• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66 Đường ca của Lý Sương Nhi

“Quên đi, đã qua rồi, sau này chúng ta cẩn thận một chút”, một hộ vệ hòa giải, không muốn tiếp tục tranh cãi nữa.

Vì thế, cửa lớn Lý gia khôi phục lại yên tĩnh. Nhưng mà, nếu là người có nhãn lực tốt đi ngang qua cửa Lý gia, có thể thấy những hộ về này đầu đầy mồ hôi, thậm chí cả người đều run rẩy.

Đại sảnh Lý gia.

Cố Thiên Mệnh ngồi ở ghế của khách, Yến Hàn chờ ở phía sau hắn, bên cạnh có một đám oanh oanh yến yến rót trà rót nước.

Nha hoàn rót trà cho Cố Thiên Mệnh nhịn không được liếc nhìn hắn vài lần, nội tâm thầm nói: Đây chính là tiểu công tử Cố gia tội ác tày trời trong truyền thuyết sao? Trông không giống chút nào cả.

Cố Thiên Mệnh khẽ nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt tự nhiên nhìn lướt qua sảnh Lý gia, lẳng lặng cảm thụ hết thảy khí tức chung quanh.

“Ngươi chính là Cố Thiên Mệnh? Công tử Cố gia? Phu quân tương lai của Sương Nhi?”

Lúc này, một thanh âm thô kệch cắt đứt hứng thú thưởng trà của Cố Thiên Mệnh.

Ở cửa đại sảnh, một nam tử mặt đen lưng hùm vai gấu bước về phía Cố Thiên Mệnh, sắc mặt xanh mét làm cho đám nha hoàn xung quanh thất sắc vội lui sang một bên.

“Ngươi là ai?”, Cố Thiên Mệnh không chút để ý liếc mắt nhìn nam tử mặt đen một cái, nhẹ giọng hỏi.

“Lý Dật Hiên, đường ca của Sương Nhi”.

Nam tử mặt đen hừ lạnh một tiếng, thô kịch tùy tiện nói.

.....

Ở cửa đại sảnh, một nam tử mặt đen lưng hùm vai gấu bước về phía Cố Thiên Mệnh, sắc mặt xanh mét làm cho đám nha hoàn xung quanh thất sắc vội lui sang một bên.

“Ngươi là ai?”, Cố Thiên Mệnh không chút để ý liếc mắt nhìn nam tử mặt đen một cái, nhẹ giọng hỏi.

“Lý Dật Hiên, đường ca của Sương Nhi”.

Nam tử mặt đen hừ lạnh một tiếng, thô kịch tùy tiện nói.

“Lý Dật Hiên, đường ca của Sương Nhi”.



Người đàn ông mặt đen hừ lạnh một tiếng, thô lỗ nói.



“Ồ, có chuyện gì sao?”, Cố Thiên Mệnh không mặn không nhạt hỏi lại một câu, dáng vẻ lười phải quan tâm này của hắn khiến tên đàn ông tên Lý Dật Hiên kia tức không nhẹ.



Những lời tiếp theo của Cố Thiên Mệnh càng khiến Lý Dật Hiên hận không thể xé xác hắn ra: “Cái tên Dật Hiên này hàm ý thanh tao trầm lắng, như gió mát chốn núi rừng, đáng tiếc, cái tên hay như vậy lại bị một tên tục tĩu như ngươi bôi nhọ”.



Trời đất!



Lý Dật Hiên nghe vậy thì giật mình, dường như không ngờ tới tên công tử bột nổi danh kinh thành lại có thể nói ra… những lời mang đầy tính văn chương như vậy.



Thị nữ yên lặng chờ đợi ở bên cạnh không khỏi liếc Cố Thiên Mệnh- vị công tử đang tao nhã uống trà kia một cái, cảm thấy tin đồn có chút sai sự thật.



“Tên nhóc thối tha, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, cái gì mà ta làm hoen ố cái tên này”, giây tiếp theo, Lý Dật Hiên liền mặt mày đỏ bừng, tức giận đùng đùng giơ tay muốn tóm lấy bả vai Cố Thiên Mệnh.



“Hỗn xược!”, Lý Dật Hiên còn chưa chạm được dù chỉ cọng tóc của Cố Thiên Mệnh thì Yến Hàn đang lặng lẽ đứng phía sau hắn đột nhiên ngước lên đôi mắt trống rỗng nhưng đầy sắc bén, trầm giọng quở trách.



Thân là tôi tớ tất nhiên phải thời thời khắc khắc bảo vệ an toàn của chủ thượng, không cho phép bất kỳ kẻ nào thách thức sự uy nghiêm của chủ thượng. Cho dù phải hy sinh tính mạng vì điều này, Yến Hàn cũng không hề oán thán, bởi tất cả những gì hắn có hôm nay đều nhờ Cố Thiên Mệnh.



Trong nháy mắt, Lý Dật Hiên đã bị hơi thở Yến Hàn phát ra đẩy lùi nửa bước, đầy mặt kinh hãi thầm kêu trong lòng: “Cao thủ!”



“Hừ!”, Lý Dật Hiên phát hiện ra tên người hầu đứng sau Cố Thiên Mệnh vậy mà là một cường giả sâu không lường được, chỉ đành nén giận, trừng đôi mắt hổ nhìn hắn lạnh giọng nói; “Cố công tử, ngày mai Lý gia ta sẽ đưa sính lễ tới Cố gia, không biết công tử đã chuẩn bị xong chưa?”



Đợi sau khi ngươi tới ở rể Lý gia, Cố gia cũng không có quyền sắp xếp cao thủ theo cạnh ngươi nữa, đến lúc đó trên danh nghĩa ta chính là đường ca của ngươi rồi, chờ xem ta dạy dỗ ngươi thế nào. Lý Dật Hiên vừa lẩm bẩm vừa cười khinh bỉ trong lòng, dường như đã tính toán xong phải giáo huấn Cố Thiên Mệnh sau khi hắn tới ở rể Lý gia ra sao.



“Ngươi có thể đại diện cho Lý gia sao?”, Cố Thiên Mệnh căn bản không thèm để tâm tới kế khích tướng thấp kém này, chỉ thình lình ngẩng đầu lên hỏi.



Khóe miệng đang nhếch lên ý cười xấu xa của Lý Dật Hiên vì câu nói này lập tức cứng đờ lại, hắn chỉ là một hậu bối, sao đủ tư cách đại diện cho Lý gia, trên đầu hắn còn có phụ thân và các thúc bá cùng ông cụ Lý Thiên Nguyên càng già càng dẻo dai kia.



Nếu Lý Dật Hiên thực sự hùa theo câu nói này của Cố Thiên Mệnh khẳng định bản thân có thể đại diện cho Lý gia, sợ rằng không thoát khỏi một trận dạy bảo. Bởi vậy hắn đáp: "Tất nhiên là không”.



“Bổn công tử có thể đại diện cho Cố gia”, không đợi giọng nói của Lý Dật Hiên vang lên hết, Cố Thiên Mệnh đã tiếp lời.



"...", Lý Dật Hiên há hốc miệng, không biết phải đáp trả thế nào, chỉ ngây ngẩn nhìn hắn chằm chằm.



“Ngay cả tư cách đại diện cho Lý gia cũng không có thì ngươi đừng lảng vảng trước mặt bổn công tử nữa, từ đâu tới thì trở về nơi đó đi, đừng đứng đực ở đây gây chướng tai gai mắt”, đôi mắt phẳng lặng như nước của Cố Thiên Mệnh thoáng quét qua Lý Dật Hiên, giọng điệu biểu thị như nó là điều hiển nhiên.


Chương 67 Bổn công tử đời này làm người, không kính trời đất, chỉ kính trưởng bối thân thuộc trong gia tộc

“Ta…”, Lý Dật Hiên chỉ là một tên cục mịch, hắn từ nhỏ đã nhập ngũ, rất ít khi ở lại kinh thành, lần này vội vàng rời quân về kinh chính là vì hôn sự giữa Cố gia và Lý gia.



Hắn muốn nhìn xem tên công tử bột ức hiếp Sương Nhi muội muội có dáng vẻ thế nào và định dạy cho người đó một bài học ra trò. Nhưng chẳng ngờ Cố Thiên Mệnh chỉ dùng đôi ba câu nói đã ép hắn cứng họng, điều này khiến hắn nôn nóng tới mức muốn đánh Cố Thiên Mệnh một trận. Nhưng đứng sau lưng Cố Thiên Mệnh lại có một Yến Hàn như một con rắn độc lẳng lặng bảo vệ nên hắn căn bản không có cách nào ra tay.



“Đây là nhà của ta”, Lý Dật Hiên nghĩ ngợi một lúc mới lạnh lùng phun ra câu này, giống như đang bác bỏ việc Cố Thiên Mệnh kêu hắn rời đi.



“Bổn công tử biết điều đó, giờ ngươi có thể đi được rồi”, Cố Thiên Mệnh không để bụng mà nhấp một ngụm trà thơm ngát, ngay cả nhìn cũng không nhìn tới Lý Dật Hiên, hờ hững nói.



Mẹ nó!



Nghe vậy cả người Lý Dật Hiên gần như sắp nổ tung. Hắn ta từ nhỏ đã tòng quân, ra trận giết địch nhiều năm cũng chưa từng bất lực như khi nói chuyện với Cố Thiên Mệnh ngày hôm nay. Như thể hắn dồn lực tung ra cú đấm lại phát hiện ra mình chỉ đang đánh vào một cục bông dày dặn, khiến hắn uất nghẹn.



“Ngươi!”, Lý Dật Hiên duỗi tay chỉ vào Cố Thiên Mệnh, lửa giận phừng phừng nhưng cắn răng chỉ phun ra được một chữ này.



“Hiên Nhi, không được vô lễ với Cố công tử”.



Đúng lúc này một giọng nói già nua nhưng không giấu được uy nghiêm truyền vào đại sảnh.



Nghe được câu này thân thể vạm vỡ của Lý Dật Hiên bất giác rùng mình, sau đó quay đầu hướng về phía ông lão đang đứng ở của cung kính cúi người kêu: “Ông nội”.



Toàn bộ nha hoàn trong đại sảnh cũng nhao nhao khom người hành lễ đối với ông lão kia, không dám có nửa điểm qua loa bất kính.



Người đến chính là trụ cột của Lý gia, cũng là quan nhất phẩm đương triều của Thiên Phong quốc, Lý Thiên Nguyên.



Lý Thiên Nguyên khoác trên mình trang phục thường ngày bằng gấm màu xám, mái tóc của ông ta được búi lỏng lên trên đỉnh đầu, bộ râu dài nửa mét bạc phơ. Một luồng uy thế nhàn nhạt cùng quan uy (khí chất uy nghiêm của bậc làm quan) lâu năm ngồi ở vị trí cao phát ra từ trên người ông ta, khiến cho không ít người hít thở không thông.



“Lý đại nhân”, đối mặt với khí chất nghiêm nghị này của Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh vẫn như cũ ngồi trên ghế khách, khẽ nâng hai tay chào hỏi một câu.



“Thằng nhãi chết tiệt, còn không mau đứng lên hành lễ với ông nội”, Lý Dật Hiên nhìn Cố Thiên Mệnh không hề có ý định đứng dậy liền vội vàng mở miệng khiển trách.



Hắn không quan tâm tới cấp bậc lễ nghĩa gì đó, vừa rồi Cố Thiên Mệnh cũng ngồi nói chuyện với hắn, hắn cũng lười với so đo đến chi tiết này. Nhưng hiện tại Lý Thiên Nguyên đã đích thân tới, Cố Thiên Mệnh tốt xấu gì cũng phải đứng dậy hành lễ chứ!



Dù sao ngày mai sau khi chính thức kết thân, Cố Thiên Mệnh chính là người của Lý gia rồi, nếu Lý Thiên Nguyên vì việc Cố Thiên Mệnh hôm nay bất kính mà không muốn gặp hắn nữa, như vậy cuộc sống sau này tại Lý gia của hắn thực sự sẽ chật vật đủ đường.



Vì vậy Lý Dật Hiên ngoài mặt quở mắng hắn, nhưng thực chất đều vì lợi ích của Cố Thiên Mệnh. Rốt cuộc nói thế nào sau này Cố Thiên Mệnh cũng sẽ là muội phu của hắn.



Lý Thiên Nguyên không lên tiếng chỉ im lặng nhìn Cố Thiên Mệnh, như thể đang chờ đợi hắn hành lễ với ông ta vậy.



“Bổn công tử đời này làm người, không kính trời đất, chỉ kính trưởng bối thân thuộc trong gia tộc”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt liếc Lý Dật Hiên một cái đáp.



Lời này ngoài mặt nói với Lý Dật Hiên, nhưng trên thực tế lại như đang tuyên bố với Lý Thiên Nguyên.



Hắn muốn nói cho Lý Thiên Nguyên biết rằng tôn nghiêm cùng khí thế cao ngạo của hắn không phải ai cũng có thể tiếp nhận nổi, ít nhất, Lý Thiên Nguyên ông còn chưa đủ tư cách.



“Ngươi..”, Lý Dật Hiên ngẩn người, thân thể cứng ngắc như tượng chỉ vào Cố Thiên Mệnh, vậy mà không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mặc niệm trong lòng: “Muội muội à, không phải là ca không chiếu cố tới tên phu quân hờ này của muội, mà là tự hắn đâm đầu vào chỗ chết mà! Ca cũng không còn cách nào khác!”



Nghe được lời này của Cố Thiên Mệnh, đáy mắt Lý Thiên Nguyên lóe lên một tia bất mãn cùng sắc lạnh, sau đó treo nguyên gương mặt như phủ sương giá bước tới chủ tọa, nhìn chăm chăm vào hắn.



Sự bất thường thoáng qua đó của Lý Thiên Nguyên đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt của Cố Thiên Mệnh, đối với chuyện này, hắn căn bản không quan tâm ông ta nghĩ như thế nào mà chỉ bình tĩnh nâng tách trà thơm ngát trên bàn uống một ngụm.



Muốn đè ép thể diện của Cố Thiên Mệnh ta, muốn ta cúi đầu hành lễ ư? Lý gia còn chưa đủ tư cách!
Chương 68 Nợ Lý gia một ân tình



“Cố công tử hôm nay tới Lý gia là có chuyện gì?”, tuy trong lòng Lý Thiên Nguyên không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nghiêm túc trầm giọng hỏi.



“Tai vách mạch rừng, vẫn nên để bọn họ lui xuống hết đi!”, Cố Thiên Mệnh quét một vòng quanh đại sảnh rồi nói.



Lý Thiên Nguyên nheo lại đôi mắt đục ngầu, sau đó phất tay áo, lạnh lùng ra lệnh cho đám nha hoàn: “Đều lui xuống đi!”



Nhận được mệnh lệnh, hơn chục nha hoàn thị nữ chờ lệnh trong đại sảnh lập tức có trật tự rời khỏi.



Chẳng mấy chốc đại sảnh chỉ còn lại Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn và Lý Dật Hiên bốn người.



Nhìn Lý Dật Hiên vẫn đứng giữa đại sảnh, Cố Thiên Mệnh không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.



“Hiên Nhi, cháu cũng ra ngoài đi!”, Lý Thiên Nguyên lăn lộn chốn quan trường mấy chục năm, chút kỹ năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt này đã ngấm sâu vào linh hồn, ông ta sao có thể không nhận ra sự ra hiệu rõ ràng như vậy của Cố Thiên Mệnh.



“Cháu…”, Lý Dật Hiên nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cũng không dám phản bác, chỉ hành lễ đáp: “Vâng thưa ông nội”.



Sau đó vì Lý Dật Hiên rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại ba người Cố Thiên Mệnh.



Nếu không vì nể mặt ông cụ Cố cùng Cố gia canh giữ biên cương mấy chục năm, Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không lãng phí thời gian tới gặp mặt tên công tử bột tiếng xấu lan xa này.



“Bây giờ ngươi có thể nói tại sao muốn tìm lão phu rồi chứ?”, Lý Thiên Nguyên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, trong lời nói còn lộ ra một tia bén nhọn.



Cố Thiên Mệnh không trả lời câu hỏi của ông ta ngay mà thận trọng nói với Yến Hàn: "Yến Hàn, ngươi đi ra ngoài chờ đi, đừng để bất kì ai quấy rầy hoặc nghe lỏm".



"Vâng", Yến Hàn không chút do dự xuất hiện ở cửa đại sảnh của Lý gia. Sau đó âm thầm vận dụng tu vi của Địa Huyền sơ kỳ quan sát gió thổi cỏ lay xung quanh.



Lý Thiên Nguyên nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh thật sâu, tuy trong lòng ngờ vực nhưng cũng không nói gì.



"Lý đại nhân, hôm nay bổn công tử tới đây chỉ có một chuyện, chính là giải quyết việc ở rể", đối mặt với quan uy mơ hồ phát ra của Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh chỉ bình thản ngồi đó như chốn không người.



Hai người im lặng nhìn nhau, đại sảnh yên tĩnh tới cực điểm, lộ ra vẻ đặc biệt lạnh lẽo.



"Đây là ý của ngươi hay của Cố gia?", Lý Thiên Nguyên không lập tức phát cáu mà hỏi ngược lại một câu.



Nếu hôm nay Cố Thiên Mệnh tự mình tới muốn hủy bỏ hôn ước, vậy Lý Thiên Nguyên không cần đếm xỉa tới, nhưng nếu hắn thay mặt cho Cố gia, vậy Lý Thiên Nguyên không thể không xem xét lại.



Tuy Lý Thiên Nguyên không muốn gặp Cố Thiên Mệnh cho lắm, nhưng ông cụ Cố còn sống một ngày, vậy Cố gia suy cho cùng vẫn là Cố gia của năm đó, không ai có thể tùy ý nhục mạ.



Nhưng chuyện ở rể lúc đầu là do ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên thương lượng mà thành, cũng nhận được sự chấp thuận từ quân thượng, hiện tại thời điểm liên hôn đã gần kề, Cố Thiên Mệnh lại đích thân tìm tới cửa đòi hủy hôn, đây không phải chuyện nhỏ, mà như đang hung hăng tát vào mặt Lý gia.



“Ý của bổn công tử cũng chính là ý của Cố gia”, hai tay Cố Thiên Mệnh đặt hờ lên tay vịn của ghế, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Lý Thiên Nguyên.



Lý Thiên Nguyên cân nhắc một hồi, sự buốt giá đìu hiu phát ra từ trong đôi mắt u ám của ông ta phóng thẳng tới hắn: “Cố tiểu tử, ngươi biết bản thân đang làm gì không?”



“Đương nhiên biết”, Cố Thiên Mệnh ung dung gật đầu.



"Đúng là nhà họ Cố các ngươi không dễ chọc, nhưng Lý gia ta cũng không phải là nắm đất tùy người vê nắn. Việc ngươi ở rể lúc đầu là do ông cụ Cố và lão phu thỏa thuận, đồng thời cũng nhận được sự đồng ý từ quân thượng. Bây giờ hôn sự đã đến gần, ngươi lại nhảy ra nói muốn hủy hôn, có phải thực sự không coi Lý gia ta ra gì, hay là nói Lý gia ta không xứng với thân phận công tử Cố gia của ngươi đây?”



Lý Thiên Nguyên vỗ mạnh xuống mặt bàn gỗ đàn hương cổ xưa, ánh mắt như ngưng tụ ra từng ngọn lửa giận dữ.



"Lý đại nhân, ông quá lời rồi, bổn công tử không phải ý đó”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, căn bản không vì khí thế áp bức này của Lý Thiên Nguyên mà lay động.



"Vậy ngươi có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên lạnh giọng hỏi.



“Bổn công tử tuyệt đối không thể thực hiện chuyện ở rể này. Tuy nhiên chuyện này do bổn công tử mà ra nên ta sẵn sàng gánh chịu hậu quả. Hoặc là ngày mai bổn công tử rước Lý tiểu thư làm vợ, hoặc là hôn ước bị hủy bỏ, coi như bổn công tử nợ Lý gia các người một ân tình”.



Đầu ngón tay Cố Thiên Mệnh gõ nhẹ lên bàn, trịnh trọng nói tiếp: “Lý đại nhân, ông thấy thế nào?”



“Ha ha ha…”, nghe vậy Lý Thiên Nguyên lập tức ngẩng đầu cười to, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc cùng khinh thường: “Cố tiểu tử, ngươi từ nhỏ đã nổi danh chuyên gây chuyện thị phi, là một phế thể không thể tu hành, căn bản không thể so sánh với hai vị huynh trưởng quá cố của mình, dựa vào ngươi lấy tư cách gì cưới cô nương Lý gia ta?”


Chương 69 Ai nói bổn công tử là phế thể không tu hành được?

"Còn chuyện ngươi nói yêu cầu lão phu hủy hôn để ngươi nợ ân tình Lý gia, đúng là nực cười mà. Một tên hậu bối đời thứ ba ăn chực chờ chết như ngươi, nếu không phải có lão Cố chống đỡ cả Cố gia to lớn, chỉ dựa vào hành vi những năm này của ngươi không biết đã bỏ mạng như thế nào rồi. Trong mắt lão phu, ân tình của ngươi quả thực không khác gì trò cười”.



Lý Thiên Nguyên không nể mặt Cố Thiên Mệnh lấy nửa điểm, trực tiếp mở miệng mỉa mai.



Cố Thiên Mệnh không cho là đúng nhấp tiếp một ngụm trà, sau đó cười nhạt nói: "Ai nói bổn công tử là phế thể không tu hành được? Nhiều năm như vậy, bổn công tử dường như chưa từng thừa nhận điểm này!”



Năm đó lục thức của hắn bị bít tắc, đương nhiên không thể dẫn khí nhập thể từ đó thân thể còn không bằng người thường. Điều này đã trở thành một nỗi đau lớn đối với hắn, vì vậy mỗi ngày đều dở dở ương ương gây họa khắp nơi, chỉ muốn để bản thân có chuyện làm.



Tuy nhiên cho dù người trong kinh thành đều biết Cố Thiên Mệnh hắn không thể tu hành, hắn cũng chưa bao giờ thừa nhận điều đó, mỗi ngày đều dạo quanh lêu lổng chơi bời .



Bùm!



Lời này của Cố Thiên Mệnh khiến trái tim Lý Thiên Nguyên chìm xuống, giống như một hòn đá bỗng dưng ném xuống mặt hồ yên ả vậy.



Ông ta lập tức điều động tu vi, âm thầm thăm dò Cố Thiên Mệnh đang ngồi im trên ghế khách, sau đó trong lòng có chút buông lỏng tự nói: “Trong cơ thể không có chân khí, không có một chút tu vi, cũng may. Nếu tên nhóc này thực sự có thể tu luyện… vậy thì… cũng quá đáng sợ rồi”.



Lý Thiên Nguyên ngấm ngầm kiểm tra thân thể Cố Thiên Mệnh vài lần mới xác định được hắn vẫn chỉ là một người bình thường, điều này khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.



Bởi… nếu Cố Thiên Mệnh thực sự có thể tu hành mà lại giả vờ làm một công tử bột trong suốt hai mươi năm qua, vậy thì… loại suy tính ranh ma cùng sự ẩn nhẫn trầm ổn này sẽ là cơn ác mộng đối với nhiều người.



"Cố công tử, lão phu thân ở chốn quan trường mấy chục năm rồi, chút khôn vặt đó của ngươi tốt nhất vẫn chớ thi triển trước mặt lão phu, muốn lừa gạt lão phu nói mình có thể tu luyện, chuyện này thực chẳng ra sao cả”.



Lý Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, trên môi hiện lên một tia giễu cợt.



"Ồ, vậy à? Lý đại nhân, ông xác định nhìn thấu được ta sao?"



Cố Thiên Mệnh vuốt hai lọn tóc mai xõa bên thái dương, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Thiên Nguyên, nói nhẹ như không.

Cố Thiên Mệnh không biết giờ phút này nội tâm Lý Thiên Nguyên đã rối loạn tới mức nào nếu không trong lòng hắn nhất định sẽ có chút xấu hổ.



Bởi Cố Thiên Mệnh của năm đó không yêu nghiệt như trong lời nói của ông ta, mà là lục thức bị bịt kín dẫn tới phong ấn khí mạch, là thực sự gây rắc rối khắp nơi.



Nếu không phải thuở nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) hắn khôi phục nhận thức của kiếp trước, sợ rằng vẫn sẽ sống vô lo vô nghĩ gây sự như trước đây.



"Ngươi. . . Ngươi thật sự là tiểu công tử Cố gia sao?”, Lý Thiên Nguyên hít sâu một hơi, lồng ngực hơi phập phồng hỏi.



“Đương nhiên rồi, tên tuổi ăn chơi vô dụng của bổn công tử chắc hẳn trong kinh không ai không biết tới!”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhếch môi mỏng, nhìn Lý Thiên Nguyên với ánh mắt thâm thúy, bình đạm nói.

“Hít…”, Lý Thiên Nguyên nhắm lại mắt để bình ổn lại tâm trạng: “Người đời ngu muội, duy chỉ có ngươi tỉnh táo. Bao gồm cả lão phu trong đó đều bị một chiêu này của Cố tiểu công tử qua mắt rồi, quả nhiên là thủ đoạn cao cường. Hổ phụ không sinh khuyển tử (người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài), không hổ là con trai Cố gia, lão phu bội phục”.



“Lý đại nhân khách sáo rồi”, từ sự thay đổi trong thần thái của Lý Thiên Nguyên, Cố Thiên Mệnh cũng đoán được ra vài điều, hắn đoán ông ta hiểu lầm rằng bản thân đã cố tình giả ngây giả ngốc để che mắt mọi người.



Cố Thiên Mệnh cũng không đưa ra lời giải thích bởi sự tồn tại của bản thân càng thần bí càng khiến Lý Thiên Nguyên cảm thấy nghiêm trọng, đây là điều tốt nhất.



“Nhưng cho dù Cố công tử có tâm trí ma mãnh, trí tuệ trời sinh đến đâu nhưng cũng không thể thay đổi chuyện ngươi sẽ ở rể Lý gia ta”, Lý Thiên Nguyên thật xứng đáng là nhân vật dấn thân trong triều đình nhiều năm, rất nhanh đã thoát khỏi sự bàng hoàng, uy nghiêm nói.



“Lý đại nhân, trước đó bổn công tử đã nói rất rõ ràng, chuyện này là do bổn công tử mà lên, vậy thì bổn công tử bằng lòng gánh vác mọi hậu quả. Hoặc là ngày mai bổn công tử dâng sính lễ, cưới Lý tiểu thư vào cửa, hoặc là Lý gia đồng ý hủy bỏ mối liên hôn này, coi như bổn công tử nợ Lý gia ông một ân tình”.



Cố Thiên Mệnh cùng Lý Thiên Nguyên mắt chạm mắt, không vội chẳng chậm nói.
Chương 70 Mẹ nó, hạt giống của lão Cố sao lại đều yêu nghiệt như vậy cơ chứ?

“Nói thật, lão phu quả thực có chút khâm phục ngươi có thể ẩn nhẫn ngủ đông nhiều năm như vậy, nhưng điều này vẫn không đủ để lão phu đổi ý”, tuy Lý Thiên Nguyên lúc này vẫn cắn chặt không buông, nhưng trong giọng điệu cùng biểu cảm lại cực kỳ nghiêm túc.



Ý tứ trong lời nói của ông ta rất rõ ràng, bản lĩnh mà hắn thể hiện ra cho đến nay vẫn chưa đủ khiến ông ta xoay chuyển. Hay nói cách khác, Lý Thiên Nguyên đã tin chắc sự dứt khoát của Cố Thiên Mệnh, chỉ là còn muốn nhìn xem người đã ẩn mình trong bóng tối nhiều năm như hắn còn có thủ đoạn nào khác.



Ông ta lúc này đã ném chuyện ở rể ra sau đầu, bởi trong lòng ông ta tựa hồ đã có quyết định. Bây giờ ông ta chỉ muốn xem xem tiểu công tử phế vật của Cố gia trong lời đồn còn che giấu bản lĩnh không ai biết đến nào nữa.



“Nếu đã như vậy, bổn công tử cũng chỉ có thể thuận theo ý nguyện của Lý đại nhân rồi”, Cố Thiên Mệnh vẫn duy trì dáng vẻ nho nhã phong độ, dường như cả đất trời này đều không thể khiến hắn bối rối dù chỉ một chút.



Cùng với sự tiêu tan của nụ cười mỉm đầy thâm ý nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh, một luồng khí vắng lặng dồi dào bỗng quét tới từ trong cơ thể hắn.



Ầm!



Trong nháy mắt, khí thế tu vi Nhân Huyền hậu kỳ bộc phát ra từ trên người Cố Thiên Mệnh khiến toàn bộ đại sảnh Lý gia bao phủ trong luồng khí sắc bén rợn người.



Khi Cố Thiên Mệnh phát ra tu vi của mình, con ngươi tối tăm của Lý Thiên Nguyên đột nhiên đông cứng lại, thân thể cũng ngớ ra, giật mình kinh hãi trong lòng: “Quả nhiên! Cố gia lớp lớp nhân tài, tiểu công tử nhà họ sao có thể vô dụng đây?”



Nhìn dáng vẻ công tử phiêu dật kia của Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên bỗng nhiên thấp thoáng thấy bóng khí thế hào hùng của Cố Thừa Quân nhiều năm về trước.



Cố Thừa Quân của năm xưa bá đạo phi phàm, một tiếng gầm cũng đủ trấn áp hàng triệu binh sĩ, quân giặc biên cương chỉ cần nghe thấy cái tên Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân cũng đã sợ vỡ mật, co giò tháo chạy.



Nếu không phải Cố Thừa Quân bị nước địch ác độc bày mưu hại chết, thì e rằng Cố gia của hiện tại không phải là đối tượng mà Lý gia có thể đối đầu.



Mỗi thế hệ của Cố gia đều chống đỡ một thời đại của Thiên Phong Quốc và dẫn dắt Thiên Phong Quốc ra khỏi vực sâu. Xứng đáng là đại gia tộc bảo vệ đất nước!



Trong dòng hồi tưởng, Lý Thiên Nguyên bất giác thầm thở dài trong lòng mà thương tiếc.



“Tuy rằng tu vi Nhân Huyền hậu kỳ không được coi là cao siêu, không sánh được với Tam thiên kiêu trong kinh, nhưng chỉ riêng tâm tính tinh ranh này của hắn cũng đủ để bù đắp khoảng cách, thậm chí còn có phần hơn ", Lý Thiên Nguyên thầm bình phẩm, càng thêm kinh ngạc.



Chỉ trong chốc lát, Cố Thiên Mệnh đã thu nén lại tu vi, sau đó lại lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ như một người bình thường.

Lý Thiên Nguyên không biết tại sao hắn có thể tùy ý che giấu tu vi của bản thân, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, dù sao thì mỗi người đều có bí mật của riêng mình.



"Lý đại nhân, đã đủ chưa?”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười hỏi.



"Cố công tử giấu sâu quá, người thiên hạ đều bị người lừa gạt rồi, ngay cả lão phu trước kia cũng cả tin tiểu công tử Cố gia là một phế vật khó lòng trọng dụng”.



Lý Thiên Nguyên không còn cư xử với Cố Thiên Mệnh như một hậu bối nữa, lại càng không dám coi thường hắn nửa phần. Không phải là vì Cố gia, cũng không phải vì tu vi mà hắn vừa lộ ra, mà là vi phần tâm tính trầm ổn hơn người kia của hắn.



“Được rồi, Lý đại nhân không cần vòng vo với bổn công tử nữa, ta không thích lối sáo rỗng của chốn quan trường đó. Chúng ta đi vào trọng tâm đi, rốt cuộc Lý gia sẽ lựa chọn như thế nào đây?”



Lý Thiên Nguyên không lập tức trả lời, mà suy tính một hồi rồi hỏi ngược lại: “Nếu Lý gia cứng rắn tuân theo ước định trước đây giữa hai nhà, muốn Cố tiểu công tử tới ở rể Lý gia ta thì thế nào?”



"Tuyệt đối không có khả năng đó”, Cố Thiên Mệnh không chần chừ kiên định đáp lại.



Tên nhóc thối tha, vậy mà dứt khoát từ chối trực tiếp như vậy.



Trong lòng Lý Thiên Nguyên có chút không vui, dù sao chuyện này ngay từ đầu đã sớm tuyên bố ra ngoài, hơn nữa còn được đương kim quân thượng cho phép, nếu bỗng nhiên thay đổi chuyện hôn sự, há không phải biến Lý gia của ông ta thành trò cười trong mắt thiên hạ sao?



Tuy nhiên Lý Thiên Nguyên hiện tại cũng không quan tâm nhiều đến ánh mắt người đời nữa, mà càng chú ý tới tên nhóc Cố Thiên Mệnh này. Nếu một kẻ có dã tâm khôn khéo như hắn ở rể Lý gia, vậy tương lai có thể trợ giúp họ rất nhiều, thậm chí có thể giữ cho Lý gia mấy chục năm không lo nghĩ.



Đáng tiếc loại người này đã định sẵn không thuộc về Lý gia, điều này khiến Lý Thiên Nguyên cảm thấy có chút bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.



Thừa Mông tướng quân của năm đó làm rung chấn khắp trời nam đất bắc, Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc sau này cũng không phụ uy danh của Cố gia, chém giết quân xâm lược không còn manh giáp khiến chúng không dám tùy tiện xâm phạm biên cương Thiên Phong quốc; tiếp đó ngay cả thế hệ thanh niên đời thứ ba của Cố gia, hai vị huynh trưởng của Cố Thiên Mệnh cũng vượt lên vô số thiên tài khác, lập nhiều chiến công hiển hách được người người sùng kính.



“Mẹ nó, hạt giống của lão Cố sao lại đều yêu nghiệt như vậy cơ chứ?”



Lý Thiên Nguyên bực dọc thầm mắng một câu, trong lòng ngập tràn đủ các loại đố kị và ghen tị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK