• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Tôn gia xong đời rồi

Một cường giả Linh Huyền đỉnh phong tương lai có thể bước vào hàng ngũ đỉnh cấp là Địa Huyền, vậy mà là người hầu của một thanh niên mới ngoài hai mươi. Điều này… thực sự đã phá vỡ nhận thức của họ.



Có thể bước vào cảnh giới Địa Huyền đều là là những nhân vật có địa vị được tôn kính ở Bách Quốc Chi Địa, nhưng kỳ thực lại chỉ là người hầu của một thanh niên xem chừng bình thường kia!



Họ tựa hồ đều cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, hơi thở nặng nề áp bách kia khiến họ nghẹt thở.



“Thành chủ của thành Dịch Sơn là ai? Kêu ông ta tới gặp ta”, Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc phun ra hai câu này, một luồng khí thâm trầm như nắm giữ mọi thứ quấn quanh người hắn. Giọng nói của hắn rất bình thản, không hề có bất kỳ dao động nào, giống như đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.



Kêu chủ nhân của một tòa thành tới gặp mặt là lời nói ngông cuồng tới mức nào.



Thành chủ có thể nói là nhân vật một tay che trời, ngay cả những gia tộc lớn tại thành Dịch Sơn như hai nhà Ninh Tôn cũng không dám làm trái lệnh của ông ta.



Bởi vị trí của thành chủ là do triều đình trực tiếp sắp xếp, có quyền yến kiến đại quan tam phẩm trong triều. Do đó, những gia tộc này làm sao có thể chống đối với thành chủ, nịnh bợ còn không kịp nữa.



Nếu là trước đây, chắc hẳn mọi người đều cảm thấy Cố Thiên Mệnh đang cố làm ra vẻ tự tìm đường chết. Nhưng hiện tại nghe được câu này, không ai cảm thấy không thỏa đáng, không nói những thứ khác, một cường giả cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong đã đủ khiến thành chủ của thành Dịch Sơn cực kỳ xem trọng rồi.



Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt trán cùng cả người Tôn Nhất, ông ta cố gắng giữ vững tâm thế đang trên bờ sụp đổ, cả người run rẩy từng chập cũng rõ ràng hơn.



Nghĩ đến một màn bản thân thốt ra những lời lỗ mãng muốn đánh gãy tay chân của Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn kia, ông ta cùng đám người phía sau đều run lên bần bật, đôi môi trắng bệch khó khép lại.



“Công… công tử, tiểu nhân sẽ phái người đi mời thành chủ tới ngay”, Ninh Hải hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng tựa hồ biểu thị sự lo sợ trong lòng, ông ta vội vã chắp tay đáp lời, cử người đi làm.



Hai tay Cố Thiên Mệnh chắp nhẹ sau lưng, hờ hững gật đầu với Ninh Hải. Hắn vốn dĩ chỉ muốn hỏi mua hai con ngựa tốt rồi rời đi, cũng lười phải để ý mấy chuyện vặt vãnh này.



Tuy nhiên dựa trên thái độ vừa rồi của Ninh Hải không tệ, còn có hành vi đáng chết của đám người nhà họ Tôn, dự định của hắn có đôi chút thay đổi…

“Ngươi là gia chủ nhà họ Tôn ở thành Dịch Sơn đúng không?”

Qua một lúc lâu, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi quay đầu lại, nói với đám người Mạc Nhất.

Thân thể Mạc Nhất không tự chủ run lên, đáy mắt thoáng qua một tia âm u, sau đó chắp tay trả lời:“Vâng!”

Tia âm lãnh lóe lên trong mắt Mạc Nhất làm sao có thể thoát khỏi con mắt của Cố Thiên Mệnh, chỉ là, hắn cũng lười nói ra, chỉ lạnh nhạt một câu:“Bổn công tử có việc cần hồi kinh, chỉ muốn tìm hai con ngựa tốt, rời khỏi thành Dịch Sơn. Còn về sự tranh chấp của đám tiểu gia tộc các ngươi, bổn công tử căn bản là lười để ý tới”.

“Nhưng mà... tại sao các người lại cứ phải chọc bổn công tử đây? Ta đã cho các ngươi rất nhiều cơ hội, ngươi hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của ta, thật coi bổn công tử ta là bùn nhão sao?”

Bỗng nhiên, hơi thở thanh nhã của Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt biến mất, ngược lại trở nên âm trầm và tiêu lãnh.

Mạc Nhất vừa định mở miệng phản bác, Cố Thiên Mệnh liền hừ lạnh cắt đứt hành động của ông ta, không cho giải thích:“Năm xưa ở kinh thành, bổn công tử ăn chơi trác táng, ngay cả hoàng tử cũng không dám cắt đứt tứ chi của ta, ngược lại gia chủ Tôn gia lại khá quyết đoán, không hổ là người đứng đầu một gia tộc”.

Soạt!

Lời này vừa nói ra, mọi người hoảng sợ vạn phần.

Vốn dĩ mọi người còn nghi hoặc với câu câu hỏi của Cố Thiên Mệnh với Từ Phong, hiện giờ không khỏi liên tưởng tới những lời hắn nói trước đó, ai nấy đều hoảng sợ, cảm thấy hít thở khó khăn.

Lúc này đây, tất cả mọi người có mặt mặc dù cảm thấy lời Cố Thiên Mệnh nói như thiên phương dạ đàm, nhưng thế nào cũng nảy ra một tia nghia hoặc. Hắn có thể để cho một vị võ giả cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong làm người hầu, chuyện này không phải người thường có thể làm được.

Thế nhưng, sỉ nhục Vương gia, từ trước đến nay, ngoại trừ quân thượng ra, còn có ai có thể làm được?

Dân chúng và thế gia ở thành Dịch Sơn, cách kinh đô xa như vậy, nào đã từng thấy một người cao cao tại thượng như vậy bao giờ đâu.

Đối với họ mà nói, chủ thành chính là trời.

Nếu thật sự giống như trong lời hắn nói, ngay cả hoàng tử vương tôn cũng không để vào mắt, như vậy thì...

Xong rồi! Tôn gia xong đời rồi. Sắc mặt Mạc Nhất nháy mắt trắng bệch, hai chân ông ta run rẩy chầm chậm khụy xuống, phủ phục dưới đất: “Công... công tử, chúng ta ngu dốt kiến thức nông cạn, không biết thân phận tôn quý của công tử, kính xin công tử tha tội”.
Chương 52 Cố gia Tướng lệnh

Không cần biết Cố Thiên Mệnh có giống như lời hắn nói hay không, chỉ bằng cường giả cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong bên cạnh đủ để Mạc Nhất lo sợ, không dám có đôi chút phản kháng.

Cố Thiên Mệnh lạnh lùng liếc nhìn Mạc Nhất một cái, sau đó từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài màu đen, hướng về phía Từ Phong và nói:“Từ thành chủ, ông có biết thứ này không?”

Lệnh bài màu đen, trên mặt có khắc một con mãnh hổ sống động như thật, đỉnh đầu mãnh hổ có một chữ: Cố.

“Cái này...”, thành chủ thành Dịch Sơn Từ Phong híp mắt, tập trung tinh thần chăm chú nhìn lệnh bài Cố Thiên Mệnh đang giơ lên.

Nhìn lệnh bài đó, Từ Phong cảm giác được có chút quen thuộc, sau đó con ngươi của ông ta từ từ ro rút lại, cảm xúc hoảng sợ cùng kinh hãi từ đôi mắt tràn ngập dần lan tỏa đến toàn thân.

“Đây là... Tướng lệnh Cố gia!”

Con ngươi Từ Phong kịch liệt co rút lại, hoảng sợ vạn phần đột nhiên hét lên.

Tướng lệnh Cố gia, tổng cộng có ba chiếc, theo thứ tự là một chủ lệnh hai phó lệnh. Năm xưa, hai chiếc phó lệnh Cố gia nằm trong tay Cố Thừa Quân và Cố Ưu Mặc, có thể trình tướng lệnh này, tùy ý điều động mười vạn đại quân của Thiên Phong quốc. Mà chủ lệnh lại nằm trong tay ông cụ Cố, dùng để thống soái toàn quân, điều động trăm vạn đại quân, trấn thủ biên cương.

Có điều, từ sau khi cha Cố Thiên Mệnh là Cố Thừa Quân chết trận nơi sa trường, tấm phó lệnh này liền bị ông cụ Cố thu hồi.

Cho đến mấy ngày trước, lúc Cố Thiên Mệnh nói muốn rời khỏi kinh thành, ông cụ Cố vì phòng ngừa Cố Thiên Mệnh bị người khác bắt nạt, đặc biệt đem phó lệnh này giao cho hắn, nhiều lần nhắc nhở.

Tướng lệnh Cố gia, cái quái gì vậy?

Biểu cảm khiếp sợ của Từ Phong khiến người ta sững sờ, rất nhiều người ở đây đều không biết Tướng lệnh Cố gia mà ông ta nói là cái gì, sao lại làm cho thành chủ kinh hãi đến thất sắc như vậy.

“Tướng lệnh... Cố gia... chẳng lẽ là”, đôi mắt của Ninh Hải hơi cụp xuống, trong miệng lẩm bẩm, sau đó đột nhiên giật mình, nín thở không dám tin.

Ninh Hi bên cạnh Ninh Hải khẽ chớp mắt, đôi môi đỏ mọng của nàng ta khẽ nhếch lên, có chút xinh đẹp ma mị.

Nàng ta mặc dù không hiểu tại sao Từ thành chủ lại sợ hãi như vậy, nhưng cũng đoán được, công tử áo trắng trước mắt đương nhiên không tầm thường, bằng không Từ Phong sẽ không có bộ dạng như vậy.

Trong lúc nhất thời, nàng ta cũng có chút hoảng hốt, một công tử cao ngạo đỉnh phong như vậy, vì sao lại xuất hiện trong thành Dịch Sơn? Tại sao lại vì hai con ngựa tốt mà hạ mình đến đây.

Đám người Mạc Nhất vẫn luôn bị vây trong khủng hoảng áp lực, căn bản không nghe rõ lời Từ Phong vừa nói, chỉ hi vọng Cố Thiên Mệnh đừng để vị võ giả cảnh giới Linh huyền đỉnh phong kia ra tay, nếu không, tất cả những nỗ lực có bọn họ đều là vô ích.

Bỗng nhiên, còn chưa đợi mọi người từ trong nghi hoặc cùng kinh ngạc tỉnh lại, động tác kế tiếp của Từ Phong lại làm cho không khí hiện trường càng thêm sôi trào và kinh hãi.

“Giáo úy dưới trướng đệ nhất quân Huyết Xích Quân, Từ Phong, ra mắt tướng quân!”

Trước mắt bao người, Từ Phong nghiễm nhiên không để ý đến thân phận thành chủ của mình, trực tiếp quỳ một gối xuống đất trước mặt Cố Thiên Mệnh, chắp tay ôm quyền lớn tiếng nói.

Ầm!

Một màn này, không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh tê lạnh đang truyền đi.

Thành chủ quỳ gối?

Thân là thành chủ thành Dịch Sơn, chấp chưởng sinh tử một phương, cao cao tại thượng, lại đi quỳ gối trước một người trẻ tuổi?

Hơn nữa, thành chủ lại gọi người này là tướng quân?

Mọi người hít mạnh vài hơi, run rẩy khiếp sợ lẩm bẩm:“Thành Dịch Sơn... sắp đổi trời rồi”.

Huyết Xích Quân, chính là quân đội do một tay ông cụ Cố thành lập mấy chục năm trước. Năm đó, tên của Huyết Xích Quân chấn nhiếp các quốc gia lân cận, tên của nó cao ngạo bay lên trên chín tầng trời mây, là đội quân được vô số tướng sĩ Thiên Phong quốc khao khát.

Mà Từ Phong, năm xưa chính mà giáo úy dưới chướng Huyết Xích Quân, đương nhiên biết tấm tướng lệnh trong tay Cố Thiên Mệnh.

Thân thể Từ Phong đang run rẩy, dường như kích động, bởi vì đã nhiều năm ông ta không nhìn thấy khối tướng lệnh quen thuộc mà uy nghiêm này. Dường như khủng hoảng, bởi vì thiếu chút nữa ông ta đã bất kính với người cầm trong tay tướng lệnh. Lại dường như đang chờ đợi, đã nhiều năm ông ta không về lại Huyết Xích Quân rồi.

“Nhận ra là tốt rồi, đỡ cho bổn công tử phải nhiều lời, ngươi đứng lên đi”, Cố Thiên Mệnh cất tướng lệnh đi, sắc mặt lạnh nhạt khẽ nói.

“Vâng, tướng quân”, Từ Phong không quên quân uy và quy định của Huyết Xích Quân, phàm là người thấy tướng lệnh Cố gia trong tay thì đều là tướng quân, không được có nửa phần bất kính cùng ngỗ nghịch, nếu không giết không tha.

Từ Phong rất tò mò, vì sao tướng lệnh Cố gia lại xuất hiện trong tay một người trẻ tuổi, nhưng ông ta lại không dám hỏi nhiều, đành phải kiềm chế nội tâm xao động cùng khiếp sợ, cung kính không thôi chờ ở một bên.
Chương 53 Thành chủ, ông biết phải làm thế nào rồi chứ?

Tại cổng lớn nhà họ Ninh, ai nấy đều sợ hãi không dám hé nửa lời chứ đừng nói tới ngọ nguậy.



Với tư cách là thành chủ, Từ Phong lúc lại này lại giống như một thuộc hạ kính cẩn chờ lệnh của Cố Thiên Mệnh.



Có lẽ, ngoài Yến Hàn, không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa. So với kiếm ý tiểu thành Cố Thiên Mệnh lĩnh ngộ trước đó cùng thủ đoạn nhiều vô kể mà nói, những thứ trước mắt này quả thực là trò trẻ con.



“Từ thành chủ, ông biết phải làm thế nào rồi chứ? Còn cần bổn công tử nhắc nhở à?”, nhìn dáng vẻ cung kính này của Từ Phong, Cố Thiên Mệnh lạnh lùng liếc đám người Tôn Nhất một cái, biểu cảm không có nửa điểm dao động.



“Người nhà họ Tôn to gan phạm thượng, nhục mạ tướng quân, muốn bức hại tướng quân, theo luật chém đầu!”, Từ Phong nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhìn hướng đám người Tôn Nhất đang quỳ lạy dưới đất, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày.



Lời nói của ông ta giống như một con dao sắc bén từ trên trời giáng xuống đầu đám người nhà họ Tôn.



“Thành chủ, Tôn gia ta những năm này đối với người vẫn luôn cung kính có thừa, người không thể làm như vậy!”, nghe Từ Phong lạnh giọng phán quyết, Tôn Nhất cả kinh, vừa dùng ánh mắt bi thương cùng cực vừa nói với Từ Phong.



"Hừ! Tôn Nhất, ngươi còn có gan van xin, trong tay tướng quân đang nắm giữ tướng lệnh Cố gia, là đại quân chủ lực của Thiên Phong Quốc ta, tướng quân của Huyết Xích Quân, ngươi không những xúc phạm còn rắp tâm hãm hại ngài ấy, đáng chém!”



Thân hình vạm vỡ của Từ Phong vừa động, con ngươi chậm rãi ngưng tụ sát khí lạnh băng, tựa hồ muốn róc xương lóc thịt mấy người nhà họ Tôn.



Ầm!



Giờ khắc này mọi người mới chân chính nghe hiểu lời của Từ Phong, đầu óc họ chấn động giống như đá lớn nứt lìa.



Huyết Xích Quân, quân đội bảo vệ Thiên Phong Quốc, binh sĩ trong đó có ai không phải lấy một địch mười? Là nơi vô số người nằm mơ cũng muốn được đặt chân vào.



Mặc dù người dân tại thành Dịch Sơn cách những thành trì phồn hoa chân chính có chút xa, nhưng Huyết Xích Quân lại biết một hai điều. Vì có sự tồn tại của Huyết Xích Quân, Thiên Phong Quốc mới có thể chống lại các nước biên cương, từ đó có chỗ đứng trong trăm quốc gia.



Nghe đồn tùy tiện chọn một hiệu úy, tiểu tướng trong Huyết Xích Quân cũng là võ giả cảnh giới Linh Huyền trung hậu kỳ, hơn nữa quân tiên phong cùng tướng lĩnh phía trên đều là cường giả Địa Huyền đỉnh cấp.



Mà Từ Phong lúc này lại gọi Cố Thiên Mệnh là tướng quân của Huyết Xích Quân, mọi người làm sao có thể không kinh ngạc?



“Hắn là tướng… tướng quân của Huyết Xích Quân, điều này sao có thể?", Tôn Nhất đã triệt để sụp đổ, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn thanh niên áo trắng lãnh đạm nho nhã kia, hoàn toàn không cách nào hình dung ra, sự hối hận nồng đậm cũng siết chặt lấy trái tim ông ta.



"Nghe nói tướng quân của Huyết Xích Quân đều là cường giả Địa Huyền đỉnh cấp, không lẽ… không lẽ người thanh niên này là đại nhân vật Địa Huyền? Một vị cường giả Địa Huyền ngoài hai mươi, cái này… sao có thể?”, trong đám đông, có người không ngừng chuyển động yết hầu lẩm bẩm một mình.



"Đến cả nô bộc bên cạnh đã là cường giả Linh Huyền, cũng chỉ có đại nhân vật chân chính mới làm được”, một vị quan khách của Ninh gia nhìn bộ dáng cung kính của thành chủ mà hoảng hồn than lên.



“Tôn gia ta… thực sự xong đời rồi”, một lần sảy chân để hận nghìn đời, đang tiếc đã không thể quay đầu lại nữa, chỉ có thể yên lặng chờ cái chết.



Về phần phản kháng? Sao Tôn Nhất có thể chưa nghĩ qua, nhưng ông ta chỉ là một võ giả Linh Huyền trung kỳ, sao có thể đối đầu với Linh Huyền đỉnh phong như Yến Hàn và hậu kỳ như Từ Phong?



“Công tử… tướng quân, là ta có mắt không tròng mạo phạm tới người, nhưng chuyện này không liên quan tới những người khác của Tôn gia, cầu xin người tướng… tướng quân khoan dung độ lượng bỏ qua cho họ!”



Đôi mắt Tôn Nhất giăng đầy vẻ u ám, dã tâm muốn thôn tính sản nghiệp của Ninh gia ban đầu giờ phút này đã mất sạch, ông ta chỉ muốn vì Tôn gia bảo vệ một tia hương hỏa cùng hy vọng cuối cùng.



Cố Thiên Mệnh thờ ơ quét mắt nhìn Tôn Nhất một cái, sau đó gật đầu nói:“Bổn công tử không phải là một kẻ khát máu, những người khác liền giữ lại một mạng đi!”



“Cảm… cảm ơn tướng quân”, giọng nói Tôn Nhất mang theo run rẩy, bởi ông ta biết những người thuộc Tôn gia xuất hiện ở đây hôm nay đều không thể sống sót, bao gồm cả ông ta.



Nhưng có thể giữ lại dòng máu và hương hỏa cho Tôn gia đã là rất may mắn rồi. Dù sao người thanh niên trước mặt này cũng là tướng quân của Huyết Xích Quân trong truyền thuyết, nhiều lần lăng mạ khiêu khích nhận lại kết quả này đã vô cùng may mắn cho ông ta.



"Các người tự sát đi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng nói tựa như chuyện lông gà lông tỏi thường ngày.



Tự sát…



Điều này bi ai đến mức nào?



Bọn họ còn không có tư cách để cho người thanh niên áo trắng trước mặt này ra tay sao? Ánh sáng trong mắt đám người Tôn Nhất càng thêm ảm đạm.



Có lẽ tự sát còn có thể giữ lại được vài phần mặt mũi!



Nghĩ đến đây Tôn Nhất từ từ nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng lộ ra nét cười sầu thảm. Sau đó tay phải của ông ta chậm rãi giơ lên, tập trung toàn bộ linh khí trong cơ thể đập xuống đỉnh đầu.



Cùng một tiếng ‘bụp’ đập xuống, đỉnh đầu của Tôn Nhất lập tức lún sâu, máu đặc sệt cũng chảy ra từ thất khiếu (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng) của ông ta.


Chương 54 Ta họ Cố, Cố trong Cố gia

Phịch một tiếng, thân thể Tôn Nhất đổ nhào xuống đất, không còn chút dấu hiệu sự sống.



"A! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!”, trong đám người Tôn gia một võ giả chừng ba mươi tuổi nhìn cảnh Tôn Nhất tự sát cuối cùng cũng không còn cách nào kìm nén sự kinh hoàng trong lòng mà hoàn toàn bùng nổ.



Người này chạy như điên hướng ra bên ngoài, muốn rời khỏi nơi khủng bố này.



“Chết!”



Từ Phong sẽ không để cho hắn trốn thoát, chân phải lập tức nhấc lên cuốn lấy một mảnh đá vỡ trên đất.



Dưới tác động từ linh khí của ông ta, mảnh đá vỡ giống như tên nhọn xé gió bay vụt về phía đầu của kẻ đang muốn chạy trốn kia. Trong nháy mắt, mảnh đá đã đâm xuyên qua đầu kẻ đó, dịch não nổ tung, tận diệt!



Một màn chấn động lòng người này khiến không ít người rơi xuống vực sâu lạnh thấu xương.



Phàm là những người thuộc Tôn gia và một vài gia tộc nhỏ đến đây hôm nay đều quỳ mọp xuống đất van cầu Cố Thiên Mệnh tha mạng, bọn họ ra sức dập đầu rơi lệ, hy vọng có thể khiến hắn mở lòng từ bi, cho họ một con đường sống.



Vài kẻ vốn cũng có ý định chạy trốn, nhưng sau khi chứng kiến thảm trạng của tên vừa rồi đều mặt xám như tro tàn đồng loạt quỳ xuống:“Tướng quân, chúng ta chỉ là tuân theo mệnh lệnh, không hề có ý đụng chạm tới người, xin người hãy tha cho chúng ta! Xin người mà!”



Có lẽ nếu là một người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi khác có thể sẽ động lòng trước những lời van xin thảm thiết này.



Nhưng Cố Thiên Mệnh không phải là người bình thường, tâm trí hắn như yêu ma, hai mắt sáng như sao, làm sao có thể bỏ qua cho họ chỉ vì vài lời cầu xin tha thứ? Suy cho cùng biểu hiện vừa rồi của họ không phải như vậy, nếu Cố Thiên Mệnh hắn thực sự là một người bình thường thì hiện tại đã bị họ đánh gãy tứ chi, vứt xác ở ngoài cổng thành rồi.



“Từ thành chủ, giao lại cho ông đó”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt nhìn Từ Phong nói.



“Vâng thưa tướng quân”, dưới cái nhìn sâu xa này của Cố Thiên Mệnh, Từ Phong cảm giác như thể cả người đều bị nhìn thấu, sống lưng không khỏi rét run.



Ông ta lặng lẽ kìm nén những suy nghĩ đang trào dâng trong lòng, sau đó bắt đầu thanh trừng đám người Tôn gia dám mạo phạm tới Cố Thiên Mệnh.



Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chăm của người Ninh gia và những người vây xem, những kẻ thuộc Tôn gia và một vài gia tộc nhỏ vốn khí thế hung hăng đều dần biến thành những thi thể lạnh băng.



Máu tươi nhuộm đỏ tầm nhìn của mọi người, dường như khắc họa sự hoảng loạn của những kẻ kia trước khi chết.



Gió mát thổi tới cuốn lên từng làn máu tanh tưởi, xộc thẳng về phía đám người khiến họ run sợ không thôi.



"Chỉ bằng một lời nói, Tôn gia đã bị đẩy xuống vực sâu, cái này… chính là sức mạnh của tướng quân Huyết Xích Quân”.



Trước cổng lớn Ninh gia, Ninh Hi trầm mặc nhìn một màn này, tâm trạng dậy song hồi lâu vẫn chẳng thể bình tĩnh lại.

Mọi thứ, phảng phất xảy ra trong một giây trước, vốn dĩ thắng lợi đã nằm trong tay, nuốt chửng Ninh gia, trong chớp mắt liền tử thương vô số, gia chủ lại cứ như vậy mà tự kết liễu đời mình.

Lãnh ý bao trùm trong trái tim của mỗi người, làm bọn họ sợ hãi hoang mang.

Nhìn từng cỗ thi thể trước mắt, mọi người đều biết, một màn vừa rồi đều là thật.

Giờ khắc này, thế gia ở thành Dịch Sơn mới biết được, thì ra bọn họ trăm phương ngàn kế muốn có được địa vị cùng sản nghiệp, trong tay nhân vật nắm quyền thế vô tận này lại không đáng kể như vậy.

Chỉ cần một câu nói, liền quyết định sinh tử tồn vong của một đại thế gia thành Dịch Sơn bọn họ, cho dù là thành chủ cao cao tại thượng, cũng chỉ có thể nhất nhất nghe lệnh.

“Chúng ta đi thôi”.

Cố Thiên Mệnh không để ý tới tâm tình cùng suy nghĩ của đám người, sắc mặt hờ hững nói với Yến Hàn, cứ như vừa rồi một lời quyết định sinh tử không phải do hắn nói ra, phảng phất không nhìn thấy thi thể nằm trên mặt đất vẫn còn nhiệt độ.

“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn gật đầu, dắt hai con ngựa của Ninh gia chuẩn bị trước đó, theo sát bên cạnh Cố Thiên Mệnh, không dám vượt qua nửa bước.

Mắt thấy bóng lưng Cố Thiên Mệnh dần đi xa, Từ Phong rốt cuộc cũng không nhịn được sự kích động trong nội tâm, mở miệng hỏi:“Dám hỏi tướng quân là ai? Vì sao lại nắm giữ Tướng lệnh Cố gia”.

Nghe thấy vậy, Cố Thiên Mệnh chậm rãi dừng bước, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Từ Phong:“Ta họ Cố, Cố trong Cố gia”.

Họ Cố, Cố gia?

Chẳng lẽ...

Từ Phong tựa như nghĩ tới cái gì đó, kinh hãi đến há hốc miệng, lẩm bẩm:“Cố gia, tam công tử Cố gia! Con nối dõi của tướng quân năm xưa! Khó trách... hộ vệ đi theo hắn đều là cao thủ nhất phẩm”.

Ninh Hải cũng bỗng nhiên rùng mình một cái, kết hợp với lời nói của Từ Phong và Cố Thiên Mệnh lúc trước, làm sao có thể không đoán ra thân phận của Cố Thiên Mệnh:“Hắn là công tử Cố gia của kinh thành, người như hắn, hoàng tử Vương tôn thật sự không dám đắc tội, thì ra... những gì hắn nói trước đây là thật”.

“Hắn ta chính là Cố công tử trong lời đồn...”, Ninh Hi nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh rời đi, lộ ra thần sắc tò mò cùng si mê, thật lâu sau cũng khó có thể bình tĩnh lại.
Chương 55 Nếu sống được như hắn ta, kiếp này cũng đáng rồi

Vốn dĩ đối mặt với đám người hung hãn nhà họ Tôn, Ninh gia đã chuẩn bị tinh thần cá chết lưới rách, ai ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy, không biết nên mừng hay lo.

“Nếu Ninh gia ta vừa rồi có thái độ không tốt. Có lẽ kết cục sẽ giống như Tôn gia!”, rất nhiều người thầm cảm thấy may mắn về sự quyết định của Ninh Hải, nhịn không được lau mồ hôi lạnh.

Lúc này, bên tai mọi người dường như vẫn còn vang lên những lời Cố Thiên Mệnh nói trước đó: cho dù là hoàng thân quốc thích cũng không dám nói cắt đứt tứ chi của bổn công tử...

Thì ra, tất cả những gì hắn vừa nói đều là sự thật. Bởi vì hắn họ Cố, là họ Cố của Cố gia.

Nghe đồn tiểu công tử Cố gia rất phách lối, mặc dù như vậy hắn vẫn sống sót đến ngày hôm nay, chính bởi vì hắn là công tử của Cố gia, cháu ruột của ông cụ Cố.

“Nếu sống được như hắn ta, kiếp này cũng đáng rồi”.

Trong đám người, không biết ai nói ra những lời này, phá vỡ bầu không khí vốn đang yên tĩnh.

Đáng tiếc, Thiên Phong quốc chỉ có một Cố gia, cũng chỉ có một Cố Thiên Mệnh.

...

Kinh thành, phồn hoa như mộng, là nơi vô số người khao khát.

Ở đây, có rượu ngon gái đẹp, mang theo vô vàn giấc mơ của đệ tử Hàn môn.

Thế nhưng, mộng vẫn chỉ là mộng, nước kinh thành như vực sâu không thấy đáy, một khi không để ý sẽ bị rơi xuống, vạn kiếp bất phúc.

Ở kinh thành lưu truyền một câu nói kinh điển, đó chính là: Nguyện đắc tội quyền quý, chớ chọc giận Cố thiếu gia.

Bởi vì nếu có lỡ đắc đội quý nhân quyền quý có lẽ còn có thể cứu vãn, nhưng nếu như không cẩn thận chọc phải Cố gia Cố công tử, đó chính là tai họa vô tận.

Kinh thành Thiên phong quốc, vẫn náo nhiệt như cũ, không ai chú ý đến công tử áo bào trắng và nam tử áo đen cưỡi ngựa đi cùng.

Công tử kia đương nhiên là Cố Thiên Mệnh, còn nam tử là Yến Hàn.

“Nhiều năm qua rồi... rất lâu... rất lâu rồi không nhìn thấy cảnh phố xá nhộn nhịp này”, Yến Hàn nhìn bốn phía, tựa như có chút hoài niệm thì thào nói nhỏ. Hắn bị giam trong Kiếm Khư trăm năm, mặc dù tu luyện thể oan hồn, nhưng không cách nào rời đi, ngày ngày cô tịch.

Bây giờ, Yến Hàn nhìn cảnh đường phố phồn hoa, phảng phất như nhìn thấy mình hồi còn trẻ của trăm năm trước. Chỉ đáng tiếc, thời gian như qua nhanh như bóng câu qua khe cửa, vụt qua hư không, khó tìm lại.

“Con đường của ngươi, chỉ vừa mới bắt đầu thôi”, Cố Thiên Mệnh cảm nhận được tâm tư của Yến Hàn có biến đổi, không khỏi quay đầu nhẹ nhàng nói với hắn.

“Vâng”, Yến Hàn nặng nề gật đầu.

Nếu là trước kia, Yến Hàn vẫn luôn sống không có mục đích, mà hiện tại không giống trước kia, hắn ta gặp được Cố Thiên Mệnh, có thể bước vào con đường tu đạo kỳ diệu.

Không bao lâu sau, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn đã đến Cố gia.

Cố gia, thế gia trấn quốc của Thiên Phong quốc, sừng sững ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, diện tích rộng lớn, uy nghiêm bễ nghễ.

“Xin dừng bước”, người gác cổng nhìn về phía Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn đang đi đến, trầm giọng nói.

Có điều, một giây sau, hộ về liền nhìn thấy rõ bộ mặt Cố Thiên Mệnh, sau đó kinh ngạc hét lớn:“Công tử, là công tử đã trở lại”.

“Được rồi, bổn công tử tự mình đi vào, các ngươi làm tốt việc của mình đi”, Cố Thiên Mệnh nhìn đám hộ vệ kích động ở cửa, đôi mắt lạnh nhạt trở nên ôn hòa hơn.

“Vâng, công tử”, đám hộ vệ đột nhiên chấn động, ưỡn ngực đồng thanh hô lên.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đưa hai con ngựa cho hộ vệ gác cửa xử lý, liền dẫn theo Yến Hàn bước vào cửa Cố gia.

Lúc này, ngay khi Cố Thiên Mệnh vừa bước vào cổng Cố gia, sâu trong đại viên, ông cụ Cố liền nhận được tin tức.

Ông cụ Cố nghe tin Cố Thiên Mệnh bình yên vô sự trở về, chòm râu không nhịn được khẽ rung động, sắc mặt lo lắng trong nháy mắt trở nên mừng rỡ, sau đó thấp giọng cười mắng:“Thằng nhóc này, cuối cùng cũng trở về rồi, còn không lăn về đây, lão phu còn ính cho đại quân đi bắt nó về”.

Trong lời nói của ông cụ Cố tuy rằng đều là ý trách cứ nhưng đôi mắt đục ngầu của ông lại không có nửa điểm giận dữ, chỉ có yêu chiều cùng vui mừng hết mực.

Theo như câu cửa miệng ông cụ Cố vẫn nói: Chúng ta đều là đại trượng phu, không có tình cảm.

Cùng lúc đó, trong một viện tử yên tĩnh, Cố Ưu Mặc ngồi trên xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lạnh lùng của ông ta cong lên, lẩm bẩm nói:“Thằng nhóc khốn này, thật sự làm lão phu nhọc lòng mà, về là tốt rồi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK