• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196 Chưa từng nghĩ tới, Cố Ưu Mặc lại có thể hồi phục

Cửa thành Dịch Tây Quan mở rộng, ông cụ Cố ưỡn ngực, dẫn mọi người sải bước đi vào trong.

Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu liếc Mạc Tu Ương cao ngạo trên tường thành, lần đầu tiên phát hiện ông ta cũng không đáng ghét lắm, ngược lại còn có vài phần thú vị.

Sau đó. Đám người Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc đều theo sát sau lưng Cố Ưu Mặc, chậm rãi đi về phía Dịch Tây Quan.

Thế nhân nói, quân hoàng vô tình, nhất là gia tộc đế hoàng.

Nhưng thế nhân nào biết quân hoàng cao cao tại thượng, quan sát hàng tỷ sinh linh, mỗi ngày đều có sầu khổ cùng phiền muộn.

Quân hoàng tự xưng là trẫm, bởi vì khi ông ta ngồi ở vị trí này, ông ta tiền không còn là chính mình nữa, mà chỉ còn một mình cô đơn. Gánh nặng trên vai nặng nề hơn, việc cần suy nghĩ cũng nhiều hơn.

Mạc Tu Ương nhìn tướng sĩ Huyết Xích quân trật tự bước vào, ông ta nở nụ cười, một nụ cười từ đáy lòng. Chính Mạc Tu Ương cũng không biết, ông ta rốt cuộc đã bao lâu không cười thoải mái như vậy.

“Trẫm là quân hoàng, sau lưng có hàng tỷ con dân, phải thời khắc đem an nguy quốc gia đặt lên hàng đầu. Nhưng trẫm cũng là con người, thỉnh thoảng tùy hứng một lần, thì có sao?”

Mạc Tu Ương tùy ý để cuồng phong biên cương đập vào mặt, để từng đợt mùi máu tươi tràn ngập không khí len lỏi vào chóp mũi, khẽ cười lẩm bẩm.

Mạc Tu Ương biết, phút tùy hứng này của ông ta có thể mang đến tai họa cho cả Thiên Phong quốc. Nhưng mà, ông ta sống cô đơn nhiều năm như vậy, vì cả Thiên Phong quốc mà trả giá hết thảy tinh lực.

Hiện tại, ông ta chỉ muốn tùy hứng một lần, mặc dù cái giá phải trả ông ta không thể nào thừa nhận, cũng quyết không hối hận.

“Nếu Nam Uyên quốc muốn tử chiến, vậy thì chiến! Có gì phải sợ chứ”.

Mạc Tu Ương hai tay chậm rãi chắp sau lưng, đôi mắt cô tịch nhìn về hướng Nam Uyên quốc lẩm bẩm nói.

Giờ khắc này, tin tức những gì Cố gia đã làm ở Nam Uyên quốc như có cánh mà bay, truyền đi bốn phương tám hướng của Bách Quốc Chi Địa, làm cho vùng đất yên bình nhấc lên một trận sóng ngầm.

Bách Quốc Chi Địa, trong một hoàng triều nào đó.

”Cố gia Thiên Phong quốc...”, một vị quân hoàng, cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, mới ngưng trọng nói: “Không thể chọc!”

Cố gia, nhất môn thiên kiêu.

Cố Nghị với một cây thương đen, có thể chấn nhiếp trăm vạn đại quân, ai dám xâm phạm?

Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc tức giận chiến đấu với đại tướng Nam Uyên quốc, toàn thắng.

Mà Cố Thiên Mệnh vừa mới được sắc phong làm Kỳ Song tướng quân, lại càng yêu nghiệt đến cực điểm, lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, nộ trảm cường giả Địa Huyền sơ kỳ.

“Truyền lệnh, không cần nhắm vào Thiên Phong quốc nữa, quan sát mọi động tĩnh cho ta”, sau khi nghe tin tức lần này, một hoàng đế nào đó đã hạ ra một mệnh lệnh không ai có thể phản bác.

“Lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành! Chẳng lẽ... Bách Quốc Chi Địa lại cho ra đời một cường giả nữa sao?”, một vị cường giả đã trải qua hình ảnh Kiếm Khư trăm năm trước không khỏi khép mắt lại, nội tâm âm thầm tự nói.

“Cố gia nhất môn thiên kiêu, quả nhiên là ông trời ban phước cho Thiên Phong quốc. Chỉ là... lần này Nam Uyên quốc tổn hại quốc uy cực lớn, không biết sẽ có hành động gì”. Tại một góc nào đó của bách quốc, có người ẩn nấp trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động nhìn chăm chú vào một màn này.

Cùng lúc đó, Thiên Phong quốc lại càng là sóng to gió lớn hơn.

Kinh thành.

Ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên sau khi nghe được tin tức này, nghẹn họng thật lâu mới hồi phục tinh thần, sau đó không chú ý tới hình tượng mà cười to: “Ha ha ha...”

Kiếm ý tiểu thành. Chính là kiếm ý đấy. Hơn nữa còn lĩnh ngộ được khi mới chỉ ở cảnh giới Linh Huyền, tương lai của hắn, rộng như biển cả. Lý Thiên Nguyên tin tưởng Cố Thiên Mệnh sẽ không chết sớm, hắn nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa.

Nếu như Cố Thiên Mệnh có vấn đề gì, có ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc ở đây, chỉ cần tuyệt thế cường giả không xuất hiện, ai có thể ám hại hắn đây?

Lý Thiên Nguyên phát hiện ánh mắt mình quả thực chuẩn xác đến cực điểm, không khỏi cười to nói: “Kỳ Song tướng quân, hoàn toàn xứng đáng. Ha ha ha...”

Phụ thân Lý Sương Nhi là Lý Văn Hạo thì ngây người, tiểu công tử Cố gia mà ông ta chưa từng coi trọng lại yêu nghiệt như thế, có thể ví với yêu nghiệt không ai sánh bằng.

Vẻ mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi thất sắc, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy, nàng không biết đám người Cố Thiên Mệnh và Cố gia đã đi làm gì trước đó. Hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng biết, thì ra đám người Cố gia đi Nam Uyên quốc chịu chết.

Cảm xúc lo lắng nồng đậm cùng vẻ khiếp sợ bắt đầu khởi động trong lòng Lý Sương Nhi, hàm răng của nàng chậm rãi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khẽ cúi đầu.

“Chưa từng nghĩ tới, hai chân Cố Ưu Mặc lại có thể khôi phục như ban đầu, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc. Tương lai Cố gia đúng là tiền đồ vô lượng. Chỉ sợ, sau này sẽ để lại ấn tượng mạnh mẽ ở vùng đất Bách Quốc Chi Địa”.
Chương 197 Quân thượng giá đáo

Lý Thiên Nguyên ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện Cố Ưu Mặc thế nhưng lại có thể đứng lên, không khỏi kinh ngạc dừng lại nụ cười của mình, hoảng sợ lẩm bẩm nói.

Đúng vậy!

Cố Ưu Mặc vậy mà lại có thể đứng lên, nộ chiến đại tướng Địa Huyền trung kỳ của Nam Uyên quốc, hơn nữa còn toàn thắng.

Trong lúc nhất thời, trên dưới Lý gia một mảnh yên tĩnh, ai nấy đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Các ngóc ngách của kinh thành cùng thế gia cũng đều nổ tung.

“Đoạn thời gian trước, cả Cố gia bỗng biên nhiên biến mất. Thì ra là chạy tới Nam Uyên quốc, hơn nữa còn... huyết chiến một phen, lại còn có thể sống sót mà quay trở về”, gia chủ của một gia tộc nhỏ nào đó ngập ngừng, khiếp sợ nói.

“Cố Ưu Mặc, Huyết Hùng tướng quân năm đó, thế mà lại có thể đứng lên, còn đột phá cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, điều này...”. Một lão đầu của một thế gia nghe vậy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, kinh hãi mà nói.

“Một nhà ba tướng, mỗi người đều là yêu nghiệt thiên kiêu. Mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất thì hiện tại Cố gia cũng không thể chọc vào”, một góc kinh thành Thiên Phong quốc, một vị lão nhân thần sắc đờ đẫn nói.

Theo thời gian trôi, Nam Uyên quốc im lặng một thời gian dài cuối cùng cũng lên tiếng. Điều này làm cho vô số người đều nín thở mà chờ đợi.

“Chuyện xảy ra thời gian trước sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hữu hảo giữa Thiên Phong quốc và Nam Uyên quốc, tất thảy đều như cũ”.

Những lời này của Nam Uyên quốc vừa truyền ra, làm cho vô số hoàng triều kinh hãi.

Chẳng lẽ Nam Uyên quốc thật sự tùy ý Cố gia chà đạp lên quốc uy như vậy sao?

Chẳng lẽ Nam Uyên quốc còn có hành động gì khác, có hàm ý sâu xa hơn?

Tại sao Nam Uyên quốc lại có quyết định như vậy? Chẳng lẽ thật sự không sợ hậu quả của việc này sao?

Vô số nghi vấn dâng lên trong lòng rất nhiều người, làm cho vô số hoàng triều đều kinh ngạc.

Thế nhưng, sau khi Nam Uyên quốc truyền ra phát ngôn này, liền không có hành động gì nữa, ngay cả ý niệm tiến công Thiên Phong quốc cũng không có.

Thật giống như trước kia, tất cả mọi chuyện xảy ra đều giống như 1 giấc mơ. Nam Uyên quốc cứ như vậy yên lặng không lên tiếng nữa.

Thiên Phong quốc. Cố gia!

Ông cụ Cố hôm nay cực kỳ vui vẻ, bởi vì bọn họ không chỉ vừa trở về từ cõi chết, mà còn phát hiện Cố Thiên Mệnh có thể lĩnh ngộ được kiếm ý.

“Thằng nhóc thối, lại đây!”

Ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở vị trí chủ tọa, ra vẻ tức giận nhìn về phía Cố Thiên Mệnh ở một góc, trầm giọng hỏi: “Tiểu tử cháu lĩnh ngộ được kiếm ý từ khi nào? Con mẹ nó, cháu lại giấu sâu như vậy, ngay cả ông nội mình cũng dám lừa gạt, cánh cháu cứng lắm rồi đúng không?”

“Ông nội, cái này...”, biết rõ trong lòng ông cụ Cố thật ra đang vui đến nở hoa, Cố Thiên Mệnh lại không thể nói thẳng ra, phải thuận theo ông cụ Cố nhận sai, cực kì bất đắc gì.

“Nói xem, còn có chuyện gì gạt chúng ta, nói cho rõ ràng. Mẹ kiếp, cháu cứ liên tiếp lật đổ tam quan của ta, hôm nay nếu cháu không nói rõ, chỗ nào cũng đừng muốn đi”.

Tâm tình ông cụ Cố rất tốt, sau khi nhấp một ngụm trà, cố ý xị mặt, muốn thăm dò Cố Thiên Mệnh.

Nếu không, mỗi lần ông ấy cảm thấy mình là lá bài tẩy của Cố Thiên Mệnh, ai biết giây sau lại nhảy ra một cái, tâm tình rung động đến nỗi không dám tin, ông cụ Cố cảm giác trái tim của mình cũng có chút không chịu nổi.

“Ông nội, thật ra cháu là võ giả cảnh giới Thiên Huyền”, Cố Thiên Mệnh không cần suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói với ông cụ Cố.

“Phụt!”. ông cụ Cố vừa mới nhấp một ngụm trà thơm trong miệng không khỏi phun ra, sau đó trực tiếp cười mắng: “Con mẹ nó, nếu cháu là cường giả Thiên Huyền trong truyền thuyết kia thì lão tử ta sống không bằng con chó”.

“Hắc hắc”, Cố Thiên Mệnh cười khẽ một tiếng, kỳ thật trong lòng lại âm thầm nói: “Ông nội, cháu nói thật ông lại không tin, đây không phải là đang tự tìm rắc rối cho cháu sao”.

“Cút đi. Nhìn thấy cháu liền thấy phiền”, ông cụ Cố khoát tay áo, vẻ mặt không kiên nhẫn, kỳ thật trong lòng ông ấy vô cùng vui vẻ thoải mái.

“Được”, Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ lắc đầu, thật sự không rõ tính nết của ông cụ Cố.

Lúc này, một đạo thân ảnh mặc trường bào màu tím từ cửa Cố gia bước vào.

Đạo thân ảnh này chính là Quân Thượng của Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương.

Mạc Tu Ương hôm nay không mặc long bào, cũng không mang theo binh lính nào đi cùng.

Ông ta chỉ cầm hai bình rượu ngon, thoạt nhìn rất trân quý, trực tiếp bước vào.

“Quân Thượng”. Cố Thiên Mệnh thấy vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Tu Ương cũng không thèm để ý Cố Thiên Mệnh có hành lễ chu đáo hay không, khẽ cười gật đầu.

“Tham kiến Quân Thượng”, ông cụ Cố lập tức từ trên ghế chính đứng lên, đi tới trước người Mạc Tu Ương, khom người hành lễ ôm quyền nói.

“Được rồi, hôm nay không có người ngoài, những lễ nghĩa này miễn đi!”, Mạc Tu Ương nhẹ nhàng khoát tay, không để ý nhiều nữa, nhẹ giọng nói.
Chương 198 Phá hỏng chuyện tốt

“Quân Thượng mời ngồi”, ông cụ Cố hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh một cái, hẳn là đang oán giận hắn thế nhưng không hiểu lễ nghĩa, cứ gật đầu mà không cúi người.

“Không cần như vậy. Trẫm tới đây ngồi một chút thôi, nhìn ngươi kìa”, Mạc Tu Ương không ngồi vào ghế chủ vị, mà tùy ý tìm một chiếc ghế cho khách ngồi xuống.

“Phiền Quân Thượng rồi”, vì vậy ông cụ Cố đương nhiên cũng không ngồi vào ghế chính nữa, mà là lẳng lặng đứng bên cạnh Mạc Tu Ương.

“Được rồi, không cần câu nệ như vậy. Ngươi ngồi đi. Đây chính là nhà họ Cố, ngươi thân là chủ nhà mà đứng như thế, còn ra thể thống gì nữa”, Mạc Tu Ương lúc này không còn nửa điểm uy nghiêm của quân hoàng, chỉ giống một ông già bình thường, khẽ cười nói.

“Vâng, Quân Thượng!”

Ông cụ Cố chậm rãi đi đến chiếc ghế bên cạnh Mạc Tu Ương ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Tu Ương, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Đây là hai bình rượu ngon trẫm đặc biệt mang từ hoàng cung tới đây, bình rượu này thế nhưng đã ủ mấy chục năm rồi. Hôm nay, chúng ta uống thỏa thích một phen, không say không về”.

Mạc Tu Ương lập tức mở nắp bình rượu ra, mùi rượu thơm ngát tràn ngập trong không khí, len lỏi vào lòng người.

“Quân Thượng”, ông cụ Cố hiện lên một tia gợn sóng, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.

“Hôm nay chúng ta không nói về việc nước, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi”, Mạc Tu Ương dứt lời liền muốn rót rượu cho ông cụ Cố.

“Để lão tướng, Quân Thượng chớ động”, ông cụ Cố lập tức đoạt lấy bầu rượu từ trong tay Mạc Tu Ương, đứng dậy chậm rãi rót rượu.

Mùi rượu tràn ngập khắp nơi, đi thẳng vào lòng người.

Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra nụ cười, sau đó liền yên lặng không một tiếng động rời khỏi đại sảnh Cố gia, hướng về phía hậu viện mà đi.

Hậu viện Cố gia.

Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An hai người ngồi yên lặng bên bàn đá, cũng không mở miệng nói chuyện. Chỉ là chăm chú nhìn đối phương.

Sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh đã phá vỡ bầu không khí vi diệu này.

“Nhị thúc, công chúa”, Cố Thiên Mệnh đi về phía Cố Ưu Mặc cùng công chúa Vĩnh An, nhẹ giọng kêu lên một câu.

“Tiểu tử thối, sao cháu lại tới đây?”, đối với sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh, Cố Ưu Mặc tựa hồ có chút không vui.

Cũng không còn cách nào khác, vất vả lắm ông ấy mới có thời gian ở cùng công chúa Vĩnh An, Mạc Diệu Lăng. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, đối với việc Cố Thiên Mệnh làm rối loạn bầu không khí này, trong lòng nhất định là có chút khó chịu, nói không chừng trong lòng còn đang không ngừng mắng chửi.

“Cháu qua thăm người”, Cố Thiên Mệnh bĩu môi, tựa hồ nghe ra sự khó chịu trong lời nói cửa Cố Ưu Mặc.

“Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh, quả thật là thiên kiêu vô song. Lúc trước, mỗi lần nghe tin tức về ngươi, đều là những chuyện khó nghe. Không nghĩ tới, ngược lại là người đời ngu ngốc, duy chỉ có Kỳ Song tướng quân một mình tỉnh táo”.

Công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, tinh tế đánh giá một phen, giòn tan nói. Nàng ấy nhớ lại khoảng thời gian trước, Cố Thiên Mệnh vung một kiếm mang theo kiếm ý tiểu thành, vẫn khiếp sợ không thôi.

“Công chúa nói đùa rồi”, Cố Thiên Mệnh rất khách khí với Mạc Diệu Lăng, dù sao tương lai e rằng hắn sẽ phải thay đổi xưng hô. Hơn nữa, Cố Thiên Mệnh thật sự rất hài lòng. Cho rằng nàng ấy rất xứng đôi, rất thích hợp với Cố Ưu Mặc.

Lúc này, đang lúc Cố Ưu Mặc muốn mở miệng khuyên Cố Thiên Mệnh rời đi thì một đạo thân ảnh vội vã xông vào.

Hàn Ngụy từ khi nghe được tin Cố Thiên Mệnh cùng mọi người Cố gia đại sát tứ phương ở Nam Uyên quốc, liền đêm đêm không ngủ được, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao Cố Thiên Mệnh lại trở nên lợi hại như vậy.

Vì thế, khi hắn ta biết được tin tức mọi người hồi kinh, liền nghĩ mọi biện pháp trốn khỏi Hàn gia, chạy tới Cố gia.

Sau khi Hàn Ngụy vọt tới Cố gia, trên dưới nhà họ Cố cũng không ai ngăn cản hắn ta, hơn nữa còn nói cho hắn ta biết vị trí của Cố Thiên Mệnh. Bởi vậy Hàn Ngụy mới trực tiếp chạy vào.

“Cố ca, Nhị gia, công chúa”, Hàn Ngụy vốn tưởng rằng hậu viện chỉ có một mình Cố Thiên Mệnh, ai ngờ ngay cả Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng cũng có mặt. Hắn vội vàng hành lễ chào hỏi.

“Ừm”, Cố Ưu Mặc có chút buồn bực đáp. Trong lòng ông ta bất đắc dĩ căng thẳng, muốn cùng Mạc Diệu Lăng ở chung một chốc lát, khó như vậy sao?

Đoán chừng nếu không phải nể tình binh bộ thượng thư là ông cụ Hàn, Cố Ưu Mặc đã đánh cho Hàn Ngụy một trận, làm sao còn có thể gật đầu đáp lại một tiếng.

“Tiểu Ngụy, ngươi tới đây làm gì? Có chuyện gì à?”, Cố Thiên Mệnh nhìn mái tóc vì chạy như điên mà rối bời của Hàn Ngụy, không khỏi lắc đầu cười cười.

“Cái này...”, bởi vì có sự hiện diện của Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng, Hàn Ngụy có chút không thoải mái, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh.

Kỳ thật hắn ta không có chuyện gì cả, hắn ta chỉ muốn xem rốt cuộc Cố Thiên Mệnh có còn là Cố ca của mình hay không thôi.

Tại sao từ sau lễ trưởng thành, Cố Thiên Mệnh lại có thể làm ra những chuyện kinh động quỷ thần như vậy.

Trong lòng Hàn Ngụy rất buồn bực, bởi vì hắn ta muốn thỉnh giáo Cố Thiên Mệnh, muốn biết làm thế nào lợi hại được như hắn. Sau đó, hắn ta có thể biểu hiện trước mặt ông cụ nhà mình, như vậy liền đủ tư cách gỡ bỏ lệnh cấm túc.
Chương 199 Đồ ngốc

Thấy bộ dạng Hàn Ngụy muốn nói lại thôi, Cố Thiên Mệnh cũng mặc kệ, quay đầu nói với Cố Ưu Mặc: “Nhị thúc, có phải người có gì muốn nói với công chúa không?”

“Cái... cái gì? Không có!”, Cố Ưu Mặc ngẩn người, sau đó nhìn thoáng qua Mạc Diệu Lăng xinh đẹp tuyệt trần, mím đôi môi khô nẻ của mình khẽ nói.

Vốn dĩ Cố Ưu Mặc còn muốn ở chung với Mạc Diệu Lăng một chút, tán gẫu chút chuyện cũ năm đó. Nhưng bị Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy quấy rối, trong nháy mắt không còn tâm tư.

“Người có mà”, Cố Thiên Mệnh cố ý ra vẻ nhắc nhở.

“Có lời gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu nhíu mày, không hiểu mở to hai mắt.

Nhìn biểu cảm của Cố Ưu Mặc, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ. Cảm giác Cố Ưu Mặc thật sự ngốc ngếch, ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không ra.

Chủ yếu nhất chính là, trên khuôn mặt Mạc Diệu Lăng đã lộ ra một tia chờ mong cùng hi vọng, đôi mắt ngập nước chăm chú nhìm chăm chăm Cố Ưu Mặc, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.

Thế nhưng, khi Cố Ưu Mặc làm ra vẻ mặt không hiểu gì, một tia chờ mong trên mặt Mạc Diệu Lăng trong nháy mắt cũng tan biến.

“Bổn công chúa có chút mệt mỏi, về cung nghỉ ngơi trước”, Mạc Diệu Lăng chậm rãi đứng thẳng lưng liễu, bước chân ngọc ra, hướng ngoài cửa mà đi.

Cố Ưu Mặc nhìn động tác của Mạc Diệu Lăng, dường như có chút không nỡ, nhẹ gọi một tiếng: “Công chúa, hay là mạt tướng đưa người hồi cung”.

“Không cần, bổn công chúa tự mình về”, Mạc Diệu Lăng trực tiếp mở miệng cự tuyệt, liền bước nhanh đi.

Cố Ưu Mặc nghe vậy, đành bỏ cuộc.

“Đồ ngốc”, một âm thanh từ trong miệng Mạc Diệu Lăng phát ra.

Giọng nói trong trẻo của Mạc Diệu Lăng phiêu đãng khắp hậu viện, khiến Cố Ưu Mặc đầy mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Trong nháy mắt, bóng dáng xinh đẹp của nàng ấy đã biến mất, chỉ còn lại mấy người Cố Thiên Mệnh.



Nhìn bộ dáng này của Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh cũng không kìm được lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngốc nghếch”.



Nói đoạn cũng không nhiều lời nữa mà quay người đi về sân của mình, chỉ còn lại hai người Cố Ưu Mặc cùng Hàn Ngụy.



Cố Ưu Mặc có chút bối rối, đôi môi hơi hé, trong lòng không ngừng suy nghĩ đây là có ý gì.



“Nhị gia, ta cũng đi trước đây”.



Hàn Ngụy ngược lại nhìn ra được một chút quanh co trong đó nhưng hắn ta không có lá gan nói cho Cố Ưu Mặc biết những lời trong lòng mình, nếu không phỏng chừng sẽ bị treo lên đánh cho một trận nhừ tử mất. Đến lúc đó cha già cùng ông cụ nhà mình không chỉ không can ngăn mà còn vỗ tay khen hay.



“Đợi đã, thằng nhóc ngươi đứng lại cho ta”, Cố Ưu Mặc lập tức kêu Hàn Ngụy đang nóng lòng muốn rời đi lại.



“Nhị gia, ngài còn có chuyện gì sao?”, Hàn Ngụy hiện tại muốn nói chuyện dông dài với Cố Thiên Mệnh, nhưng đối diện với Cố Ưu Mặc, chỉ đành cung kính mỉm cười dò hỏi.



Hắn ta thế nhưng nghe nói rằng Cố Ưu Mặc hiện tại đã là cường giả Địa Huyền trung kỳ, cũng đánh bại một đại tướng của Nam Uyên quốc.



Nói cách khác, nếu Cố Ưu Mặc muốn ‘giao lưu tình cảm’ với cha già nhà hắn, sợ rằng sẽ trực tiếp đánh ông ấy tới tàn phế mất. Có lẽ ngay cả ông cụ nhà mình cũng chưa chắc có thể nắm chắc phần thắng trong tay.



Điều quan trọng nhất là, một nửa danh tiếng Huyết Hùng tướng quân năm đó của Cố Ưu Mặc đều do chém giết mà giành giật được, phần còn lại là cách vận dụng binh pháp vô cùng quái dị của ông ấy, khiến vô số tướng lĩnh cũng phải than thở ngoạn mục.



Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Hàn Ngụy càng thêm rạng rỡ, hắn cung kính xoay người, tuy cúi đầu nhưng vẫn dùng khóe mắt đánh giá Cố Ưu Mặc.



“Hai từ vừa rồi của công chúa có ý gì? Còn nữa, tại sao thằng nhóc chết tiệt kia lại lặp lại?”, Cố Ưu Mặc thực sự có chút không hiểu ra sao, liền ngăn Hàn Ngụy lại, xem xem hắn ta có nghe hiểu hay không.



"Nhị gia, vì cái này sao!”, Hàn Ngụy bồn chồn không yên, tưởng rằng Cố Ưu Mặc muốn giáo huấn hắn, bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.



“Ngươi tưởng là cái gì?”, Cố Ưu Mặc ngước mắt nhìn lên, liếc Hàn Ngụy hỏi ngược lại.



"Không có gì, không có gì”, Hàn Ngụy vội vã xua tay cười đáp.



“Mau nói cho ông đây biết, hai chữ đó rốt cuộc có ý gì? Sao ta càng nghĩ càng thấy không ổn”, Cố Ưu Mặc ngưng mắt nhìn Hàn Ngụy, hy vọng hắn có thể giải thích cho bản thân một phen.



"Nhị gia, ngài thực sự muốn ta nói sao?”, Hàn Ngụy cười khan hai tiếng, xin ý kiến.



“Con mẹ nó, mau nói đi, đừng lề mề nữa. Còn nói thêm một câu lảm nhảm nữa, ông đây liền nói cho cha ngươi biết ngươi thường xuyên lén lút chui lỗ chó trốn ra ngoài chơi, xem thử ông ấy có đánh chết ngươi không”.



Cố Ưu Mặc có chút bực bội nói.



Trời ạ!



Nghe vậy, cả người Hàn Ngụy nhảy dựng lên, không khỏi nghĩ đến cảnh cha già cầm gậy gỗ dạy dỗ mà rùng mình.



“Nhị gia, ta nói ta nói mà, ngài tuyệt đối đừng nói với cha ta, nếu không sau này ngay cả cơ hội ra ngoài hít thở không khí ta cũng không có nữa rồi”.



Hàn Ngụy lập tức hoảng loạn, vội vã mở miệng cầu xin.



“Hửm?”, Cố Ưu Mặc gõ nhẹ lên bàn đá, lạnh lùng nhìn Hàn Ngụy chằm chằm.


Chương 200 Cố ca, ta muốn huynh đánh cha ta một trận

Bị Cố Ưu Mặc im lặng nhìn chằm chặp như vậy Hàn Ngụy cảm thấy sau lưng đột nhiên xuất hiện một cơn ớn lạnh vô tận mà run lẩy bẩy.



"Nhị gia, vừa rồi công chúa mắng ngài là đồ ngốc đại khái là nói ngài vụng về, căn bản không biết chủ động, giống như mọt sách vậy”.



Hàn Ngụy không dám nói nửa câu thừa thãi, gấp gáp đi thẳng vào vấn đề: “Về phần ngốc nghếch mà Cố ca nói, ừm… ta cho rằng, Cố ca thực sự đang mắng ngài ngu xuẩn, cũng không có ý nghĩa nào khác đâu”.



“Ngươi nói thằng nhóc đó chỉ đang đơn thuần mắng ta ngu xuẩn, không còn ý gì khác? Còn uổng công ông đây suy xét nửa ngày, còn tưởng rằng có ý tứ gì sâu xa gì chứ”, Cố Ưu Mặc sững sờ đập mạnh xuống bàn, bực tức thấp giọng mắng: "Thằng nhóc chết tiệt, có chút tài cán liền cho rằng ông đây không dám sờ tới nó nữa sao”.



Nghe thấy tiếng hung hăng đập bàn này của Cố Ưu Mặc, cơ thể Hàn Ngụy co rụt lại theo bản năng.



Hàn Ngụy thầm nghĩ vừa rồi Cố ca đều đã giúp nhị gia ngài lửa cháy thêm dầu như vậy rồi, nhị gia ngài còn không hiểu những gợi ý rõ ràng như vậy, không mắng ngài ngốc thì mắng ai.



Hàn Ngụy cũng chỉ dám cằn nhằn lời này trong lòng, nếu thực sự nói ra có lẽ hôm nay hắn cũng đừng mơ bước chân ra khỏi cổng Cố gia nữa.



“Cái đó nhị gia à, ta còn có chuyện, ta đi trước đây!”, Hàn Ngụy không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn sợ bị Cố Ưu Mặc coi mình thành bao cát trút giận thì phiền phức to rồi.



Trước khi quay gót, hắn ta còn cười hi hi nhắc nhở: “Nhị gia à, nhất định đừng mách với cha già nhà ta! Cầu xin cầu xin người đó!”



“Cút!", Cố Ưu Mặc nào còn tâm trí quan tâm tới Hàn Ngụy, trực tiếp tiễn khách.



Trong đầu ông ấy lúc này chỉ nghĩ về dáng vẻ thướt tha và từng câu từng chữ của Mạc Diệu Lăng, muốn ngẫm nghĩ thật kỹ ý tứ trong đó.



Sau khi rời khỏi hậu viện của Cố Ưu Mặc, Hàn Ngụy liền đi thẳng tới đình viện của Cố Thiên Mệnh.



Đôi chân vừa rảo bước, vừa không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Nhị gia là anh hùng một đời, nghe đồn còn dụng binh như thần, sao trên phương diện tâm tư phụ nữ này lại dốt đặc cán mai như vậy?”



"Không đúng, không thể sỉ nhục bốn chữ dốt đặc cán mai này. Nhị gia ông ấy, hoàn toàn là là một tên ngốc. Haizz...", Hàn Ngụy dường như đang vì chỉ số thông minh cảm xúc của Cố Ưu Mặc mà lắc đầu ngao ngán, sau khi thở ngắn than dài xong liền tăng nhanh bước chân.



Trong sân của mình, Cố Thiên Mệnh đang ngồi ở một bên nhâm nhi rượu ngon, liếc thấy Hàn Ngụy đang rảo chân đi tới liền chậm chạp đặt ly rượu trong tay xuống.



“Tiểu Ngụy, với tính khí của ngươi, ta nghĩ ngươi chắc chắn phải có chuyện gì đó muốn tìm ta. Nói đi! Có chuyện gì?”, Cố Thiên Mệnh cùng Hàn Ngụy đã biết nhau hai mươi năm, chỉ cần một cái nhướng mày của hắn ta, Cố Thiên Mệnh đã có thể đoán ra hắn ta đang nghĩ gì.



“Hì hì, Cố ca, ta đúng là có chuyện muốn nhờ huynh”, Hàn Ngụy cười giả lả bước tới bên cạnh Cố Thiên Mệnh, lộ ra dáng vẻ bỉ ổi.



“Có chuyện gì cứ nói, cách xa ta ra một chút”, Cố Thiên Mệnh đẩy nhẹ Hàn Ngụy, tỏ vẻ ghét bỏ.



“Cái kia…”, Hàn Ngụy tựa hồ có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, lưỡng lự không thôi.



“Đừng vòng vo nữa, mau nói đi”, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi này của Hàn Ngụy, trong lòng Cố Thiên Mệnh dâng lên một loại dự cảm chẳng tốt lành gì. Cho dù trước đây xảy ra chuyện lớn tày trời hắn ta cũng không bày ra thái độ như vậy.



"Cố ca, ta muốn nhờ huynh đánh cha ta một trận”, Hàn Ngụy suy nghĩ một chập, mới dần thu lại ý cười rộn ràng trên mặt, tương đối trịnh trọng mở lời đề nghị.



"Khụ...", Cố Thiên Mệnh có chút bị dọa cho giật mình, liền hỏi ngược lại: "Tiểu Ngụy, ngươi nói cái gì?"



"Cố ca, ta nghe nói huynh tại Nam Uyên quốc ngay cả một vị tướng quân Địa Huyền sơ kỳ cũng chém bay đầu, do đó ta muốn nhờ huynh đánh cha già nhà ta một trận, chắc hẳn cũng không khó lắm đâu!”



Gương mặt Hàn Ngụy toát lên vẻ cực kỳ nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến người ta quá… quá khó tiếp nhận.

“Tiểu Ngụy ngươi kêu ta đánh cha ngươi một trận?”



Ngay cả một người có tâm tính trầm ổn như Cố Thiên Mệnh cũng có chút hiểu không nổi một người kỳ lạ như Hàn Ngụy này đang nghĩ gì, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hàn Ngụy chăm chú, hỏi.



“Ừ, đánh cha ta”, Hàn Ngụy trịnh trọng gật đầu.



“Tiểu Ngụy, ngươi không sao chứ! Nào có đạo lý gọi người tới đánh cha của mình”, Cố Thiên Mệnh hứng thú nhìn Hàn Ngụy.



"Cố ca, ta thực sự không đùa giỡn với huynh, ta rất nghiêm túc”, Hàn Ngụy nói đầy nghiêm trang.



“Tại sao? Lý do là gì? Sẽ không phải vì cha người thường xuyên dạy bảo ngươi nên ngươi muốn báo thù ông ấy đó chứ?”, Cố Thiên Mệnh híp mắt, ngón tay theo tiết tấu gõ xuống mặt bàn, không nhanh không chậm trầm giọng hỏi.



"Làm sao có thể? Tuy rằng cha ta quả thực có chút vô lại nhưng còn chưa đến mức mất trí, ta trả thù ông ấy làm gì”.



Hàn Ngụy vội vàng phất tay phản bác.



“Vậy ý của ngươi là gì?”, Cố Thiên Mệnh khựng lại, cẩn thận đánh giá Hàn Ngụy, có chút ngờ vực hỏi.



"Cố ca, ta muốn huynh đánh với cha ta một trận, sau đó nói với ông ấy việc giải trừ lệnh cấm túc cho ta, vậy thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK