Nhân vật như ông lão điên này, giơ tay nhấc chân là có thể phế bỏ một cường giả Địa Huyền hậu kỳ, trên Bách Quốc Chi Địa, nào ai có thể làm cho ông ta quên hết mọi chuyện, ngay cả mình là ai cũng không nhớ.
Nước ở Bách Quốc Chi Địa, có lẽ còn sâu hơn trong suy nghĩ của Cố Thiên Mệnh.
“Ba vò trần đàm trăm năm, ngươi nói, có đúng không?”, không lâu sau, ông lão điên nâng mắt lên, chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh khàn khàn nói.
“Đúng, chờ chuyện nơi này sắp xếp xong, ông trở về với ta, ta liền cho ông 3 vò rượu trăm năm”, Cố Thiên Mệnh vốn còn đang trầm tư khi nghe câu hỏi của ông ta, nhịn không được cười khẽ trả lời.
Ông già điên quên hết chuyện xưa cũ, ngay cả chính mình tên là gì cũng không biết, cũng không hề quên chuyện Cố Thiên Mệnh hứa hẹn cho ông ta ba vò rượu ngon, thật sự là làm Cố Thiên Mệnh không khỏi cười khổ.
...
Lúc này đây, Bách Quốc Chi Địa không có khiếp sợ, mà là... trực tiếp bùng nổ.
Một quyền đánh chết quốc lão Yến Vũ quốc cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ Văn Nhân Ngọc Lương. Một vị tuyệt thế cường giả giá lâm Bắc Việt quốc, thậm chí còn là bằng hữu của tiểu công tử Cố gia Cố Thiên Mệnh.
Chuyện này đã làm cho Bách Quốc Chi Địa trực tiếp chao đảo. Không chỉ có các nước xung quanh sợ hãi, hơn nữa ngay cả những hoàng triều đứng đầu cao cao tại thượng kia cũng cực kỳ rung động.
“Tra! Nhất định phải điều tra kĩ lai lịch cường thế vừa xuất hiện ở Bắc Việt quốc kia”, hoàng triều đỉnh phong của Bách Quốc Chi Địa, quân hoàng Mạch Dương quốc nghe được tin tức lần này, cực kỳ khiếp sợ mà hạ lệnh.
“Một hoàng triều trung lưu cấp thấp, làm sao có thể xuất hiện tuyết thế cường giả mức này? Chắc chắn phải tra kĩ càng, sử dụng tất cả sức mạnh, tra cho trẫm”, cùng là một hoàng triều đỉnh phong, Hạ Thành quốc, truyền ra một đạo hoàng uy với thanh âm sợ hãi.
“Quốc lão... Chết rồi à? Không thể nào, quốc lão tu vi cường hãn, làm sao có thể cứ như vậy chết đi chứ?”, quâ hoàng Yến Vũ quốc trực tiếp ngơ người ngồi trên long ỷ, hai mắt thất thần lẩm bẩm. “Chỉ là Thiên Phong quốc, làm sao có thể có tuyệt thế cường giả Địa Huyền đỉnh phong che chở? Trẫm không tin, không tin!”
Trong hoàng thành Bắc Việt quốc, càng là sóng to gió lớn, quân hoàng Bắc Việt quốc toàn thân rùng mình, sợ hãi đến cực độ lộ ra vẻ tái nhợt: “Quốc lão Yến Vũ quốc cũng đã chết trận, Bắc Việt quốc ta, xong rồi...”
Vốn dĩ ông lão điên là lá bài tẩy đầu tiên được quân hoàng Bắc Việt quốc che giấu, không ngờ lại biến thành cục diện như vậy.
Hơn nữa, quân hoàng Bắc Việt quốc hoàn toàn không ngờ ông ta lại là một tuyệt thế cường giả đỉnh phong, điều này quá mức khủng khiếp, quân hoàng Bắc Việt quốc căn bản không có cách nào giữ được bình tĩnh nữa.
Bách Quốc Chi Địa, thật sự không còn cách nào duy trì an bình nữa, hàng tỷ sinh linh đều chăm chú nhìn về phía Thiên Phong quốc cùng Cố gia, và ông lão điên kia.
“Địa Huyền đỉnh phong, tuyệt thế cường giả... cái này”, mỗi một góc của Thiên Phong quốc, đều cuồn cuộn nổi lên từng trận sóng to gió lớn, vô số người trợn mắt há miệng giật mình.
Thành Ngọc Cốt, rất nhanh liền bị Cố Ưu Mặc cùng đại quân tiếp nhận, hơn nữa còn bố trí trọng binh canh giữ ở cửa thành Ngọc Cốt, phòng ngừa Bắc Việt quốc đánh tới.
Về phần tường thành Ngọc Cốt, e rằng phải rất lâu sau mới sửa chữa lại được.
Thiên Phong quốc phái quân tới tiếp nhận binh lực của các thành trì lớn, cuối cùng cũng đã tới. Đem 10 tòa thành trì mà đám người Cố Ưu Mặc khổ sở huyết chiến chiếm được hoàn toàn khống chế, bố trí bảo hộ các thành trì đó.
Vì thế, đám người Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh sau khi tĩnh dưỡng nhiều ngày, liền bước lên con đường trở về Thiên Phong quốc, cũng không lựa chọn tiếp tục chiến tranh. Bởi vì nếu Bắc Việt quốc thật sự phát điên, như vậy cũng sẽ vô cùng phiền toái, cục diện hiện giờ đã được coi là không tệ rồi.
Ầm ầm ầm...
Đám người Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh dẫn theo hơn 1 vạn Huyết Xích quân còn sót lại, bước lên con đường trở về nhà.
Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc hành quân về nước lần này không vội vã, một đường này ngược lại tương đối nhàn nhã.
Chỉ là khi mấy người Cố Ưu Mặc nhìn thấy ông lão điên đều kìm không được muốn hành lễ gọi một tiếng ‘tiền bối’, không dám tỏ ra nửa điểm bất kính.
Không còn cách nào khác, thực lực của ông ta thực sự quá mức khủng bố, một quyền liền hạ gục một vị cường giả đỉnh cấp Địa Huyền hậu kỳ, đây không phải chuyện đùa.
Nếu vì bọn họ không hành lễ hay dùng kính ngữ mà chọc ông ta nổi cơn thịnh nộ thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhưng ông lão điên không quan tâm tới sự kính trọng của đám người Cố Ưu Mặc dành cho mình, ngoại trừ rượu, ông ta cũng chỉ nói vài câu với Cố Thiên Mệnh.
“Hết rượu rồi”, tốc độ hành quân không phải rất nhanh, ông lão điên nhìn Cố Thiên Mệnh đang ngồi trên chiến mã, dùng đôi mắt đục ngầu chất chứa mong chờ biểu đạt ý của mình.
“Sau khi trở về ta sẽ mua rượu cho ông, bây giờ đang là giữa sa mạc cát vàng, không có rượu phải chịu khó một chút thôi!”. Cố Thiên Mệnh cũng thực sự phục sát đất tửu lượng của ông ta rồi, thấp giọng đáp.
Chương 275 Bọn họ chiến thắng trở về rồi
Hắn vốn đã chuẩn bị vài chục vò rượu ngon trong quân, chính vì lo lắng ông lão điên sẽ không có rượu uống. Nhưng chỉ trong vài ngày, chúng đã bị ông ta rót hết xuống bụng, thực khiến hắn có chút bất lực.
“Ồ!”, sau khi trầm ngâm một hồi, ông lão điên chỉ gật đầu đáp: “Ba vò rượu ngon trăm năm tuổi, chớ quên”.
“Yên tâm, ta sẽ không quên”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười lắc đầu, liền tiếp tục kéo dây cương, tiến về phía Thiên Phong quốc.
“Hì hì….”, ông lão điên dường như có chút kỳ vọng mà liếm liếm khóe môi, nhếch miệng cười một tiếng.
Hành trình trở về này phải băng qua vùng cát vàng đầy trời, vượt qua sông sâu rừng rậm.
Sau khi lặn lội đường xa, họ cuối cùng cũng tới được Thiên Phong quốc, tiếp đó tiến thẳng tới kinh đô.
Khi đi ngang qua các thành trì đại quân hùng dũng đều thu hút vô số dân chúng tới chào đón và ngắm nhìn, chỉ để nhìn thoáng qua Kỳ Song tướng quân và nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc trong truyền thuyết.
Người đời tương truyền, nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc tay nắm thương máu chấn động vạn quân, chém chết cường giả Địa Huyền trung kỳ, cũng có người đồn, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh là thiên tài ẩn giật của Bách Quốc Chi Địa, vạn người có một.
“Đó, chính là nguyên soái trấn quốc của Thiên Phong quốc ta sao? Trông thật uy nghiêm bá đạo!”, vô số bá tánh chen chúc hai bên đường ngước mắt nhìn mấy người Cố Ưu Mặc ngồi trên chiến mã ở hàng trước, không khỏi sùng kính nhỏ giọng nói.
“Thế gian kỳ công tử, người thanh niên này chính là Kỳ Song tướng quân sao?”
“Có nguyên soái và Kỳ Song tướng quân trấn thủ, Thiên Phong quốc ta từ nay về sau sẽ không có kẻ nào dám ức hiếp nữa!”
Tiếng nghị luận vang vọng khắp các thành trì lớn nhỏ của Thiên Phong quốc, tràn ngập trên mỗi một tấc đất đai của Thiên Phong quốc.
Đại quân đi qua các thành trì một cách có trật tự, cuối cùng cũng tới được trong hoàng thành.
Từ xa nhìn lại, trước cổng lớn của kinh thành đứng chật kín người, văn võ bá quan đều chỉnh tề xếp hàng ở hai bên, mà quân thượng Mạc Tu Ương cũng đã di giá tới đây.
Khắp các hướng của kinh thành đều được vây quanh bởi các tướng sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang, vẽ lên một khung cảnh cực kỳ trang nghiêm.
Đùng đùng đùng…
Khi bóng dáng của nhóm người Cố Ưu Mặc xuất hiện, đội quân Huyết Xích hơn một vạn lính cũng theo sát phía sau.
“Đến rồi! Nguyên soái bọn họ chiến thắng trở về rồi!”
Tại cổng thành, một vị võ tướng nhìn thấy thân hình vạm vỡ của mấy người Cố Ưu Mặc dần dần đến gần, không kìm được phấn khích mà hét lớn đầy.
Dẫn dắt đại quân ba vạn bắc phạt Bắc Việt quốc, tuy rằng trong đó có nhiều trắc trở, nhưng cũng thuận lợi đánh chiếm được mười tòa thành, khải hoàn trở lại. Thử hỏi loại chiến tích và công lao này còn có ai ở Thiên Phong quốc có thể bì kịp?
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy bóng dáng của tiểu công tử Cố gia, đúng là phong thái bất phàm! Rốt cuộc thì vẫn là có vài kẻ năm ấy cố ý bôi nhọ Cố tiểu công tử, với tài năng như hắn, vậy mà bị đồn thổi thành công tử bột phế vật, quá nực cười mà”.
“Kỳ Song tướng quân mới là thiên tài chân chính! Tam đại thiên kiêu của Thiên Phong quốc trong mắt hắn, căn bản không đáng một xu! Một kiếm có thể chém chết đại tướng Nam Uyên, môt hơi chao đảo vạn quân”.
Chúng quan viên nhìn hai người Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp, khẽ thì thầm.
Một lúc sau, Cố Thiên Mệnh và Cố Ưu Mặc liền thống lĩnh đại quân Huyết Xích tới trước cổng thành.
Cố Ưu Mặc lập tức xuống ngựa, bộ giáp trên người ông phát ra tiếng leng keng thanh thúy theo từng chuyển động, Cố Thiên Mệnh giữ im lặng, cũng theo sau ông đi về Mạc Tu Ương đang đứng ở ngay phía trước.
“Tham kiến quân thượng!”
Theo sự đẫn đầu của Cố Ưu Mặc, hơn một vạn tướng sĩ Huyết Xích quân cũng đồng thanh hô to.
“Mạt tướng Cố Ưu Mặc bắc phạt trở về, đặc biệt dùng mười tòa thành Bắc Việt để làm quà sính lễ dành cho Vĩnh An công chúa, mạt tướng khẩn cầu quân thượng đồng ý!”
Khí thế bễ nghễ sa trường của Cố Ưu Mặc lan tràn khắp các bốn phương tám hướng của cổng kinh thành khiến chúng quan viên đều cảm thấy ớn lạnh.
Cố Ưu Mặc trịnh trọng ôm quyền, cúi người với quân thượng Mạc Tu Ương, khí thế mạnh mẽ có thể cuốn gió ngang trời khiến người ta phải nghẹt thở.
Cố Thiên Mệnh không lên tiếng, sau khi liếc Mạc Tu Ương một cái cũng hơi khum tay coi như hành lễ giống như Cố Ưu Mặc.
Chúng tướng sĩ khoác áo giáp không thể không quỳ lạy.
Bởi tư thế khẽ cúi đầu này của Cố Ưu Mặc dường như đã bao phủ cả hoàng uy của quân thượng là Mạc Tu Ương, khiến văn võ bá quan không nhịn được nuốt nước bọt khan, kinh ngạc không thôi.
Chương 276 Bái kiến tiền bối
“Trẫm, phê chuẩn!”, Mạc Tu Ương nhìn Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu xong liền cười lớn: “Thiên Phong quốc có ái khanh là phúc phần của trẫm, cũng là phúc phận của Thiên Phong quốc!”
“Đa ta quân thượng!”, Cố Ưu Mặc giống như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng mà thở phào một hơi, ông ấy cuối cùng cũng thực hiện được lời hứa của mình!
Mặc dù ông biết Vĩnh An công chúa không để tâm tới những nghi lễ xã giao này, nhưng Cố Ưu Mặc muốn để hàng trăm triệu sinh linh tại Bách Quốc Chi Địa này biết rằng, Cố Ưu Mặc ông sẽ thành hôn cùng với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng, chỉ có món quà như vậy mới có thể xứng đôi với tư thái của nàng ấy.
“Kỳ Song tướng quân, Cố Thiên Mệnh, không hổ là thành viên của Cố gia, mỗi một lời nói hành động của ngươi đều khiến trẫm cảm thấy vui vẻ yên tâm!”, Mạc Tu Ương cực kỳ hài lòng với Cố Thiên Mệnh, nhìn hắn chăm chăm cười nhẹ: “Trẫm vẫn nhớ câu nói đó của tướng quân, nơi đại quân Thiên Phong quốc ta đi thì đều là thần dân và lãnh thổ của Thiên Phong quốc ta!”
“Khí thế ngạo nghễ chiếm hữu ngàn dặm non sông đúng là khiến danh tiếng của Thiên Phong quốc ta lừng lẫy vươn xa, khiến trẫm vô cùng xúc động”.
Vừa nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Cố Thiên Mệnh, Mạc Tu Ương liền thổn thức không thôi. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ tới được vị tiểu công tử Cố gia khét tiếng lúc đầu đó hôm nay lại đã đứng trên đỉnh cao trong lớp những người cùng trang lứa, thậm chí còn có thể gánh vác ngọn cờ võ tướng hiển hách của Cố gia.
“Quân thượng quá khen”, đối với lời tán thưởng này, Cố Thiên Mệnh chỉ cười nhạt coi như trả lời.
“Quân thượng anh minh, nguyên soái uy vũ, Kỳ Song tướng quân thiên kiêu vô song!”
Lập tức, liền có một vị quan văn cười to khen ngợi nói.
Trong một thoáng, các bá quan đều phụ họa hô to: “Quân Thượng anh minh, nguyên soái uy vũ, Kỳ Song tướng quân thiên kiêu vô song!”
Vô số tướng sĩ bá quan hô to, từng đạo sóng âm truyền đến mọi ngóc ngách trong Thiên Phong quốc, đem mây mù phía trên kinh thành đều xua tan, vạn dặm quang đãng.
Lúc này, một đạo âm thanh khàn khàn bất mãn phá vỡ cảnh tượng uy nghiêm này.
“Chúng ta có vào hay không đây, ta khát gần chết rồi, muốn uống rượu”, ông lão điên từ trong vạn quân chen ra, không để ý đến bá quan cùng Quân Thượng Mạc Tu Ương, trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Thiên Mệnh, điên khùng nói.
Vừa rồi cũng không biết ông lão điên đi đâu, có lẽ là chạy đến nơi nào đó ngắm phong cảnh. Nhân vật sâu không lường được như ông ta, cho dù mất đi tất cả trí nhớ, cũng có thể theo bản năng vận dụng sức mạnh thân thể mình, không phải người bình thường có thể so sánh.
“Lát nữa sẽ vào, đừng vội”, Cố Thiên Mệnh cũng không có cách nào với ông lão điên, đành phải nhẹ nhàng trả lời.
Trong mắt Cố Thiên Mệnh, ông lão điên chính là một cao thủ bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên. Nếu để ông ấy không hài lòng, đột nhiên ra tay, như vậy sẽ phiền toái to.
“À”, ông già điên dần sinh ra một loại cảm giác ỷ lại vào Cố Thiên Mệnh, bởi vì hắn cho ông ta biết tên mình là Thanh Phong, cũng là Cố Thiên Mệnh cho ông ta một loại cảm giác vi diệu.
Giờ phút này, Quân Thượng Mạc Tu Ương cùng với tất cả mọi người, đều ghé mắt nhìn ông lão điên lôi thôi bên cạnh Cố Thiên Mệnh.
Tất cả mọi người không khỏi mở to hai mắt, thân hình chấn động đến cảm thấy hít thở không thông.
Chả lẽ, người này chính là tuyệt thế cường giả một quyền oanh sát tu vi Địa Huyền hậu kỳ?
Đám người Mạc Tu Ương nghĩ đến đây, vẻ mặt đều run lên nín thở, hoàn toàn không nhìn thấu nông sâu của ông lão điên, tựa như ông ta chỉ là một người bình thường.
“Ông ta chính là?”, Mạc Tu Ương hít một hơi sâu, sau đó mãi theo sợ hãi nồng đậm nhìn ông ta, đối với Cố Ưu Mặc nhẹ giọng hỏi.
Nói vậy Quân Thượng hẳn đã biết chuyện có một vị tuyệt thế cường giả đem quốc lão của Yến Vũ quốc một quyền đánh chết, Cố Ưu Mặc nghe Mạc Tu Ương hỏi, chậm rãi nặng nề gật đầu.
Tuy rằng Mạc Tu Ương đã đoán được thân phận của ông lão điên, nhưng khi Cố Ưu Mặc nghiêm túc ngưng trọng trả lời như vậy, ông ta vẫn không nhịn được dừng lại thân thể một chút, đáy lòng run lên.
Một vị tuyệt thế cường giả Địa Huyền đỉnh phong, có thể nói là đại nhân vật đứng đầu ở Bách Quốc Chi Địa. Nếu chọc giận loại người này, chỉ sợ toàn bộ hoàng thất Thiên Phong quốc đều sẽ bị tiêu diệt, thậm chí bại lạc.
Bởi vậy, Mạc Tu Ương không thể không kinh hãi.
“Bái kiến tiền bối!”
Quân Thượng Mạc Tu Ương thu hồi hoàng uy mênh mông của mình, chậm rãi khom người về phía ông lão điên bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng nói.
Soạt!
Bất luận là đại quân tướng sĩ hay văn võ bá quan, đều run rẩy sợ hãi nhìn về phía ông lão điên, nội tâm khiếp sợ như trời đất sắp sụp đổ.
“Chúng thần, tham kiến tiền bối!”
Sau đó, văn võ bá quan đều đoán được thân phận của ông lão điên, lập tức làm theo Mạc Tu Ương, cúi đầu bái kiến.
Chương 277 Thiên Vũ Hầu
Kính ngữ cuồn cuộn vang vọng ở cửa kinh thành, chui vào tai vô số người, nhấc lên sóng to gió lớn.
Đáng tiếc, ông lão điên không hề để ý tới đám người Mạc Tu Ương, ngay cả lông mày cũng lười nhấc lên một chút.
Ông ta vẫn như cũ đứng bên cạnh Cố Thiên Mệnh như một lão già bình thường, tự đếm ngón tay của mình, giống như đang khoa tay múa chân nói rằng Cố Thiên Mệnh sắp tặng ông ta 3 vò rượu trăm năm.
Hiện trường lại một lần nữa yên tĩnh, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng, bọn họ đều sợ hãi nếu vì mình bất kính mà chọc giận ông lão điên, đó chính là tai họa diệt quốc.
Mồ hôi lạnh toát lên trên trán bá quan, cho dù là Quân Thượng Mạc Tu Ương cũng không khỏi nín thở, sợ đắc tội với ông ta.
“Ta khát rồi”, ông lão điên không để ý tới mọi người, mà lại một lần nữa nói với Cố Thiên Mệnh bằng giọng khàn khàn.
“Quân Thượng, chúng ta vẫn nên vào thành trước đi. Thanh Phong tiền bối không thích những nghi thức này”, Cố Thiên Mệnh thấy tình cảnh giằng co như vậy thì có chút xấu hổ, lập tức mở miệng nói.
Mạc Tu Ương ổn định tâm thần, không dám nhìn thẳng vào ông lão điên, dùng dư quang đánh giá phản ứng của ông ta, sau đó gật đầu nói: “Cứ nghe theo lời Kỳ Song tướng quân nói, vào thành trước”.
Rầm rầm...
Lập tức, đại quân sừng sững lập tức nhường ra một con đường.
“Tiền bối, mời”.
Mặc dù nghe nói ông lão điên thần trí mơ hồ, nhưng Mạc Tu Ương vẫn không dám đánh cuộc, cũng không dám chậm trễ. Nếu không, loại cường giả đỉnh phong như ông ta chẳng may nhớ ra gì đó, hậu quả không ai gánh nổi.
Vì thế, đám người Mạc Tu Ương cùng Cố Thiên Mệnh cùng nhau tiến vào thành, không dẫn đầu đi. Không còn cách nào khác, ông lão điên vẫn đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh, nếu Mạc Tu Ương đi ở phía trước, vậy không phải muốn đem ông lão điên giẫm đạp phía sau sao.
Quân Thượng từng chinh chiến thiên hạ như Mạc Tu Ương, biết rõ người như ông lão điên có ý nghĩa gì. Nếu có một ngày ông ta tỉnh lại, nhớ tới sự hữu hảo của Thiên Phong quốc, đó chính là một cơ duyên lớn.
Bước vào trong thành, Mạc Tu Ương để cho Cố Thiên Mệnh cùng Cố Ưu Mặc với ông lão điên ba người cùng ông ta ngồi trên long ỷ. Lúc đầu Cố Ưu Mặc vẫn luôn lo lắng quân thần khác biệt, không thể làm như vậy.
Có điều, khi Mạc Tu Ương nói sau này mình chính là nhạc phụ của Cố Ưu Mặc, người một nhà cưỡi cùng một long ỷ thì có gì không đúng. Điều đó làm Cố Ưu Mặc trực tiếp không có cách nào cự tuyệt.
Về phần Mạc Tu Ương tại sao lại mời Cố Thiên Mệnh, thứ nhất là Cố Thiên Mệnh thiên kiêu vô song, hoàn toàn có tư cách. Thứ hai là bởi vì ông lão điên.
Sau khi ngồi lên long ỷ, Cố Ưu Mặc cực kỳ kiềm chế, nghiêm chỉnh không nhúc nhích. Trên thực tế, Mạc Tu Ương so với Cố Ưu Mặc còn khó chịu hơn, bởi ngồi cạnh ông ta có một cường giả vô song, ông làm sao có thể không căng thẳng?
Chẳng mấy chốc, dưới sự im lặng quỷ dị, mọi người lẳng lặng trở lại sảnh cung điện.
“Hôm nay là ngày nguyên soái trấn quốc vào Kỳ Song tướng quân về nước. Trẫm cảm thấy rất vui vẻ, chiếu cáo thiên hạ, sẽ giảm thuế trong 2 năm để ăn mừng chiến thắng Bắc Phạt”.
Thân là hoàng đế, Mạc Tu Ương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chậm rãi ngồi ở chính điện long ỷ, lớn tiếng nói.
“Trẫm tuyên bố, trấn quốc nguyên soái là phò mã của Thiên Phong quốc ta, kết hôn với công chúa Vĩnh An vào một ngày gần đây”.
Mạc Tu Ương rất vui vẻ nhìn chằm chằm vào Cố Ưu Mặc, như thể ông ấy vô cùng hài lòng với người con rể này.
“Tướng quân Kỳ Song nhiều lần lập công, thiên hạ vô song, chấn hưng nước ta, được đặc cách phong là Nhị phẩm tướng quân, trẫm không biết nên thưởng gì, không biết ái khanh có yêu cầu gì, có thể nói ra”.
Ngay sau đó, Mạc Tu Ương nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh, cười nói.
“Quân Thượng, có thể tặng thần 3 vò rượu ngon trăm năm”.
Cố Thiên Mệnh liếc nhìn ông lão điên đang ngủ ngon lành trong long ỷ, sau đó chắp tay đáp.
Chỉ cần 3 vò rượu trăm năm?
Nghe vậy, bách quan hai mắt nhìn nhau không biết nghĩ như thế nào.
Bắc phạt Bắc Việt quốc, không chỉ đem quốc uy của Thiên Phong quốc đại chấn, hơn nữa còn đoạt được 10 tòa thành giàu có. Đây là chiến công cỡ nào? Cố Thiên Mệnh thế nhưng chỉ yêu cầu 3 vò rượu trăm năm mà thôi, quả thật có chút khiến bá quan nghĩ không thông.
“Ba vò rượu ngon?”, Quân Thượng Mạc Tu Ương cũng không khỏi sửng sốt, sau đó liền dùng dư quang liếc mắt nhìn ông lão điên đang ngủ ở góc đại điện, lớn tiếng nói: “Lệnh! Đem tất cả rượu ủ trăm năm trong cung đều ban cho Kỳ Song tướng quân, lập tức chuyển đến Cố gia”.
“Tạ Quân Thượng”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười khẽ chắp tay nói.
“Cố tiểu ái khanh biểu hiện ra uy nghiêm chân chính của Thiên Phong quốc ta, cũng không thể chỉ dựa vào một ít rượu ngon mà che lấp đi công lao được”.
Mạc Tu Ương trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, sau đó đứng dậy nói với bách quan: “Kỳ Song tướng quân có tư thế cái thế, từ trận Nhạn Hành Quan lúc trước, đến hôm nay Bắc phạt đại thắng, lập được chiến công hiển hách. Cho nên, trẫm phong Kỳ Song tướng quân làm Thiên Vũ Hầu, thấy Quân Thượng cũng không cần quỳ lạy, chiếu cáo thiên hạ!”
Ồn ào...
Chương 278 Cố gia, thật sự đi tới đỉnh cao
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường đều im lặng.
Ngay cả Cố Ưu Mặc cũng không khỏi giương mắt lên, đáy mắt thoáng hiện qua một tia kinh ngạc cùng khiếp sợ. Văn võ bá quan càng là đình trệ hô hấp, câm lặng nuốt nước miếng.
Phong làm Thiên Vũ Hầu, cũng không cần quỳ lạy.
Đây, chỉ là sợ lần đầu tiên ân thưởng của Thiên Phong quốc.
Một vài quan viên tâm tư tỉ mỉ trong nháy mắt phản ứng lại, hành động này của Quân Thượng Mạc Tu Ưowng không chỉ một lần nữa lung lạc Cố gia, hơn nữa còn đang lấy lòng ông lão điên đang ngáy o o bên cạnh.
Xem tình huống này, ông lão điên chính là bạn tốt của Cố Thiên Mệnh. Nếu còn muốn Cố Thiên Mệnh hành lễ với Mạc Tu Ương, vậy không phải là cường giả cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong kia cũng thấp hơn ông ta một bối phận sao?
Nếu bởi vậy mà chọc cho ông lão điên bất mãn, vậy thì lợi bất cập hại.
Quan trọng nhất là, thông qua việc trói chặt Cố Thiên Mệnh vào chiến thuyền của Thiên Phong quốc, như vậy sau này rất có thể sẽ được một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong che chở.
Hơn nữa, mặc dù không có sự tồn tại của ông lão điên, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh cũng tuyệt đối có tư cách phong hầu bái tướng, chẳng qua là thiếu đi một cái quỳ lạy hành lễ mà thôi.
Bởi vậy, hoàng lệnh phong thưởng của Quân Thượng Mạc Tu Ương, cũng không có chút tổn thất nào.
Hơn nữa, Mạc Tu Ương có thể nhìn ra sự cao ngạo của Cố Thiên Mệnh, nhất định sẽ không quỳ lạy mình. Bởi vì lần đầu tiên triệu kiến Cố Thiên Mệnh, hắn cũng không có hành lễ quỳ lạy.
Đối với việc này, Mạc Tu Ương trong lòng cũng rất có chừng mực, chỉ là một cái hư lễ mà thôi, không cần phải đắc tội với một vị cường giả tương lai có thể trở thành thiên kiêu tái thế cùng một vị Địa Huyền đỉnh phong.
Đối với những chuyện này, Mạc Tu Ương rõ ràng hơn tất cả mọi người. Bằng không, ông ta cũng không có khả năng thảo mãng quật khởi, là người đứng đầu một đất nước ở vùng đất Bách Quốc Chi Địa này.
“Thần, tham kiến Thiên Vũ Hầu”.
Lập tức liền có 1 vị quan văn từ trong kinh hãi bước ra, phản ứng lại, nhanh chóng xoay người về phía Cố Thiên Mệnh, khom người hành lễ lớn tiếng hô.
“Chúng thần, bái kiến Thiên Vũ Hầu”.
Trong lúc nhất thời, văn võ bá quân từ thượng phẩm tể tướng, đến những tướng sĩ ngoài cửa cung điện, đều nhao nhao khom người hành lễ nói.
Thiên Vũ Hầu, nhanh chóng truyền ra đến ngoài kinh thành, đến từng ngõ ngách trong Thiên Phong quốc.
Cố Ưu Mặc nhìn một màn này, cũng lộ ra vẻ kích động tươi cười.
Cố gia bọn họ, thật sự có người kế thừa rồi.
Mới 20 tuổi, đã chinh chiến sa trường, lập ra vô số chiến công. Được phong làm nhị phẩm đại tướng, hiệu là Kỳ Song tướng quân, giờ lại được Quân Thượng sắc phong làm Thiên Vũ Hầu, chân chính trở thành người đứng dưới 1 người, trên vạn người.
Song miện đăng quang, phóng mắt nhìn ra cả Thiên Phong quốc, ngoại trừ Cố Thiên Mệnh, còn có người nào được như vậy?
Mạc Tu Ương cũng không nhịn được quét ánh mắt qua một góc đại điện, ông lão điên đang cuộn mình ngủ, đáy mắt hiện lên một tia ngưng trọng cùng khiếp sợ.
Từ nay về sau, Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh, nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc, sẽ thật sự chấn động cả Bách Quốc Chi Địa.
Ta là Cố Thiên Mệnh, người Cố gia của Thiên Phong quốc.
Lúc trước, Cố Thiên Mệnh chinh chiến một trận ở Nhạn Hành Quan, đối mặt hơn vạn quân địch, lớn tiếng quát ra một câu này. Hôm nay, Bắc phạt đại thắng, cái tên Cố Thiên Mệnh của hắn lại khiến hàng tỷ sinh linh kinh hãi, trở thành ác mộng của Bắc Việt quốc.
Nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc, một thương chém chết tướng Bắc Việt quốc Phi Lang Dụ Hồng, hơn nữa còn chấn sát binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc. Tên của ông ấy, nhất định sẽ vang vọng bách quốc tứ phương, trở thành một ngọn núi lớn đè ép các nước xung quanh.
“Từ nay về sau, nguyên soái trấn quốc và Thiên Vũ Hầu trấn thủ Thiên Phong quốc ta, người nào còn dám dễ dàng kinh phạm đây?”
Mạc Tu Ương hai tay nhấc lên, nhìn xuống văn võ bá quan, uy nghiêm nói.
“Quân Thượng anh minh”.
Bách quan lập tức hô to, mà Cố Ưu Mặc cũng ở giữa đại điện quỳ một gối xuống đất phụ họa theo.
Về phần Cố Thiên Mệnh, hắn cũng nhìn thoáng qua Mạc Tu Ương, nhẹ nhàng khom người hành lễ. Quân Thượng Mạc Tu Ương, ngược lại là một hồ ly tinh chân chính, có điều chỉ cần Mạc Tu Ương hiểu chừng mực, liền tùy ý ông ta đi.
Thật ra, cho dù Mạc Tu Ương không hạ hoàng lệnh này, Cố Thiên Mệnh cũng không có khả năng quỳ lạy với ông ta. Có điều, hiện giờ có thể quang minh chính đại, sau này cũng đỡ đi rất nhiều phiền toái.
“Hơn nửa năm trước, hắn chỉ vừa mới bước qua lễ trưởng thành. Hiện giờ đã thành Thiên Vũ Hầu, tư thế uy vũ, thống nhất ngàn vạn đại quân, tất cả những điều này, thật giống như một giấc mộng, quá khó tin”.
“Nếu năm đó ta đồng ý để cháu gái gả cho hắn, như vậy phần vinh quang này cũng có một phần của ta. Đáng tiếc! Ta quả nhiên quá thiển cận, tầm thường đến cực điểm, không biết thiên kiêu, hối hận quá”.
“Cố gia, thật sự đi tới đỉnh cao. Trấn quốc nguyên soái, Thiên Vũ Hầu, còn có ông cụ Cố ẩn cư. Ngày sau tướng kỳ Cố gia nhất định sẽ tung bay đến chín tầng mây, chúng ta chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn”.