố gia ngày đó thực sự chính là dáng vẻ của một tên ăn mày.
“Ta muốn mời ông dạy dỗ hắn, dù sao lúc đầu ông cũng đã ngầm thừa nhận lễ bái sư của hắn”, Cố Thiên Mệnh nhìn không thấu ông ta.
“Có rượu không?”, ông lão điên nhướng mày, khàn giọng nói, dường như đang suy ngẫm.
Chương 295 Trấn Tây Vương Phủ
Nghe vậy Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ với ông ta, cười một tiếng: “Có, không thiếu phần của ông được”.
“Hì hì…. vậy được”, ông lão điên kỳ thực cũng không biết việc dạy bảo mà Cố Thiên Mệnh nói là gì, chỉ biết nếu chấp thuận thì sẽ có rất nhiều rượu ngon, do đó cũng không quan tâm đến những thứ khác sảng khoái đồng ý.
Cố Thiên Mệnh nhìn ra được ông ta chỉ là tùy ý ứng phó, nhưng hắn cũng không vạch trần bởi phần duyên phận này đã được định sẵn.
Gió nhẹ vờn quanh, hai người Cố Thiên Mệnh như cưỡi trên gió dần đến gần Mạch Dương quốc.
Mạch Dương quốc, một trong những ‘chúa tể’ của Bách Quốc Chi Địa, một trong hai hoàng triều cao cấp.
Nơi đây là điểm đến mà vô số người khao khát, sản sinh ra rất nhiều hào kiệt và con cưng của trời. Có thể nói nếu đặt tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc vào trong Mạch Dương quốc, nhiều nhất cũng chỉ được tính là thiên tài mà thôi, gánh không nổi cái danh thiên kiêu kia.
Có tin đồn rằng tại Mạch Dương quốc có hai thiên kiêu dưới hai mươi lăm tuổi, tu vi của họ đều đã đột phá tới Linh Huyền đỉnh phong, chỉ còn cách một bước chân vào cảnh giới Địa Huyền, được vô số người săn đón.
Chỉ khi đặt chân vào Địa Huyền mới có thể được gọi là cường giả, và có tư cách khám phá con đường đại đạo đầy chông gai.
Hai chữ phồn hoa đã không thể lột tả được hết sự xa xỉ cùng náo nhiệt của kinh thành của Mạch Dương quốc nữa.
Hai bên đường rộng rãi trải dài từng dãy kiến trúc cao lớn, lộ ra khí thế uy nghi hoành tráng. Những phủ đệ xa hoa có một không hai liên tục đập vào tầm mắt Cố Thiên Mệnh.
Sau gần một tháng rong ruổi ngày đêm, hắn và ông lão điên cuối cùng cũng đến được kinh đô Mạch Dương quốc.
“Dao động linh hồn của Yến Hàn ở gần đây”.
Cố Thiên Mệnh phóng mắt nhìn đường phố xung quanh một lượt, lẩm bẩm một mình.
Bởi nắm giữ một tia linh hồn bổn mệnh của Yến Hàn nên có thể cảm nhận được đại khái vị trí của hắn ta ở đâu, vì vậy, lần theo chỉ dẫn này mới tới được nơi đây.
“Ta muốn uống rượu”, lặn lội đường xa căn bản không cho họ bao nhiêu thời gian để chuẩn bị rượu ngon, bởi vậy ông lão điên đã năm sáu ngày không uống một giọt rượu nào, bây giờ đã vô cùng thèm thuồng nói.
"Được, chúng ta tìm một tửu lâu, để ông uống đã đời”, Cố Thiên Mệnh biết ông ta nhất định kìm nén tới phát hoảng rồi, liền đồng ý để ông ta uống một trận no say, cũng có thể hỏi thăm tin tức trong thành.
Tuy rằng hơi thở linh hồn của Yến Hàn hiện tại khá yếu ớt, nhưng cũng được tính là ổn định. Vì vậy hắn cũng không gấp gáp tìm kiếm hắn ta, dự định tìm hiểu thông tin trước.
Trong một tửu lâu của Hoàng đô Mạch Dương Quốc, Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên hai người ngồi ở một góc, trên bàn bày đầy vò rượu, ông lão điên còn đang ôm một vò rượu uống ừng ực.
“Tiểu nhị”, Cố Thiên Mệnh đảo mắt nhìn Tiểu nhị trong đại sảnh tửu lâu, tức giận kêu lên một tiếng.
“Khách quan, tới ngay”, tiểu nhị lập tức chạy tới, mỉm cười khẽ khom người nói: “Vị khách quan này, cần chút gì sao?”
Cố Thiên Mệnh từ trong túi áo lấy ra một ít bạc vụn cho tiểu nhị, nhất thời, khóe miệng tiểu nhị liền nhếch lên một nụ cười vui vẻ, hắn ta đã lâu không gặp được khách nhân nào hào sảng như vậy.
“Ta là người từ nơi khác đến, hôm nay vừa mới tới Hoàng đô. Ngươi có biết bên kia là nơi nào không? Nói cho ta nghe coi?”, tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, Cố Thiên Mệnh biết rất rõ lòng người, cho hắn ta chút ít lợi ích sẽ không sợ tiểu nhị lười biếng.
Tiểu nhị của tửu lâu nhìn lại Cố Thiên Mệnh, tinh thế đánh giá vài phần, sau đó vội vàng cẩn thận giải thích: “Khách quan, bên kia là phố Bắc, là khu vực phồn hoa nhất Mạch Dương Quốc chúng ta”.
“Phố Bắc? Chính xác thì ở đó có gì?”, Cố Thiên Mệnh dửng dưng tiếp tục hỏi.
Tiểu nhị cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó liền trả lời: “Bước vào phố Bắc, liền có thể nhìn thấy một tòa lầu cao 6 tầng, tên là Liễu Trần Các, đó là nơi vô số nam nhân mơ ước, là thanh lâu nổi tiếng nhất Hoàng Đô chúng ta”.
Tiểu nhị nói xong thì đáy mắt đã xuất hiện một tia tham lam.
Thanh lâu? Chắc hẳn Yến Hàn sẽ không ở nơi đó.
“Còn gì nữa?”, Cố Thiên Mệnh lại hỏi tiếp.
“Còn nữa... xuyên qua địa giới Liễu Trần Các, nổi danh nhất chính là một sòng bạc”, tiểu nhị chớp chớp mắt, rất kiên nhẫn trả lời Cố Thiên Mệnh: “À, đúng rồi”.
“Ừm?”, Cố Thiên Mệnh nhíu mày.
“Cuối phố Bắc này chính là Trấn Tây Vương Phủ của Mạch Dương Quốc chúng ta” trong đôi mắt của tiểu nhị thoáng hiện lên một đạo tinh quang sùng bái, tinh tế nói: “Trấn Tây Vương Phủ để phủ đề phong hào Trấn Tây Vương trăm năm trước, có thể nói là hiển hách hữu danh. Nghe đồn đại hạn của Trấn Tây Vương Phủ đã đến, thế nên mấy năm nay có chút bị người ta quên lãng”.
Chương 296 Bái kiến
“Trấn Tây Vương Phủ?”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gõ bàn, cúi đầu suy nghĩ sâu xa một chút, sau đó lại lấy ít bạc vụn từ trong túi áo cho tiểu nhị: “Vất vả cho ngươi rồi, cho ta hai vò rượu ngon, số tiền còn lại thưởng cho ngươi”.
“Ai, cảm ơn khách quan, lập tức sẽ có rượu ngon cho ngài”, tiểu nhị ngẩn ra, vội vã nhận lấy bạc vụn Cố Thiên Mệnh đưa cho, cao hứng phấn chấn chạy đi bưng rượu cho Cố Thiên Mệnh.
Ông lão điên một mình uống rượu ngon, Cố Thiên Mệnh tùy ý uống vài ly, sau đó chuyển sự chú ý về hướng phố Bắc mà tiểu nhị nói.
Một luồng linh hồn bản mệnh của Yến Hàn chỉ về phía phố Bắc, mà thanh lâu cùng sòng bạc nổi tiếng ở phố Bắc này có lẽ không có quan hệ gì với Yến Hàn, như vậy cũng chỉ còn lại Trấn Tây Vương Phủ mà thôi.
“Xem ra, phải đi phố Bắc xem một chuyến”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm trong lòng.
Rượu qua ba tuần, ông lão điên tựa hồ uống đến sảng khoái, hài lòng nấc một cái, híp lại đôi mắt đục ngầu của mình.
Sắc trời còn sớm, Cố Thiên Mệnh không muốn lãng phí thời gian nữa, quay đầu nói với ông lão điên: “Chúng ta đi thôi!”
“Rượu... không đủ”, ông lão điên nhìn bình rượu trống rỗng trên bàn, lắc lắc vò rượu ngon trong ngực, lảo đảo đáp lại.
Cố Thiên Mệnh đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, sau đó quay đầu lại khẽ hô: “Tiểu nhị, mang tới hai vò rượu ngon”.
“Có ngay”, tiểu nhị lập tức đem hai vò rượu ngon tới, rất nhanh nhẹn.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh trả tiền rượu, liền bước khỏi tửu lâu. Về phần ông lão điên, một hơi uống cạn nửa vò rượu ngon trong ngực, sau đó ôm hai vò rượu kia, lảo đảo đi theo phía sau Cố Thiên Mệnh.
Hoàng Đô Mạch Dương Quốc phố Bắc, cực kỳ náo nhiệt.
Phóng mắt nhìn lại, đều là bóng người đông đúc, từng chiếc xe ngựa xa xỉ đến cực điểm chạy tới chạy lui, nhưng cũng không có vẻ chật chội.
Cố Thiên Mệnh vừa mới bước vào phạm vi phố Bắc liền nhìn thấy một tòa lầu các kim bích huy hoàng đứng sừng sững, ở giữa lầu các là một tấm biển sáng loáng- Liễu Trần Các.
Liễu Trần Các chính là nơi xa hoa nhất Hoàng Đô Mạch Dương Quốc, so với Bích Hoa Lâu của Thiên Phong Quốc đều cao hơn một cấp độ.
Ở cửa Liễu Trần Các, đứng hai hàng mỹ nữ trẻ tuổi uyển chuyển, làm cho người đi lại hai bên đường nhịn không được nhìn thêm hai lần, cổ họng khô khốc.
Cố Thiên Mệnh chỉ là tùy ý liếc mắt nhìn Liễu Trần Các một cái liền bỏ qua nơi này, bởi vì linh hồn bổn mạng của Yến Hàn chỉ vào nơi sâu trong phố Bắc.
Trấn Tây Vương Phủ, là nơi cực kỳ trọng yếu của Mạch Dương Quốc.
Trấn Tây Vương Phủ uy danh trăm năm hiển hách, vì Mạch Dương Quốc lập được công lao lớn, củng cố địa vị đỉnh phong của Mạch Dương Quốc, làm cho Bách Quốc Chi Địa không dám vọng động.
Chỗ sâu nhất của phố Bắc, cơ hồ toàn bộ đều là địa bàn của Trấn Tây Vương Phủ, hàng rào tường cao ngăn trở một lượng lớn người muốn đi về phía trước.
“Trấn Tây Vương Phủ...”, nhìn phủ đệ to lớn cách đó không xa, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm một tiếng, đầu mày nhăn lại.
Ông lão điên ôm hai vò rượu ngon như đạt được chí bảo, không nói gì chỉ theo sát sau Cố Thiên Mệnh.
Một lát sau, Cố Thiên Mệnh liền đứng ở cửa lớn của Trấn Tây Vương Phủ, nhìn thấy một đám hộ vệ có khí tức trầm ổn đứng canh ở cửa.
“Người không liên quan, mau rời khỏi nơi này”, ở cửa Trấn Tây Vương Phủ, một hộ vệ lưng hùm vai gấu trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, lớn tiếng quát.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, tinh tế đánh giá Trấn Tây Vương Phủ một phen, sau đó cảm thụ được một luồng linh hồn của Yến Hàn.
“Qủa nhiên là ở nơi này”, luồng linh hồn bản mệnh của Yến Hàn chỉ vào Trấn Tây Vương Phủ, khiến đáy lòng Cố Thiên Mệnh không nhịn được căng thẳng.
“To gan! Còn không mau rời đi, chẳng lẽ ngươi muốn ăn đòn sao?”, hộ vệ ở cửa thấy Cố Thiên Mệnh không có ý định rời đi, tức giận đùng đùng rống lên, khí thế vô cùng bức người.
Khuôn mặt Cố Thiên Mệnh ngưng trọng, lạnh lùng nhìn đám hộ về ở cửa, trầm giọng nói: “Thông bẩm, Cố gia Cố Thiên Mệnh Thiên Phong Quốc, đặc biệt đến bái kiến Mạch Dương Quốc Trấn Tây Vương Phủ!”
Rầm!
Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời liền làm cho đám thủ vệ ở cửa Trấn Tây Vương Phủ ngây ngẩn cả người.
Cố gia Cố Thiên Mệnh Thiên Phong Quốc? Không phải là Thiên Vũ Hầu mà rất nhiều người đang bàn luận mấy ngày nay sao? Hơn nữa nghe đồn hắn còn là thiên kiêu tái thế, chẳng lẽ chính là thanh niên mặc áo trắng trước mặt này?
Hộ vệ giật mình trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại, cảnh giác nói: “Có gì chứng minh không?”
“Đi vào thông báo là được, một tên hầu trông cửa, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?”. Cố Thiên Mệnh cũng không muốn lãng phí thời gian vào đám người này, lạnh lùng quát lớn.
“Ngươi”, một hộ vệ mặt đen chỉ vào Cố Thiên Mệnh, muốn hung hãn mắng một tiếng. Thế nhưng khi hắn vừa nghĩ đến Cố Thiên Mệnh có khả năng thật sự chính là Thiên Vũ Hầu trong lời đồn, câu mắng chuẩn bị nói ra bị nghẹn lại, không dám chọc giận Cố Thiên Mệnh, bèn hừ lạnh nói: “Chờ một chút, ta lập tức đi thông báo”.
Chương 297 Chính là ở đây rồi
Đám hộ vệ của Trấn Tây Vương phủ cho dù bất mãn với thái độ của Cố Thiên Mệnh như thế nào cũng không dám công khai bước ra xua đuổi. Nếu hắn thực sự là Thiên Vũ Hầu trong lời đồn đại thì bọn họ đồng loạt xông lên cũng vô ích, ngược lại còn có thể mất mạng.
Vì vậy họ chỉ có thể chạy vội vào trong bẩm báo.
Mười lăm phút sau, một người đàn ông mặc áo gấm màu xám cùng với tên hộ vệ thông báo bước ra, hắn là quản gia của vương phủ, Tiêu Vĩnh Vinh.
Tiêu Vĩnh Vinh đứng trên bậc thềm của cổng lớn của vương phủ, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên sau lưng, do dự hỏi: “Các hạ chính là Thiên Vũ Hầu của Thiên Phong quốc, Cố gia Cố Thiên Mệnh?”
“Đúng”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.
Nghe đồn một vị cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong ăn mặc luộm thuộm có quan hệ mật thiết với Cố gia Cố Thiên Mệnh của Thiên Phong quốc, chẳng lẽ chính là ông lão nhìn như ăn mày này?
Ánh mắt của Tiêu Vĩnh Vinh không kìm được liếc tới trên người ông lão điên, đáy lòng kinh ngạc không thôi.
"Vậy… vị này chính là tiền bối trong lời đồn đó sao?”, Tiêu Vĩnh Vinh chậm rãi đi tới vài bước, cung kính cúi đầu dò hỏi.
Về phần Cố Thiên Mệnh, hắn ta hoàn toàn không đặt nặng trong lòng, một hầu gia của hoàng triều cấp trung tầm thường mà thôi, cho dù kiệt xuất tới đâu cũng không thể so sánh với Trấn Tây Vương, do đó hắn ta có thể bày ra dáng vẻ cao ngạo, không để vào mắt.
Nhưng nếu ông lão điên cầm vò rượu phía sau Cố Thiên Mệnh chính là vi cường giả trong lời đồn, vậy Tiêu Vĩnh Vinh không dám xem nhẹ nữa.
Nếu không, chỉ một cái vỗ tay của cường giả cấp bậc này cũng đã đủ tiễn hắn ta lên đường, vương phủ không chỉ không báo thù cho hắn ta, thay vào đó còn phải cúi đầu nhận lỗi.
Ông lão điên không thèm để ý đến Tiêu Vĩnh Vinh, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười phải bố thí.
“Ông ấy chính là vị tiền bối trong miệng ngươi, không cần thăm dò nữa”, hai tay Cố Thiên Mệnh chắp nhẹ sau lưng, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ta đặc biệt cùng tiền bối tới viếng thăm Trấn Tây Vương Phủ, chẳng lẽ Trấn Tây Vương Phủ không mời được chúng ta vào trong ngồi một lát sao?”
Nghe được Cố Thiên Mệnh thừa nhận ông lão điên chính là cường giả vô song trong lời đồn, Tiêu Vĩnh Vinh mới kinh hồn táng đảm rùng mình, không dám bất kính, vội vàng đáp: “Tiền bối, Thiên Vũ Hầu, mời vào!”
Tiêu Vĩnh Vinh hít một hơi thật sâu, vươn tay phải với hai người họ ra hiệu.
Sau đó Cố Thiên Mệnh liền dẫn theo ông lão điên xuyên qua cánh cửa lộng lẫy tiến thẳng vào trong.
Tiêu Vĩnh Vinh theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh, khóe mắt lại không ngừng đánh giá bóng dáng của ông lão điên, đồng thời cố gắng cảm nhận hơi thở phát ra từ trên người ông ta.
Đáng tiếc, cho dù hắn ta thăm dò thế nào thì trông ông lão điên cũng không khác gì một lão già say xỉn bình thường.
Nhưng cho dù là vậy, Tiêu Vĩnh Vinh cũng không dám khinh thường, dẫu sao một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong chắc chắn có rất nhiều thủ đoạn che giấu đi hơi thở của bản thân.
Hắn ta đưa hai người Cố Thiên Mệnh tới đại điện trong tiền viện xong liền sai người bưng trà rót nước, khách khí nói: “Mời hai vị ngồi một lát, ta đi bẩm báo lão gia”.
Vì vậy tại tiền điện của vương phủ chỉ còn lại hai người họ ngồi đó, bên cạnh có hơn mười thị nữ dung mạo trẻ đẹp chờ hầu hạ.
“Chính là ở đây rồi”, Cố Thiên Mệnh rõ ràng cảm nhận được dao động linh hồn của Yến Hàn, thầm nhủ: “Hy vọng Trấn Tây Vương Phủ ông không tự mình tìm đường chết…”
Trấn Tây Vương Phủ, nguy nga tráng lệ, diện tích chừng trăm mẫu, chiếm một khu vực rộng lớn tại nơi sâu trong phố Bắc.
Không lâu sau khi Tiêu Vĩnh Vinh rời khỏi, Cố Thiên Mệnh liền cảm nhận được một luồng khí lan tỏa khắp tiền điện, ắt hẳn là đang quan sát hai người họ.
Hắn không làm ra bất kỳ phản ứng gì trước sự thăm dò lộ liễu của những người này mà để họ tự nhiên hành động. Chỉ cần họ không quá quắt, hắn cũng lười phải để tâm tới, càng không muốn lãng phí thời gian.
“Sao Yến Hàn lại dính líu tới nhân quả của Trấn Tây Vương Phủ Mạch Dương quốc? Thật kỳ lạ”, nhớ lại cảnh tượng Yến Hàn cùng mình nói lời từ biệt vào mấy tháng trước, Cố Thiên Mệnh lại đầy mặt nghi ngờ tự hỏi.
Một lúc lâu sau, Tiêu Vĩnh Vinh cuối cùng cũng quay trở lại, đi trước hắn ta là một người đàn ông trung niên mặc gấm quý màu tím trông rất uy nghiêm.
“Tiền bối, Thiên Vũ Hầu, ngài ấy chính là lão gia của Trấn Tây Vương Phủ chúng ta, là con cái dòng chính thuộc Trấn Tây Vương Phủ năm xưa”, sự chú ý của Tiêu Vĩnh Vinh về cơ bản đều tập trung lên người ông lão điên, dường như chỉ tiện thể nhắc Cố Thiên Mệnh một câu.