• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236 Thật không hổ là Huyết Hùng tướng quân

Cố Thiên Mệnh vận chuyển huyền khí trong cơ thể, chậm rãi chạm vào một màng mỏng tu vi kia.

Hô hấp của hắn càng lúc càng nặng, khí tức cùng bức người hơn. Bốn phương tám hướng linh khí bắt đầu khởi động quanh thân thể hắn, làm cho chung quanh người mơ hồ có một cỗ gió nhẹ.

Từ lần trước đột phá đến cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, Cố Thiên Mệnh liền một mực mài giũa tu vi của mình, hi vọng có thể củng cố nền tảng vững chắc và hoàn mỹ hơn.

Hôm nay trải qua một phen huyết chiến, Cố Thiên Mệnh đã không kìm nén được huyền khí rục rịch trong cơ thể, hắn biết cảnh giới Linh Huyền trung kỳ đã hoàn toàn vững chắc.

Bởi vậy, hôm nay chính là cơ hội đột phá, không thể bỏ lỡ.

Từng đợt gió phiêu tán khắp bốn phía quanh Cố Thiên Mệnh, như muốn xuyên qua cơ thể hắn.

Thời gian trôi qua, Cố Thiên Mệnh nhắm mắt ngồi xếp bằng trên ván gỗ, hơi thở của hắn càng thêm bàng bạc và nhiếp nhân tâm hồn hơn.

Ầm!

Rốt cục, theo một tiếng kêu rên, Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở hai tròng mắt thâm sâu ra.

Linh Huyền hậu kỳ, rốt cuộc cũng đã đột phá, hơn nữa tu vi này còn là trải qua thiên uy bách luyện, so với võ giả cùng cảnh giới, huyền khí của hắn nồng đậm hơn nhiều.

“Sắp rồi...”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, con ngươi sắc bén nhìn bầu trời, siết chặt hai tay.

...

Cùng lúc đó, tin tức về trận chiến Huyền Lạc quan, thông qua tốc độ cực nhanh truyền đến các nước xung quanh thậm chí là các ngóc ngách của vùng đất Bách Quốc Chi Địa.

Một trận Huyền Lạc quan, Huyết Xích đại quân giả vờ công thành nhiều lần, hao hết sĩ khí của quân Bắc Việt trấn thủ Huyền Lạc quan, sau đó dưới tình huống quân Bắc Việt mai phục, Cố Ưu Mặc dẫn binh cường thế đánh hạ Huyền Lạc quan.

Phi lang tướng quân Dụ Hồng danh chấn thiên hạ của Bắc Việt quốc xuất chiến, bị Cố Ưu Mặc chém chết ngay tại chỗ.

Sau đó Cố Ưu Mặc hạ lệnh tru sát hơn 1 vạn quân Bắc Việt quốc bị bắt làm tu binh, tàn nhẫn vô cùng.

Từng đạo tin tức lan đến hoàng thành Thiên Phong quốc, nhấc lên muôn vàn sóng lớn.

“Không nghĩ tới quân Bắc Việt quốc lại phái Phi lang Dụ Hồng, chỉ là... vẫn như cũ không ngăn cản được bước chân bắc phạt của Huyết Xích”, quân thượng Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ, nội tâm có chút khiếp sợ thì thào nói khẽ.

Phải biết rằng, Phi lang Dụ Hồng, cũng là một cường giả Địa Huyền trung kỳ chân chính, nhưng lại bị Cố Ưu Mặc đánh chết trong vạn quân, tin tức này không thể không dọa người.

“Trong vạn quân, nộ trảm Dụ Hồng”, trên đại điện hoàng cung, một vị quan văn không khỏi run rẩy thân thể, nuốt một ngụm nước bọt lộ ra vẻ kinh hãi, thấp giọng lẩm bẩm: “Phi lang Dụ Hồng, năm đó chính là hung tướng chấn nhiếp các nước xung quanh, lại... chết như vậy sao?”

“Thật sự không hổ là Huyết Hùng tướng quân! Không, phải nói là Huyết Hùng nguyên soái. Ông ấy vẫn ... dũng mãnh và làm cho người ta cảm thấy rung động như năm đó”.

“Trên quân báo nói, người chủ đạo và hạ lệnh trận chiến Huyền Lạc quan trên cơ bản đều là Kỳ Song tướng quân, có lẽ đây hẳn là sự thật chứ?”, có người giật mình một lúc lâu.

“Nguyên soái còn chưa đến mức nói dối quân tình để tăng thêm công lao cho Kỳ Song tướng quân, dù sao, Kỳ Song tướng quân chính là thiên kiêu tái thế, đương thời có mấy người có thể sánh được”.

Một vĩ võ tướng cười khổ lắc đầu, không khỏi nghĩ đến chuyện ở Nam Uyên quốc của đoàn người Cố gia thời gian trước.

Lời này vừa nói ra, bá quan đều hoàn toàn ngây ngẩn, không khỏi cảm thán trong lòng: “Đúng vậy! Thiên kiêu như Kỳ Song tướng quân, cần gì phải nói dối để tăng danh tiếng của mình chứ. Hắn đã nổi danh thiên hạ, đứng ở nơi mà vô số người nhìn không tới rồi”.

Giờ khắc này, vốn dĩ còn đang chế giễu Cố Ưu Mặc lại dám nói ra lời cuồng ngôn, muốn đánh hạ 10 tòa thành Bắc Việt quốc, đều âm thầm tự giễu, không còn chút tâm tư bất kính với Cố gia nữa.

Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ trầm mặc hồi lâu, mới phất tay hạ lệnh nói: “Truyền lệnh của trẫm, lệnh cho đại quân các quân doanh điểu khiển binh lực, hỏa tốc chạy tới Huyền Lạc quan, sẵn sàng chuẩn bị trợ giúp Trấn quốc nguyên soái”.

“Vâng!”

Bách quan nhao nhao hành lễ đáp.

Từ nay về sau, Cố gia, đương hưng!

Trên dưới Cố gia, đều là thiên kiêu anh hào, trong Thiên Phong quốc không ai có thể bì được, văn võ bá quan đều biết, Cố gia từng đứng ở đỉnh phong, thật sự đã trở lại, hơn nữa sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh.

“Ai...” một số quan viên nhớ tới hình ảnh lúc trước của ông cụ Cố muốn cầu hôn cho Cố Thiên Mệnh, chính mình lại tìm đủ lí do để cự tuyệt. Nghĩ đến đây, bọn họ đều không nhịn được mà thở dài một tiếng, âm thầm mắng mình một câu đồ thiển cận!

Trong lúc đó, rất nhiều người đều đem ánh mắt đặt trên người ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên cười đến gió xuân đầy mặt, căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

“Ai...”, đối với việc này, những quan viên năm đó cự tuyệt lời cầu hôn của ông cụ Cố, đều thở dài chạy trốn khỏi đại điện, trong lòng khó chịu buồn bực đến cực điểm.
Chương 237 Một trận Huyền Lạc quan, chấn nhiếp thiên hạ

Mà tin tức về trận chiến Huyền Lạc quan, tự nhiên cũng truyền đến các nước xung quanh.

“Thậm chí ngay cả Phi lang Dụ Hồng của Bắc Việt quốc cũng không phải là đối thủ của ông ta sao?”, Quân Thượng của hoàng triều nào đó sắc mặt ngưng trọng, nhìn hướng Huyền Lạc quan lẩm bẩm.

“Thiên Phong quốc, sẽ bởi vì Cố gia mà tồn tại, mà chân chính chấn nhiếp chư quốc... Mạc Tu Ương... số mệnh của ngươi, quả nhiên làm cho vô số người hâm hộ ghen tị”, một hoàng đế hoàng triều trung đẳng, nhẹ giọng thở dài.

Bắc Việt quốc, hoàng đô.

Đại điện hoàng cung kim bích huy hoàng xa hoa, đứng đầy văn võ bá quan, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ u ám cùng ngưng trọng.

Mà ngồi trên long ỷ, đương nhiên chính là Quân Hoàng Bắc Việt quốc.

“Đều câm hết rồi à? Trước kia các ngươi ai nấy đều không phải nói rất hay sao? Tại sao lại im lặng như câm thế?”, Quân Hoàng Bắc Việt quốc ngực phập phồng ngã xuống, giận dữ nhìn bách quan phía dưới, hét lớn.

Biết được tin tức đại tướng dưới trướng mình là Dụ Hồng bị chém chết, Huyền Lạc quan thất thủ, Quân Hoàng Bắc Việt quốc cũng không cách nào duy trì bình tĩnh được nữa, hùng hổ phát ra hoàng uy của mình, khiến bách quan đều im lặng.

Một lúc lâu sau, rốt cục cũng có một vị võ tướng tiến lên nói: “Quân Thượng, mạt tướng cho rằng nên điều khiển binh lực các nơi, nhanh chóng tập kết mấy chục vạn đại quân. Đến lúc này, chỉ là mấy vạn quân địch, căn bản không thể ngăn cản được uy thế của quân ta”.

“Thần tán thành”, lập tức liền có quan viên chắp tay mở miệng nói.

“Thần tán thành...”, từng đạo tiếng đồng ý vang lên, quanh quẩn trong đại điện hoàng cung Bắc Việt quốc.

Quân Hoàng Bắc Việt quốc thấy vậy, trầm mặc một lúc lâu, sau đó không khỏi ngửa đầu tự giễu cười to: “Ha ha ha... Bắc Việt quốc ta, vì ngăn cản 3 vạn đại quân Huyết Xích mà lại cần điều khiển binh lực các nơi, thật là nực cười!”

“Quân Thượng...”, bá quan văn võ nghe thấy, đều im lặng lo sợ, nơm nớp đổ mồ hôi lạnh.

“Truyền lệnh! Làm theo lời các ngươi nói”, Quân Hoàng Bắc Việt quốc tựa hồ có chút bất đắc dĩ khoát tay áo.

“Vâng”, bá quan Bắc Việt quốc lập tức đồng thanh trả lời.

Sóng gió Huyền Lạc quan, chậm rãi bay sâu vào trong Bắc Việt quốc, làm cho vô số người không khỏi nín thở, đứng ở xa quan sát một màn này.



"Toàn quân nghe lệnh! Xuất phát!"



Cố Ưu Mặc cưỡi chiến mã đi đầu dẫn trước đại quân, giương cao trường thương gầm lên.



Sau trận chiến Huyền Lạc quan, Huyết Xích Quân thương vong gần bốn nghìn người, Cố Ưu Mặc để những tướng sĩ đã không còn sức chiến đấu này ở lại đây, đợi quân cứu viện của Thiên Phong quốc tới tiếp quản.



Về phần hai vạn sáu nghìn người khác thì theo bước chân Cố Ưu Mặc tiến về phía thành Vân Liễu.



Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc sánh bước bên nhau, phóng mắt nhìn vào khoảng không với con ngươi sâu thẳm, im lặng không nói.



Vân Liễu là một thành trì tương đối phồn hoa của Bắc Việt quốc, khắp nơi rải bạc dát vàng với dân số hàng chục triệu dân, là nơi khiến con người ta phải lưu luyến khó quên.



Sau khi chiếm đóng được Huyền Lạc quan, phía trước đã không còn đại quân của trạm kiểm soát nào có thể ngăn trở bước tiến của Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc nữa.



Họ rơi vào thế nhất định phải giành được thành Vân Liễu này!



Cố Ưu Mặc thế nhưng đã hứa sẽ dùng mười toà thành để làm sính lễ, với tính cách bá đạo hăng hái của ông ấy, đương nhiên phải làm đến cùng. Không chỉ vì uy nghiêm của Thiên Phong quốc mà còn có tướng uy của Cố gia họ.



Thành Vân Liễu chỉ là tòa thành đầu tiên trong số đó, Cố Ưu Mặc dự định tốc chiến tốc thắng tránh việc Bắc Việt quốc điều động đại quân từ địa phương khác tới như vậy thì khó làm rồi!



Về phần công tác phòng ngự vốn có của thành Vân Liễu căn bản không đáng nhắc tới trong mắt Huyết Xích Quân. Bởi Vân Liễu vẫn luôn được Huyền Lạc quan bảo hộ, vì vậy cũng lơ là trong việc bố trí binh lực.



Bên trong thành Vân Liễu nhiều nhất chỉ có đại quân hàng chục nghìn lính thường mà thôi, hoàn toàn không có cách nào đương đầu với Huyết Xích Quân với thế tới dũng mãnh kia.



Điều trọng yếu nhất lúc này chính là sau khi Bắc Việt quốc nhận được tin tức Huyền Lạc quan bị phá thủng đã đang điều binh khiển tướng tới, chắc hẳn cũng cần một khoảng thời gian, mà Cố Ưu Mặc muốn giành được Vân Liễu trong khoảng thời gian này, làm chấn động toàn thiên hạ.



"Tăng tốc hành quân!"



Cố Ưu Mặc tiên phong đi trước, quay đầu lại hét lớn ra lệnh cho đại quân đang đi phía sau.



"Vâng!



Ngay lập tức, hai vạn sáu nghìn tướng sĩ Huyết Xích dồn dập lên tinh thần tăng nhanh bước chân, tranh thủ thời gian sớm ngày tới được thành Vân Liễu.



Mà lúc này, thành Vân Liễu.



Dân chúng thành Vân Liễu người người hoảng loạn, tất cả đều đang chuẩn bị tay nải rục rịch muốn trốn chạy khỏi nơi đây. Bởi tin tức Huyền Lạc quan bị công chiếm đã lan khắp thôn cùng ngõ hẻm Bắc Việt quốc, thậm chí còn thêm mắm dặm muối Huyết Xích Quân cay độc đến cực điểm mà tàn sát hàng vạn tù binh như thế nào.



Do đó trong mắt những người dân này, Huyết Xích Quân chính là một bầy ma quỷ, một đám tử thần ăn thịt người không nhả xương, vì có rất nhiều dân cư tại thành Vân Liễu đã bắt đầu sơ tán, chạy trốn về phía địa phương sâu hơn trong Bắc Việt quốc.


Chương 238 Thành Vân Liễu

"Mọi người đi mau! Vài ngày nữa quân địch sẽ tới được thành Vân Liễu, nếu còn không rời đi sẽ không kịp nữa", trên đường phố của thành Vân Liễu có người đang sợ hãi kêu gào.



"Mau thu dọn hành lý, những thứ tạp nham này đều không cần nữa, thoát thân quan trọng hơn", có vài người vứt bỏ cả gia sản, chỉ đơn giản cầm theo một số thứ thiết yếu rồi lên xe ngựa chạy trốn.



"Đó là một đám ác ma, mau rời khỏi vùng đất thị phi này thôi".



Vô số dân chúng của thành Vân Liễu đều hoảng sợ không thôi gấp rút muốn tháo chạy.



Còn đại quân một vạn lính trấn thủ thành Vân Liễu lại đang lòng nóng như lửa đốt mà phát ra hàng loạt tín hiệu cầu cứu tới các doanh trại lớn. Nhưng muốn điều quân cứu giúp cũng cần có thời gian nhất định, hoàn toàn không có cách nào cấp tốc đuổi tới.



Kỳ thực Bắc Việt quốc lúc này cũng vô cùng hối hận, sớm biết thế này đã tập kết đại quân các nơi ngay từ đầu, chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp.



Tất cả họ đều chưa từng nghĩ tới việc Phi Lang tướng quân Dụ Hồng tiếng tăm lẫy lừng kia lại sẽ bỏ mạng nơi sa trường, càng không ngờ tới kế sách tập kích từ hai bên sẽ bị Huyết Xích Quân phá giải và phản công lại tới mức không còn manh giáp



Chúng quan viên của Bắc Việt quốc vốn cho rằng dựa vào kế mai phục bất ngờ cùng sự hiện diện của tướng quân Dụ Hồng, chắc chắn có thể đẩy lùi Huyết Xích Quân của Cố Ưu Mặc, nhưng đáng tiếc, người tính không bằng trời tính



Bây giờ họ muốn tập trung đại quân các nơi cũng cần phải tốn một khoảng thời gian nhất định.







Sau hai ngày hành quân, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh và đại quân cuối cùng cũng tới được thành Vân Liễu.



“Mở cổng thành, những kẻ đầu hàng, không giết!"



Đồ Phu phi chiến mã đến dưới thành Vân Liễu, trừng mắt hổ nhìn sĩ tốt Bắc Việt trên tường thành, căng họng quát.



"Nực cười! Trong trận đại chiến tại Huyền Lạc quan, đám tặc tử các ngươi thẳng tay giết hại hàng vạn tướng sĩ Bắc Việt ta, tàn nhẫn vô cùng”, có một sĩ tốt Bắc Việt đứng trên tường thành rống lên một tiếng đáp trả, nhìn uy thế này của đại quân Huyết Xích mà có chút phát sầu.



Đồ Phu hừ lạnh một tiếng, sau đó trở lại bên cạnh Cố Ưu Mặc, liếc về phương hướng thành Vân Liễu với sát khí đùng đùng, ôm quyền bẩm: “Nguyên soái, bây giờ chúng ta phải làm sao?”



“Nghe đề xuất của Thiên Mệnh xem”, Cố Ưu Mặc hiện tại cực kỳ hài lòng với Cố Thiên Mệnh, ông muốn nghe thử xem hắn có cao kiến gì.



Vì vậy, tất cả các tướng lĩnh đều đổ dồn ánh mắt lên người Cố Thiên Mệnh, dường như đang đợi chờ lời kiến nghị của hắn.



“Trước tiên lùi lại mười dặm, dựng trại đóng quân, chấn chỉnh nghỉ ngơi. Đêm nay tổng tấn công thành Vân Liễu!



Cố Thiên Mệnh trầm tư một hồi với gương mặt lạnh tanh sau đó nhìn Cố Ưu Mặc, chậm rãi nói.



“Ắt hẳn bây giờ Bắc Việt quốc đang vội vã điều binh, việc công kích thành Vân Liễu không thể trì hoãn thêm. Chúng tướng sĩ một đường này lên đường gấp gáp, thật sự cần phải chỉnh đốn lại trạng thái thật tốt, khôi phục lại tinh thần”.



Cố Ưu Mặc cũng đồng ý gật đầu: “Đêm nay liền công thành!”



“Vâng”, các tướng lĩnh cũng lục tục gật đầu.



Sau đó, dưới sự chỉ huy của Cố Ưu Mặc, đại quân Huyết Xích rút lui mười dặm, dự định nghỉ ngơi lấy sức.



Trên thành Vân Liễu, một đám tướng sĩ Bắc Việt thấy đại quân Huyết Xích bỗng nhiên rút lui thì đều hơi buông lỏng trái tim đã nhấc lên tới tận cổ họng. Nhưng nguy hiểm vẫn chưa được dỡ bỏ, họ vẫn phải đề cao cảnh giác, không dám có sơ suất.



Trong nhất thời, những người dân còn chưa rời khỏi của thành Vân Liễu hay tin đại quân Huyết Xích đã dẫn tới ngoài thành, tất cả đều kinh hãi muốn trốn khỏi.



Nhưng rất nhiều người trong số họ đều không thể từ bỏ sản nghiệp đã vất vả gây dựng cả đời nên vẫn chần chừ không quyết.



"Sau khi rời thành Vân Liễu, chúng ta có thể tới đâu? Nơi nào có thể dung chứa chúng ta đây?”, trên đường phố đông đúc tấp nập những gói hàng dày cộp, đột nhiên có ai đó nấc nghẹn một tiếng bất lực.



Đúng vậy! Sau khi rời khỏi thành Vân Liễu họ có thể đi đâu?



Thành Vân Liễu chính là nhà của họ, rời khỏi đây họ sẽ không còn nhà để trở về nữa, khắp Bắc Việt quốc còn có nơi nào để họ dung thân đây?



Những phú thương giàu có có thể bỏ lại phòng ốc gia sản, nhưng phần lớn họ đều chỉ là dân thường, bọn họ không nỡ vứt bỏ những ngôi nhà gỗ mà mình đã sống qua nhiều thế hệ, chẳng còn lại gì.



“Ông trời ơi, chúng ta rốt cuộc đã làm gì? Tại sao lại trừng phạt chúng ta như vậy?”, một ông lão đầu tóc hoa râm quỳ rạp xuống đất ngẩng đầu khóc than.



“Chúng ta rời khỏi đây rồi có thể đi đâu?”



“Ly biệt quê hương mà sống tạm bợ còn không bằng cứ ở lại thành Vân Liễu, ta không tin bọn chúng còn có thể tàn sát hàng loạt người vô tội”, một người đàn ông thô kệch căm phẫn ném tay nải xuống đất, gào lên.



"Đúng, chúng ta đều là dân chúng bình thường, rời khỏi thành Vân Liễu cũng khó lòng sống sót, còn không bằng ở lại đừng đi”, tiếp đó là tiếng phụ họa của đám đông.



Bầu trời dần trở nên âm trầm, thanh tĩnh đến vậy nhưng cũng lộ ra sát khí trùng trùng, khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt.
Chương 239 Chỉ cần 2 giờ đồng hồ

Trong đêm khuya thanh vắng cả tòa thành Vân Liễu lại chẳng thể tĩnh lặng lại mà đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.



Trong thành có rất nhiều người đang khóc than, cuộn tròn trong nhà cài chặt cửa. Vô số dân chúng vốn cắm rễ tại thành Vân Liễu, căn bản không có cách nào rời khỏi nơi này. Bởi đối với họ, điều đó đồng nghĩa với cái chết, vậy còn không bằng ở lại.



Nửa đêm khi rất nhiều người đều đang mỏi mệt, từng trận ầm ầm từ ngoài thành bỗng nhiên vọng tới, kinh thiên động địa.



"Địch tập kích! Địch tập kích!"



Trên tường thành Vân Liễu, khi sĩ tốt Bắc Việt nhìn thấy đội quân Huyết Xích một mảnh đen kịt đang ùn ùn kéo tới liền hốt hoảng ngẩng đầu rống lên.



"Mau phòng ngự! Tuyệt đối không thể để quân địch vào được trong thành!"



Tướng thủ thành của Vân Liễu là một phó tướng cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong mà thôi, từ trước tới nay nơi đây vẫn luôn được Huyền Lạc Quan bảo vệ nên luôn trong tình trạng thiếu hụt binh lực, đương nhiên họ cũng sẽ không sắp xếp võ giả Địa Huyền tới trấn giữ thành Vân Liễu.



Mà lúc này thành Vân Liễu không có cao thủ Địa Huyền trấn giữ, ngay cả năng lực kháng địch cũng là con số không. Bọn họ chỉ có thể dựa vào những bức tường thành cao lớn hiểm yếu, hy vọng có thể kéo dài tới lúc quân cứu viện tới.



Từng tên sĩ tốt Bắc Việt đều khủng hoảng không thôi, họ run rẩy giương cung lắp tên nhắm về phía đại quân Huyết Xích đang cấp tốc tiến tới ngoài cổng thành kia, lòng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.



“Nhất định phải tốc chiến tốc thắng! Trực tiếp chiếm lấy thành Vân Liễu”, Cố Thiên Mệnh quay đầu hô vang với chúng tướng lĩnh.



“Vâng!”, mọi người đồng thanh gật đầu.



“Binh lực của thành Vân Liễu không đủ, thiếu hụt chiến lực cao cấp. Nếu dưới tình huống này mà không chiếm đóng được thành trong vòng hai giờ đồng hồ thì chính là nỗi sỉ nhục đối với Huyết Xích Quân, hiểu chưa?”



Cố Thiên Mệnh trầm giọng nhắc nhở.



"Tướng quân yên tâm, vừa rồi toàn quân đã nghỉ dưỡng một phen, mọi người đều đã khôi phục tinh thần. Hai giờ đồng hồ là đủ rồi”, Cô Kiếm cao ngạo nhìn hướng thành Vân Liễu, lạnh giọng đáp.



“Công thành!”



Cố Ưu Mặc không nói nhảm, trực tiếp chĩa mũi thương về Vân Liễu, khàn giọng gầm lên.



Bùm!



Tất cả tướng sĩ lập tức tăng tốc độ hành quân, chẳng mấy chốc đã tới dưới thành Vân Liễu.



“Giết!"



Các tướng lĩnh xung phong tuyến đầu, hăng hái ra lệnh.



Trên tường thành Vân Liễu, cho dù khiếp sợ tới cực điểm nhưng đám sĩ tốt Bắc Việt cũng chỉ có thể dốc toàn lực chống cự. Họ không ngừng bắn những mũi tên sắc bén hòng ngăn cản thế công hung mãnh của đại quân Huyết Xích.



Vút! Vút! Vút!



Hàng vạn mũi tên đồng loạt trút xuống, dưới dưới ánh đèn rực rỡ của thành Vân Liễu trở nên sắc lạnh tới rợn người.



“Công thành! Giết!”



Nhưng đối mặt với làn mưa tên này, các tướng sĩ Huyết Xích căn bản không có nửa phần chùn bước, mà dùng khiên che chắn trên đầu cùng trước người, tiếp tục xông lên phía trước.



Ở nơi hậu phương, Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc không tham gia vào cuộc chiến, mà quan sát cảnh tượng này từ xa. Họ tin rằng, có các tướng lĩnh xông pha chiến đấu đã đủ để dễ dàng giành được thành Vân Liễu, căn bản không cần tới sự góp sức của họ.



“Thiên Mệnh, ta suy đoán rằng Bắc Việt quốc điều binh nhiều nhất chỉ cần mười ngày, đến lúc đó chắc chắn sẽ có đại quân Bắc Việt lớn mạnh kéo đến, cháu nghĩ sao về điều này?”, hai mắt Cố Ưu Mặc vẫn nhìn chăm chăm vào đoàn quân đang miệt mài công kích phía trước, hỏi Cố Thiên Mệnh.



“Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn”, Cố Thiên Mệnh không có nửa điểm khẩn trương hay hoảng loạn, nhẹ giọng đáp.



Đối với câu trả lời này của Cố Thiên Mệnh, Cố Ưu Mặc chỉ khẽ cười, cũng không hỏi thêm nữa. Bởi ông ấy chỉ muốn nhìn xem Cố Thiên Mệnh có nhát gan hay không, nhưng khi nghe được đáp án này, lòng ông đã thỏa mãn.



Trận chiến công thành đang diễn ra sục sôi ngất trời, tiếng gầm cùng la hét lan truyền khắp các nẻo đường của thành Vân Liễu. Vô số dân chúng đang co quắp trong thành đều run rẩy cầu trời khấn phật.



Mấy người Đồ Phu cùng Phong Ngạo Cẩm liên tục vận chuyển huyền khí, nhảy vọt lên trên tường thành, đứng trong hư không chém gục vô số sĩ tốt Bắc Việt đang nhăm nhe chuẩn bị bắn tên lần nữa.

Từng mảng hoa máu nở rộ dưới bầu trời đầy sao, đẹp đẽ nhưng cũng thê thương quá đỗi.



Sau đó, Cô Kiếm cũng bay thẳng lên tường thành, một chiêu quét ra liền chém chết tướng thủ thành. Tiếp đó, ông ta liền xông vào trong thành, đánh gục những sĩ tốt Bắc Việt đang chật vật phản kháng lại, cưỡng ép mở ra cổng thành.



“Cổng thành đã mở, giết!”



Tướng sĩ Huyết Xích lập tức reo hò đề cao sĩ khí, giống như nước tràn bờ đê xộc thẳng vào trong thành.



Thấy vậy, tia dũng khí cuối cùng để kháng cự của của binh lính Bắc Việt trong thoáng chốc bị cuốn sạch, bởi đây thực sự là một cuộc đồ sát, một cuộc chém giết không dấy lên nổi chút hồi hộp.


Chương 240 Cháu ở lại chờ quân tiếp viện

Trong thành Vân Liễu hoàn toàn không có cao thủ Địa Huyền chống đỡ sao có thể chịu được sức tấn công hung hãn của Huyết Xích Quân với kinh nghiệm sa trường đầy mình?



“Á…”



Vô số binh sĩ Bắc Việt đang khóc than thảm thiết, nhìn đồng đội của mình từng người trở thành những xác chết nguội lạnh đẫm máu, đã không còn cách nào kìm nén được nỗi sợ hãi đang bóp chặt con tim họ.



Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, toàn bộ thành Vân Liễu dã giống như vật nằm trong túi của Huyết Xích Quân.



Một vạn lính Bắc Việt trong thành vậy mà chỉ còn sót lại gần năm nghìn người, hơn nữa đều đã bị Huyết Xích Quân bao vây dày đặc, không còn đường phản kháng.



“Khởi bẩm nguyên soái, đã hạ được thành Vân Liễu”, sau một lúc liền có tướng sĩ chạy tới trước mặt Cố Ưu Mặc, ôm quyền báo cáo.



“Bổn soái biết rồi”, Cố Ưu Mặc phất tay, suy ngẫm một hồi rồi nói: “Đuổi toàn bộ những tù binh của đại quân Bắc Việt kia ra khỏi thành, giết chết tại chỗ, không lưu lại hậu họa!”



“Vâng!”, các tướng sĩ lập tức nhận lệnh.



Sau đó, theo mệnh lệnh của Cố Ưu Mặc, gần năm nghìn binh sĩ Bắc Việt kia đều bị tước đoạt vũ khí rồi vây giữ lại ngoài thành.



Tiếp đó, dưới tia sáng chớp lóe của lưỡi kiếm sắc bén, chủ nhân của những tiếng tru tréo bi phẫn dần hóa thành những thi thể.



“A… Các ngươi vừa nói sẽ không giết những người đầu hàng, tại sao cơ chứ?”, có người phun ra một ngụm máu, căm hận ngửa mặt lên trời chất vấn.



Thật lâu sau, một vị tướng lĩnh của Huyết Xích Quân mới lạnh lùng đáp: “Đó là trước khi các ngươi kháng cự, hiện tại thành đã bị phá, đầu hàng cũng đã muộn rồi”.



Hiện tại lực lượng của Huyết Xích Quân không đủ, không thể đưa những tù binh này trở về Thiên Phong quốc, hơn nữa cũng không có thời gian đợi quân hỗ trợ của Thiên Phong quốc tới tiếp quản.



Vì vậy, vì sự an toàn của hậu phương, chỉ có thể tàn sát nhưng sĩ tốt Bắc Việt này, để tránh rắc rối về sau.



Chiến tranh không có chỗ cho sự mềm lòng, nếu không chờ đợi họ chính là sự hối hận cùng tử vong vô tận.



Sau đó, bên ngoài tường thành Vân Liễu, máu tươi bắn tung tóe tứ phía, tiếng thét phẫn hận vang thấu trời xanh, mang theo một vẻ đẹp kiều diễm kỳ dị.



Cổng thành Vân Liễu rộng mở, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh nhìn nhau một cái rồi đi thẳng vào trong.



Lúc này lòng người trong thành đều thấp thỏm hoang mang, rất nhiều người dân đều trốn trong nhà không dám ra ngoài mà run lẩy bẩy. Khi tiếng hò hét giết chóc ngoài thành ngừng bặt, họ đã đoán được kết quả này, sự kinh hãi trong nội tâm càng nặng nề thêm vài phần.



“Chúng ta phải làm sao đây?”, vài người mê mang hãi hùng tự hỏi.



Chỉ trong một đêm Huyết Xích quân đã nắm quyền khống chế thành Vân Liễu trong tay, không cho phép bất cứ ai ra vào.



Mấy người Cố Ưu Mặc nghỉ ngơi trong thành một đêm, để những tướng lĩnh Huyết Xích khác giải quyết những công việc vụn vặt của thành Vân Liễu.



Trời cuối cùng cũng bước sang ngày mới, nhưng bên ngoài thành Vân Liễu lại la liệt xác chết, mùi máu tanh nồng nương theo làn gió nhẹ len lỏi tới mọi xó xỉnh trong thành.



"Một lát nữa hãy cắt cử hai nghìn tướng sĩ ở lại trông coi thành Vân Liễu, đợi quân chi viện tới tiếp quản, hơn hai vạn quân còn lại thì thừa thắng xông lên, mọi người thấy thế nào?"



Trong quân trướng, Cố Ưu Mặc ngồi trên ghế chính giữa, nhìn Cố Thiên Mệnh bên cạnh cùng các tướng lĩnh hỏi ý kiến.



"Mạt tướng đồng ý, bây giờ đang là lúc sĩ khí dâng cao, hơn nữa Bắc Việt quốc cũng chưa kịp tập kết đại quân, chúng ta nên nhân cơ hội này để tiếp tục hạ thêm vài toà thành nữa".



Phong Ngạo Cẩm gật đầu tán thành.



"Mạt tướng cũng đồng ý", các tướng lĩnh khác cũng trịnh trọng phát biểu.



Cố Thiên Mệnh không lên tiếng chỉ khẽ gật đầu. Xem ra trước mắt ngoài còn đường này đã không còn biện pháp nào khác tốt hơn, dẫu sao thì thời gian cũng quá eo hẹp.



"Nhưng phải có người chỉ đạo hai nghìn tướng sĩ trấn giữ tại thành Vân Liễu, thứ nhất là để đợi quân của Thiên Phong quốc ta, thứ hai là có thể giữ lại một đường lui cho Huyết Xích quân".



Cố Ưu Mặc liếc đám thuộc hạ một lượt rồi từ từ tập trung ánh mắt lên người Cố Thiên Mệnh: "Thiên Mệnh, cháu ở lại đi! Đợi quân tiếp viện của Thiên Phong quốc ta tới tiếp quản thành Vân Liễu xong lại tiếp ứng cho chúng ta”.



“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh hơi nhướng mi, cũng đoán được tâm tư của Cố Ưu Mặc.



Rốt cuộc Cố Ưu Mặc vẫn có chút lắng lo hắn sẽ gặp nguy hiểm nên mới làm ra quyết định này. Không còn cách nào khác, Cố Thiên Mệnh của hôm nay là hy vọng của toàn Cố gia, ông sao có thể để hắn đánh cược tính mạng nhiều lần như vậy đây.



“Được rồi, không cần nói nhiều nữa, cứ quyết định như vậy đi”, Cố Ưu Mặc biết rõ con đường phía trước gập ghềnh khó đi nên không dám để Cố Thiên Mệnh cùng mình chinh chiến mạo hiểm nữa, đây là dùng hết khả năng để bảo vệ hắn an ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK