• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201 Huynh đồng ý với ta rồi sao?

Vừa nghĩ tới việc bản thân vì ra ngoài hít thở không khí trong lành mà phải vụng trộm chui rúc qua lỗ chó, loại tâm trạng bi thương đó sợ rằng không ai hiểu được.



"Ồ? Thì ra là vậy. Nhưng nếu ta thực sự đánh cha ngươi một trận, liệu ông ấy có đồng ý xóa bỏ lệnh cấm túc đó của ngươi không?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Hàn Ngụy với ánh mắt kỳ lạ, chưa từng nghĩ tới bản thân đánh cha hắn một trận chỉ đơn giản là muốn dỡ bỏ lệnh cấm túc.



"Cố ca, ngươi không hiểu cha ta đâu. Ta nói cho huynh nghe, cha già nhà ta chỉ biết nắm đấm của ai to hơn, chỉ cần huynh đánh thắng ông ấy, đánh một trận tơi bời, sau đó huynh liền nói muốn ta theo chân huynh cùng huynh tu hành, cha ta chắc chắn sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý, cũng sẽ không kiềm chân ta nữa”.



Gương mặt Hàn Ngụy toát lên vẻ mong mỏi mãnh liệt, nở nụ cười hèn hạ.



“Ngươi muốn tu hành rồi?”, Cố Thiên Mệnh thấp giọng hỏi.



“Ai muốn tu hành? Ta ăn no không có chuyện gì làm sao! Đó đều là lấy cớ để cha ta chịu thả ta ra ngoài thôi. Cố ca huynh phải biết rằng, ta đang tuổi thanh xuân tươi đẹp, sao có thể lãng phí vào việc tu hành được?”



Hàn Ngụy tỏ vẻ khinh thường tiếp tục: “Ta thế nhưng là một nam nhân có ước mơ, ta muốn chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thế gian, thưởng thức hương thơm toàn thiên hạ. Cả ngày lao đầu vào tu hành luyện võ hoàn toàn là lãng phí tuổi trẻ!”



"...", Cố Thiên Mệnh nhìn Hàn Ngụy, không biết nên nói gì.



"Hơn nữa, bất kể gặp phải chuyện gì, phía trước có cha già và ông cụ nhà ta chống đỡ, vả lại, Cố ca huynh hiện tại lại là một thiên tài xuất chúng như vậy, một chân liền có thể đá bay cái gọi là ‘thiên kiêu’ của Thiên Phong quốc ta, có huynh che chở, tại sao ta còn phải tu hành, đương nhiên là phải hưởng thụ cuộc sống rồi”.



“Huynh nhìn tên Cổ Dương Vân gì đó của Cổ gia xem, từ nhỏ khắc khổ tu hành, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm thì chính là luyện võ. Không dễ dàng gì mới giành được danh hiệu ‘thiên kiêu’, còn không phải bị huynh tung một cước tới bất tỉnh sao, bây giờ còn đang phải nằm dưỡng thương trên giường, chưa biết ngày hồi phục nữa kia”.



"Cho nên, tại sao ta còn phải tu luyện, dù sao cũng không tác dụng gì, yên tâm làm một công tử gia, vui chơi sung sướng biết bao. Cố ca, huynh nói đúng không?”



Hàn Ngụy nhếch môi cười tới đê hèn, tựa hồ lời nói của mình rất có đạo lý.



Cố Thiên Mệnh nhìn chăm chăm Hàn Ngụy, thầm che trán, cảm thấy phương thức tư duy của người bạn thơ ấu này của mình thực sự vượt xa người thường.



“Ta không đi, ta cảm thấy cấm túc ngươi ở nhà vẫn tốt hơn”, Cố Thiên Mệnh khẽ lắc đầu, cầm lên ly rượu trên bàn đá một hơi uống cạn, thẳng thừng từ chối.



"Đừng mà! Cố ca, sao huynh lại có thể làm như vậy”, Hàn Ngụy đương nhiên không đồng ý, sốt sắng tiến lên nửa bước, kéo lấy cánh tay Cố Thiên Mệnh, than khóc thảm thiết: “Nhớ lại lúc đó ta bị cấm túc đều là vì huynh mà! Huynh không thể thấy chết mà không cứu”.



"Khụ...", Cố Thiên Mệnh ho nhẹ một tiếng.



“Năm đó chuyện Cố ca huynh nhìn lén tiểu thư Liễu gia tắm thế nhưng là ta thay huynh gánh tội đó. Còn có năm đó huynh đòi thế tử Trần gia một khoản tiền cắt cổ cũng là ta giúp huynh chịu, còn có một lần…”



Hàn Ngụy nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể lại rất nhiều chuyện năm đó, kéo chặt lấy vạt áo Cố Thiên Mệnh không buông: “Cố ca, mang tiếng oan nhiều như vậy rồi cũng sẽ thấy mệt mỏi. Nếu lần này huynh không giúp ta, ta liền lật tung lại những chuyện huynh từng làm năm đó ra ngoài ánh sáng”.



Trên mặt Cố Thiên Mệnh dâng lên một tia bất đắc dĩ, thứ hắn không muốn hồi tưởng lại nhất chính là những chuyện trước kia, khi đó thần hồn kiếp trước của hắn còn chưa thức tỉnh, lục thức chưa mở, không biết đã gây ra biết bao nhiêu chuyện khốn nạn.



Hôm nay Hàn Ngụy lục lọi ra từng thứ một nhắc lại, thực sự có chút nhói tim.



“Dừng, đừng nói nữa”, Cố Thiên Mệnh quả thực không thể chống lại bộ dáng khóc lóc kể khổ này của Hàn Ngụy, bản thân lại không thể thực sự xuống tay đánh hắn ta một trận, dẫu sao Hàn Ngụy cũng là huynh đệ chân chính của mình từ thuở ấu thơ.



“Ca, huynh đồng ý với ta rồi sao? Huynh chịu đánh cha ta một trận rồi?”, tiếng nức nở ỉ ôi của Hàn Ngụy thoáng cái im bặt, gương mặt mang theo nét vui mừng hỏi.



Huynh chịu đánh cha ta một trận rồi sao…



Nghe được yêu cầu này của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh thực sự cảm thấy kỳ kỳ, đáp lại hắn bằng ánh mắt không có cách nào nói rõ ràng được.



Có hàng vạn hàng ngàn công tử thế gia tại Bách Quốc Chi Địa, nhưng phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có một người kì quặc giống như Hàn Ngụy này, cũng không còn ai khác có thể sánh bằng được nữa.



"Được, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện”, Cố Thiên Mệnh chậm rì rì gật đầu.



“Ca, huynh nói đi, chỉ cần ta có thể giải trừ lệnh cấm cho ta, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được”, Hàn Ngụy lập tức lộ ra biểu cảm hưng phấn vui vẻ, lớn giọng đáp.



"Sau này không được phép nói tới chuyện quá khứ nữa, bất luận là ai cũng không được phép nhắc tới. Nếu không nếu sau này để ta nghe được ngươi tiết lộ ra ngoài, ta nhất định sẽ hung hăng đập ngươi một trận, giống như khi cha ngươi dạy bảo ngươi vậy”.
Chương 202 Đến thăm Lý Sương Nhi



Cố Thiên Mệnh mím đôi môi mỏng, cực kỳ trang trọng nói với Hàn Ngụy.



Vừa nghĩ đến những gì mình đã làm năm đó, hắn liền có chút bất lực. Chỉ là sự tình đã đến nước này, những rắc rối năm đó quả thực là do bản thân gây nên, vì vậy chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.



"Huynh yên tâm, Cố ca, ta chắc chắn sẽ không nói ra ngoài đâu, ta bảo đảm đó", Hàn Ngụy cười toe toét đáp.



"Được! Vậy ngươi trở về trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ tới Hàn gia thăm hỏi", Cố Thiên Mệnh phẩy tay tỏ ý không tiếp, hắn lười phải lôi thôi với Hàn Ngụy.



"Được! Bất quá Cố ca, huynh phải tới sớm nha! Nhất định phải tới sớm đó”.



Hàn Ngụy nặng nề gật đầu đáp, trước khi rời đi còn không quên dặn dò thêm vài câu.



Nhìn Hàn Ngụy giấu giấu diếm diếm rời khỏi Cố gia, Cố Thiên Mệnh không khỏi lắc đầu cười khẽ.



Sau đó, hắn chậm rãi khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, trong đầu không kìm được xẹt qua một bóng người yêu kiều, dường như sợi dây nào đó dưới đáy lòng khẽ khàng bị khuấy động.



“Vẫn là tới Lý gia xem xem!”



Hắn đặt xuống ly rượu trong tay rồi chậm chạp đứng dậy, chiếc áo bào màu trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió, mang đến một loại cảm giác phiêu dật thanh nhã.



Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi Cố gia liền đi thẳng về phía Lý gia.



Dọc một đường này có vài người nhận ra Cố Thiên Mệnh đều cung kính hô tên, không dám có nửa phần lỗ mãng. Công tử bột năm đó nay đã trở thành thiên tài yêu nghiệt chấn động thiên hạ, ai dám bất kính?



Khi Cố Thiên Mệnh tới được trước cổng lớn Lý gia, tất cả các thị vệ canh cổng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ưỡn ngực đồng thanh hô vang: “Tham kiến tướng quân!”



“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, sau đó nhấc chân tiến vào Lý gia.



Nhóm thị vệ nhìn dáng vẻ thư sinh tao nhã này của Cố Thiên Mệnh trong lòng đều tràn đầy tự hào cùng kích động không thôi.



Một kiếm chém rơi đầu tướng quân Nam Uyên, một câu làm vạn địch kinh hãi.



Một thiên tài tuyệt thế như vậy là cô gia của Lý gia họ, chúng thị vệ sao có thể không cảm thấy kiêu hãnh?



Nhớ tới danh tiếng công tử trác táng lúc đầu của Cố Thiên Mệnh, trong lòng họ đều không khỏi xì mũi khinh thường, cho rằng đó đều là những chuyện vô căn cứ, cô gia nhà mình ưu tú như vậy, sao có thể làm ra những việc quá quắt đó? Nhất định là có người muốn có ý bôi nhọ ngài ấy.



Còn vì sao lúc đó cô gia lại xông vào Lý gia trêu ghẹo tiểu thư? Có lẽ là ngài ấy muốn hành động theo lối trái ngược để thu hút sự chú ý của tiểu thư nên mới làm ra một hạ sách như vậy.



Chắc chắn là như vậy, nếu không tiểu thư của chúng ta cả ngày hồn vía lên mây, chắc chắn đã bị cô gia trộm mất trái tim rồi.



Cô gia cũng được tính là lợi hại, biết được tiểu thư không có hứng thú với những công tử thế gia bình thường nên mới cố ý làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy để tạo điểm nhấn với tiểu thư, cho đến khi tiểu thư yêu thích ngài ấy.



Tất cả các thị vệ đều thầm nghĩ trong lòng, cho rằng Cố Thiên Mệnh thực sự đa mưu túc trí, đi theo lối riêng đánh cắp trái tim tiểu thư.



Trong khi các thị vệ còn đang suy nghĩ về điều đó, Cố Thiên Mệnh đã bước qua cổng lớn Lý gia, đi vào sảnh trong.



“Cô gia”.



Người hầu cùng nha hoàn trên dưới Lý gia khi thấy Cố Thiên Mệnh đều nhao nhao cung kính hành lễ kêu vang.



Hôm nay tiếng tăm của hắn thực sự lan rộng khắp thiên hạ, là thiên tài cái thế, là anh hùng được vô số tiểu thư nhà quyền quý ngưỡng mộ. Chúng thị vệ cùng nha hoàn đều không dám nhìn thẳng vào mặt Cố Thiên Mệnh, sùng bái tới cực điểm.



Cố Thiên Mệnh cũng được coi là khá thân thuộc với Lý gia, nên cũng không cần người dẫn đường mà đi thẳng vào trong.



Tin tức hắn tới Lý gia cũng nhanh chóng lan truyền khắp phủ đệ. Hay tin ông cụ Lý Thiên Nguyên lập tức dẫn theo mấy người Lý Sương Nhi đợi sẵn ở trong đại sảnh, không khí một mảnh hân hoan.



“Lý đại nhân, bổn công tử lại tới quấy rầy rồi”, vừa bước qua thềm cửa liền thấy được tất cả người nhà Lý gia đều đang ngồi nơi đó, dường như đang chờ hắn.



“Thiên Mệnh tới rồi đó à, mau tới đây ngồi”, Lý Thiên Nguyên hiện tại vô cùng hài lòng với Cố Thiên Mệnh, hoàn toàn không còn chút dấu vết khinh thường nào của trước kia, thậm chí còn cho rằng mắt nhìn người của bản thân rất chuẩn.



Cố Thiên Mệnh quay đầu liền thấy được Lý Sương Nhi đang ngồi bên Lý Thiên Nguyên, không khỏi nhìn thêm vài lần, mà Lý Sương Nhi cũng không che giấu mà nhìn thẳng vào hắn, khẽ cắn môi đào.



Nàng phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn nhìn không thấu Cố Thiên Mệnh nữa rồi, đôi mắt giống như bị một lớp sương mù bao phủ, mơ hồ không rõ.



Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Sương Nhi, không nói một lời.



Lý Sương Nhi thì từ tốn đứng dậy, hơi cong eo hành lễ với hắn, tâm tư trong lòng không kìm được lặng lẽ lan tỏa từ trong ánh mắt của nàng.



“Thiên Mệnh à, những việc cháu làm ở Nam Uyên quốc lão phu đều đã được nghe nói qua”, Lý Thiên Nguyên vuốt bộ râu dưới cằm, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Hôm nay tên tuổi của Kỳ Song tướng quân có thể nói là đã vang dội khắp năm châu tứ hải từ nam chí bắc đó!”


Chương 203 Đắm say lòng người

Trên dưới Lý gia nghe vậy đều không nén nổi mà lộ ra một nụ cười gượng gạo phức tạp. Tiểu công tử Cố gia vốn bị tất cả mọi người bài xích và bất mãn trong chớp mắt liền trở thành thiên tài kiệt xuất nổi danh khắp thiên hạ, sự tương phản này thực sự khiến người ta phải thổn thức không thôi.



“Lý đại nhân nói đùa rồi”, Cố Thiên Mệnh khẽ vểnh cánh môi mỏng, tùy ý đáp lại một tiếng.



Một lão hồ ly như Lý Thiên Nguyên sao có thể nhìn không ra Cố Thiên Mệnh có tâm trạng để giao thiệp với bọn họ hay không, vì vậy bèn đứng dậy nói: “Được rồi, hai đứa các cháu chia xa lâu ngày, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, chúng ta cũng không làm phiền nữa. Nhưng thằng nhóc cháu tối nay phải ở lại đây ăn một bữa cơm, người một nhà chúng ta cùng nhau uống một ly rượu”.



Cố Thiên Mệnh mỉm cười coi như đáp lại.



Sau đó Lý Thiên Nguyên liền cùng một đám người rời khỏi sảnh, chỉ để lại hai người Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi.



Cố Thiên Mệnh lặng lẽ nhìn Lý Sương Nhi, Lý Sương Nhi thì hạ mi nhưng đuôi mắt vẫn liếc Cố Thiên Mệnh. Trong bầu không khí yên tĩnh dần lan tỏa một cảm giác vi diệu mờ nhạt không thể chạm tới.



Hai người cứ như vậy yên lặng ngồi, cảm nhận nhịp tim cùng hô hấp của đối phương, ngửi được hơi thở trên người nhau.



Một lúc sau, hai gò má của Lý Sương Nhi đã hơi ửng hồng, tay phải gõ nhẹ lên làn hơi nóng lượn lờ trên tách trà, sau đó viết một hàng chữ xuống dưới bàn: Hành trình tới Nam Uyên, huynh không bị thương chứ?



"Ta không sao, yên tâm”, Cố Thiên Mệnh nhìn giai nhân xinh đẹp trước mặt, trái tim như được bao bọc trong dòng nước ấm áp, dịu giọng trả lời.



Lý Sương Nhi khẽ cắn môi dưới kiều diễm, nâng mi nhìn khuôn mặt tuấn lãng như tranh vẽ của Cố Thiên Mệnh, lại nhúng ngón tay trỏ phải vào nước trà, viết: sau này xin hãy chiếu cố bản thân nhiều hơn, đừng dấn thân vào nguy hiểm nữa.



"Được", Cố Thiên Mệnh không chút ngượng ngùng nhìn chăm chú gò má phấn hồng của Lý Sương Nhi, khẽ cười đáp.



Lý Sương Nhi cũng nâng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh, sau đó nhướng mày lộ ra một nụ cười mê người.



"Cùng ta đi dạo đi, Lý gia còn có rất nhiều nơi ta chưa thấy qua", hai người họ im lặng một hồi, Cố Thiên Mệnh mới thong thả đứng dậy, nhìn Lý Sương Nhi dịu dàng nói.



Lý Sương Nhi gật đầu, uyển chuyển đứng lên, thần thái thanh lệ này khiến bầu không khí đều phải đông cứng lại.



"Đi thôi!"



Cố Thiên Mệnh bỗng nhiên vươn tay phải đưa tới trước tầm mắt nàng.



Lý Sương Nhi thấy vậy thì gò má ửng hồng càng thêm đậm sắc, nàng chậm rãi ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Thiên Mệnh, tựa hồ đang xác nhận điều gì đó.



Cố Thiên Mệnh mỉm cười như gió xuân, dường như đang trả lời nàng.



Nhìn nụ cười nhạt này của Cố Thiên Mệnh, khoé môi Lý Sương Nhi cũng chậm rãi vẽ ra nét cười ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng giơ bàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh.



Khi những ngón tay thon dài tiếp xúc với lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh, Lý Sương Nhi càng thêm ngại ngùng cụp hàng mi dài, cố gắng muốn che đi đôi má ửng hồng.



Lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh thật ấm áp dễ chịu, thậm chí còn lặng thầm dâng lên một loại tâm trạng an yên.



"Chúng ta đi thôi!", Cố Thiên Mệnh khép lại tay, nhẹ nhàng kéo lấy những ngón tay búp măng của Lý Sương Nhi, ấm giọng nói



Lý Sương Nhi khẽ buông mi, dùng khóe mắt đánh giá tay ngọc của mình cùng bàn tay to lớn của Cố Thiên Mệnh, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn một bên sườn mặt của hắn, một cảm giác khó tả len lỏi khắp cõi lòng nàng.



Sau đó xung quanh sân Lý gia có thể nhìn thấy cảnh tượng một người thanh niên mặc áo trắng dắt tay một cô gái với dung mạo như tiên tử mùa xuân ung dung tản bộ.



Hình ảnh này duy mỹ động lòng người, khiến cho vô số người phải say mê rung động, trên dưới Lý gia tràn ngập trong hơi thở ấm áp.

Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi lẳng lặng tản bộ trong Lý gia, ai cũng không nói gì, cứ như vậy hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh, chậm rãi nhẹ nhàng mà đi.

Có một số chuyện, không nhất thiết phải nói ra, trái tim tự hiểu là được.

Hai người cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, ngửi thấy mùi thơm trên người nhau, an nhiên thoải mái.

Trên dưới Lý gia sau khi nhìn thấy hình ảnh Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi nắm tay nhau cùng tản bộ, đều lộ ra thần sắc hâm mộ, thở dài nói: “Cô gia cùng thiểu tư đúng là trời sinh một cặp, trời đất tác thành”.

“Nếu phu quân tương lai của ta có thể bằng một phần của cô gia thôi. Vậy thì tốt biết bao. Rất nhiều thị nữ trong viện đều không khỏi khẽ nói, hâm mộ đến cực điểm.

“Đừng mơ mộng nữa, anh hùng cái thế như cô gia, thế gian liệu được bao nhiêu người? Đừng nói được một nửa như cô gia, một phần ngàn vạn cũng không tệ rồi”.

Một nữ tử nhỏ tuổi vừa nói chuyện vừa cười nói.

“Vốn dĩ chúng ta cho rằng tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc đã lợi hại lắm rồi, không ngờ cô gia căn bản không coi trọng cái danh hão này, chỉ một cước liền đạp ngã thiên kiêu gì đó”.

“Suỵt! Cấm được nói linh tinh, nha đầu nhà ngươi nói chuyện không nghĩ đến hậu quả như vậy, nếu bị người khác nghe được thì sao? Có một số việc, trong lòng hiểu là được rồi, biết không?”
Chương 204 Thiên kiêu cái thế

Trong viện Lý gia, rất nhiều thị nữ nha hoàn cùng người hầu đều nhìn về phía thân ảnh của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, lộ ra vẻ kích động cùng vui vẻ.

Một nụ cười kiêu diễm, làm say đắm lòng người.

Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi dạo quanh Lý gia vài vòng, là đang ngắm cảnh, là đang nghe tiếng gió. Kỳ thực, bọn họ không ngắm nhìn phong cảnh, mà nhìn khuôn mặt đối phương. Họ không lắng nghe gió, là lắng nghe nhịp đập trái tim nhau.

Cảnh đẹp đê mê, giống như tia sáng xẹt qua trân trời, rất nhanh liều tiêu tan.

Có điều, lại khắc sâu trong lòng hai người, không bao giờ biến mất.

Mà đêm chợt buông xuống, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi dừng bước, nhẹ nhàng nhìn nhau.

“Đêm đã khuya, ta về trước”, Cố Thiên Mệnh vươn tay ra, khẽ vuốt ve một sợi tóc đen của Lý Sương Nhi, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều yêu thương, ôn nhu nói.

Lý Sương Nhi chần chừ gật gật đầu, dường như có chút không nỡ nhấc mày lên.

“Đúng rồi, nàng nói với Lý đại nhân, rượu tối nay ta sẽ không uống nữa. Nếu muốn uống, đợi đại hôn của hai ta đi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Sương Nhi, cúi đầu nhìn giai nhân trước mặt, khẽ cười khiến Lý Sương Nhi ngượng ngùng cúi đầu: “Được không, Sương Nhi?”

...

Nghe vậy, trái tim Lý Sương Nhi trong nháy mắt run lên. Khuôn mặt trái xoan ngẩng cao nhìn Cố Thiên Mệnh, trong mắt nổi lên gợn sóng nhu tình vô tận.

Một tiếng Sương Nhi, đi thẳng vào tận sâu trái tim, khó lòng thoát ra.

Hắn không gọi nàng là Lý tiểu thư nữa, mà gọi một tiếng Sương Nhi thân thiết.

Vào khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như ngừng lại, gió nhẹ nhành trôi nổi tựa hồ cũng ngưng đọng trên không trung, màn đêm u tối cũng bị ánh trăng sáng chiếu rọi.

Tất cả, rơi vào im lặng, yên tĩnh.

Hắn vừa nói chờ ngày 2 người đại hôn, cùng nhau uống rượu sao?

Chàng ấy vừa gọi ta là... Sương Nhi, hẳn không phải là bản thân nghe nhầm chứ?

Tại sao tối nay không có tinh quang, nhưng nàng lại cảm thấy rực rỡ đến vậy?

Lý Sương Nhi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh đang khẽ vuốt ve mái tóc của mình, đôi môi đỏ mọng khép lại, trái tim lại không khỏi run rẩy kịch liệt.

“Được không?”, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa mỉm cười khẽ nói.

Lý Sương Nhi nghe vậy, lập tức phục hồi tinh thần từ trong trạng thái bàng hoàng, vô thức cắn môi, má ửng hồng dưới hoàng hôn càng lúc càng xinh đẹp, quyến rũ cực điểm.

Chậm rãi, Lý Sương Nhi nâng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào Cố Thiên Mệnh, gật gật đầu.

Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh nở nụ cười, Lý Sương Nhi cũng cười theo.

Con đường anh hùng còn dài này, đều đã nồng đậm tình cảm của mỹ nhân.

Hai người họ không cần nói những lời thề non hẹn biển, đầu bạc răng long.

Chỉ cần một nụ cười là đủ.

“Ta, trở về trước”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi buông tay khỏi mái tóc của Lý Sương Nhi.

Lý Sương Nhi dường như có chút không nỡ, vươn đôi tay ngọc ra bắt lấy tay phải của Cố Thiên Mệnh đang muốn buông xuống, sau đó hai mắt nhìn nhau, Lý Sương Nhi mở lòng bàn tay của Cố Thiên Mệnh ra, dùng ngón tay viết chữ.

Mọi thứ đều ổn, ta đợi chàng.

Bảy chữ đơn giản, trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh trượt xuống, len lỏi vào trong trái tim hắn.

Sau đó, Lý Sương Nhi liền buông tay Cố Thiên Mệnh xuống, hai tay đặt bên hông, chăm chú nhìn vào hắn.

“Được”, Cố Thiên Mệnh siết chặt bàn tay còn lưu lại hơi ấm của Lý Sương Nhi, gật đầu nói.

Vì thế, dưới ánh mắt lưu luyến của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm rãi rời đi, từng bước hướng về phía Cố gia.

Đợi đến khi bóng dáng Cố Thiên Mệnh dần biến mất, khuôn mặt ngượng ngùng của Lý Sương Nhi mới chậm rãi lộ ra một nụ cười khiến vạn vật thất sắc.

“Nha đầu, đừng nhìn nữa, người ta đi xa rồi”, đột nhiên, Lý Thiên Nguyên xuất hiện bên cạnh Lý Sương Nhi, dùng giọng điệu có chút trêu chọc khẽ cười nói.

Lý Sương Nhi lập tức xoay người hành lễ với Lý Thiên Nguyên.

“Nhau đầu, ông nội chọn phu quân cho cháu cũng khá tốt đấy chứ! Lúc trước cháu sống chết không đồng ý, nếu không phải ông nội hết lòng khuyên can, để cháu đi tìm hiểu trước, chỉ sợ tiểu tử này giờ đã thuộc về người khác rồi”.

Tay trái Lý Thiên Nguyên nhẹ nhàng chắp sau lưng, tay phải khẽ vuốt râu, trêu ghẹo Lý Sương Nhi.

Lý Sương Nhi ngước mắt, lườm Lý Thiên Nguyên một cái, tựa hồ đang làm nũng, tỏ vẻ tức giận của mình.

“Ha ha ha...”, Lý Thiên Nguyên không khỏi ngửa đầu cười to: “Hiện tại, có phải cảm thấy ánh mắt của ông nội không tồi hay không? Tiểu tử Cố gia này ẩn nhẫn nhiều năm, chính là muốn che giấu bảnh lãnh của mình, may mà ông nội sớm phát hiện, bằng không cháu rể tốt như vậy sẽ lỡ mất”.

Lý Sương Nhi nhẹ nhàng bụm môi, ra vẻ giận dữ một lần nữa lườm Lý Thiên Nguyên một cái, sau đó theo bản năng nhìn hướng mà Cố Thiên Mệnh rời đi, nội tâm có một cỗ ấm áp lan tràn.

“Tiểu tử Cố gia này, nước lặng chảy sâu, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi”.

Lý Thiên Nguyên không cười khẽ nữa mà là cảm thán nói: “Trận chiến Nhàn Hành Quan, nổi danh thiên hạ, phong hào Kỳ Song. Lần này đến Nam Uyên, càng là một kiếm nộ trảm tướng sĩ Nam Uyên quốc, chấn nhiếp bát phương, có thể nói là thiên kiêu cái thế”.

Lý Sương Nhi mím môi, lẳng lặng nghe Lý Thiên Nguyên kể lể, nội tâm không khỏi lẩm bẩm: “Thiên kiêu cái thế...”

“Năm đó Cố lão đầu vì hôn sự của thằng nhóc đó, không tiếc thể diện đi cầu hôn, đáng tiếc lại không có thế gia nào đồng ý, đều là tìm đủ loại lí do cho có lệ để từ chối”.

“Hôm nay, chỉ sợ những người đó đã hối hận đến xanh ruột. Chuyện thế gian, chính là như vậy”.

Lý Thiên Nguyên cười khẽ lắc đầu, không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước ông cụ Cố tìm mình thương lượng. Nếu như lúc trước mình không đồng ý, có lẽ hôm nay người hối hận cũng bao gồm cả mình.

“Cả nhà Cố gia, sao lại có thể có phế vật. Ngược lại là lúc trước ánh mắt lão phu thiển cận rồi. Thiên kiêu cái thế, thế gian liệu có mấy người?”

Đêm tối chậm rãi cắn nuốt vùng đất Bách Quốc Chi Địa, làm cho cả Thiên Phong quốc cũng lâm vào yên tĩnh...
Chương 205 Đến nhà họ Hàn

Sáng sớm hôm sau.

Cố Thiên Mệnh rửa mặt thay đồ xong, liền từ Cố gia xuất phát đi về hướng nhà họ Hàn.

Nếu đã đồng ý Hàn Ngụy, đến Hàn gia đánh cha hắn một trận, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn kéo dài thời gian, lập tức tiến hành.

Hàn gia cũng giống như Cố gia, là thế gia tướng môn.

Trụ cột của Hàn gia là ông cụ Hàn, quan bái binh bộ thượng thư, tu vi Địa Huyền trung kỳ, từng lập vô số công lao trên chiến trường.

Mà cha ruột của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê, cũng là một đại tướng của Thiên Phong quốc, có danh tiếng hiển hách oai hùng.

Cửa lớn Hàn gia có hơn 10 tướng sĩ uy hùng trấn thủ, khí thế khoáng đạt.

“Xin truyền báo, Cố Thiên Mệnh của Cố gia đăc biến tới bái phỏng Hàn lão tướng quân”, bóng dáng Cố Thiên Mệnh xuất hiện trước cửa nhà họ Hàn, thanh âm như cầu vồng truyền đến trong tai mỗi một tướng sĩ trấn thủ ở cửa.

Cái gì? Cố Thiên Mệnh của Cố gia.

Đó không phải là Kỳ Song tướng quân nổi tiếng thiên hạ hay sao?

Một đám tướng sĩ trấn thủ trước cửa nhà họ Hàn nhao nhao giật mình, nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh có chút quen thuộc, không xác định được hắn có phải là Kỳ Song tướng quân hay không. Có điều, bọn họ cũng không dám lười biếng, lập tức mở miệng nói: “Xin tướng quân chờ một chút”.

Bởi vì Cố Thiên Mệnh căn bản chưa từng tới Hàn gia, thế nên những người này không biết hắn cũng là chuyện bình thường. Cố Thiên Mệnh cũng không xông thẳng vào mà lẳng lặng đứng đợi ở cửa.

Hắn và Hàn Ngụy là bạn bè sống chết từ nhỏ, chuyện rắc rối gì cũng đã từng làm qua. Về phần Cố Thiên Mệnh, vì sao rất ít khi đến Hàn gia?

Chuyện này phải quay về rất nhiều năm trước, khi Cố Thiên Mệnh vụng trộm tới tìm Hàn Ngụy, muốn cùng nhau ra ngoài dạo chơi. Ai biết hắn ta đã bị cấm túc, không thể ra ngoài.

Bởi vậy, Hàn Ngụy bèn dẫn Cố Thiên Mệnh cùng chui lỗ chó. Đúng vậy. Chính là chui lỗ chó mà ra ngoài. Từ lần đó, Cố Thiên Mệnh cực kỳ khinh bỉ Hàn Ngụy, không bao giờ tới Hàn gia nữa.

Trong nháy mắt, hết thảy đều đã trôi qua lâu như vậy, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa đi tới Hàn gia, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.

Lập tức, một tướng sĩ liền vọt vào Hàn gia bẩm báo.

Không bao lâu sau, quản gia nhà họ Hàn sải bước đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Thiên Mệnh.

“Lão nô bái kiến Kỳ Song tướng quân”, quẳn gia cũng không dám lên mặt với Cố Thiên Mệnh, vội vàng hành lễ ôm quyền nói.

“Bổn công tử hôm nay muốn tới bái phỏng Hàn lão tướng quân một chút”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói.

“Tướng quân mời vào”, quản gia lập tức ra hiệu ‘mời’, khom lưng dẫn đường đi phía trước.

Một đám tướng sĩ nhao nhao ưỡn ngực, mang theo ánh mắt sùng kính nhìn Cố Thiên Mệnh.

Hàn gia, là gia tộc nhất nhì của Thiên Phong quốc, bên trong rộng lớn vô cùng, rất nhiều đình các đứng sừng sững, hiện lên vẻ oai phong.

Giờ khắc này, trong đại sảnh Hàn gia. Một vị lão nhân mặc áo dài gấm màu xám đang ngồi ngay ngắn ở ghế chính, bên trái lão nhân là một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm.

Lão nhân kia chính là trụ cột của Hàn gia, ông cụ Hàn, Hàn Thần.

Nam tử trung niên chính là cha của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê.

Quản gia đưa Cố Thiên Mệnh đến đại sảnh, sau đó chậm rãi lui ra.

“Cố Thiên Mệnh Cố gia, đặc biệt tới bái phỏng Hàn gia”, Cố Thiên Mệnh nhìn ông cụ Hàn Hàn Thần cùng Hàn Võ Khê, chậm rãi chắp tay, trầm giọng nói.

“Kỳ Song tướng quân, danh tiếng vang dội như sấm bên tai!”, ông cụ Hàn Hàn Thần không giận tự uy, chỉ chậm rãi giơ hai tay lên, kèm theo một cỗ sắc bén nhẹ nhàng nói.

“Nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu tử năm đó suốt ngày gây chuyện thị phi lại vang danh thiên hạ, thật sự làm cho ta có chút giật mình”, cha của Hàn Ngụy là Hàn Võ Khê liếc Cố Thiên Mệnh thật sâu, cũng chắp tay đáp lễ nói.

Hàn Võ Khê vẫn nhớ năm đó, Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy hai người đi gây chuyện khắp nơi, không có ngày nào được an ổn. Khi đó, Hàn Võ Khê còn xúc động muốn đập chết Cố Thiên Mệnh cùng Hàn Ngụy.

Chưa từng nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt, công tử ăn chơi trác táng năm đó lại trở thành thiên kiêu cái thế nổi danh thiên hạ, trong lòng thật sự khó có thể bình tĩnh lại.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, hôm nay bổn công tử đặc biệt tới bái phỏng, là có một chuyện muốn cầu xin”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ồ! Không biết là chuyện gì? Cần Hàn gia ta giúp đỡ sao?”, Ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê hai người không khỏi căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

Hai người họ thầm nghĩ trong lòng, Cố gia hiện tại như mặt trời ban trưa, Thiên Phong quốc làm gì có thế gia nào có thể sánh bằng. Nếu ngay cả Cố gia cũng không làm được, Hàn gia làm sao có thể giúp được đây.

“Việc này rất đơn giản, hai vị không cần lo lắng”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt 1 cái liền nhìn thấu tâm tư của ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê, vội vàng giải thích: “Chính là hy vọng Hàn gia có thể giải trừ lệnh cấm túc cho Tiểu Ngụy, để hắn ta có thể tự do hoạt động”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK