“Chắc là vậy!”, Cố Thiên Mệnh không chút để tâm đáp.
Ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng không tự chủ được giật giật, trong lòng thầm nghĩ: Tại sao lại gọi là chắc là? Đây thế nhưng là thiết lệnh hộ tộc của Trấn Tây Vương phủ, có thể điều động binh lực của Trấn Tây Vương phủ khắp các nơi trong Bách Quốc Chi Địa, cực kỳ trân quý.
“Thằng nhóc cháu rốt cuộc đã làm cái gì rồi?”, Ông cụ Cố hiện tại thật sự tin rằng Trấn Tây Vương phủ là thành tâm liên minh với Cố gia họ, dù sao thì tấm lệnh bài này cũng là chứng minh tốt nhất.
“Chuyện này nói tới thì dài dòng, sau này có thời gian cháu sẽ kể lại!”, Cố Thiên Mệnh không muốn dây dây thêm về chủ đề này nữa, thứ nhất là vì giải thích ra thì quá phiền phức, thứ hai là hắn không muốn tiết lộ lai lịch của Yến Hàn.
“Được!”, ông cụ Cố thấy vậy cũng không gặng hỏi thêm nữa.
Tuy nhiên, Cố Ưu Mặc lại không quản được nhiều như vậy mà hỏi thẳng: “Cái gì gọi là sau này có thời gian lại kể, không lẽ bây giờ cháu không có thời gian sao? Mau lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thử nghe xem”.
Đôi mắt đẹp mê ly của Mạc Diệu Lăng nhìn Cố Thiên Mệnh trân trân, thực sự quá bội phục sự khôn khéo của hắn. Rõ ràng là hắn không muốn kể lể thêm, lời này chỉ là một câu từ chối uyển chuyển mà thôi, nhưng Cố Ưu Mặc phu quân của nàng lại vụng về, khiến nàng có chút không nói lên lời.
Trong lòng ông cụ Cố đã tỏ, khẽ ho một tiếng, cũng cảm thấy bất lực trước hành vi này của Cố Ưu Mặc.
“Cháu hiện tại thực sự không có thời gian”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ, chỉ đành đáp lại với gương mặt không thể nghiêm túc hơn.
“Thằng nhóc cháu mới trở lại ghế còn chưa ngồi ấm mông lại muốn làm cái gì hả?”
Cố Ưu Mặc không quan tâm Cố Thiên Mệnh là Thiên Vũ Hầu gì đó, ông ấy chỉ biết hắn vẫn là dáng vẻ của năm đó, là đứa cháu trai khóc mếu máo tìm mình đòi xử lý tai vạ.
“Cháu phải tới Lý gia”, Cố Thiên Mệnh trịnh trọng đáp.
Nghe được lời này, lửa giận của Cố Ưu Mặc đã tiêu tan quá nửa, ho nhẹ một tiếng: : “Giải thích rõ ràng mọi chuyện trước rồi hãy đi tìm Sương Nhi, ông đây tin con bé sẽ thấu hiểu cả thôi”.
"...", ông cụ Cố và Mạc Diệu Lăng cạn lời, xem ra Cố Ưu Mặc hôm nay thực sự mắc bệnh ngốc nghếch rồi.
"Được! Vốn dĩ hôm nay cháu định tới Lý gia chính thức cầu hôn, nếu nhị thúc đã không để cháu đi, vậy cháu sẽ ngồi đây thuật lại những chuyện đã xảy ra tại Mạch Dương quốc vậy!”
Cố Thiên Mệnh nở nụ cười đầy thâm ý, vờ thờ ơ nhún vai nói.
Cái gì? Chính thức cầu hôn?
“Đợi đã, thằng nhóc cháu vừa nói cái gì? Cầu hôn?"
Không đợi Cố Ưu Mặc kịp phản ứng lại, ông cụ Cố đã đứng phắt dậy, đôi mắt kinh ngạc xen lẫn vui vẻ nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, gấp gáp chất vấn.
Hai người Cố Ưu Mặc cùng Mạc Diệu Lăng cũng ngẩn người, lập tức đưa mắt nhìn hắn, trong mắt cũng ngập tràn những gợn sóng phức tạp ngạc nhiên.
“Vâng”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế nghiêm túc nói: “Nhưng nếu nhị thúc đã có lời, vậy đợi khi cháu rảnh rỗi lại sang đó vậy! Cứ nói về những gì cháu đã trải qua tại Mạch Dương quốc trước đi!”
“Nói cái quái gì! Mau tới Lý gia cầu hôn đi!”, bàn tay thô ráp của ông cụ Cố vung lên, phấn khích tới mức phun ra một câu chửi thề, trên gương mặt đong đầy mong chờ cùng vui mừng.
Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nồng đậm, bọn họ cũng hy vọng nhìn thấy Cố Thiên Mệnh rước Lý Sương Nhi qua cửa nên đều kích động không thôi.
"Không được, chuyện kết hôn đợi khi rảnh lại bàn thôi! Nếu nhị thúc đã nóng lòng muốn biết rõ mọi chuyện, vậy bây giờ chúng ta vẫn nên nói về chuyện của Trấn Tây Vương phủ Mạch Dương quốc đi!”
Cố Thiên Mệnh cố ý giả vờ buồn bã thở dài, liếcCố Ưu Mặc một cái, chậm rãi nói.
Nhất thời toàn bộ đại sảnh của Cố gia lan tràn một bầu không khí kỳ lạ, ông cụ Cố và Mạc Diệu Lăng đều dùng khóe mắt liếc Cố Ưu Mặc, vẻ mặt có chút buồn bực khó tả.
“Thiên Mệnh à, đừng nghe nhị thúc cháu nói, chút chuyện vụn vặt đó sau này lại nói, mục đích chính bây giờ là đón Sương Nhi về nhà”, Mạc Diệu Lăng hung hăng quăng cho Cố Ưu Mặc một cái trợn trắng mắt, khiến nguyên soái trấn quốc chấn động vạn quân không nhịn được hơi rụt cổ lại.
“Nhị thẩm, thôi quên đi vậy! Chuyện cầu hôn để sau lại nói, chúng ta vẫn nên bàn chuyện của Mạch Dương quốc thôi”, Cố Thiên Mệnh đáp với vẻ mặt không cảm xúc.
“Nói cái rắm, lập tức cút ra khỏi đây, mang theo lễ vật long trọng tới Lý gia cầu hôn cho ta”, Cố Ưu Mặc thực sự không chịu nổi nữa, trực tiếp đứng dậy quát lớn. Sao ông ấy có thể nhìn không ra Cố Thiên Mệnh đang cố ý làm mình bối rối đây? Trong lòng có chút bất lực.
“Nhị thúc, thúc không phải kêu cháu ở lại đây sao?”, Cố Thiên Mệnh cố ý bày ra dáng vẻ vô tội, hỏi lại.
Chương 320 Cố tình
“Cháu….”, Cố Ưu Mặc chỉ vào Cố Thiên Mệnh, trong lồng ngực dâng lên một cỗ uất nghẹn nồng đậm nhưng lại không biết phải phát tiết ra ngoài như thế nào, cực kỳ khó chịu.
“Cố Ưu Mặc! Chàng nói nhiều quá rồi đó! Thiên Mệnh không dễ dàng gì mới tìm được chốn về, chàng lại cứ cứng đầu muốn quậy phá, bây giờ chàng hài lòng chưa!”
Mạc Diệu Lăng cũng vứt bỏ dáng vẻ dè dặt thường ngày, lập tức đứng dậy chống hai tay lên hông, lạnh lùng nhìn Cố Ưu Mặc: “Nếu vì chàng mà làm trì hoãn đại sự cả đời của Thiên Mệnh và Sương Nhi, sau này chàng đừng mơ đến chuyện bước chân vào phòng nữa, cứ ngủ ở ngoài cửa đi”.
“Hừ!”, ông cụ Cố cũng trừng mắt nhìn Cố Ưu Mặc, giả bộ giận dữ khịt mũi.
"Ta. . . ", Cố Ưu Mặc uất ức tới đỏ bừng cả gương mặt, bất đắc dĩ tới cực điểm mà che trán, không biết phải biện giải như thế nào.
Ngay cả khi đối mặt với đại quân lớn mạnh hay vô số kẻ địch ghê gớm tới đâu ông ấy cũng chưa từng run sợ, mặt không đổi sắc. Nhưng hiện tại lại có một cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên từ tận đáy lòng, cực kỳ khó chịu.
“Tiểu tử khốn kiếp, mau cút ra ngoài cho ông, lập tức tới Lý gia chính thức cầu hôn cho ta. Nếu cháu còn lề mề, ta sẽ thẳng tay đánh gãy chân cháu”.
Cố Ưu Mặc thực sự không còn lựa chọn nào khác đành phô ra khí thế bức người, trừng mắt với Cố Thiên Mệnh mà nói.
“Tướng uy của nguyên soái trấn quốc lớn quá mà! Còn muốn đánh gãy chân Thiên Mệnh, chàng đánh một cái thử xem!”, Mạc Diệu Lăng thế nhưng mất hứng rồi, những ngón tay ngọc ngà không kiêng dè vặn mạnh vùng eo của Cố Ưu Mặc ngay trước mặt ông cụ Cố và Cố Thiên Mệnh.
Cố Ưu Mặc ngay lập tức cảm nhận được một trận đau nhói mà hít ngược lại một hơi thật sâu. Tuy rằng tu vi của ông ấy đã đạt tới Địa Huyền trung kỳ nhưng lại không dám vận chuyển huyền khí để chống đỡ bàn tay này, chỉ đành để mặc cho Mạc Diệu Lăng cấu véo.
“Diệu Lăng à, trước đây khi thằng nhóc thối này phạm lỗi ta đều làm như vậy”, Cố Ưu Mặc cụp mi nhìn Mạc Diệu Lăng bên cạnh, tình ý miên man dịu dàng nói.
“Trước kia thế nào ta không quan tâm, Thiên Mệnh bây giờ là cháu trai ta, ta là thẩm thẩm của thằng bé”, đôi môi đỏ mọng của Mạc Diệu Lăng lầu bầu, giọng nói giòn tan nhưng không kém phần sắc bén nói. Trong lòng nàng ấy thầm càu nhàu: “Ai bảo chàng ngốc như vậy, cứ chịu đựng đi!”
Cố Ưu Mặc không đáp lên lời, chỉ im lặng nhìn Mạc Diệu Lăng.
Ông cụ Cố coi như mắt điếc tai ngơ với cảnh này, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Thiên Mệnh, trong lòng lại nhảy nhót không thôi: không biết chừng năm sau có thể ôm cháu trai và chắt rồi, cuộc sống đúng là niềm vui vô bờ bến mà.
“Vẫn là nhị thẩm tốt”.
Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này thì cười tủm tỉm nói, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng chảy ấm áp.
“Ừm, Thiên Mệnh cháu mau đi đi! Đợi lát nữa thẩm sẽ chọn giúp cháu một ngày đại cát, sớm chút rước Sương Nhi về nhà!”, Mạc Diệu Lăng cười duyên dáng.
“Vâng, vậy phải cảm tạ nhị thẩm rồi”, đáy lòng Cố Thiên Mệnh sớm đã công nhận Mạc Diệu Lăng, cung kính đáp.
Sau đó hắn liền quay đầu nhìn Cố Ưu Mặc, vờ hỏi ý kiến: “Nhị thúc, thúc thực sự không còn gì muốn hỏi cháu nữa sao? Người có muốn nghe cháu kể chi tiết trải nghiệm tại Mạch Dương quốc không?”
“Cút!”
Cố Ưu Mặc hung dữ trợn mắt với Cố Thiên Mệnh, một chữ này như rít ra từ kẽ răng.
Sau đó ông cụ Cố cuối cùng cũng lên tiếng, nói với Dịch bá ở bên cạnh: “Lão Dịch, lập tức tới nhà kho chọn lựa những món quà trang trọng nhất, cùng Thiên Mệnh tới Lý gia chính thức cầu hôn”.
“Vâng thưa lão gia”, gương mặt đầy nếp nhăn của Dịch bá cùng tràn đầy hưng phấn và hân hoan, dưới chân như bôi dầu đi tới nhà kho chuẩn bị những lễ vật trọng hậu cần thiết cho việc cầu hôn.
Trong đại sảnh của Cố gia bao trùm không khí rộn ràng, tất nhiên không thể thiếu ánh mắt bất đắc dĩ của Cố Ưu Mặc.
“Nếu đã như vậy thì cháu đi trước đây”, Cố Thiên Mệnh không trêu chọc Cố Ưu Mặc thêm nữa, hơi khom lưng với mọi người rồi sải bước đi về phía cổng lớn.
Khi bóng lưng của hắn càng ngày càng xa, Mạc Diệu Lăng mới thu lại tay thon đang siết chặt trên eo Cố Ưu Mặc kia, không nhịn được lại trừng ông ấy một cái.
"Ha ha ha…”, ông cụ Cố cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà phá lên cười một cách đầy sảng khoái.
Thấy vậy, cả Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng đều lắc đầu cười theo.
"Thằng nhóc thối này…”, Cố Ưu Mặc bó tay liếc bóng dáng rời đi của Cố Thiên Mệnh, đè giọng mắng một tiếng, sau đó nhìn lại lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ trong tay như có điều nghiền ngẫm.
Dịch bá vô cùng chú trọng chuyện này nên phải lựa chọn trong kho một lúc lâu, chuẩn bị một đống lớn đống nhỏ lễ vật xong mới kêu đám gia đinh cẩn thận từng li khiêng sính lễ lên xe ngựa hoa lệ.
Cùng lúc đó, Cố Thiên Mệnh đã dẫn đầu bước ra khỏi cổng lớn Cố gia, thẳng hướng Lý gia mà đi.
Hơn hai tháng trước, ngày hắn rời khỏi Thiên Phong quốc tới Mạch Dương quốc đã từng gửi cho Lý Sương Nhi một phong thư, bày tỏ ý định đợi khi bản thân trở lại thì hai người họ sẽ chính thức nên duyên phu thê.
Hôm nay hắn đương nhiên không muốn chần chừ nữa, bởi bóng dáng thướt tha động lòng người kia của Lý Sương Nhi đã ăn sâu vào trong trái tim hắn, không cách nào dứt bỏ.
Chương 321 Đôi bên nguyện ý
“Cô gia!”
Khi hộ vệ tại cổng lớn của Lý gia thấy Cố Thiên Mệnh lập tức đồng thanh hô.
Cố Thiên Mệnh gật đầu, bước thẳng vào trong Lý gia, hắn không chào hỏi mọi người trong Lý gia mà đi thẳng tới sân của Lý Sương Nhi.
Một đường này tất cả gia đinh và thị nữ trên dưới Lý gia đều tới tấp hành lễ và chào hỏi hắn một cách đầy tôn sùng, bầu không khí vui mừng thoáng chốc bao phủ cả dinh phủ.
Cố Thiên Mệnh thông thạo tới sân của Lý Sương Nhi, liền thấy nàng mặc một một chiếc váy dài màu hồng phấn nhạt đang nhàn nhã đi tới, ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhận được tin hắn tới, Lý Sương Nhi lập tức chỉnh trang và đợi trong sân.
Hơn hai tháng không gặp, trong đầu nàng tràn ngập hình ảnh áo choàng trắng phiêu dật của hắn, hắn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, khiến nàng lưu luyến không muốn thức giấc, trái tim khó lòng bình lặng lại.
Lúc này, khi nàng một lần nữa gặp được hắn, con tim thiếu nữ khẽ run lên, trong mắt ánh lên niềm vui sướng khó che giấu.
“Ta trở về rồi”, Cố Thiên Mệnh đi tới bên cạnh Lý Sương Nhi, nhẹ giọng thì thầm.
Lý Sương Nhi không có cách nào thốt ra tiếng, chỉ có thể dùng đôi mắt tuyệt đẹp chất chứa vô vàn tương tư nhìn hắn chăm chú, khẽ mím đôi môi như cánh đào.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, trầm mặc một hồi.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi nắm lấy bàn tay búp măng của Lý Sương Nhi, chọc cho gò má của nàng ửng hồng như trái đào, quyến rũ khó tả.
“Sương Nhi, hay là nàng nhấc bút vẽ một bức tranh cho ta đi! Thế nào?”, Cố Thiên Mệnh nhìn giấy bút nghiên mực trên bàn trong sân, khẽ vuốt mái tóc đen mượt của Lý Sương Nhi.
Mi mắt Lý Sương Nhi như tơ, gật đầu đồng ý.
Thuở niên thiếu nàng nổi danh khắp kinh thành với tài năng cầm kỳ thi họa, là một đại tài nữ chính hiệu, cũng là giai nhân khiến vô số người ước mong.
Vì vậy dưới sự trợ giúp của vài thị nữ dựng lên một giá vẽ. Nàng thanh nhã ngồi xuống bên giá vẽ, tay trái giữ ống tay áo màu hồng, tay phải chấm bút mực điểm lên trên giấy trắng.
Còn Cố Thiên Mệnh thì đứng ở phía trước giá vẽ, thong dong nhìn ngắm Lý Sương Nhi với ánh mắt quá đỗi dịu dàng.
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười trìu mến.
Sau đó, một làn gió nhẹ thổi tới, vờn lên vạt áo của Cố Thiên Mệnh của tà váy của Lý Sương Nhi, như đang đùa nghịch với lọn tóc cùng mày mắt của cả hai, khiến nhóm thị nữ xung quanh nhìn tới ngẩn ngơ.
Nhấc bút, hạ ngòi, nhẹ điểm lên trang giấy trắng tinh, nhìn dáng người tao nhã của Cố Thiên Mệnh, Lý Sương Nhi chậm rãi mím môi bắt đầu vẽ tranh.
Mỗi một nét bút lột tả từng tia thần thái của Cố Thiên Mệnh lên trang giấy, đồng thời cũng in sâu vào trái tim nàng.
Lúc này đã là cuối thu, gió thoảng cuốn theo vài chiếc lá rụng bay về phía áo choàng màu trắng đang khẽ lay động của Cố Thiên Mệnh, phác họa lên một khung cảnh tiêu sái an nhiên.
Mặc dù sắc màu chỉ có màu đen nhưng lại truyền tải được nỗi nhớ nhung vô tận của Lý Sương Nhi vào trong đó, mỗi một nét bút nàng hạ xuống đều lưu giữ hơi thở cùng thần vận của Cố Thiên Mệnh một cách thần kỳ.
Lý Sương Nhi khẽ nâng mi, cùng Cố Thiên Mệnh bốn mắt nhìn nhau, trên gương mặt đỏ bừng tràn đầy yêu thương, sau đó lại cúi đầu cực kỳ nghiêm túc phác họa lại thân hình mảnh khảnh của hắn.
Dần dần, một người đàn ông khôi ngô xuất hiện trên tờ giấy trắng, người đàn ông ấy khoác áo choàng dài, đứng thẳng ngạo nghễ trong làn gió nhẹ, diễn giải cho câu nói công tử lạnh lùng thanh nhã.
Cố Thiên Mệnh vẫn im lặng để mặc Lý Sương Nhi nhìn mình vẽ tranh. Hắn lặng lẽ đứng dưới tán lá mùa thu, thưởng thức làn váy màu hồng như đang khiêu vũ trong gió của nàng, cảnh tượng đẹp đẽ này đã vĩnh viễn lưu giữ lại trong lòng hắn.
“Cô gia và tiểu thư của chúng ta đúng là trời sinh một đôi mà”, một thị nữ đứng chờ lệnh ở phía xa không muốn quấy rầy một màn này, ngưỡng mộ cảm thán một câu.
“Nếu phu quân tương lai của ta có được một phần thần vận của cô gia vậy thì tốt biết bao!”, một thị nữ trẻ tuổi khác nhìn theo bóng dáng thon dài cao ngạo của Cố Thiên Mệnh có chút khao khát đến mất trí lẩm bẩm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người đàn ông trên tờ giấy trắng dần thành hình, cùng Cố Thiên Mệnh như một người từ khuôn đúc ra.
Chỉ là trên giấy có một số điểm khác biệt, dường như được Lý Sương Nhi cố ý tạo ra.
Nàng chậm chạp đặt xuống bút lông trong tay, hơi khom ngươi với Cố Thiên Mệnh, hai gò má hồng nhuận như ngọc khiến người ta phải mê say.
“Xong rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh nhếch cánh môi mỏng cười hỏi.
Nghe vậy Lý Sương Nhi gật đầu.
Sau đó hắn đi tới bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn trang giấy trên giá vẽ, liếc mắt liền thấy bóng dáng của chính mình trong đó.
"Sương Nhi không hổ là đại tài nữ được người đời ngợi khen,", Cố Thiên Mệnh cúi đầu nhìn dung mạo khuynh thành của nàng, không nhịn được tán thưởng.