• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326 Hôm nay, nàng rất đẹp

“Tiêu tướng quân mời ngồi”, ông cụ Cố tuy rằng đã từ chức nguyên soái, nhưng vẫn có một cỗ khí thế bá tuyệt cương trường, thỉnh lễ mà nói.



“Tốt!”, Tiêu Vĩnh Vinh đáp lại một câu, sau đó liền đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Cố Thiên Mệnh, ôm quyền nói: “Thiên Vũ Hầu, đây là lụa cao cấp lão gia nhà ta đặc biệt chuẩn bị cho Lý tiểu thư, chúc mừng đại hôn”.

Lập tức, một nam tử theo sát sau lưng Tiêu Vĩnh Vinh tiến lên nửa bước, đem chiếc hộp tinh xảo trong tay chậm rãi mở ra. Trong đó là một chiếc váy màu nhạt bằng lụa tinh xảo chiếu vào mắt Cố Thiên Mệnh.

“Bạch lão gia có lòng rồi”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười, chắp tay nói: “Mời ngồi!”

“Vậy ta liền xin một chén rượu mừng”, Tiêu Vĩnh Vinh lần này đến đây, một là chúc mừng đại hôn của Cố Thiên Mệnh, hai là chấn nhiếp kẻ xấu, thể hiện rõ thái độ của Trấn Tây Vương Phủ.

Các thế lực các nước ngồi yên trong tiền viện, nhao nhao nín thở, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Trong mắt bọn họ, Cố gia hiện tại đã là thế gia hàng đầu của Bách Quốc rồi, sẽ không bao giờ xuống dốc như năm đó nữa.

Hôm nay, cơ hồ các hoàng triều đều phái người mang trọng lễ đến chúc mừng, có điều thân là hoàng triều thượng thẳng Hạ Thành Quốc lại không thấy bóng dáng đâu. Bởi vì trước đó một vị tướng lĩnh của Hạ Thành Quốc đã đến Cố gia thăm dò, trực tiếp bị phế, làm sao còn dám đến chúc mừng đây?

Nếu Hạ Thành Quốc thật sự tới, vậy không phải là tự hạ mình hay sao? Thân là một trong những chúa tể của Bách Quốc Chi Địa, Hạ Thành Quốc đương nhiên sẽ không thể làm ra chuyện tổn hại quốc uy.

Có điều, Hạ Thành Quốc có tới hay không, Cố Thiên Mệnh cũng không thèm để ý.

Ầm ầm ầm...

Không bao lâu sau, tiếng cồng chiêng ngày càng lớn hơn, sau đó truyền đến một trận tiếng vó sắt xe ngựa.

Đám người Cố Thiên Mệnh nghe tiếng mà nhìn, liền thấy bóng dáng Cố Ưu Mặc cùng đám người của Lý gia chậm rãi bước tới.

Sau đó, một bóng dáng xinh đẹp bước tới phía sau cùng của mọi người, hơn nữa bên cạnh còn có mấy thị nữ che đi dung mạo cùng thân hình, làm cho người ta mơ mộng tưởng tượng một phen.

“Thiên Mệnh, Sương Nhi tới rồi”, Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng khẽ nói, mặt mày vui vẻ tươi cười.

Chỉ liếc mắt một cái, Cố Thiên Mệnh liền chú ý đến bóng người như ẩn như hiện xinh đẹp kia. Rất nhanh, chúng thị nữ liền bỏ tấm lụa mỏng ra, lui sang một bên.

Thoáng chốc, một đạo thân hình xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người.

Lý Sương Nhi mặc bộ váy dài màu đỏ thẫm, bên hông liễu thắt một dải lụa màu xanh ngàn, ba ngàn sợi tóc dùng cây trâm ngọc quấn quanh, đôi tay ngọc như điêu khắc tinh xảo nhẹ nhàng đặt ở bên hông, toát lên vẻ đẹp thoát tục.

Mặt nàng như tranh vẽ, gò má phấn như tuyết trong suốt, mũi cao thon như cành liễu chọc vào lòng người.

Mi tâm của nàng điểm một nốt chu sa, rõ ràng chiếu sâu vào nội tâm Cố Thiên Mệnh.

Có lẽ, vào lúc này, trong lòng Cố Thiên Mệnh, trên thế gian không có vẻ đẹp nào có thể so sánh bằng nốt chu sa giữa mi tâm của nàng.

“Khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể hình dung vẻ đẹp của nữ nhân này...”, trong tiền viện, không biết là ai, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi, nhẹ nhàng nói.

Lý Sương Nhi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Thiên Mệnh đứng trong đám người, ánh mắt của nàng cũng không dời đi nửa phần, cứ lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh, trái tim dần căng thẳng.

Hôm nay, Cố Thiên Mệnh cởi xuống bộ đồ trắng vẫn mặc, khoác lên chiếc trường bào đỏ tinh xảo, một thân hỉ phục này khoác lên người, hoàn toàn có thể hình dung cái gọi là công tử gia vô song.

Hai đạo thân ảnh mặc đồ đỏ, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi tới gần.

Nàng như tiên, không nhiễm bụi trần, kiều mị nhẹ nhàng, làm cho lòng người say đắm.

Hắn như họa, cái thế vô song, phiêu dật lăng vân, kinh hãi thế gian.

“Hôm nay, nàng rất đẹp”.

Cố Thiên Mệnh dường như chốn không người, nhu tình như nước chăm chú nhìn vào thân thể mềm mại cùng nốt chu sa trên mi tâm của Lý Sương Nhi, khẽ vuốt làn tóc như lụa của nàng, nhỏ giọng nói.

Đôi môi đỏ mọng của Lý Sương Nhi khẽ khép lại, trên mi mắt tràn đầy ý thẹn thùng cùng tương tư. Nàng nghe thấy Cố Thiên Mệnh khen mình, từ trái tim phát ra một nụ cười hồng trần.

Nụ cười này, làm cho màu đỏ của phủ Cố gia cũng phải lu mờ, nụ cười này, khiến cho tâm hồn mọi người run rẩy.

Giờ phút này, thế nhân mới hiểu được, cái gì gọi là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt thẹn hoa.

Cố Thiên Mệnh đem chút yên nhiên này của Lý Sương Nhi khắc sâu trong lòng, bất giác cũng cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: “Chúng ta vào trong đi”.



Cố Thiên Mệnh chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của Lý Sương Nhi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhẹ nhàng đi về phía đại sảnh của Cố gia.
Chương 327 Nụ cười kinh diễm

Hai đạo thân ảnh vui mừng tươi sáng, trong đám người lại có vẻ nổi bật như vậy, dưới sự chú ý của hàng vạn người nhìn chói mắt vô cùng.

“Thiên Vũ Hầu cùng tiểu thư Lý gia, thật chính là trời sinh một cặp”, trong đám người, có ai đó âm thầm tán thưởng một câu, ánh mắt không cách nào rời khỏi thân mình kiều mị của Lý Sương Nhi được.

Thế là, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi chậm rãi bước vào trong đại sảnh, ông cụ Cố cùng quân thượng Mạc Tu Ương đều ngồi xuống, mặt tràn đầy vui mừng.

Hôm nay, Mạc Tu Ương không mặc long bào, mà là một bộ trường bào màu gấm, ngồi ở thượng tọa, lẳng lặng nhìn một màn này.

Ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn cảnh đám văn võ bá quan và sứ giả của các hoàng triều đến, gương mặt tự hào cùng vui mừng không thôi.

“Mời quý khách vào ngồi!”, Dịch bá thân là quản gia của Cố gia, chủ trì nghi thức đại hôn này, ông ta đứng giữa tiền viện cùng đại sảnh, khí thế lớn tiếng nói.

Lập tức, mọi người liền nhao nhao ngồi xuống, mấy trăm người ở đại sảnh và tiền viện cùng ngồi, nhưng cũng không chật chội chút nào.

“Mời hai vị tân nhân chuẩn bị, nhất bái thiên địa”.

Trên gương mặt già nua của Dịch bá tràn đầy vẻ vui sướng nồng đậm, tận mắt nhìn Cố Thiên Mệnh từ khi sinh ra đến khi khôn lớn thành người, hiện giờ có thể chứng kiến một màn này, từ tận đáy lòng cảm thấy thật sự vui mừng.

Dưới ánh mắt và sự chứng kiến của mọi người, Cố Thiên Mệnh cầm tay Lý Sương Nhi mỉm cười nhìn nhau. Thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi cúi người về phía trước, chỉ là Cố Thiên Mệnh chỉ nắm tay nàng, lẳng lặng bất động.

Mọi người thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc, không biết Cố Thiên Mệnh có ý định gì.

Có điều, mọi người cũng không muốn phá hư bầu không khí vui mừng tuyệt vời này, nên không dám mở miệng.

“Nhị bái trưởng bối!”

Dịch bá thấy Cố Thiên Mệnh thế nhưng không cúi đầu bái thiên địa, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi ngờ, rất nhanh ông ấy liền phản ứng lại ngay, sau đó lớn tiếng nói.

Lúc này đây, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đều xoay người hướng về phía đám người ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên.

Trời và đất, Cố Thiên Mệnh không muốn vái lạy, hắn chỉ kính trọng ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc và một đám trưởng bối. Những điều khác, hắn căn bản không hề quan tâm. Huống chi, thiên địa này vốn đã vô tình, làm sao có thể chịu được một cúi đầu bái lễ của hắn đây?

“Phu thê giao bái!”

Dịch bá vội vàng hô to.

Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi chậm rãi buông tay ra, mỗi người lui về sau nửa bước, cùng nhau cúi người mà bái.

Mọi người lẳng lặng nhìn một màn này, đều quên đi chuyện Cố Thiên Mệnh vừa rồi không bái thiên địa, khóe miệng hiện ra một tia cười vui.

“Kính rượu!”

Dịch bá nghĩ thầm, có thể tận mắt nhìn thấy đứa bé này từ lúc sơ sinh đến khi thành hôn, kiếp này đã không còn gì đáng tiếc nữa.

Rất nhanh, liền có hai thị nữa xinh đẹp bưng hai chén rượu ngon đi tới trước người Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi.

Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi mỗi người cầm lấy một ly rượu, đi tới trước mặt đám người ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên, cùng nhau hành lễ kính rượu.

“Ông nội”, Cố Thiên Mệnh đưa rượu cho ông cụ Cố ngồi ở vị trí chủ tọa, môi mỏng khẽ mỉm cười.

Cùng lúc đó, Lý Sương Nhi cũng đưa rượu đến tay Lý Thiên Nguyên.

“Tốt”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên hai người nhìn thoáng qua nhau, vui vẻ nồng đậm một hơi cạn sạch.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi bưng rượu ngon kính đến đương kim quân thượng Mạc Tu Ương. Ở trong lòng Cố Thiên Mệnh, Mạc Tu Ương là một người đáng bội phục, ít nhất ông ta đã không phụ Cố gia, đáng kể kính một ly.

“Ha ha, rượu mừng của Thiên Vũ Hầu và Sương Nhi, trẫm đã chờ rất lâu rồi”, Mạc Tu Ương uống hết rượu của Cố Thiên Mệnh kính, cười to nói.

Nhớ lúc trước, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đi gặp quân thượng Mạc Tu Ương, hi vọng có thể để Cố Thiên Mệnh ở rể ở Lý gia, đối với việc này, Mạc Tu Ương biết thâm ý của ông cụ Cố, nguyện để cho Cố Thiên Mệnh trong tương lai có một nơi an ổn, liền đồng ý việc này.

Ai ngờ chuyện xảy ra sau đó lại cực kỳ khiến người ta không dám tin, Cố Thiên Mệnh trực tiếp thuyết phục Lý Thiên Nguyên, đem chuyện ở rể đổi thành cưới hỏi, làm cho thế nhân không hiểu.

Sau đó, trận đánh ở Nhạn Hành Quan liền truyền đến một đạo tin chấn nhiếp bát phương, Cố Thiên Mệnh đổi tên thành Cố Vân tòng quân, kinh hãi quân địch, chấn động vạn quân, vang danh thiên hạ.

Từ đó về sau, thế nhân đều thay đổi quan điểm với Cố Thiên Mệnh, hơn nữa cũng hiểu được vì sao Lý gia đột nhiên đồng ý cho Lý Sương Nhi gả vào Cố gia.

Một trận Nhạn Hành Quan, chấn nhiếp quân địch, một đêm thành danh. Trong kinh thành, một cước đạp ngã thiên kiêu, bá đạo đến cực điểm. Một kiếm ở Nam Uyên, nộ trảm Nam Uyên tướng, Bắc phạt xuất chinh, triệt để thể hiện ra phong cách đại tướng.

Hắn, Cố Thiên Mệnh, chính là người của Cố gia Thiên Phong Quốc.
Chương 328 Đại hôn

Đến lúc này, thiên hạ không ai không biết đến hắn nữa.

Ai dám vọng ngôn nói Tam công tử Cố gia là phế vật chỉ biết ăn chơi? Ai dám khinh nhẹ quấy phá biên cương Thiên Phong Quốc nửa bước chứ?

“Vẫn là ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên có tầm nhìn xa trông rộng. Ánh mắt chúng ta thiển cận, không thể theo kịp”, trong văn võ bá quan, rất nhiều người đều nhìn theo bóng người anh tuấn của Cố Thiên Mệnh, sâu trong đáy lòng thầm hối hận thở dài.

Hắn, thiên kiêu cái thế, phóng mắt nhìn khắp Bách Quốc Chi Địa cũng không ai có thể so sánh được.

Nàng, tựa như tiên nữ trong tranh, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng không phải là người mà các nữ tử thế gian có thể so sánh được.

Hôm nay, hắn và nàng, dưới sự chứng kiến của các thế lực bách quốc, chính thức thành hôn.

“Sương Nhi, bái lễ đã hoàn thành, từ nay trở đi, cháu chính là con dâu của Cố gia ta, nếu Thiên Mệnh khi dễ cháu, chọc cháu không vui, có thể tìm tới ông nội, ta nhất định sẽ vì cháu mà làm chủ”.

Ông cụ Cố nhìn bộ dáng khuynh thành của Lý Sương Nhi, thoải mái cười to mà nói.

Lý Sương Nhi nhìn thoáng qua Cố Thiên Mệnh bên cạnh, môi đỏ mím khẽ thản nhiên cười, hơi cúi người hành lễ về ông cụ Cố, biểu đạt kính ý của mình.

“Thiên Mệnh, hôm nay cuối cùng cháu cũng phải thay đổi cách xưng hô rồi nhỉ”, Lý Thiên Nguyên chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, cười nói: “Trước kia cháu một câu hai câu Lý đại nhân, làm cho lão phu có chút bất đắc dĩ đó”.

“Ha ha ha...”. Lập tức, đám người ông cụ Cố và Mạc Tu Ương nhao nhao mở miệng cười lớn.

Cố Thiên Mệnh cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi tới trước người Lý Thiên Nguyên, khẽ chắp tay mở miệng nói: “Lão gia tử”.

Một tiếng lão gia tử, trực tiếp làm cho không khí của đại hôn đẩy tới cực điểm, chọc cười không ít người.

“Thôi thôi, gọi lão gia tử cũng được. Còn thân thiết hơn Lý đại nhân một chút”, Lý Thiên Nguyên có thể cảm nhận được sự cao ngạo của Cố Thiên Mệnh, cũng không cưỡng ép, thoáng cười khổ mà lắc đầu.

Cố Thiên Mệnh chỉ cười mà không giải thích.

Lý Sương Nhi thì đứng bên cạnh Lý Sương Nhi, nhẹ nhàng giơ tay lên, che đi nụ cười tươi tắn trên khóe môi, chu sa nơi mi tâm khiến nàng càng quyến rũ hơn.

Ngay khi mọi người còn đang cười vui vẻ, thân thể Lý Sương Nhi đột nhiên run lên muốn ngã xuống.

“Sương Nhi!”

Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh lập tức phản ứng lại, đỡ lấy eo liễu của Lý Sương Nhi, thần mắc mừng rỡ trên mặt trong nháy mắt biến mất.

“Sương Nhi!”

Nhìn thấy Lý Sương Nhi đột nhiên ngã xuống, ông cụ Cố, Lý Thiên Nguyên cùng mọi người kinh ngạc kêu lên.

Sắc mặt Lý Sương Nhi trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trên khuôn mặt kiều diễm kèm theo chút u ám, thân thể mỏng manh không ngừng run lên trong lòng Cố Thiên Mệnh.

“Sương Nhi, nàng làm sao vậy?”, Cố Thiên Mệnh nín thở, cực kỳ lo lắng ôm Lý Sương Nhi như muốn ngã quỵ, lo lắng nói.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí trong ngoài Cố gia trong nháy mắt ngưng đọng, bỗng nhiên trở nên trầm áp. Tất cả mọi người chăm chú nhìn về phía Lý Sương Nhi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trong lòng dâng lên nghi hoặc.

Lý Sương Nhi siết chặt tay, sau đó dùng hết khí lực toàn thân quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, tựa hồ không muốn để mọi người lo lắng, mím môi đỏ mà lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.

Thế nhưng, mọi người sao có thể nhìn không ra trạng thái hiện tại của Lý Sương Nhi đây?

“Sao trán nàng lại nóng như vậy, có phải bị cảm lạnh rồi không?”, Cố Thiên Mệnh đưa tay chạm vào mi tâm Lý Sương Nhi một chút, cảm giác một cỗ khô nóng bắt đầu khởi động, bất an trong lòng kịch liệt dâng lên.

Lý Sương Nhi muốn tỏ vẻ mình ổn, cố gắng ổn định thân thể, chậm rãi lắc đầu.

Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc và mọi người đều nhìn chằm chằm Lý Sương Nhi, lo lắng tình trạng sức khỏe của nàng.

“Tiểu thư!”, đột nhiên, một thị nữ đang chờ đợi ở một bên nhịn không được lo lắng xông lên, nàng ta là thị nữ bên cạnh Lý Sương Nhi: “Người lại không khỏe ạ!”

“Ừm?”, lời của thị nữ vừa nói ra, làm mọi người ghé mắt nhìn ngang, Lý Thiên Nguyên trực tiếp nghiêm giọng hỏi: “Cái gì gọi là lại? Sương Nhi rốt cuộc bị làm sao?”

Trong nháy mắt, thị nữ phát hiện hình như mình đã nói lỡ miệng, thân hình uyển chuyển dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, lập tức run rẩy, cúi đầu không dám nhiều lời.

Lý Sương Nhi giãy dụa từ trong lồng ngực Cố Thiên Mệnh, sắc mặt tái nhợt cắn môi đỏi, nàng chậm rãi ổn định thân hình cúi người hành lễ với mọi người, tỏ vẻ mình đã không còn gì đáng ngại.

“Thiên Mệnh, còn không mau đỡ Sương Nhi ngồi dậy”, ông cụ Cố không muốn Lý Sương Nhi có chút tổn hại, lập tức ngẩng đầu hô to: “Người đâu, lập tức đi mời đại phu!”

Dưới mệnh lệnh của ông cụ Cố, một đạo thân ảnh cực nhanh lao ra khỏi đám người, có lẽ là dựa theo lời của ông cụ Cố đi tìm đại phu.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đỡ Lý Sương Nhi lên ghế trống bên cạnh, sắc mặt ngưng trọng chuyển hướng về thị nữ bên cạnh mới mở miệng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói đi!”
Chương 329 Ngất xỉu

Dưới ánh mắt sắc bén của Cố Thiên Mệnh, thị nữ sợ hãi, thân thể có chút rung động, vội vàng cúi đầu mở miệng nói: “Cô gia, từ nửa năm trước, tiểu thư thường xuyên thấy váng đầu, mấy hôm nay càng ngày càng thường xuyên hơn”.

“Ngươi nói cái gì? Nửa năm trước Sương Nhi đã không khỏe”, Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào thị nữ, đôi mắt như muốn phát ra một đạo phong mang bàng bạc, trầm thấp mà nói.

Đám người ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên trên mặt cũng nổi lên một tia âm u, đè nén phẫn nộ trong lòng.

“Lâu như vậy rồi, ngươi thế nhưng biết chuyện mà không báo, đáng chết”, Lý Thiên Nguyên hung hăng vỗ xuống bàn, tức giận đùng đùng nói thẳng, làm các thị nữ cả kinh trực tiếp quỳ rạp xuống.

Thị nữ sợ hãi không thôi trực tiếp quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Lão gia thứ tội, tiểu thư sợ người lo lắng, liền không cho nô tỳ nói cho người biết, nô tỳ không phải cố ý”.

Một bên, Lý Sương Nhi muốn cố gắng chống đỡ thân thể yếu đuối vô lực, muốn ngăn cản hành vi trách cứ thị nữ của mọi người.

Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh sao còn có thể để Lý Sương Nhi cố gắng hết sức mà đứng lên đây?

“Sương Nhi, nàng đừng cử động”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng đỡ Lý Sương Nhi, trong mắt tràn đầy dịu dàng, ôn nhu nói.

Lý Sương Nhi mím chặt đôi môi đỏ, nhìn vào con mắt thâm thúy của Cố Thiên Mệnh, đành phải yên lặng ngồi xuống, không cố gắng chống đỡ khiến mọi người lo lắng nữa.

“Đem mọi chuyện nói rõ ràng, không được bỏ sót bất cứ một chi tiết nào”, Cố Thiên Mệnh luôn cảm thấy có gì đó bất an nồng đậm, vẻ mặt không thay đổi khiến người ta cảm thấy run rẩy.

Thị nữ ấp úng nói: “Nửa năm trước, khi tiểu thư đang vẽ tranh đánh đàn trong đình viện, đột nhiên sắc mặt không tốt, nô tỳ vốn đã định lập tức bẩm báo cho lão gia, nhưng bị tiểu thư ngăn lại, không cho nô tỳ nói vì sợ lão gia lo lắng”.

“Nô tỳ không nói lại được tiểu thư, đành âm thầm đến y quản mời đại phu về qua cửa sau, bắt mạch giúp tiểu thư xem bệnh. Đại phu nói mạch của tiểu thư bình thường, đột nhiên chóng mặt hẳn là do cảm lạnh, liền phối một chút thuốc”.

Thị nữ quỳ hai đầu gối xuống đất lo lắng nói: “Nhưng sau khi tiểu thư uống thuốc thì không có bất kỳ hiệu quả gì, thậm chí số lần chóng mặt vô lực ngày càng tăng lên. Nô tỳ sợ thân thể tiểu thư có bệnh gì đó, lại vụng trộm đi tìm một vị danh y trong kinh khám bệnh cho người, nhưng cũng không điều tra ra được người mắc bệnh gì”.

“Nô tỳ vốn định đem việc này bẩm báo với lão gia, nhưng lại bị tiểu thư phát hiện, bắt nô tỳ tuyệt đối không được nói cho ai biết, sợ mọi người lo lắng”.

Thị nữ run rẩy đem chuyện mình biết lần lượt nói ra.

Toàn bộ đại sảnh của Cố gia đều trở nên áp lực, Lý Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Lý Sương Nhi, thở dài nói: “Nha đầu này! Có chuyện gì không thể nói cho ông nội biết chứ, nếu cháu có mệnh hệ gì, ông nội phải làm sao đây?”

Lý Sương Nhi chậm rãi gục đầu, không dám nhìn vào đám người Lý Thiên Nguyên, sắc mặt nàng vẫn chưa khôi phục, tái nhợt vô cùng.

“Lão gia, thuộc hạ mời đến Cốc đại phụ nổi tiếng trong kinh tới”.

Rất nhanh, hộ vệ vừa chiếu theo mệnh lệnh của ông cụ Cố đi ra ngoài, chạy như bay trở về, ở bên cạnh hắn ta còn có một ông lão đầu tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận.

Đám người ông cụ Cố lập tức quay đầu nhìn lại, lo lắng nói: “Cốc đại phu, phiền ông chẩn mạch cho Sương Nhi”.

“Chư vi đại nhân chớ nóng vội, để tiểu nhân coi sao”. Cốc đại phu măc một bộ xiêm y bằng vải thô, dưới ánh mắt chăm chú của đám sứ giả Bách Quốc cùng quân thượng Mạc Tu Ương, rất nhanh liền bình tĩnh lại, chậm rãi đi về phía Lý Sương Nhi.

Lúc đến, hộ vệ đã nói qua về tình hình với Cốc đại phu, bởi vậy, Cốc đại phu cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đi tới trước người Lý Sương Nhi, hành lễ nói: “Lý tiểu thư, đắc tội rồi!”

Lý Sương Nhi khẽ nhấp một tiếng, chậm rãi vươn tay phải trắng như ngọc ra.

Cố Thiên Mệnh đứng bên cạnh Lý Sương Nhi vẫn trầm mặc không nói, trong đầu hắn đang hồi tưởng lại lời nói của thị nữ, đáy lòng ngưng trọng đến cực điểm, thì thào tự nói: “Nửa năm trước đã bắt đầu không khỏe...”

Cốc đại phu chậm rãi bắt mạch, tâm vô tạp niệm cảm thụ mạch đập của Lý Sương Nhi.

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn một màn này mà nín thở. Cốc đại nhân chính là đệ nhất danh y trong kinh thành, so với ngự y trong hoàng cung thậm chí còn cao hơn một bậc, có ông ấy ra tay, chắc sẽ không có gì đáng ngại.

Một lúc lâu sau, Cốc đại phu buông ngón tay đặt lên cổ tay Lý Sương Nhi xuống, cau mày, ngưng trọng trầm mặc.

“Cốc đại phu, thế nào?”, Lý Thiên Nguyên lo lắng không thôi mở miệng.

Cốc đại phu trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi đứng dậy hướng về phía mọi người cúi chào, sau đó lắc đầu khàn khàn nói: “Tiểu nhân cả đời hành y, chưa từng thấy tình huống nào như tiểu thư. Mạch của tiểu thư bình thường, không có bệnh gì. Nhưng dựa vào những gì chư vị đại nhân nói, tiểu thư thường xuyên choáng váng vô lực, điều này có chút kỳ lạ”.

Mọi người nghe vậy, hai mắt nhìn nhau, có chút không biết làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK