• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81 Thiên Cảnh Đế- Mạc Tu Ương

“Cố công tử, xin theo nô tài đến ngự thư phòng gặp Quân Thượng”, thái giám quay đầu khom người nói với Cố Thiên Mệnh.

“Dẫn đường”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm nói.

“Vâng!”

Tuy rằng Cố Thiên Mệnh không làm quan, nhưng thái giám cũng không dám đắc tội với hắn, dù sao, tướng uy của Cố gia đã ăn sâu vào lòng người, Cố Thiên Mệnh ăn chơi trác táng đã nổi danh kinh thành, cho dù thái giám rất có tiếng trong cung, cũng không dám thể hiện trước mặt Cố Thiên Mệnh.

Viên thái giám thầm nghĩ trong lòng, nếu chọc Cố Thiên Mệnh bất mãn, cuộc sống tốt đẹp của hắn ta sợ là sẽ mau chóng kết thúc.

Phải biết rằng, Cố Thiên Mệnh ngay cả công tử của Thượng thư đại nhân cũng dám đánh, thế tử Bình Thành Vương cũng bị hắn vũ nhục, một thái giám nho nhỏ như hắn ta nào có gan trêu trọc Cố Thiên Mệnh, coi hắn như cha già cung kính còn không kịp nữa là.

Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền đi theo thái giám đi tới cửa ngự thư phòng.

Ở cửa ra vào, rất nhiều binh lính canh phòng hai bên trái phải, không cho phép bất cứ ai tới gần nửa bước.

“Quân Thượng, tiểu công tử của Cố gia đến rồi”, thái giám lập tức khom người, đứng ở cửa ngự thư phòng dùng âm thanh sắc bén nói.

“Truyền hắn vào đi”.

Qua một hồi, một đạo âm thanh âm trầm truyền ra.

“Vâng, Quân Thượng”, thái giám trả lời.

Cạch cạch cạch!

Sau đó, thái giám cung kính nhẹ nhàng đẩy cửa ngự thư phòng ra, sau đó hướng về phía Cố Thiên Mệnh nói: “Cố công tử, mời!”

Trong hoàng cung huy hoàng, kiến trúc long điêu phượng lan xung quanh đều hiện ra sự tôn quý cùng uy nghiêm của đế hoàng, thể hiện thánh uy của Thiên Phong quốc đương nhiệm.

Trong ngự thư phòng, Thiên Cảnh Đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ, một bộ long bào màu vàng óng lộ ra đế nhan.

Thiên Cảnh Đế gần tám mươi tuổi nhưng trông giống như nam tử trung niên, lông mày như đao gọt, mắt như sao, khí huyết bàng bạc, tóc đen như mực, chắc là thường xuyên dùng trú nhan thuật, cũng là vì có tu vi thâm hậu.

Thiên Cảnh Đế Mạc Tu Ương, từng làm vô số cường giả khiếp sợ trăm năm trước, là đế hoàng lập quốc của Thiên Phong quốc. Uy phong của ông ta là không thể nghi ngờ, khí phách ấy từng càn quét cả hoàng triều. Mỗi lời nói và hành động của ông ta, có thể làm cho sơn hà vỡ nát, nhật nguyệt đảo lộn.

Ông ta, chính là Quân Thượng độc nhất vô nhị, Thiên Cảnh Đế - Mạc Tu Ương.

Cố Thiên Mệnh bước vào ngự thư phòng, liếc mắt liền nhìn thấy đương kim Quân Thượng đang ngồi trên long ỷ.

Thái giám dẫn Cố Thiên Mệnh tiến vào, lập tức nơm nớp lo sợ dập đầu hô to: “Nô tài bái kiến Quân Thượng”.

Thiên Cảnh Đế - Mạc Tu Ương nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, không để ý tới viên thái giám đang quỳ dưới đất, Cố Thiên Mệnh cũng im lặng không nói gì nhìn Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ.

Liếc mắt một cái phảng phất đã qua ngàn năm, mây đến mây tan, hoa nở hoa tàn, hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, quên mất thời gian.

Bên trong ngự thư phòng một mảng yên tĩnh đến cực điểm.

“Cố gia, Cố Thiên Mệnh tham kiến quân thượng”.

Cố Thiên Mệnh phá vỡ sự trầm tĩnh của ngự thư phòng, hơi khom người chắp tay nói với Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ.

Thấy vậy, mí mắt Mạc Tu Ương nhẹ nhàng nâng lên, tựa hồ bởi vì Cố Thiên Mệnh đối mặt với mình mà vẫn bình tĩnh có chút dao động tâm huyền, lại giống như bởi vì Cố Thiên Mệnh chỉ khom người ôm quyền mà không hành lễ quỳ lạy mà nội tâm không vui.

“Làm càn. Nhìn thấy Quân Thượng còn không mau dập đầu hành lễ”.

Chưa đợi Mạc Tu Ương với khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị nói, một thái giám tóc hoa râm đứng bên cạnh mở miệng trách cứ.

Cố Thiên Mệnh không nói gì, vẫ khom người như trước, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn chăm chú vào Mạc Tu Ương trầm mặc ít nói và uy nghiêm khí phách trên long ỷ.

Kiếp trước hắn là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, bễ nghễ thiên hạ, từng đặt chân lên Cổ quốc, cũng tắm máu vô số, càng nghịch thiên loạn đạo.

Kiếp này, hắn là Cố Thiên Mệnh của Cố gia, cũng là cường giả cao ngạo thiên hạ năm xưa.

Cố Thiên Mệnh có thể quỳ lạy ông cụ Cố, bởi vì đó là ông nội ruột kiếp này của hắn, đã nuôi dưỡng bảo vệ hắn. Cố Thiên Mệnh có thể cúi đầu hành lễ với Cố Ưu Mặc, bởi đó là nhị thúc yêu thương che chở hắn hết lòng.

Ngoài hai người đó ra, ở bách quốc chi địa này, không ai có tư cách nhận đại lễ này của Cố Thiên Mệnh. Bởi vì đây là đạo tâm của Cố Thiên Mệnh, đạo tâm của cường giả cảnh giới Thiên Huyền.

Nếu hôm nay đối mặt với Quân Thượng của Thiên Phong quốc, hắn quỳ xuống, như vậy đạo tâm của Cố Thiên Mệnh tất nhiên sẽ bị tổn thương, sau này muốn trở lại tu vi đỉnh phong như trước là rất khó.

Thiên Cảnh Đế - Mạc Tu Ương, còn chưa có tư cách để Cố Thiên Mệnh hắn quỳ xuống hành lễ. Cho dù chuyện này có chọc giận đến Quân Thượng, Cố Thiên Mệnh cũng tuyệt đối không làm trái đạo tâm cùng tôn nghiêm cường giả sâu trong linh hồn mình.

Huống chi, Cố Thiên Mệnh có thể khom người ôm quyền hành lễ là đã kính trọng lắm rồi.

Nhưng điều này chỉ có Cố Thiên Mệnh hiểu, người ngoài sao có thể biết được.

“Được rồi, người không biết không có tội, các ngươi mau lui ra đi”, một lát sau, Mạc Tu Ương chậm rãi mở đôi môi mỏng, phát ra một mệnh lệnh khiến thái giám kinh sợ.

“Vâng, Quân Thượng”.
Chương 82 Biết vì sao trẫm truyền ngươi vào cung không?

Một đám thái giám trong ngự thư phòng nhao nhao hành lễ, sau đó liền rời đi.

Trong chớp mắt, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ cùng Cố Thiên Mệnh vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

“Miễn lễ!”, Mạc Tu Ương chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh một lát, sau đó nghiêm trang nói.

Mạc Tu Ương có thể thống trị Thiên Phong quốc mấy chục năm, tất nhiên thủ đoạn bất phàm, ông ta sao có thể để ý đến những thứ nhỏ nhặt như cái quỳ lạy kia. Quan trọng là, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn kỹ tiểu công tử của Cố gia nổi danh kinh thành, có chút hứng thú.

“Tạ ơn Quân Thượng”, Cố Thiên Mệnh không kiêu không hèn hạ hai tay xuống, chậm rãi đứng thẳng lưng nhìn Mạc Tu Ương.

Chỉ là một cái liếc mắt này, Mạc Tu Ương liền không tin vào lời đồn của thiên hạ nữa.

Phế vật của Cố gia? Có thể bình tĩnh đứng trước mặt Quân Thượng đi ra từ núi thây biển máu?

Tên vô dụng chỉ biết ăn chơi của Cố gia? Có thể đối mặt với khí thế hoàng uy ập đến trước mặt, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích?

Điều khiến nội tâm Mạc Tu Ương cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, khi Cố Thiên Mệnh đối mặt với hoàng uy mênh mông cùng khí tức sắc bén của mình, ngay cả một tia khủng hoảng cũng không có. Đúng, một chút cũng không có, cho dù là một chút mồ hôi lạnh cũng không.

Nhiều năm như vậy, cho dù là đại thần nhị nhẩm đương triều, hay cường giả cảnh giới Địa Huyền, khi đối mặt với hoàng uy mãnh liệt mà ông ta phát ra, cũng sẽ có chút chấn động.

Thế nhưng, Cố Thiên Mệnh lại không có chút phản ứng nào, giống như không có chuyện gì xảy ra, căn bản không có nửa điểm gợn sóng.

Đây chính là phế vật không thể tu hành sao?

Mạc Tu Ương không động thanh sắc nhíu nhíu mày, đáy lòng bắt đầu xuất hiện luồng tâm tình phức tạp, nhìn Cố Thiên Mệnh mà thầm nghĩ: “Cố gia, sao có thể có phế vật chứ? Cố lão năm xưa theo ta chinh chiến thiên hạ, Thừa Mông tướng quân và Huyết Hùng tướng quân, người nào không phải hạng thiên kiêu vô song”.

“Cố Thiên Mệnh, thế nhân nói ngươi là công tử ăn chơi vô dụng? E rằng không đơn giản như vậy nhỉ”, Mạc Tu Ương nghĩ ngợi, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm không dễ phát hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Tu Ương chưa mở miệng, Cố Thiên Mệnh cũng không nói gì.

Nếu đổi thành một người khác đứng ở vị trí của Cố Thiên Mệnh, chỉ là một vị đại thần đương triều, cũng sẽ không ngừng toát mồ hôi lạnh trước hoàng uy

Có điều, Cố Thiên Mệnh từng thấy qua những cường giả mạnh hơn Mạc Tu Ương gấp trăm ngàn lần, cũng từng xem qua cảnh tượng trời long đất lở, giờ khắc này, cho dù tu vi của hắn thấp, cũng sẽ không bởi vì tu vi cảnh giới của Mạc Tu Ương mà run sợ nửa phần.

“Ngươi, chính là đời thứ 3 của Cố gia, con trai của Cố Thừa Quân, Cố Thiên Mệnh?”, cuối cùng, Mạc Tu Ương cũng mở lời lần nữa, ông ta không chút che dấu nhìn kĩ Cố Thiên Mệnh.

“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu trả lời, vẻ mặt thản nhiên, trong lời nói không mang theo chút tôn kính.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Thiên Mệnh, Mạc Tu Ương hơi híp mắt lại uy nghiêm nói: “Biết vì sao trẫm truyền ngươi vào cung không?”

“Nếu ta đoán không sai, là vì chuyện thông gia của Cố gia và Lý gia”, Cố Thiên Mệnh đứng ở giữa ngự thư phòng, dường như có chú không hợp, nhưng lại có vẻ cao ngạo kiên cường.

“Nghe đồn Cố tam công tử là phế vật trăm năm khó gặp, nhưng trẫm thấy hoàn toàn trái ngược với lời đồn. Trẫm có chút tò mò, không biết ngươi có thể giúp trẫm giải tỏa nghi vấn không?”

Thật lâu sau, Mạc Tu Ương vốn tĩnh lặng như biển cả đột nhiên nâng hai tròng mắt lên, một cỗ khí tức bá vương cuồn cuồn như hoàng thành phát ra từ cơ thể ông ta, nhào thẳng về phía Cố Thiên Mệnh.
Chương 83 Cùng trẫm lo truyện thiên hạ



Thiên Cảnh Đế- Mạc Tu Ương vốn trầm tĩnh như nước bỗng nhiên bạo phát ra một luồng khí cuồn cuộn, như thể sắp làm rung chuyển toàn bộ khoảng không trong ngự thư phòng.



Ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, tay trái đặt lên đầu gối, còn tay phải phủ lên tay vịn của ghế rồng mây vàng, trong đôi mắt toát ra nét uy nghiêm áp bức không thể nghi ngờ.



Đối diện với hoàng uy che trời rợp đất ập tới này, gương mặt Cố Thiên Mệnh không hề có bất kỳ dao động nào, vẫn thản nhiên như thường mà trả lời: "Bẩm quân thượng, có lẽ bởi vì ta không thể tu hành, hơn nữa những việc ta làm ra hàng ngày cũng không được yêu thích nên rất nhiều người mới đánh giá ta như vậy!"



"Ồ? Vậy sao?"



Mạc Tu Ương suy xét hồi lâu, đôi mắt hơi híp lại kia cũng khôi phục lại đường cong hài hòa, sau đó nhếch miệng cười mỉm đầy thâm thúy.



"Hẳn là như vậy!", Cố Thiên Mệnh bình tĩnh đáp.



Khá khen cho một tên tiểu công tử Cố gia, công tử bột nổi danh bậc nhất của kinh thành. Không bàn tới những thứ khác, chỉ riêng khí độ ung dung bình thản khi đối mặt với trẫm này ngay cả đại thần đương triều cũng không sánh bằng.



Nhưng một người với khí độ bất phàm như vậy lại vẫn luôn được biết đến với danh xưng công tử phế vật vô dụng nhất của kinh thành.



Thú vị, thực sự thú vị!



Lần này Mạc Tu Ương triệu kiến Cố Thiên Mệnh vào cung, thứ nhất là muốn tận mắt nhìn xem tiểu công tử Cố gia vang danh khắp kinh thành có dáng vẻ thế nào, thứ hai là muốn biết vì sao hôm qua ông cụ Lý lại bỗng nhiên thay đổi chuyện ở rể.



Bây giờ xem ra trong lòng Mạc Tu Ương đã có được đáp án, e rằng không thoát khỏi liên quan với vị tiểu công tử Cố gia mặc áo khoác dài trắng nhạt trước mắt này.



“Nhân tài Cố gia lớp lớp, thân là con trai của Thừa Mông tướng quân năm xưa, vị tiểu công tử Cố gia tiếng xấu lan xa trước mắt này không đơn giản như vậy!”



Gương mặt Mạc Tu Ương sắc lạnh mà uy nghiêm, tuy rằng không lộ ra bất kỳ biến động cảm xúc nào nhưng trong lòng lại cực kỳ hiếu kỳ tự nhủ một câu.



Cố Thiên Mệnh im lặng đứng trong ngự thư phòng, đối mặt với Mạc Tu Ương đang ngồi trên ghế rồng, đôi mắt xẹt qua tia u ám.



Trước khi nhập cung, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nếu hắn cố ý giả trang thành dáng vẻ công tử bột ăn chơi ngu ngốc trước mặt Mạc Tu Ương, mặc dù có thể qua mắt được sự thăm dò của ông ta, nhưng lại vô cùng bất lợi đối với sự phát triển sau này.



Vì vậy, hắn dứt khoát thể hiện ra khí phách thâm sâu khó dò của bản thân, để mặc Mạc Tu Ương suy đoán. Cho dù sau này ông ta sẽ để mắt tới hắn, cũng không có mảy may lo lắng bị bại lộ. Bởi hắn muốn ông ta nhìn thấy cái gì, ông ta chỉ có thể nhìn thấy cái đó.



Đạo tâm của hắn như màn đêm vĩnh hằng, há là thứ mà Mạc Tu Ương có thể nhìn thấu?



Khí phách của hắn giống như một đại dương bao la, thâu tóm vạn thế gian, không phải là điều mà người tại Bách Quốc Chi Địa nhỏ bé này có thể hiểu được.



Lục thức của hắn chứa đựng những năm tháng dài đằng đẵng tu luyện của kiếp trước, cũng là thứ mà người hồng trần không thể bắt kịp.



“Cố Thiên Mệnh, nếu trẫm không nhớ sai thì ngươi vừa mới trải qua lễ trưởng thành phải không?”



Mạc Tu Ương thầm lặng thăm dò thân thể của Cố Thiên Mệnh, phát hiện ra không có bất kỳ dấu vết nào của huyền khí, cơ thể hắn trống rỗng không khác gì một người bình thường.



Về điểm này, ông ta rất nghi hoặc, theo lý mà nói, hắn thân là hạt giống của Cố gia, bất luận như thế nào cũng sẽ là một thiên tài, sao lại không tu hành được thế này?



Hơn mười năm trước, vì Cố Thiên Mệnh không thể bước vào cánh cửa tu luyện, không biết Cố gia đã mời biết bao nhiêu thầy thuốc nổi tiếng, sử dụng bao nhiêu dược liệu quý giá. Lúc đó sự kiện này náo động khắp nơi, gây lên từng tràng cảm thán thổn thức.



“Không lẽ hắn thực sự chỉ là một người bình thường? Chỉ là từ thái độ thong dong điềm đạm kia lại rất kỳ quái, nếu hắn chỉ là một người bình thường, vậy loại… khí phách bễ nghễ thiên hạ cùng kiêu ngạo xa cách kia của hắn có từ đâu.



Quái dị, thật là quái dị.



Cho dù một người bình thường có tầm nhìn xa trông rộng và trầm ổn bất phàm tới đâu, đối mặt với hoàng uy ngút ngàn cũng không thể không có bất kỳ phản ứng nào! Sự tò mò của Mạc Tu Ương dành cho Cố Thiên Mệnh càng lúc càng tăng, trong con ngươi ông ta chớp tắt những tia sáng khó lường.



“Đúng, vừa cử hành lễ trưởng thành một tháng trước”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu đáp.



Mạc Tu Ương lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm, vừa chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh vừa gõ nhẹ ngón trỏ trái, sau đó mới nghiêm nghị nói: “Cố gia từ xưa đến nay vẫn luôn trung liệt, ngươi lại là con trai của Thừa Mông tướng quân năm xưa, theo lý nên thừa kế tướng uy vinh quang của cha huynh, đáng tiếc ngươi lại vô duyên với võ đạo”.



Nói đến đây ông ta bỗng khựng lại, khẽ ngước mắt nhìn Cố Thiên Mệnh nói: “Ngươi có thể vào triều đi theo con đường quan văn, ngày sau cùng trẫm chăm lo chuyện thiên hạ”.



Ầm ầm…



Lời này của Mạc Tu Ương vừa dứt, vòm trời bên trên hoàng cung liền vang lên tiếng sấm rền giữa trời quang, khiến toàn bộ hoàng cung đều bao trùm trong bầu không khí ngột ngạt dị thường.



Nghe vậy trong lòng Cố Thiên Mệnh tỉnh rụi: “Mời ta vào triều làm quan? Vị này của Thiên Phong Quốc… đang mưu mô gì đây?”
Chương 84 Trẫm mệt rồi, ngươi về trước đi



“Đa tạ ý tốt của của quân thượng, ta sợ là cáng đáng không nổi. Ta chỉ là một tên dân thường ăn chực chờ chết, tự biết mình vô dụng thế nào, thực không dám có ý nghĩ này”, Cố Thiên Mệnh khẽ chắp tay, mặt không cảm xúc đáp.



Nghe được lời từ chối thẳng thắn này của hắn, ánh mắt Mạc Tu Ương không khỏi có chút co rụt lại.



Ông ta quả thực động lòng yêu quý nhân tài, tuy rằng hiện tại vẫn đầy ngờ vực tại sao Cố Thiên Mệnh lại được mệnh danh là công tử quần là áo lượt số một kinh thành, nhưng nội tâm ông ta thực sự đã dấy lên suy nghĩ táo bạo này.



Chắc chắn lão Lý bằng lòng gả cháu gái của mình cho Cố gia chính là vì Cố Thiên Mệnh trước mắt đã làm gì đó mới sinh ra chuyển biến này.



Cho dù Cố Thiên Mệnh thực sự không thể tu hành, nhưng với phong thái trong điềm tĩnh lại toát ra sự ngạo nghễ cô độc kia cũng đã vượt trội hơn nhiều thế hệ trẻ ở kinh thành.



Để Cố Thiên Mệnh tham gia quan trường, trước hết là để thăm dò nông sâu của hắn, hai là cũng có thể ban ơn cho Cố gia để trên dưới Cố gia không nguội lạnh trong lòng, ba là để ông ta có thể lợi dụng hắn làm việc.



Chỉ trong nháy mắt, Mạc Tu Ương đã phân rõ thiệt hơn, mặc kế sau khi vào triều Cố Thiên Mệnh biểu hiện thế nào, ông ta cũng không phải chịu tổn hại gì.



“Thế nào? Ngươi không nguyện ý sao?”, Mạc Tu Ương cố ý hạ thấp thanh âm, mơ hồ mang theo ý vị bức bách.



Cố Thiên Mệnh thờ ơ đáp: “Ta xin ghi lòng tạc dạ ý tốt của quân thượng, nhưng ta chỉ muốn làm một công tử tiêu dao dạo chơi, không có vọng tưởng đặt chân vào triều đình”.



Yên lặng, toàn bộ ngự thư phòng đột nhiên len lỏi một luồng khí ngột ngạt lặng thầm.



Chúng tướng sĩ đang chờ đợi ở cửa ngự thư phòng dường như cũng cảm nhận được luồng áp lực lớn mạnh ở bên trong nên đều không kìm được mà rùng mình co rụt đầu lại.



“Thôi bỏ đi, tạm thời không bàn chuyện này nữa, trẫm mệt rồi, ngươi trở về trước đi!”.



Đột nhiên Mạc Tu Ương thay đổi giọng điệu, khẽ phất tay nói với Cố Thiên Mệnh.



Cố Thiên Mệnh không đáp lại, chỉ hơi khom người hành lễ, sau đó chằng hề dây dưa quay người đi thẳng ra ngoài.



Gió nhẹ nhàng nâng lên mê hoặc, như chơi đùa cùng vạt áo của Cố Thiên Mệnh, làm chúng tung bay hờ hững. Từng sợi tóc hơi rối phất phơ trước mặt càng tăng thêm sắc thái thâm trầm cho Cố Thiên Mệnh.



Bóng lưng của hắn dần dần khuất dạng, sự lạnh lùng bén nhọn như kiếm quang phóng thẳng lên trời.



Bên trong ngự thư phòng.



Mạc Tu Ương nâng mi nhìn bóng dáng dần đi xa của Cố Thiên Mệnh, khóe miệng bất giác gợi lên ý cười, tự lẩm bẩm: “Tiểu công tử Cố gia khá thú vị đó chứ…”

Sau khi rời cung, Cố Thiên Mệnh thẳng đường trở về Cố gia, không nghĩ tới những chuyện đã nói cùng Mạc Tu Ương nữa.



Chân trước hắn vừa bước vào cổng Cố gia, chân sau đã bị ông cụ Cố gọi tới, không ngoài dự đoán bị tra hỏi chuyện Quân Thượng tìm hắn tới làm gì, hắn có nói ra lời nào bất kính với Quân Thượng hay không…



Về vấn đề này, Cố Thiên Mệnh chỉ khéo léo tường thuật lại cho ông cụ Cố khiến gương mặt vẫn luôn trĩu nặng lo âu của ông cụ cũng được buông lỏng.



Đối với lời nói của hắn, ông cụ cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn cho là Quân Thượng chỉ muốn tìm hiểu chuyện liên hôn giữa hai nhà Cố Lý, sau đó liền để hắn tự mình trở về.



Trong sân yên tĩnh, Cố Thiên Mệnh đang ngồi một mình trên ghế đá, xung quanh không một bóng người, toàn bộ người đều đã bị hắn điều ra ngoài. Về phần những ám vệ mà ông cụ Cố sắp xếp bên cạnh hắn cũng không có mặt, dù sao nơi đây cũng là Cố gia, ai lại dám tới nhà họ càn quấy đây.



Nhìn đầm nước tĩnh lặng, Cố Thiên Mệnh không khỏi khẽ than: “Trước mắt xem ra chuyện liên hôn giữa hai nhà chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi”.



Giữa hai lông mày hắn phiêu đãng mặc vận mộng mị, con ngươi thăm thẳm như vực sâu được hun đúc từ cảm ngộ nhiều năm từng trải. Tà áo choàng tung bay theo từng làn gió nhẹ, cứ như vậy ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá như thể đã trải qua thiền định sâu sắc từ vạn giới.



Chỉ với một cái nâng mi khẽ khàng nhìn lên khung trời liền lắng đọng ngàn đời.



Từ hoàng hôn đến bình minh, Cố Thiên Mệnh ngồi một mạch trong viện trạch yên tĩnh của mình không nhúc nhích. Vừa ngồi liền là một đêm, đôi mắt tựa như đã trải qua mọi kiếp hồng trần của ngàn năm trước, giữa hai lông mày hắn hiện lên một tia gợn sóng khó tả.



Một ngày mới lại bắt đầu.



Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm mai chậm rãi chạm tới góc áo của Cố Thiên Mệnh- người đang đắm mình trong thiền định cũng từ từ tỉnh lại.



“Con đường của kiếp này mới chỉ vừa bắt đầu, và mọi thứ đều có khả năng vô hạn”, Cố Thiên Mệnh chậm chạp đứng lên từ ghế đá, khí thế hào hùng cũng theo tia nắng sớm vọt thẳng lên bầu trời, gương mặt trầm lặng hững hờ của lộ ra ý cười nhàn nhạt.




Chương 85 Tửu lâu Túy Yên

Ở kiếp trước hắn dừng bước ở cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, hao tổn toàn bộ tâm sức cũng không chạm tới được ngưỡng đột phá, vì vậy hắn mới không thể không thi triển thuật Luân Hồi mà mình tình cờ đạt được mới có kiếp này.



Đêm qua, thần hồn bị thương tổn của hắn đã hoàn toàn được chữa lành nhờ Vô Ngần Thạch, khiến đạo tâm của hắn vững chắc như bàn thạch, trong vô thức, từng mảnh kí ức nhỏ vụn kia cũng tràn ngập trái tim.



Phân tranh của kiếp trước giống như mây khói mà tan biến, khung cảnh sông núi nhuốm máu năm đó vẫn bi tráng và thê lương đến vậy.



Khởi đầu của hắn khiêm tốn và kết thúc ở Thiên Huyền, không ai biết hắn đã trả giá bao nhiêu để có thể thực sự làm chủ vận mệnh của mình, và cũng không ai có thể hiểu được hành trình tu luyện kinh thiên động địa của hắn bắt đầu như thế nào.



Hắn chỉ biết, năm đó có người cho hắn một cơ hội, cho hắn một tia hy vọng bước vào con đường tu hành. Vì lý do này, hắn đã từng xém chút bị một hung thú nuốt chửng chỉ vì một gốc linh thảo cấp thấp nhất, cũng từng đứng ở lằn ranh sinh tử chỉ vì một bộ công pháp thấp kém, cũng từng vì một món binh khí tầm thường mà tung ra tất cả bản lĩnh.



Cuối cùng có một ngày, hắn của kiếp trước tu hành gần ngàn năm, đột phá cảnh giới Thiên Huyền, hạ mi nhìn xuống chúng sinh.



Cổ quốc năm xưa từng cao không thể với, sỉ nhục lùng giết hắn đã bị hắn đạp dưới gót chân, máu chảy ngập trời, xác người đầy rẫy. Hắn cũng trở thành cơn ác mộng trong lòng những kẻ tự xưng là thiên tài siêu phàm kia, cũng tạo thành khoảng cách không tài nào vượt qua.



Khi đã leo lên đỉnh của thiên hạ và nhìn xuống thế giới, hắn sẽ luôn nghĩ đến lời chỉ dẫn mà một người tu hành từng đi ngang qua ngôi nhà chát bùn đổ nát vào hàng nghìn năm trước.



Một đời người có thể có rất nhiều cơ hội, cũng có thể chỉ có một lần, hoặc là không có. Nhưng cho dù chỉ là một lần, một cơ hội nhỏ nhất, cũng phải nỗ lực hết mình để tranh đấu và trả giá cho nó.

Bởi nếu đã bỏ lỡ cơ hội có thể là cả một kiếp người…



Con ngươi của Cố Thiên Mệnh chậm rãi trở nên thanh tỉnh, từng sợi kí ức của kiếp trước cũng được hắn phong ấn lại.



Ầm!



Khi hắn vừa thu gom lại nỗi lòng, hơi thở của hắn bỗng trầm xuống.



Một luồng khí thế hùng vĩ mênh mông như biển rộng tuôn trào ra từ trong cơ thể Cố Thiên Mệnh, dòng chảy huyền khí của hắn dùng tốc độ cực nhanh hội tụ lại giữa hai đầu lông mày.



Cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong, thành công!



Trước đó vừa sử dụng Vô Ngần Thạch tu bổ lại thần hồn, Cố Thiên Mệnh liền biết sự thiếu hụt trong linh hồn của bản thân đã được xóa sạch, tu vi rất nhanh sẽ có thể tiến thêm một bước. Cũng chưa từng nghĩ vì đêm qua quay đầu hồi tưởng lại chuyện kiếp trước mà trực tiếp khai thông huyệt khiếu, bước vào cảnh giới Nhân Huyền đỉnh phong.



Sau đó sự dao động của huyền khí rất nhanh đã an tĩnh lại dưới sự khống chế của Cố Thiên Mệnh, tất cả đều trở lại bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.



May mắn thay hắn rất nhanh đã che giấu hơi thở đột phá của mình lại, nếu không chắc chắn sẽ bị nhóm cao thủ của Cố gia cùng ông cụ phát giác. Nếu thực sự bị bại lộ, đó không phải là điều hắn mong muốn ít nhất là ở thời điểm hiện tại.



Bởi nếu ông cụ biết được hắn có thể tu hành, vậy không phải sẽ nhốt hắn trong nhà bảo vệ thật kỹ càng, làm sao có thể như trước để hắn tùy tiện ra ngoài?



Do đó để dễ bề hành động, hắn trước mắt chỉ có thể lừa dối trên dưới Cố giá.



"Công tử người dậy chưa ạ? Hôm nay là ngày người cùng Lý tiểu thư đính hôn, lão gia kêu người chuẩn bị cho tốt rồi lập tức tới tửu lâu Túy Yên", bên ngoài đình viện có một nha hoàn trẻ tuổi hắng giọng nói giòn tan.



"Biết rồi", Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt đáp một tiếng.



Tửu lâu Túy Yên, tửu lâu số một trong kinh.



Nơi đây hội tụ những loại rượu thượng hạng nhất trong thiên hạ, ngay cả rượu ngon của ngự thiện phòng cũng chưa chắc đã sánh bằng. Một ly rượu ở đây đáng giá ngàn vàng, và chớ mơ tưởng được phép đặt chân vào trừ khi ngươi là đại quan quý tộc hoặc thương nhân giàu có.



Tửu lâu Túy Yên cùng Bách Mộng lâu đều là những nơi xa xỉ ngang nhau, là nơi vô số người mơ ước được ghé thăm.



Hôm nay, Cố gia- tướng môn trấn quốc và Lý gia, gia tộc hàng đầu của Thiên Phong quốc sẽ bày tiệc tại tửu lâu Túy Yên, cử hành lễ đính hôn.



Do đó tửu lâu Túy Yên đã thu xếp khách tới từ hai ngày trước và quét dọn sạch sẽ lại toàn bộ tửu lâu, hơn nữa còn sắp xếp hơn trăm mỹ nhân dung mạo thanh tú làm nha hoàn phục vụ.



"Hôm nay đều mở to mắt ra cho ta, những vị khách một lát nữa tới đây đều là đại nhân vật đứng đầu Thiên Phong quốc, nếu kẻ nào gây ra bất kỳ hành vi bất kính nào hẳn là đều biết rõ hậu quả rồi chứ ".



Trong sảnh lớn của tửu lâu Túy Yên, một người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị đang đứng trước hàng trăm người, trong giọng nói còn mang theo một tia cảnh cáo: "Còn có, tăng cường gấp đôi người của chúng ta canh gác mọi ngóc ngách của tửu lâu, không cho phép có nửa điểm sai sót nào. Nếu hôm nay xảy ra bất cứ chuyện gì, đầu của ta cũng không cần giữ nữa, mà các ngươi một tên cũng không sống sót nổi, đã hiểu chưa?"



Người đàn ông trung niên này chính là người phụ trách của tửu lâu Túy Yên, tên là Trần Phàm, khi nhận được tin hai nhà Cố- Lý muốn tổ chức nghi lễ đính hôn tại đây, ông ta xém chút bị dọa cho nhảy dựng.



Hôm nay thế nhưng là buổi liên hôn của hai đại gia tộc, Trần Phàm không dám phạm bất cứ sai lầm nào, nếu không cho dù là người chống lưng phía sau cũng không cứu nổi ông ta.



Do vậy ông ta đã sắp xếp mọi thứ trong tửu lâu ổn thỏa, không dám lơ là bỏ sót bất cứ chi tiết nào.



Không lâu sau trước cửa lớn xa hoa của tửu lâu Túy Yên truyền tới từng trận tiếng xe ngựa lộp cộp.



Cố gia, Lý gia, tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK