• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 348 Sau hôm nay, không còn phán xét nữa!

“Cút!”

Thanh âm này càn quét, khiến sinh linh vạn vật kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngước mắt nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh đang đứng trên không trung giữa biển sấm sét cuồn cuộn.

Vô số người run lên bần bật, bọn họ cảm giác được một mùi vị chết chóc chưa từng có có đang ăn mòn linh hồn mình, khiến họ không dấy lên nổi nửa tia phản kháng.

“Đây là… Thiên Vũ Hầu… Hầu gia…! Hầu gia vậy màdám chống lại thiên đạo, trời ạ!”, hàng ngàn người ở Thiên Phong Quốc ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ dám dùng khóe mắt liếc Cố Thiên Mệnh, giống như rơi vào hầm băng.

“Cố Thiên Mệnh… hắn muốn làm gì?”

Bình Thành Vương từ trong vương phủ nhìn thấy một màn này, cả thân thể vạm vỡ cũng choáng váng hoàn toàn không nhúc nhích được, đôi mắt kinh hãi ngưng tụ nỗi

“Thiên Mệnh…”, mấy người ông cụ Cố đứng trong Tây sương viện, chỉ có thể chết lặng và bi thương gọi tên Cố Thiên Mệnh.

Trong hư không,

Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh lại tiến thêm một bước trong khoảng không, hơi thở trên người lại một lần nữa cuộn trào.

Ầm! Là hơi thở thuộc về cảnh giới Địa Huyền trung kỳ!

Người đời đã không thể phớt lờ sự thăng tiến trong tu ti của Cố Thiên Mệnh, chỉ là sợ hãi.

“Không cần phải thăm dò và cảnh cáo ta nữa, bởi… sau ngày hôm nay, sẽ không còn phán xét nào nữa!”

Trong khoảnh khắc, Cố Thiên Mệnh hóa thành một luồng sáng lao vút về phía điểm thẫm như máu ẩn náu trong biển mây đen, uy thế trên người hắn gấp rút gia tăng.

Uy lực của kiếm thể đại thành đã có thể sánh ngang với sức công phá của cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong, cộng thêm sức mạnh ở cảnh giới Địa Huyền trung kỳ tự thân của Cố Thiên Mệnh cũng đủ làm rung chuyển toàn bộ Bách Quốc Chi Địa rồi.

Vô số người đều đang run rẩy kêu gào, nỗi khiếp sợ nồng đậm thít chặt lấy trái tim mỗi người, nuốt gọn cả linh hồn họ.

Vô số cường giả và những tồn tại cổ xưa tại Bách Quốc Chi Địa chỉ với một cái liếc mắt bay xa vạn dặm nhìn thấy một cảnh này cũng không khỏi kinh sợ và ngỡ ngàng.

“Cách trăm năm lại có người đang khiêu khích thiên đạo sao? Người này là ai?”, một cường giả tuyệt thế chìm sâu trong giấc ngủ cũng vươn mình bước ra khỏi nơi vực sâu, đôi mặt sâu hút như vực thẳm dõi về vị trí Thiên Phong Quốc, hoang mang tự hỏi.

Thiên đạo mênh mang, nhân đạo mỏng manh, luân hồi vạn cổ giống như vực thẳm, ai có thể chống lại pháp tắc thiên địa, đị ngược lại trật tự thiên đạo đây?

Trời, cấp tốc tối sầm lại, giống như muốn nuốt trọn cả vùng đất phía dưới.

Ầm ầm...

Biển sấm sét ghê rợn như đang tuyên bố sự uy nghiêm cùng tôn quý của nó.

Tại khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh hóa thành vệt sáng chuẩn bị tiếp sát với dấu ấn đỏ máu tại nơi sâu trong tầng mây, thì biển sấm sét cuộn lên hai cột sét thô dày hung bạo tàn nhẫn đánh thẳng về phía hắn.

Cố Thiên Mệnh cầm lên thanh Kiếm Kinh Hồng, kiếm nâng rồi hạ, bắn ra một đạo kiếm quang, lao về phía hai tia sét do lôi hải tung ra.

Ù ù ù....

Kiếm Kinh Hồng đang rung lên, ngân vang từng đợt thanh âm ong ong, dường như đang bày tỏ sự phấn khích tột cùng.

Ầm ầm!

Ngay sau đó, một tiếng vang cực lớn, kiếm mang chói loá va chạm với tia sét, trực tiếp bộc phát ra lực công kích mạnh mẽ, khiến cả đất trời chớp mắt nổi lên từng trận cuồng phong.

Hai tia sét với uy thế bất phàm trực tiếp bị một đường kiếm này của Cố Thiên Mệnh chém đứt.

"Cái này… đây thực sự là Hầu gia sao?”, có người phủ phục dưới đất rón rén ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng Cố Thiên Mệnh đang đứng trên trời cao, run giọng nói: “Đáng… đáng sợ quá”.

Khí thế của Cố Thiên Mệnh không suy giảm, vẫn như cũ ngự trên không trung, ý đồ muốn diệt sạch dấu ấn màu máu ẩn mình trong tầng tầng mây trời kia.

Nhưng thiên đạo sao có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp cận được dấu ấn phán quyết đó?

Ngay lập tức biến sấm sét triệt để bạo phát!

Tiếng sét rền rã không dứt từ bầu trời Thiên Phong Quốc truyền tới mọi hoàng triều tại Bách Quốc Chi Địa, khiến vô số người phải khiếp vía ôm đầu quỳ rạp xuống đất, không dám ghé mắt nhìn lên.

Từng đạo sấm sét vần vũ trong biển sấm sét vừa rồi tựa như mới chuẩn bị, bây giờ mới thật sự xuất thủ.

Những còn rồng bằng sấm sét này dài khoảng 3 thước, lăn khỏi lôi hải gầm rú từ bốn phương tám hướng về phía Cố Thiên Mệnh.

Trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã bị vô số lôi long bao quanh, không cho hắn bất kỳ khoảng trống nào để di chuyển.

“Grào! ~”

Đám lôi long dường như đang gầm lên, bày tỏ sự bất mãn với Cố Thiên Mệnh, những tiếng này từ trên trời giáng xuống, khiến ngàn vạn sinh linh run rẩy hoảng sợ.

Bất luận là đám người ộng cụ Cố hay hoàng thất và những thế gia khác của Thiên Phong Quốc đều đã mất sạch nét nghiêm nghị thường ngày, thứ sót lại chỉ còn vẻ ngơ ngác như rơi vào tầng sương mù.

“Chết hết đi cho ta!”

Cố Thiên Mệnh tay phải cầm Kiếm Kinh Hồng, mặc áo choàng trắng đứng giữa bầu trời, kiếm mang trong tay phát sáng khắp nơi.

Ầm!

Chỉ trong một hơi thở, Cố Thiên Mệnh đã vung lên vô số kiếm mang, quét sạch những con lôi long đang chuẩn bị bùng nổ kia.
Chương 349 Huyết Lang Song Hổ

Thùng thùng thùng...

Kiếm quang cùng không ngừng đối chọi, phát ra từng trận gió gào thét khiên vô số người run sợ.

Lôi hải vẫn cứ gầm rú, như thể có thêm rất nhiều lôi long đang hình thành, cùng gầm lên dữ dội.

Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không quan tâm đến điều này, mà biến thành một vị vua bất chấp sự sống và cái chết, nhìn xuống thế giới bằng đôi mắt cổ uy và trang nghiêm.

Kiếm Kinh Hồng một lần nữa khuấy động năng lượng và ánh sáng, tiêu diệt toàn bộ số lôi long bao quanh Cố Thiên Mệnh.

Một Kiếm Kinh Hồng vạn ban huyết, hồng trần mạch lộ thương sinh quyết.

Cố Thiên Mệnh muốn để Kiếm Kinh Hồng trong tay chém hết tất cả kẻ thù trên thế giới, để máu chảy đến từng tấc đất và khiến giới phàm nhân phải kinh ngạc.

Nếu thiên đạo không công bằng, vậy hắn sẽ cầm thanh kiếm dài ba thước trong tay, chém đứt vạn vật.

Khi Cố Thiên Mệnh vừa mới tiêu diệt đám lôi long cản đường xong, đột nhiên bầu trời quay cuồng và trầm xuống, khiến hắn cảm thấy có chút nguy hiểm, lập tức bước 1 bước lên không trung.

Thịch thịch thịch!

Trên bầu trời, tiếng trống đánh không biết từ đâu dội thẳng vào sâu trong lòng.

Cạch~

Vô số mây đen tản đi, một con đường màu vàng kim dường như từ trên trời giáng xuống, treo lơ lửng trong khoảng không trước mặt Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh nhìn con đường hoàng kim toát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ này, nín thở cau mày.

“Grào!”

Đột nhiên, một tiếng gầm như hổ lang từ sâu trong con đường hoàng kim truyền đến, làm lôi long trong biển sấm sét phải im lặng.

“Tiếng rống này là...”

Lông mày Cố Thiên Mệnh cau lại, hắn dán mắt vào con đường hoàng kim từ sâu trong bầu trời.

Sau một khắc, trên con đường hoàng kim từ chân trời, xuất hiện một cái bóng.

Cái bóng này, trực tiếp làm Cố Thiên Mệnh có chút kinh hãi, vội vàng thu lại ánh mắt, mở miệng trầm thấp nói: “Huyết Lang Song Hổ, dị chủng thượng cổ, làm sao có thể?”

Rõ ràng, bóng dáng xuất hiện trên con đường hoàng kim chính là Huyết Lang Song Hổ mà Cố Thiên Mệnh nói.

Huyết Lang Song Hổ, bề ngoài cực kỳ quỷ dị, một đầu sói máu đầm đìa ngậm tơ máu, thân thể là song hổ song song với nhau, uy vũ hùng tráng.

Đầu sói đen kịt khát máu nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, thân hổ nở rộ kim quang chói mắt đang tỏa ra uy nghiêm cao quý của nó. Thân hình của nó dài tới 30 thước, cao tới 10 thước, phảng phất trong nháy mắt có thể nuốt gọn một con chiến mã huyết hãn.

“Lẽ nào vùng đất Bách Quốc Chi Địa đã đừng sinh ra dị chủng thượng cổ sao? Ở nơi cằn cỗi như vậy, Huyết Lang Song Hổ sinh ra như thế nào? Thật không thể tin được”.

Cho dù là kiếp trước, Cố Thiên Mệnh cũng chưa từng gặp qua Huyết Lang Song Hổ, hắn chỉ biết loại dị chủng thượng cổ qua điển tịch, đã biến mất mấy vạn năm trước.

Hiện giờ, một phương thiên đạo ở Bách Quốc Chi Địa lại có thể huyễn hóa ra một con Huyết Lang Song Hổ trưởng thành, đủ để khiến Cố Thiên Mệnh cảm thấy khiếp sợ.

Bởi vì chỉ có một phương thiên địa này từng xuất hiện qua Huyết Lang Song Hổ trưởng thành, Thiên đạo mới có thể bắt được 1 phần thần vận này, thông qua thủ đoạn mà huyễn hóa ra. Nếu không, Thiên đạo cũng không có cách nào biến ảo ra.

“Huyễn hóa thân thể của Huyết Lang Song Hổ trưởng thành, có thể so sánh với cường giả cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ...”

Cố Thiên Mệnh nắm chặt Kinh Hồng Kiếm trong tay phải, tuy rằng có chút kinh ngạc khi Thiên đạo có thể huyễn hóa ra loại dị chủng thượng cổ này, nhưng hắn lại không có nửa điểm sợ hãi.

“Grào...”

Đột nhiên, Huyết Lang Song Hổ ngửa đầu gào thét, từng đợt tiếng hổ gầm ngâm từ chân trời mà đến, trải dài đến từng ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa.

Tuy rằng con Huyết Lang Song Hổ này chỉ do Thiên đạo huyễn hóa ra nhưng cũng không biết đã sinh ra bao nhiêu lâu rồi, nghiễm nhiên có thể so với dị chủng thượng cổ trưởng thành bình thường.

Tiếng hổ gầm lang ngâm của nó xen lẫn từng luồng uy thế của cảnh giới Thiên Huyền, trực tiếp làm cho vô số sinh linh Bách Quốc Chi Địa quỳ rạp, mồ hôi lạnh rơi như mưa, không dám vọng động.

Quân thượng Mạc Tu Ương và Bình Thành Vương của Thiên Phong Quốc cùng cong đầu ngối, không nhịn được mà quỳ trên đất, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Huyết Lang Song Hổ trên bầu trời lẩm bẩm: “Trời... thần thú Thiên Huyền cảnh...”
Chương 350 Dị chủng thượng cổ

Đám người ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đều ở trong cửu cung bát quái trận, cho nên chỉ cảm giác được uy thế của Huyết Lang Song Hổ, nhưng không bị cỗ uy áp này quá chấn động, có điều, trong lòng bọn họ đều sinh ra sợ hãi.

“Đây là... dị thú trưởng thành, cảnh giới Thiên Huyền, trời ơi~ Người này rốt cuộc đã làm cái quái gì?”, ở một nơi nào đó trong bách quốc, một vị tuyệt thế cường giả dựa vào tu vi cường hãn của bản thân, cách trở vô số dặm, khổ sở đứng thẳng dưới uy áp của Huyết Lang Song Hổ.

“Thiên địa dị thú, khí tức cảnh giới Thiên Huyền, chẳng lẽ Bách Quốc Chi Địa sắp lâm vào cảnh hỗn loạn 1 lần nữa?”, một lão nhân trăm tuổi từ rừng sâu chậm rãi đi ra, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn Huyết Lang Song Hổ cách đó ngàn dặm, kinh hãi mà nói.

“Ta là ai... ta đến từ đâu? Ta sẽ đi đâu? Ta rốt cuộc đang tìm kiếm cái gì?”

Ở bên cạnh dòng suối bích ba, một ông lão lảo đảo phảng phất như không bị uy áp ảnh hưởng, liếc mắt nhìn Huyết Lang Song Hổ ở phương xa, điên cuồng lẩm bẩm.

Kinh thành Thiên Phong Quốc.

Cố Thiên Mệnh cách Huyết Lang Song Hổ gần nhất, cũng là người có thể cảm nhận sâu sắc nhất uy áp của nó.

Mặc dù kiếm thể của Cố Thiên Mệnh đã đến đại thành, chỉ có thể so sánh với cường giả Địa Huyền đỉnh phong, nhưng hắn cũng không cảm thấy sợ hãi vì tiếng gào thét của Huyết Lang Song Hổ.

Bởi vì, kiếp trước hắn chính là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, sâu trong linh hồn là khí tức bễ nghễ thiên hạ, làm sao có thể bị một dị chủng thượng cổ dọa cho sợ hãi?

“Cút...”

Trong một thời gian, Cố Thiên Mệnh không áp chế linh hồn đang rục rịch của mình, trực tiếp bộc phát ra khí thế từ sâu trong linh hồn, hướng về phía Huyết Lang Song Hổ hét lớn.

Trong nháy mắt, cỗ khí tức Thiên Huyền cảnh từ sâu trong linh hồn của Cố Thiên Mệnh ầm ầm lao ra, trực tiếp bao trùm toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.

Rầm!

Trong khoảnh khắc, ngàn vạn sinh linh cuả Bách Quốc Chi Địa đều phủ phục dưới đất, cho dù là cường giả Địa Huyền đỉnh phong, cũng đều quỳ xuống.

Về phần những dân chúng bình thường thì trực tiếp ngất đi, khí tinh thần tái nhợt. May mà Cố Thiên Mệnh đã thu liễm lại khí tức của mình một chút, không thể hiện ra toàn bộ thực lực, nếu không, chỉ sợ cả Bách Quốc Chi Địa sẽ sụp đổ.

“Trời ơi! Lại là một cỗ khí tức của cảnh giới Thiên Huyền, hơn nữa khí thế này càng khủng bố hơn”, sâu trong bách quốc, một cường giả 200 tuổi yên lặng nghĩ, mồi hôi lạnh tuôn như mưa.

“Thiên... Thiên Mệnh...”, ông cụ Cố và mọi người dưới sự che chở của cửu cung bát quái trận không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ là bọn họ vẫn có thể cảm nhận được uy áp đến từ sâu trong linh hồn Cố Thiên Mệnh, ai nấy môi miệng trắng bệch run rẩy.

Trên bầu trời, Cố Thiên Mệnh mặc trường sam trắng, thân ảnh cầm Kinh Hồng Kiếm vẫn cao ngạo lăng không đứng đó.

“Grào!”

Huyết Lang Song Hổ cảm thụ được sát ý nồng đậm của Cố Thiên Mệnh, trực tiếp bị cỗ khí thế này lật đổ gần 10 dặm. Nếu không phải nó đang đứng trên đại lộ hoàng kim, có thiên đạo che chở, chỉ sợ đã hồn bay phách tán.

“A.... đến đây, chiến đấu thôi!”, Cố Thiên Mệnh hét lớn, thân thể kiếm thể đại thành của hắn có dấu hiệu nứt ra, cực kỳ dữ tợn.

Vừa rồi Cố Thiên Mệnh đã dùng gần phân nửa khí tức của cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong, cho dù là kiếm thể đại thành cũng khó chịu được.

May mà Cố Thiên Mệnh sớm đã có chuẩn bị, rèn luyện thể thuật, nếu không, chỉ sợ đừng nói bộc phát khí thế để áp đảo Huyết Lang Song Hổ, ngay cả bản thân cũng không chịu nổi bạo thể mà chết.

Tứ chi Huyết Lang Song Hổ khẽ run rẩy, trên đầu con sói khát máu lộ ra một ánh mắt hoảng sợ.

Nó, sợ hãi rồi.

Có điều, sau khi biển đạo lôi cuồn cuộn một hồi, bộ dạng khát máu của Huyết Lang Song Hổ lại khôi phục vài phần. Dù sao nó cũng là hiện thân của dị chủng thượng cổ, mặc dù trong lòng có sinh ra sợ hãi thì cũng phải đánh 1 trận.

Nó mặc kệ gặp phải kẻ địch như thế nào cũng dám đánh 1 trận, đây chính là tôn nghiêm cùng uy thế của dị thú, có thể áp đảo vô số sinh linh.

“Grào....”, Huyết Lang Song Hổ rất nhanh lộ ra vẻ khát máu, bay lên trời hướng về phía Cố Thiên Mệnh mà cắn xé.

Cố Thiên Mệnh nắm chặt Kinh Hồng Kiếm trong tay, đáy mắt ngưng trọng.

Nói cho cùng, hiện tại hắn chỉ có tu vi Địa Huyền trung kỳ với kiểm thể đại thành mà thôi. Vừa mới vận dụng khí tức sâu trong linh hồn, đã làm cho thân thể của hắn có chút nứt nẻ.
Chương 351 Trời đất sụp đổ

Đối mặt với Huyết Lang Song Hổ khát máu, vẻ mặt của Cố Thiên Mệnh bình tĩnh đến đáng sợ, bất động như một tảng đá cổ.

Trên mặt đất trong kinh thành Thiên Phong Quốc, vô số người sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được khí tức uy hiếp của Huyết Lang Song Hổ, toàn thân run rẩy không dám ngẩng đầu.

Ông cụ Cố và những người khác nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh trên bầu trời, người đang giống như 1 vị vua bảo vệ thế giới với khuôn mặt tái nhợt không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.

“Grào!~”

Trên bầu trời, Huyết Lang Song Hổ cuộn lên một trận cuồng phong, tứ chi bay ngang qua không trung, lưu lại một vệt hoàng kim, uy áp phi phàm.

Trong nháy mắt, Huyết Lang Song Hổ lao về phía Cố Thiên Mệnh, sự cưỡng chế của loài dị chủng thượng cổ này bao phủ bầu trời, đè ép toàn thân Cố Thiên Mệnh, như thể nó muốn xé nát cơ thể hắn ra ngay lập tức.

Huyết Lang Song Hổ dường như đã quên mất khí tức uy hiếp vừa rồi mà Cố Thiên Mệnh toát ra, nó chỉ biết là sẽ dùng toàn lực nuốt chửng Cố Thiên Mệnh, đây chính là sự kiêu ngạo của nó với tư cách là chủng tộc cổ đại ngàn vạn năm.

“Nếu như thân thể của ngươi ở đây, ta có lẽ sẽ cảm thấy có chút phiền toái. Nhưng ngươi chẳng qua chỉ là huyễn hóa mà Thiên đạo tạo ra, lại dám ở trước mặt ta kêu gào. Thật đáng chết. Chém!”

Một thanh âm khàn khàn thiên cổ chậm rãi từ trong miệng Cố Thiên Mệnh truyền ra, cả đại địa giờ phút này yên lặng run lên, Thiên đạo tựa hồ như cảm nhận được một cỗ áp lực cường đại, trầm mặc một hồi.

“Grào!~”, Huyết Lang Song Hổ chỉ là do Thiên đạo hóa thân, không biết đau, chỉ biết muốn xé nát Cố Thiên Mệnh đang cản đường phía trước nó thành từng mảnh nhỏ.

Khi Huyết Lang Song Hổ chỉ còn cách Cố Thiên Mệnh một trăm mét, ánh mắt Cố Thiên Mệnh chìm sâu trong ánh chớp và tia lửa, Kiếm Kinh Hồng trong tay hắn tỏa sáng chói mắt như một vì sao.

Sau đó, một đường kiếm vung ra, hàng trăm ánh kiếm tỏa ra từ Kiếm Kinh Hồng, giết về phía Huyết Lang Song Hổ một cách cực kỳ lạnh lùng.

Vô số kiếm khí hóa thành từng tầng kiếm mang, bao phủ lấy Huyết Lang Song Hổ khổng lồ.

“Keng... keng... keng...”

Năng lượng kiếm khí lạnh lẽ dường như đang gầm thét và chém vào cơ thể của Huyết Lang Song Hổ khát máu, ánh kiếm sắc bén lan khắp toàn thân nó.

Chỉ trong 1 hơi thở, làn da của Huyết Lang Song Hổ đã hóa thành 1 làn sương máu, càng nhìn càng gớm ghiếc và dọa người.

Tuy nhiên, vô số kiếm quang này không thể chống lại 1 tia khí huyết cảnh giới Thiên Huyền kia của Huyết Lang Song Hổ, tốc độ tàn sát của nó không hề dừng lại vì điều này mà còn gầm lên dữ dội.

“Grào!~”

Một tiếng hổ ngâm lang gầm, xen lẫn vô tận khát máu, khiến trăm triệu sinh vật trên Bách Quốc Chi Địa đều cảm thấy ớn lạnh, cuộn mình lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Khoảnh khắc tiếp theo, Huyết Lang Song Hổ đã phá vỡ sự ngăn chặn và giết chóc của màn kiếm, trực tiếp ném mình về phía Cố Thiên Mệnh.

Huyết Lang Song Hổ là cổ thú dị chủng, tốc độ nhanh như ánh sáng. Cố Thiên Mệnh bây giờ chỉ có cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, cho dù hắn có kiếm thể đại thành hộ thân, cũng khó tránh khỏi việc bị Huyết Lang Song Hổ vồ tới.

Kết quả là, vai của Cố Thiên Mệnh bị hai chân trước của Huyết Lang Song Hổ giữ chặt, máu phun và bắn tung tóe khắp bầu trời, toàn bộ cơ thể hắn bởi vì bị Huyết Lang Song Hổ đâm vào mà bay về phía sau.

Huyết Lang Song Hổ đè Cố Thiên Mệnh trong khoảng không, như thể muốn xé hắn ra làm đôi, cái miệng khát máu của nó tàn nhẫn cắn về phía đầu của Cố Thiên Mệnh.

Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh đã cầm Kiếm Kinh Hồng bằng cả hai tay, nín thở và chặn trước thân thể, chặn lại hai chiếc răng nanh đẫm máu của Huyết Lang Song Hổ.

Tuy nhiên, Huyết Lang Song Hổ vẫn dùng chân trước chụp lấy vai hắn, tốc độ không hề dừng lại.

Rầm!

Cố Thiên Mệnh và Huyết Lang Song Hổ vẫn đang chiến đấu trên không trung, chỉ để lại những tàn ảnh, chạy về phía một ngọn núi lớn cao chót vót trên bầu trời ở phía xa.

Rầm rầm!

Uỳnh!

Trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh và Huyết Lang Song Hổ đã giết đến bên cạnh ngọn núi cao chót vót.

Không ngoài dự đoán, toàn bộ ngọn núi trực tiếp bị cắt đứt, từ trên trời rơi xuống, sườn núi phía trên chạm đất khiến mặt đất rung chuyển một hồi trước khi dần dừng lại.

“Đó là núi Bạch Điểu, ngọn núi cao gần vạn mét sụp đổ rồi! Mọi người mau chạy!”, một số người dân sống dưới chân núi chứng kiến cảnh ngọn núi rơi xuống, hét lên một tiếng đau lòng.

“Thiên Mệnh, không....”. Ông cụ Cố và những người khác nhìn ngọn núi bị cắt đứt phía xa, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy buồn bã, dùng hết sức hét lên.

“Trời sắp sập rồi! Đây là kiếp nạn, là kiếp nạn mà”, hàng trăm triệu sinh vật nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa này đều sững sỡ, tràn ngập khủng hoảng.

Khắp nơi trong Bách Quốc Chi Địa, tất cả các cường giả chứng kiến được cảnh này, toàn thân đều phát lạnh. Loại đại chiến này chắc chắn không phải mà thứ mà bọn họ có thể nhúng tay vào, cho dù có đứng từ xa quan sát, họ cũng cảm thấy linh hồn của mình sắp không chịu đựng nổi nữa.
Chương 352 Thanh Sinh Cửu Kiếm

Rất nhiều tồn tại cổ đại nhìn thấy một màn này, đều có chút sợ hãi ngây người, há hốc miệng không nói được lời nào.

Thiên Phong Quốc, trên bầu trời.

Cố Thiên Mệnh vẫn đang bị Huyết Lang Song Hổ cắn xé lao về phía xa với tốc độ cao, nếu không phải bởi vì thân kiếm to lớn của Kiếm Kinh Hồng, hắn có thể đã bị xé nát rồi.

Máu tươi từ trên vai Cố Thiên Mệnh chảy xuống, lưu lại một vết máu trên bầu trời.

“Chỉ là hiện thân của một con súc sinh mà thôi, không thể ngăn cản ta!”

Cố Thiên Mệnh lập tức vận chuyển huyền lực trong cơ thể, dồn xuống hai chân, dùng hết sức đá mạnh vào ngực Huyết Lang Song Hổ.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn vang lên, Huyết Lang Song Hổ bị Cố Thiên Mệnh trực tiếp đá bay ngàn thước trong hư không.

“Grào!~”, tuy nhiên, Huyết Lang Song Hổ lại gầm lên như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lại há cái miệng máu đầy hung ác ra, định trực tiếp cắn đứt cổ của Cố Thiên Mệnh.

Nét mặt Cố Thiên Mệnh nặng nề hơn vài phần, hơi thở trên người hắn cũng hùng vĩ hơn.

Đối mặt với Huyết Lang Song Hổ khát máu kia, Cố Thiên Mệnh không mảy may sợ hãi. Hắn dậm mạnh chân về phía trước của khoảng không.

Uỳnh!

Một bước này, trực tiếp đạt đến tu vi Địa Huyền hậu kỳ.

“Hôm nay, ta sẽ giết ngươi!”

Cố Thiên Mệnh cưỡng ép sử dụng sức mạnh linh hồn của mình để tăng cường tu vi một lần nữa, cơ thể của hắn dường như lại xuất hiện thêm một vết nứt. Tuy nhiên, đối với điều này, Cố Thiên Mệnh trực tiếp bỏ qua, mà dồn hết tâm trí vào Huyết Lang Song Hổ trước mặt.

Cho dù có cưỡng ép để tăng tu vi, sẽ mang đến những thương tổn không thể bù đắp. Nhưng thế thì đã sao? Nếu đã quyết định rồi, vậy thì phải đi đến cùng.

Đây chính là... con đường của Cố Thiên Mệnh hắn, việc mà hắn đã quyết định, sẽ không thay đổi, cũng không hối hận.

Đám người nhìn ngọn núi Bạch Điểu bị phá hủy 1 nửa, trên đỉnh núi, họ nhìn thấy Huyết Lang Song Hổ sắp cắn vào Cố Thiên Mệnh bằng cái miệng đẫm máu.

Tuy nhiên, Cố Thiên Mệnh đột nhiên bùng phát với tu vi mạnh mẽ hơn, khí chất Địa Huyền hậu kỳ huyền bí trực tiếp làm đóng băng khoảng không giữa trời.

Ngay khi Kiếm Kinh Hồng xuất hiện, nó cuộn lên từng đợt kiếm quang như 1 con giao long đang bơi, trực tiếp chiến đấu với Huyết Lang Song Hổ.

“Kiếm lên, Kinh Hồng!”

Cố Thiên Mệnh thấp giọng gầm lên, vung lưỡi kiếm ba thước biến thành một con rồng bạc cực lớn và đâm vào Huyết Lang Song Hổ.

Đây là thức đầu tiên của Thanh Sinh Cửu Kiếm mà Cố Thiên Mệnh tu hành, thức thứ nhất, Hàn mang khởi.

Một kiếm Hàn mang khởi, thiên lý sinh tử cách.

Điều quan trọng là kiếm ý của Cố Thiên Mệnh bây giờ đã lên trung thành. Khi hắn nâng cao tu vi của mình đến Địa Huyền hậu kỳ, những nhận thức và ý cảnh tồn tại sâu trong linh hồn hắn cũng tự nhiên xuất hiện.

Trong kiếm vực của Cố Thiên Mệnh, dựa vào tu vi và kiếm thể của hắn, thanh kiếm này dường như trên trời rơi xuống, cắt đứt đầu của Huyết Lang Song Hổ.

“Grào!~”

Huyết Lang Song Hổ cảm nhận được một cỗ nguy hiểm mãnh liệt, nó mở to hai mắt đẫm máu, động tác giết về phía Cố Thiên Mệnh đột nhiên dừng lại.

Sau đó, Huyết Lang Song Hổ dùng hết sức né sang một bên, cố gắng tránh kiếm đến từ kiếm vực kia.

Ngay lập tức, thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, chém vào Huyết Lang Song Hổ, với sức mạnh như cơn sóng dữ dội quét sạch một hòn đảo.

Xoẹt!

Cho dù Huyết Lang Song Hổ có nhanh đến đâu cũng khó có thể hoàn toàn tránh được kiếm của Cố Thiên Mệnh, nửa thân bên trái của nó bị chém mất một tầng máu thịt, máu rơi lả tả xuống đất. Sương máu lập tức phun khắp bầu trời, bao phủ hư không.

“Grào!~”, Huyết Lang Song Hổ ngẩng đầu gầm lên cực kỳ tức giận, làm cho đám người ở Bách Quốc Chi Địa khủng hoảng, run sợ không thôi.

“Đãng Kiếm Trảm, chém đứt tứ chi”.

Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh không cho Huyết Lang Song Hổ có thời gian để thở, Kiếm Kinh Hồng trong tay lại hợp lại với nhau, rồi từ thắt lưng quét qua.
Chương 353 Uy lực cái thế

Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thứ 2, Đãng Kiếm Trảm.

Cố Thiên Mệnh tay trái nhanh chóng kết ấn, tay phải cầm Kiếm Kinh Hồng, linh khí thiên địa đột nhiên chìm xuống, sau đó hắn dùng kiếm chém về phía Huyết Lang Song Hổ

Rầm ầm ầm...

Ánh kiếm dâng lên, lao thẳng tới Huyết Lang Song Hổ vẫn đang gầm thét. Một thanh kiếm dài hàng ngàn mét phát ra từ bên phải Cố Thiên Mệnh, hòa quyện với lưỡi kiếm của Kiếm Kinh Hồng và lao thẳng tới.

Ngay lập tức, toàn bộ khoảng không trên đỉnh núi Bạch Điểu dường như lần lượt bị cắt ra, và nó đủ để càn quét toàn bộ thiên hạ.

Huyết Lang Song Hổ ánh mắt khát máu nhìn quét qua kiếm quang, biết mình không thể chống đỡ muốn lui lại, nhưng tốc độ kiếm quang lại vượt qua tưởng tượng của nó.

Huyết Lang Song Hổ còn chưa kịp động đậy, kiếm quang tràn ngập từ một bên quét tới, trực tiếp chém vào chân của Huyết Lang Song Hổ.

“Grào!~”, nó gầm lên giận dữ, muốn rời đi, cố gắng né tránh một kiếm này. Nhưng đã quá muộn, nó chỉ có thể bất lực nhìn tứ chi của mình bị kiếm quang chặt đứt.

Bành!

Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, tứ chi của Huyết Lang Song Hổ trực tiếp bị chém đứt bởi ánh kiếm. Ngay lập tức, sương máu từ trên trời tuôn ra, nhuộm đỏ hư không, rơi xuống mặt đất.

Tứ chi nặng nề của nó rơi xuống chân núi Bạch Điểu, bược bao phủ bởi tầng lớp đá lớn.

Từ đầu gối trở xuống, toàn bộ tứ chi của Huyết Lang Song Hổ đều bị chém bay vào hư không, nó tru lên, gần như không giữ vững được thân ảnh.

Xa xa, vô số người nhìn cảnh này, há hốc miệng, ngây người nhìn.

“Hắn... hắn... hắn thật sự là Hầu gia sao?”, một vị cường giả Địa Huyền nào đó đến từ Thiên Phong Quốc, thông qua tu vi của mình nhìn thấy một màn này, kinh hãi nói.

“Một con dị thú thượng cổ tương đương với cảnh giới Thiên Huyền. Lại bị hắn chặt đứt tứ chi, cái này...”. Một ông lão tỉnh lại từ giấc ngủ say, đôi mắt trũng sâu tràn đầy kinh hoảng.

Đã nhiều năm trôi qua vùng đất Bách Quốc Chi Địa chưa xuất hiện một cường giả Thiên Huyền mạnh mẽ như vậy. Chứ đừng nói đến một con dị thú kỳ lạ đến vậy.

Nhưng mà, vào lúc này, một dị thú có thể so sánh với cảnh giới Thiên Huyền lại bị một thanh niên áo trắng chém đứt tứ chi, ai mà tin được?

Toàn bộ cao thủ Địa Huyền trong Bách Quốc Chi Địa đều trợn trợn mắt, bặm môi, run rẩy không thể tin lẩm bẩm nói: “Người này... người này là ai? Thật đáng sợ...”

“Đây là dị thú có thể so sánh với cảnh giới Thiên Huyền, hắn liền một kiếm đỡ được, hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào?”, một vị cường giả trăm tuổi mịt mờ hỏi chính mình.

Trên đỉnh núi Bạch Điểu, Cố Thiên Mệnh thờ ơ nhìn xuống Huyết Lang Song Hổ đang đầm đìa máu tươi, không chút thương xót. Tay phải cầm Kiếm Kinh Hồng của hắn khẽ run.

Huyết Lang Song Hổ không ngừng gầm thét, mặc dù là do Thiên đạo phán xét, không thể cảm nhận được đau đớn, nhưng nó có thể rõ ràng cảm nhận được thú uy của mình đã bị chà đạp, trong lòng tràn đầy tức giận.

“Grào!~”, nó liều mạng cắn Cố Thiên Mệnh một ngụm, muốn đem Cố Thiên Mệnh nuốt vào, hung hăng đến mức cả bầu trời đều tràn ngập màu đỏ của máu.

Từng sợi máu từ vết thương bị chặt đứt tứ chi chảy ra, che kín bầu trời, ghê tởm đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.

Băng Kiếm Thức!

Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh cầm Kiếm Kinh Hồng trong tay, kiếm mang lần lượt vung lên, năng lượng bùng nổ như muốn phá vỡ toàn bộ khoảng không.

Toái Kiếm Thức!

Một tia sáng từ thanh kiếm bay lên, Cố Thiên Mệnh nâng lên và hạ xuống, những tia sáng lạnh từ kiếm bùng nổ ra, giống như ngàn vạn mũi tên sắc nhọn bắn về phía Huyết Lang Song Hổ.

Tạch! Tạch! Tạch!

Vô số kiếm khí hóa thành mưa kiếm. Từ trên trời đáp xuống mỗi một tấc trên thân thể Huyết Lang Song Hổ.

“Grào!~”, Huyết Lang Song Hổ sắp cắn Cố Thiên Mệnh, trực tiếp bị mưa kiếm ngăn cản, sau đó rống to một tiếng liền bị vô số kiếm quang tiêu diệt.

Máu, tràn lan và lơ lửng trên bầu trời, phản chiếu trong mắt mọi người.

Huyết Lang Song Hổ mặc dù có một tia khí tức của tu vi Thiên Huyền, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một hóa thân, không phải dị thú trưởng thành thật sự. Đối với ánh sáng thanh kiếm của Cố Thiên Mệnh, những người không chịu đựng được đều đã trở thành cát bụi và sương máu vô tận.

“Ngươi, làm hoen ố uy danh của dị thú thượng cổ”, Cố Thiên Mệnh lãnh đạm liếc mắt nhìn làn mưa máu, nhẹ giọng nói.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh từ từ nhìn lên bầu trời, hướng mũi kiếm lên và trầm giọng gầm: “Ngươi thân là thiên đạo một phương, chắc không chỉ có những thủ đoạn như vậy. Hôm nay, ta sẽ xem ngươi nông sâu như thế nào, có tư cách gì mà đưa ra phán xét!”

Mặc áo choàng trắng, tay cầm kiếm dài 3 thước, kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, dưới ánh mắt của ngàn vạn sinh vật, không ngừng chất vấn Thiên đạo.

Trên áo choàng trắng, những sợi tơ đỏ tươi thể hiện sự ngang ngược và kiêu ngạo của hắn, máu thịt trên vai cũng toát lên cốt khí và lăng lịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK