Hoàng đô Mạch Dương Quốc trên phố Bắc, người đến người đi tấp nập.
Yến Hàn theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh, cúi đầu không nói có vẻ cực kỳ ngưng trọng cùng trầm tư. Hắn ta vốn không muốn cùng Cố Thiên Mệnh trời khỏi Trấn Tây Vương Phủ, muốn đi đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa tìm những vị thuốc sinh tử mà Cố Thiên Mệnh đã nói.
Thế nhưng, một câu nói của Cố Thiên Mệnh đã khiến cho Yến Hàn trở nên cô đơn và ảm đạm hơn.
Dựa vào bộ dáng bây giờ của ngươi, dựa vào đâu để đi tìm linh dược đây? Từ xưa đến nay, thiên địa linh dược đều kèm theo nguy hiểm trùng trùng, muốn đạt được chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng.
Hiện tại Yến Hàn, bởi vì thi triển bí thuật quỷ đạo, dẫn đến việc tu vi của mình bị cản trở, khí huyết hỗn loạn không thôi. Hắn ta hiện giờ ngay cả năng lực vận dụng huyền khí cũng không có, kinh mạch rối loạn còn cần Cố Thiên Mệnh khơi thông cho hắn ta, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể khôi phục lại.
“Ừm? Thanh Phong đâu? Ông ta chạy đi đâu rồi?”
Đi tới đi lui, Cố Thiên Mệnh quay đầu lại nìn, phát hiện ra bóng dáng ông lão điên không còn ở bên cạnh, nghi ngờ lẩm bẩm.
Yến Hàn nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, dò xét xung quanh vài lần.
Yến Hàn cho đến bây giờ chỉ cho rằng ông lão điên chỉ là người đi theo Cố Thiên Mệnh, căn bản cũng không biết sự kinh khủng của ông ta. Bởi vậy, trong lòng hắn ta cũng không để ý lắm, vẫn luôn nghĩ đến giai nhân đang ngủ say trong quan tài băng kia.
“Chủ thượng, ở nơi đó”, Yến Hàn đảo mắt liền nhìn thấy ông lão điên đang lảo đảo chạy vào một lầu gác, vội vàng nói với Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh lập tức nhìn theo phương hướng Yến Hàn chỉ, nhìn thấy bóng dáng ông lão điên chợt lóe lên rồi biến mất, liền phát hiện ông ta bước vào trong một tòa gác xép cao lớn xa hoa.
Giương mắt nhìn lên, trên lầu gác khắc một tấm biển- Liễu Trần Các.
“Ông ta đến đó làm gì?”, Cố Thiên Mệnh chợt nghĩ đến Liễu Trần Các là nơi nào, cổ quái nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông lão điên nhíu mày lẩm bẩm nói.
“Chủ thượng”, Yến Hàn có chút khó hiểu khẽ gọi một tiếng.
“Đi, chúng ta qua đó xem một chút”, Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm vào Liễu Trần Các một chút, trầm ngâm nói.
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền xoay người bước đi, chậm rãi đi về phía Liễu Trần Các cách đó không xa.
Liễu Trần Các, chính là thanh lâu đứng đầu hoàng đô Mạch Dương Quốc, trong đó giai nhân khuynh thành, có tài nữ nhất đẳng, cũng có mỹ tửu thượng đẳng.
Ông lão điên vốn đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh. Thế nhưng, một luồng hơi rượu đột nhiên xông vào mũi, làm cho ông ta không nhịn được liếm liếm đôi môi khô nứt, sau đó ông ta vô thức đi theo hướng hơi rượu tỏa ra, vọt tới bên trong Liễu Trần Các.
Một ông lão điên ăn mặc luộm thuộm đột nhiên vọt vào, làm cho các hộ vệ ở Liễu Trần Các đều kinh ngạc giận giữ không thôi, muốn đem ông ta đánh đuổi ra ngoài.
Nhưng mà, ông lão điên chính là người ngay cả cường giả cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ cũng có thể dùng một cái tát tát chết, làm sao có thể bị đám hộ vệ tu vi thấp kia ngăn cản đây.
Bởi vậy, một đám hộ vệ trấn thủ ở cửa Liễu Trần Các còn chưa kịp chạm tới góc áo của ông lão điên, liền không hiểu sao lại bị một trận cuồng phong hất tung lên trên mặt đất.
Ông lão điên ngửi thấy mùi rượu càng ngày càng nồng đậm, cơn thèm rượu vọt lên trực tiếp xông vào chỗ sâu nhất của Liễu Trần Các.
Giờ phút này, bên trong Liễu Trần Các một cảnh náo nhiệt, hoàn toàn không phát hiện ra một ông lão điên điên khùng khùng xông vào.
“Chúc mừng An công tử, vò rượu trăm năm này xin tặng cho công tử. Giai nhân rượu ngon làm bạn, chúc An công tử có thể trải qua một đêm khó quên”.
Sâu trong đại sảnh Liễu Trần Các, phía trên ngân ngọc bình đài có một nữ tử chừng 30 tuổi uyển nhẹ nhàng, nàng ta xinh đẹp khẽ xoay eo, lớn tiếng nói.
Sau đó, một giai nhân tuổi khoảng 28 xuất hiện, tư thế khuynh thành của giai nhân khiến rất nhiều người phía dưới hô lên. Hơn nữa, một thị nữ cũng bưng 1 vò rượu ngon được đóng gói tỉ mỉ đi tới trên bục.
“Mỹ tửu giai nhân, An công tử quả nhiên có phúc phận, khiến chúng ta hâm mộ không thôi”, trong đám người, một vài tuấn kiệt tâng bốc nói, ánh mắt lộ ra chút hâm mộ.
“An công tử còn không mau lên, nếu không, mọi người chúng ta sẽ đấu giá một lần nữa đấy”, 1 số công tử tài khí sau khi nhìn thấy giai nhân khuynh thành kia thì có chút tự hỏi mình, vừa rồi tại sao không tiếp tục đấu giá, âm thầm hối hận.
Liễu Trần Các xưa nay có 1 quy định, đó chính là dùng 1 tầng lụa mỏng che đi dung nhan của giai nhân, sau đó để cho một đám công tử phú thương đến đấu giá.
“An công tử, mời”, một thị nữ dưới sự phân phó của quản sự Liễu Trần Các. Bưng rượu ngon đã chuẩn bị trước, đi về trước một công tử trẻ tuổi nói.
Công tử trẻ tuổi này chính là An công tử trong miệng mọi người, hắn ta là con nối dõi của một vị đại quan đương triều của Mạch Dương quốc, tên là An Hưng Bá.
"Ha ha ha, được”, An Hưng Bá vui sướng cười, hắn có chút nóng lòng muốn cùng giai nhân trên bục thưởng thức rượu ngon, trải qua một đêm đắm say.
Chương 310 Mất hứng
Đúng lúc này khi thị nữ đã sắp bưng rượu tới trước người An Hưng Bá thì một bóng đen dùng tốc độ sét đánh lướt qua đỉnh đầu mọi người, sau đó một giây tiếp theo đã cướp mất vò rượu ngon trong tay nàng ta.
"Rượu, ha ha…”, bóng đen này không ai khác chính là ông lão điên, ông ta sớm đã ngửi được hương rượu hảo hạng, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn liền lao thẳng vào. Bây giờ ông ta ôm vò rượu ngon, không màng xung quanh mà xé ra nắp vò, bắt đầu tận hưởng.
Ông lão điên dựa vào bục cao, chân trần giẫm lên thảm trải sàn đỏ như máu của Liễu Trần Các, dáng vẻ rách nát cực kỳ nổi bật giữa đại sảnh trang lệ này.
“Kẻ nào!”
Trong chớp mắt bầu không khí trong Liễu Trần Các liền trầm xuống, sắc mặt của rất nhiều người đều tái mét mắt như lưỡi câu nhìn phía ông lão điên.
“Hỗn xược! Ăn mày từ đâu tới dám gây sự ở Liễu Trần Các ta?”, người phụ nữ xinh đẹp trên đài cao siết chắt tay thon, gương mặt thoắt cái phủ một tầng sương lạnh, nhìn chằm chằm về phía kẻ đột nhập bất ngờ kia mà quát lớn.
Nàng ta chính là chủ quản của Liễu Trần Các, Tống Thi Vân. Ngoại hình tầm ba mươi tuổi, quyến rũ động lòng người, sở trường đàm phán, nếu không cũng không có cách nào kinh doanh Liễu Trần Các phát đạt như ngày hôm nay.
Thấy ông lão điên vậy mà xé mở uống xuống vò rượu mà Liễu Trần Các tỉ mỉ chuẩn bị, vẻ tươi cười thường ngày lập tức biến mất thay vào đó là giận dữ không thôi, nổi lên sát ý, đè giọng ra lệnh: “Người đâu! Kéo lão ăn mày này ra ngoài cho ta!”
“Xin lỗi các vị công tư đại nhân, chuyện này là sơ sót của Liễu Trần Các ta, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng”, ngay sau đó, Tống Thi Vân lại ngẩng đầu lộ ra ý cười, giải thích với đám đông bên dưới: “An công tử, Liễu Trần Các sẽ lập tức chuẩn bị một vò rượu loại tốt nhất cho ngài, mong ngài thứ lỗi cho”.
“Hừ!”, sự hào hứng tột độ vừa rồi của An Hưng Bá thoáng cái đã bị quét sạch, quắc mắt nhìn ông lão điên vẫn như chốn không người tu rượu ừng ực, khó chịu nói: “Một lão ăn mày chết tiệt cũng dám cướp rượu của bổn công tử, đúng là lật trời rồi”.
Không lâu sau liền có hơn mười người đàn ông vạm vỡ tiến về phía ông lão điên, muốn kéo ông ra ngoài xử lý.
“Thanh Phong, ông chạy tới nơi này làm gì?”
Đúng lúc này, Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn cũng tiến vào, chậm rãi đi về hướng đài cao trong đại sảnh của Liễu Trần Các.
Cùng với sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh, đám đông bất giác nhường ra một con đường, để hắn và Yến Hàn đi thẳng tới vị trí của ông lão điên.
Ông lão điên thấy hắn tới thì toét miệng cười, trong ngực vẫn ôm khư khư rượu ngon mà mình cướp được, điên khùng nói: "Rượu…"
Cố Thiên Mệnh thấy vậy thì nghĩ chắc là ông ta lại lên cơn thèm rượu nên liền xông thẳng vào.
Hắn cũng chỉ có thể cười khổ bất lực trong lòng.
“Ông ta là người của ngươi?”, An Hưng Bá đứng trong đám người lạnh lùng nhìn chăm chăm dáng bộ nho nhã nhẹ nhàng của Cố Thiên Mệnh, nghiêm giọng chất vấn.
"Đúng, ông ấy là bạn của ta”, Cố Thiên Mệnh thuận theo thanh âm nhìn sang, mắt đối mắt với An Hưng Bá mang dáng vẻ cô độc cao ngạo kia, gật đầu đáp.
"Hừ! Ngươi biết vừa rồi lão ăn mày này đã làm những gì không?”, An Hưng Bá có chút phẫn nộ chỉ vào ông lão điên, khí thế hùng hổ.
Cố Thiên Mệnh nhìn vò rượu tinh xảo ông lão điên đang ôm trong lòng thì như đoán được ra điều gì đó, cũng không tính toán nhiều với An Hưng Bá, thản nhiên đáp: “Vò rượu này bao nhiêu tiền, ta mua là được”.
Lời này của hắn vừa vang lên, toàn bộ những người đang có mặt đều sững sờ, sau đó liền phá lên cười đầy châm biếm.
“Ha ha ha……”
Yến Hàn thấy một màn này liền muốn ra tay giải quyết những kẻ bất kính với Cố Thiên Mệnh nhưng lại bị hắn lặng lẽ ngăn cản.
Thứ nhất, hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với họ, lười phải ra tay, thứ hai, vết thương của Yến Hàn còn chưa hồi phục, nếu hoạt động quá mạnh sẽ thực sự làm tổn thương tới gốc rễ linh hồn, vậy rắc rối to rồi.
“Vị công tử này, rượu mà bạn ngươi đang uống là Bách Hoa Túy trăm năm tuổi mà Liễu Trần Các ta hao tâm tổn sức mới giành được, giá trị không đong đếm được đâu”.
Chủ quản của Liễu Trần Các Tống Thi Vân nghiêm giọng lên tiếng, gương mặt kiều diễm lúc này như phủ một lớp băng sương, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc: “Thấy ngươi ăn mặc giản dị, xác định muốn mua sao?”
“Tống tỷ tỷ đừng nói giỡn nữa, loại dân thường hèn mọn như chúng lấy cái gì để trả cho Bách Hoa Túy trăm năm tuổi? Theo ta thấy, còn không bằng đêm chúng roi gậy đánh loạn một trận, tống vào sảnh sau của Liễu Trần Các nô dịch cả đời”.
“Còn không mau ném bọn chúng ra ngoài! Nhìn thấy lão ăn mày ghê tởm này ta ngay cả rượu cũng uống không trôi, đúng là quá mất hứng!”
Chương 311 Ta muốn uống nữa
Nhất thời toàn bộ đại sảnh của Liễu Trần Các sôi trào từng trận tạp âm, không gì khác ngoài chế nhạo xem thường Cố Thiên Mệnh và ông lão điên.
Cố Thiên Mệnh hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời châm chọc thậm chí còn pha lẫn chút cay độc ác ý này, ánh mắt hắn quét qua đám đông một lượt, sau đó dừng lại trên người An Hưng Bá cùng Tống Thi Vân, hờ hừng hỏi: “Bao nhiêu tiền?"
Khi Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa hỏi giá của vò rượu, nụ cười mỉa mai trên mặt mọi người đều không kìm được khựng lại.
Không lẽ người này còn thực sự muốn mua Bách Hoa Túy ủ trăm năm sao? Nhìn dáng vẻ áo trắng đơn sơ của hắn xem, không giống như công tử có tiền có quyền lắm, hắn lấy đâu ra tự tin đó?
“Lô Bách Hoa Túy này là rượu ngon quý hiếm, An công tử vừa rồi mới ra giá ba ngàn lượng bạc”, trong đôi mắt mê hồn của Tống Thi Vân lóe lên một tia sáng, sau khi trầm tư một hồi liền trịnh trọng đáp.
Ba ngàn lạng bạc chỉ để mua một vò rượu mà thôi, những công tử thế gia này thực sự là quá xa hoa lãng phí, không phải là thứ người bình thường có thể chạm tay tới được.
“Hừ!”, An Hưng Bá có chút khó chịu khi vò rượu ngon của mình cứ như vậy bị ông lão điên chà đạp, nhưng hắn ta chỉ có thể mắt lạnh nhìn Cố Thiên Mệnh, khẽ hừ một tiếng biểu thị bất mãn.
Lông mày Cố Thiên Mệnh không chút rung động, chẳng chần chừ lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong ngực, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn gỗ đàn hương tinh xảo ở bên cạnh: “Chỗ này là ngân phiếu năm ngàn lượng, coi như ta mua vò rượu này!”
Đống ngân phiếu này là khi hắn rời khỏi Thiên Phong quốc, đặc biệt tới một nơi mà Bách Quốc Chi Địa đều gọi là tiền trang đổi được, có thể sử dụng tại bất kỳ hoàng triều nào.
Ồ--
Trong chớp mắt, bất luận là công tử phú thương của Liễu Trần Các, hay là giai nhân xinh đẹp lẳng lặng chờ đợi ở một bên đều dồn dập lộ ra biểu cảm kinh ngạc cùng chấn động mà trợn to hai mắt.
Cứ thong dong rút ra ngân phiếu năm ngàn lượng bạc như vậy, cái này….
Tống Thi Vân chỉ thoáng ngẩn người, sau đó lập tức ra hiệu cho kẻ hầu kiểm tra tờ ngân phiếu mà Cố Thiên Mệnh vừa lấy ra, nơi sâu đáy mắt xẹt qua những gợn sóng tò mò.
“Tống tỷ, ngân phiếu này là thật, có thể sử dụng”.
Người của Liễu Trần Các cẩn thận lật xem tờ ngân phiếu vài lần, vô cùng nghiêm túc báo cáo lại.
Lời này vừa vang lên liền khiến toàn bộ những người có mặt phải giật mình choáng váng, sự trào phúng trong mắt họ thoắt cái như không tồn tại, chỉ còn sót lại sự hiếu kỳ cùng bất ngờ.
Khóe miệng vài người không khỏi co giật vài cái, cảm thấy ngân phiếu năm ngàn lượng trên bàn kia thực sự có chút khiến họ khó lòng tin tưởng. Hào phòng như vậy tại sao lại ăn mặc mộc mạc đến thế?
“Theo lý mà nói người thanh niên có thể thuận tay lấy ra ngân phiếu năm ngàn lượng cũng phải là nhân vật có tiếng tăm tại Mạch Dương quốc, sao ta lại chưa từng gặp qua người này vậy?”
Tống Thi Vân vẫn điềm nhiên như không nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chằm, thầm nhủ trong lòng.
An Hưng Bá thì ngơ ngác nhìn năm ngàn lượng trên bàn, cảm thấy gương mặt mình nóng bừng vì xấu hổ vô cùng.
Tự mình bỏ ra ba ngàn lượng bạc mua rượu đã là cực hạn của hắn ta, không biết chừng khi trở về còn bị trưởng bối trong nhà trách mắng một trận, nhưng người thanh niên ăn mặc giản dị trước mắt này lại ung dung rút ra ngân phiếu năm ngàn lượng với dáng vẻ không chút để tâm thực sự khiến hắn khó lòng tiếp nhận nổi.
"Thanh Phong, đi thôi!", Cố Thiên Mệnh không để ý đến đám đông, trực tiếp gọi ông lão điên.
Ông lão điên chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên, rượu ngon thơm ngát trong vò hiển nhiên đã rót hết vào trong bụng ông ta rồi, đôi mắt đục ngục từ từ hiện lên một tia nghi hoặc cùng chờ mong, khàn giọng nói: “Ta… dường như rất lâu trước đây, đã uống qua loại rượu này, cảm thấy có chút quen thuộc”.
“Ông từng uống qua?”, Cố Thiên Mệnh có chút kinh ngạc.
“Hì hì… ta quên rồi”, khi Cố Thiên Mệnh do dự hỏi, ông lão điên lại bỗng nhiên cười xòa, vò đầu có chút chất phác.
"...", Cố Thiên Mệnh thầm che trán có chút không nói nên lời.
Trong đại sảnh của Liễu Trần Các, đám đông im lặng nhìn Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên, dường như đang phán đoán xem thân phận lai lịch của hai người họ. Rốt cuộc thì một công tử trẻ tuổi có thể tùy tiện ném ra hàng ngàn lượng bạc tuyệt đối không phải người thường.
“Rượu cũng đã uống rồi, chúng ta nên đi thôi”, Cố Thiên Mệnh không nghĩ nhiều, định sải chân đi về phía cổng lớn của Liễu Trần Các.
Nhưng ông lão điên lại nhìn xuống vò rượu trống rỗng trong tay, có chút không vui lầu bầu với Cố Thiên Mệnh: “Hết rồi, ta muốn uống nữa”.
Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh cũng không tiện từ chối chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn sang Tống Thi Vân đang đứng trên khán đài, bình đạm như nước nói: “Còn loại rượu này không, ta mua hết”.
Một câu nói khiến toàn trường lặng ngắt.
Chương 312 Ngươi muốn thăm dò ta?
Chỉ vừa mới đây hắn không chùn tay rút ra ngân phiếu năm ngàn lượng mua một vò Bách Hoa Túy, bây giờ vậy mà còn định mua thêm một ít. Thậm chí còn nói khoác mà không biết ngượng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, bốn từ ‘giàu có hào sảng’ đã không đủ để hình dung được sự cuồng vọng này nữa, có vài người còn khó giữ được bình tĩnh.
An Hưng Bá lúc này như chết trân, dường như quên mất ý nghĩ bản thân vừa rồi còn muốn dạy dỗ Cố Thiên Mệnh một trận ra trò, có thể tùy ý vứt ra nhiều tiền như vậy nhất định không phải là một nhân vật vô danh, cho dù hắn ta phung phí tới đâu cũng không hiểu nổi điểm này.
“Nực cười! Đây thế nhưng là Bách Hoa Túy đó, hơn nữa còn là rượu hảo hạng ủ hàng trăm năm. Khắp thiên hạ cũng chỉ sót lại vài vò, cũng không còn ai có thể nấu ra được, ngươi vậy mà muốn toàn bộ, vị công tử này, sự ham muốn của ngươi không khỏi quá lớn rồi đó!”
Trong đám đông có người bực dọc mỉa mai.
“Nếu không phải là Bách Hoa Túy, rượu trăm năm bình thường cũng không đáng giá mấy ngàn lượng bạc này”, tiếp đó lại có vị công tử phụ họa theo.
Cố Thiên Mệnh không biết nguồn gốc của Bách Hoa Túy trong miệng họ, chỉ biết nếu ông lão điên đã mở lời, hắn chỉ còn cách mua nó. Nếu không lỡ để ông ta phát khùng thì hậu quả đúng là khó lường.
“Liễu Trần Các, còn không?”, Cố Thiên Mệnh lười phải để ý tới lời bàn luận của họ, vẫn thản nhiên nhìn Tống Thi Vân hỏi.
Tống Thi Vân nhìn thẳng vào con ngươi hắn, trái tim không chịu kiểm soát mà run rẩy, nàng ta chưa từng thấy ánh mắt lãnh đạm và ngạo nghễ như vậy, giống như ánh mắt của một vị hoàng đế thống trị thiên hạ nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé tầm thường.
“Công tử, Liễu Trần Các ta chỉ còn lại ba vò Bách Hoa Túy thôi”, Tống Thi Vân không biết tại sao lại đáp lại, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi.
Có lẽ là hoảng sợ, cũng có thể xuất phát từ bản năng, tóm lại nàng ta không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh nữa, sợ hãi chính mình sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
"Ta muốn hết”, dứt lời Cố Thiên Mệnh liền lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày từ trong túi quần áo, sau đó tùy ý cụp mi nhìn cuộn ngân phiếu trong tay, từ tốn nói: “Trong này đại khái có một vạn ba ngàn lượng, coi như tiền rượu!”
Hắn ngay lâp tức đặt ngân phiếu lên bàn, không chút lưu luyến.
Ầm!
Lúc này, tất cả mọi người kể cả Tống Thi Vân đều giương mắt đờ đẫn.
Hắn… trực tiếp lấy ra ngân phiếu hơn một vạn lượng chỉ để mua vài vò Bách Hoa Túy.
Tuy rằng Bách Hoa Túy hiếm có cũng không còn ai có thể luyện chế ra được nữa, nhưng cũng không thể mua bán như vậy?
Người này là công tử phú quý của nhà nào? Vậy mà có thể không chớp mắt ném ra hơn vạn lượng như vậy, chẳng lẽ là con hoang của một vị phú thương nào đó?
Trong nháy mắt, trong lòng rất nhiều người đều loạn như tơ vò, hoàn toàn quên lãng sự châm chọc cùng chế giễu vừa rồi, sôi nổi muốn biết bối cảnh sau lưng Cố Thiên Mệnh.
"Cái này...", Tống Thi Vân có chút khó xử, nếu đem bán hết mấy vò Bách Hoa Túy không dễ dàng gì mới có được này cho một người, có thể sẽ dấy lên sự bất mãn của các phú thương công tử khác, tạo ra ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của Liễu Trần Các họ.
“Chê ít sao?”, Cố Thiên Mệnh nhìn ra được Tống Thi Vân đang lưỡng lự, ánh mắt thoáng cái trùng xuống.
“Công tử nói đùa rồi, không phải là chuyện tiền bạc, mà là Liễu Trần Các ta theo lý nên chiếu cố tới tất cả các vị công tử đại nhân, không có cách nào làm chủ bán số Bách Hoa Túy còn lại cho công tử được”, Tống Thi Vân không dám khinh thường Cố Thiên Mệnh, thái độ cũng cực kỳ khách khí.
Trước mắt xem ra hắn rất có khả năng là công tử của một thế lực lớn nào đó, nếu không sao có thể hào sảng đập tiền mua rượu đến vậy, rõ ràng là xem tiền bạc như cỏ rác mà.
“Liễu Trần Các mở cửa buôn bán đương nhiên sẽ có người ra giá mua được, nên dựa theo quy tắc. Trừ khi Liễu Trần Các không coi ta là khách hàng? Hay là nói ngươi không hề có ý định bán cho ta?”
Cố Thiên Mệnh không cho là đúng mà mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng.
Tống Thi Vân hít sâu một hơi, ổn định lại trạng thái, sau đó nở nụ cười mê người, vuốt nhẹ lọn lọn tóc mượt mà, dứt khoát đáp: “Xin hỏi quý danh của công tử?”
“Ngươi, muốn thăm dò ta?”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp vạch trần suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người, khiến không ít người xấu hổ giật giật khóe miệng.
Đôi môi đỏ của Tống Thi Vân hơi mím, vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào. Một chiêu chuyển mũi giáo lên trên người Cố Thiên Mệnh này thật không thể không khen ngợi nàng ta hai tiếng thông minh.