Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, bọn họ đều cảm thán trong lòng nói.
Kỳ Song tướng quân, Thiên Vũ Hầu, Cố Thiên Mệnh song quan đăng quang.
Đến lúc này, cái tên Cố Thiên Mệnh một lần nữa chấn động Thiên Phong quốc, hàng tỷ sinh linh đều vì thế mà kinh hãi nghị luận.
“Khi chúng ta còn đang bàn tán về hư danh thiên kiêu, hắn đã phong hầu bái tướng, đứng vững trên chín tầng bầu trời”, trong Thiên Phong quốc, một thiên tài trẻ tuổi thần sắc ảm đạm tự giễu.
“Từ hôm nay trở đi, không vào cảnh giới Linh Huyền đỉnh phong, quyết không xuất quan”. Một vị thiên kiêu nghe được tin của Cố Thiên Mệnh, ngây ngốc hồi lâu, sau đó trực tiếp phong bế trong phòng, âm thầm hạ quyết tâm
“Thế nhân còn dám nói tiểu công tử Cố gia là phế vật? Không cách nào tu hành?”
“Ha ha ha, ta nên sớm nghĩ đến, nhà họ Cố sao có thể xuất hiện phế vật không thể tu hành chứ? Hắn ẩn mình nhiều năm như vậy. Chính là vì hôm nay đi! Danh hào Thiên Vũ Hầu sẽ bay lên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa!”
Sau khi tan triều, Cố Ưu Mặc cùng Cố Thiên Mệnh bước ra khỏi cung điện trước mặt bách quan.
Uy phong lẫm liệt, người nào dám bất kính.
Trong đình viện Cố gia đã đặt hai mươi vò rượu trăm tuổi, toàn bộ đều là Mạc Tu Ương phái người mang tới để khen thưởng.
Cố Thiên Mệnh ngồi bên chiếc bàn đá trong sân, nhìn ông lão điên nhếch nhác ngồi bệt dưới đất đang không chút e dè mà uống rượu có chút trầm tư.
“Hì hì… rượu ngon, rượu ngon”.
Ông lão điên cầm lên một vò rượu liền rót vào miệng mình, không hề để ý tới hình tượng, tuy rằng ông ta vốn dĩ đã không có hai chữ hình tượng ấy.
“Một, hai, ba, bốn…”, ông lão điên vừa tu rượu vừa đếm những vò rượu bày xung quanh, vui vẻ đến mức khóe miệng sắp kéo tới mang tai rồi: “Hì hì, đều là của ta”.
Cố Thiên Mệnh nhìn ông ta, thực sự nghĩ không ra làm thế nào một cao thủ dũng mãnh như vậy lại suy bại tới bước đường như ngày hôm nay. Không lẽ tại Bách Quốc Chi Địa còn có chỗ nào mà hắn nhìn không thấy sao? Khiến một cường giả như ông ta cũng ngăn cản không nổi?
“Ngươi có muốn một vò không?”, ông lão điên đếm xong, liếc mắt thấy Cố Thiên Mệnh bên kia ngay cả một chén rượu cũng không có thì tựa hồ có chút ngượng ngùng mà khàn giọng hỏi.
“Không cần, ông từ từ uống đi!”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười lắc đầu.
“Hì hì, vậy thì tốt”, ông lão điên còn ước gì Cố Thiên Mệnh từ chối, nghe được câu trả lời của hắn xong lại tiếp tục thưởng thức rượu của mình.
Từng vò rượu được rót xuống bụng ông lão điên, nhưng ngoài nét mơ màng trên mặt, bụng ông ta lại chẳng có chút biến hóa nào.
Lúc này, khi Cố Thiên Mệnh đang cụp mi suy tư thì trong sân truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã.
Hắn lập tức đảo mắt nhìn qua liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Chủ thượng, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo”, người tới là một người đàn ông trung niên, ông ta chính là một trong số những người được Yến Hàn kêu gọi vào Kiếm Vũ các.
“Chuyện gì?”, tay trái Cố Thiên Mệnh nhẹ đặt trên bàn đá, tay phải thì phủ trên đầu gối, trầm giọng hỏi.
“Thế tử Hàn gia hôm nay đã vào thành, dưới sự bảo vệ của Cát Hưng Bình”.
Người đàn ông trung niên lập tức cúi thấp đầu, ôm quyền thưa.
“Ồ? Tiểu Ngụy trở lại rồi?”, Cố Thiên Mệnh hơi nhướng mày, có chút bất ngờ.
“Vâng, phỏng chừng hiện tại đã sắp đến phủ đệ của chủ thượng rồi ạ”.
“Ừm, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, phất tay nói.
Sau đó, người đàn ông trung niên liền rời khỏi Cố phủ, lặng lẽ hòa vào đám đông, như chưa từng xuất hiện vậy.
Thế tử Hàn gia chính là Hàn Ngụy, huynh đệ nối khố của Cố Thiên Mệnh.
Hơn bốn tháng trước, vì suy nghĩ cho Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cử người đưa hắn tới một nơi tối tăm, hơn nữa, để bảo vệ cho sự an toàn của hắn, Cố Thiên Mệnh còn phái một võ giả Linh Huyền hậu kỳ của Kiếm Vũ các đồng hành cùng.
Đến nay Cố Thiên Mệnh bắc phạt hồi kinh đã là hơn bốn tháng sau.
Sau hơn bốn tháng tôi luyện, Hàn Ngụy cuối cùng cũng đã trở lại, không biết hắn của hiện tại trông như thế nào, ngược lại khiến Cố Thiên Mệnh có chút lo lắng.
Không lâu sau, trong đình viện của Cố Thiên Mệnh lại vang lên một trận tiếng bước chân nặng nề.
Hắn phóng mắt nhìn tới liền thấy hai bóng người đen kịt, một người là Cát Hưng Bình của Kiếm Vũ các, người còn lại chính là thế tử Hàn gia Hàn Ngụy.
Ánh mắt Cố Thiên Mệnh vẫn ghim chặt trên người Hàn Ngụy, hắn chậm rãi đứng dậy từ trên ghế đá, nơi đáy mắt hiện lên những gợn sóng của sự giận dữ cùng kinh ngạc, trào dâng khắp người hắn.
“Cát Hưng Bình! Lúc dầu ta căn dặn ngươi thế nào, ngươi biết tội chưa!”
Chương 280 Ngươi, hận ta không?
Khí thế của Cố Thiên Mệnh vừa bùng nổ, liền quát thẳng vào Cát Hưng Bình đang chậm rãi đi bên cạnh Hàn Ngụy kia.
Cát Hưng Bình khiếp đảm cúi gằm đầu mà siết chặt nắm đấm, không dám có bất kỳ phản bác nào, chỉ là toàn thân không kìm được run rẩy.
"Không liên quan tới hắn, không cần trách hắn", trong chớp mắt Hàn Ngụy đã đi tới cách chỗ Cố Thiên Mệnh không xa, trong lời nói không có nửa tia cảm xúc dao động.
Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ này của Hàn Ngụy, cho dù với tâm tính như hắn cũng không khỏi thương cảm mà mím chặt môi, đáy mắt tràn ngập nét phức tạp.
Hàn Ngụy mặc một bộ quần áo vải thô rách tươm, gương mặt thì đen thui, dáng người mập mạp trước kia nay cao gầy hơn không ít, mái tóc xanh đen lúc đầu của hắn lúc này rối tung bết dính dầu, trông không khác gì ông lão điên đang uống rượu kia.
Điều quan trọng nhất là, nơi tay áo trái của hắn ta trống rỗng.
Cánh tay trái của hắn ta mất rồi.
Đúng, Hàn Ngụy đã mất một cánh tay, chỉ còn lại ống tay áo trống trải phất phơ trong gió nhẹ.
"Tiểu Ngụy", Cố Thiên Mệnh nhìn gương mặt không cảm xúc giờ phút này của Hàn Ngụy, đáy lòng đau nhói không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bao hàm vô tận cảm xúc kêu một tiếng.
"Là ta tự mình chặt, không trách hắn", Hàn Ngụy liếc Cát Hưng Bình sợ hãi bị trách phạt, lạnh giọng nói với Cố Thiên Mệnh.
Hàn Ngụy của hiện tại giống như biến thành một con người khác, đã chẳng còn tính cách hoạt bát vài phần lông bông của công tử bột nữa, chỉ còn lại sự lạnh nhạt cùng sắc bén.
Tự mình chặt? Chặt mất cánh tay trái của mình?
"Ngươi…", Cố Thiên Mệnh mấp máy môi nhưng chẳng thốt thành câu, nhìn ống tay trái của Hàn Ngụy mà do dự.
"Nó ảnh hưởng tới tốc độ và chuyển động rút kiếm của ta", một câu nói này của Hàn Ngụy khiến cả khoảng sân ngột ngạt và im lìm tới cực điểm, như có hàng triệu ngọn núi đè ép xuống vậy.
Cát Hưng Bình nghe xong đầu càng cúi sâu hơn, trong đầu không kìm được hồi tưởng lại những trải nghiệm trong bốn tháng qua.
Lúc đầu khi Hàn Ngụy biết được bản thân đã đặt chân vào vùng nô dịch thì không ngừng giãy dụa và kêu gào, hy vọng có người có thể tới giải cứu mình, hắn ta gọi cha và ông nội mình, có cả Cố ca nữa.
Nhưng phản hồi lại Hàn Ngụy không phải là sự cứu viện mà là những trận đòn roi cùng sỉ nhục vô tận.
Ở những vùng núi xa xôi, Hàn Ngụy bị coi như nô lệ khuân vác những tảng đá khổng lồ, xây dựng phòng ốc và sơn trại, nếu không tuân theo và lười nhác, trên người chắc chắn sẽ có thêm một vài vết roi đẫm máu.
Cát Hưng Bình chỉ có thể giương mắt nhìn một màn này, bởi Cố Thiên Mệnh từng hạ lệnh, đây là thời điểm tốt nhất để rèn giũa Hàn Ngụy, trừ khi hắn gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, nếu không tuyệt đối không được phép ra tay.
Vì vậy, trong hơn bốn tháng này, Hàn Ngụy bị mắng nhiếc và quất roi giống như một con chó, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Bởi nếu như bị những tên cai lệ kia có nửa tia bất mãn, không những không thoát được một trận đánh tàn nhẫn mà còn bị bỏ đói mấy ngày.
Những ngày này Hàn Ngụy đã nếm trải tất cả những khổ cực mà hắn chưa từng gặp qua. Hắn ăn vỏ cây khô quắt chỉ để lấp đầy bụng và lấy hơi sức làm việc, bởi những người không lao động về cơ bản đều bị giết chết.
Có một lần có người đã bỏ mạng vì kiệt sức, trước mặt đám người Hàn Ngụy, cai lệ đã lột da rút gân thi thể hắn ta, sau đó ninh xương thành canh cho mọi người uống, coi như cơm nước trong một ngày.
Không còn từ nào có thể hình dung độ tàn nhẫn của đám ác ôn này.
Lần đó Hàn Ngụy không uống, nỗi khủng hoảng cùng sợ hãi tràn ngập mọi tế bào trên người hắn ta, hắn muốn trốn chạy, tha thiết muốn trở lại Hàn gia của mình, giường cao gối êm, cơm ngon canh ngọt.
Nhưng Hàn Ngụy chạy không nổi, chỉ có thể làm việc cả ngày lẫn đêm, nơi giống như địa ngục đó đã in sâu vào trái tim hắn.
Cuối cùng, vào vài ngày trước khi hắn đang đào núi khai thác, thì một tảng đá lớn rơi xuống, vừa vặn đập trúng lên cánh tay trái hắn.
“A…”, Hàn Ngụy không nhịn thét lên một tiếng đầy đau đớn, chiếc xẻng trong tay cũng theo đó rơi xuống đất, tiếng hét xé ruột xé gan đó của hắn tự nhiên thu hút sự chú ý của đám cai lệ.
Một tên đàn ông mặt mày dữ tợn nắm một thanh kiếm sắt nhanh chóng đi đến trước mặt Hàn Ngụy, muốn thẳng tay chém chết hắn ta để tránh việc la hét ồn ào.
Hàn Ngụy nhìn tên cai lệ sải từng bước tới gần, nỗi hoảng sợ vô tận bị đè nén trong lòng cuối cùng cũng bùng phát. Cho dù hắn ham chơi tới đâu cũng là người của Hàn gia, tu vi đã đạt tới NHân Huyền hậu kỳ.
Chương 281 Tiểu ăn mày, ngươi là ai?
Nhìn tên cai lệ cầm kiếm sắt bước tới, sự khiếp sợ trong mắt Hàn Ngụy dần biến thành cay độc, những cảm xúc hắn dồn nét suốt bốn tháng qua triệt để bộc phát.
Sau đó Hàn Ngụy cướp lấy thanh kiếm từ tay tên cai lệ kia, hung tợn chặt xuống một kiếm chém tên đàn ông hung ác thành hai mảnh, máu bắn tung tóe nhuộm đỏ cả nền đất.
Cát Hưng Bình vẫn luôn chú ý đến bên này, hắn ta biết bản thân đã không thể ẩn nấp nữa rồi, lập tức lao đến bên cạnh Hàn Ngụy, muốn bảo vệ hắn ta.
Tại khoảnh khắc Cát Hưng Bình sử dụng tu vi thì khí thế thuộc về Linh Huyền hậu kỳ của hắn ta cũng bùng phát, Hàn Ngụy trong chớp mắt hiểu ra, tại sao không ai đến cứu hắn? Hóa ra mọi chuyện đều đã được sắp đặt sẵn, đều là kế hoạch của Cố ca.
“Đừng tới đây, cút đi!”, đối với Cát Hưng Bình muốn ra tay bảo vệ mình, Hàn Ngụy lạnh lẽo tới cực điểm quát tháo.
Sau đó, Hàn Ngụy nhìn một nhóm cai lệ đang đuổi giết về phía mình, lại nhìn xuống tay trái đang bị đá đè kia, hắn phá lên cười điên loạn, dứt khoát hạ xuống một đường kiếm liền chặt đứt cánh tay của mình.
Nỗi đau vô tận dường như biến mất, hoàn toàn đã bị sự phẫn nộ cùng cay độc dưới đáy lòng đè lấp.
Ngày đó Hàn Ngụy đã giết rất nhiều người, gần một nửa số cai lệ đều bị hắn ta tàn sát, máu nhuộm đỏ cả ngọn núi hoang vu. Sau đó thấy Hàn Ngụy vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, Cát Hưng Bình mới hành động, chấm dứt mọi chuyện.
Những trải nghiệm này đã định sẵn sẽ in hằn trong sâu thẳm trái tim Hàn Ngụy, mãi mãi chẳng thể xóa nhòa. Hắn ta cuối cùng cũng hiểu được thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cũng biết được cha già và ông nội sẽ không thể che chở cho mình cả đời.
“Ngươi, hận ta không?”
Nhìn gương mặt tuấn tú lạnh băng của Hàn Ngụy, cảm nhận được một tia tàn nhẫn trong hơi thở của hắn ta, Cố Thiên Mệnh cân nhắc hồi lâu mới hỏi ra miệng.
Câu này của Cố Thiên Mệnh dịu nhẹ như vậy nhưng lại giống như trời đổ đất sụp, khiến toàn bộ đình viện Cố phủ đều chìm đắm trong bi thương.
Hàn Ngụy giữ nguyên nét mặt ác nghiệt nghiêm nghị đó nhìn Cố Thiên Mệnh chằm chằm một lúc lâu mới trả lời: “Trên thế gian này, người ta tin tưởng nhất chính là huynh”.
"Ta biết”, nhịp tim Cố Thiên Mệnh như hẫng mất một nhịp, trịnh trọng gật đầu.
"Ta hận huynh, bởi huynh vĩnh viễn không biết mấy tháng qua ta đã phải chịu đựng những gì”, tay phải Hàn Ngụy chậm chạp nắm chặt, trước mắt dường như lại xuất hiện từng cảnh tượng như địa ngục đó, trầm giọng nói: “Nhưng, ta lại không có tư cách hận huynh”.
“Xin lỗi, Tiểu Ngụy”, Cố Thiên Mệnh nhắm lại hai mắt, lần đầu tiên có cảm giác cổ họng như mắc nghẹn, không nói được thành câu.
Hàn Ngụy tự giễu lắc đầu, không cho là đúng đáp: “Huynh khiến ta chân chính nhận thức được sự tàn khốc của thế gian này, ta nên cảm ơn huynh mới phải”.
Cố Thiên Mệnh nghe vậy thì rơi vào trầm mặc.
Toàn bộ đình viện chỉ còn lại tiếng sì sụp uống rượu của ông lão điên như thể chốn không người, tựa hồ đang rất vui vẻ.
Một lúc sau, Hàn Ngụy nhìn xuống vai trái trống rỗng của mình, lại một lần nữa nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, nói: “Ta, còn có thể tin tưởng huynh không?”
Lời này giống như tên nhọn đâm thẳng vào nơi sâu trong trái tim Cố Thiên Mệnh, câu chữ tuy mộc mạc nhưng lại pha trộn sắc bén vô tận, khiến người ta ngột ngạt đến vậy.
“Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh trịnh trọng gật đầu.
Hàn Ngụy nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Cố Thiên Mệnh, hơi thở ác liệt thù địch trên người mới dần dần lắng xuống, sau đó hắn khẽ cười nhạt: “Vậy thì tốt, ta sẽ ghi nhớ bài học huynh dạy cho ta lần này, trong thế giới kẻ mạnh làm vua này, cuối cũng vẫn phải dựa vào chính mình”.
Nghe được cảm xúc lĩnh ngộ này của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh lại không biết vì sao không dậy lên nổi nửa điểm mừng vui, giữa hai người chỉ có một loại cảm giác xa cách vô hình.
Hắn chậm chạp nhắm mắt lại, chỉ có thể tiếp nhận sự thật này. Nếu có thể làm lại từ đầu, hắn vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình, bởi thế giới này quá khắc nghiệt, hắn không muốn Hàn Ngụy ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.
“Hì hì…. này! Tiểu ăn mày, ngươi là ai?"
Lúc này, ông lão điên dường như mới phát hiện ra Hàn Ngụy đứng cạnh, ợ một tiếng hỏi.
Hàn Ngụy chậm rãi thuận theo tiếng nói cúi đầu nhìn sang liền thấy ông lão điên đang lếch thếch ngồi dưới đất, cũng nhìn thấy bên cạnh nằm ngổn ngang rất nhiều vò rượu.
“Thế tử Hàn gia, Hàn Ngụy”, Hàn Ngụy suy nghĩ một chút rồi thản nhiên đáp.
“Chưa từng nghe qua”, ông lão điên bĩu môi, sau đó nhìn xung quanh mấy chục vò rượu rỗng không, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Ngụy, nhếch miệng cười hỏi: "Ngươi uống rượu không?”
"Không uống”, Hàn Ngụy không biết vì sao híp mắt lại, hơi nhíu mày lạnh lùng nói.
“Hì hì… ta uống”, ông lão điên cười tít mắt, nhìn ý tứ trong đó đã quá rõ ràng.
Chương 282 Cơ duyên, bái sư
Hàn Ngụy ngoảnh đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, ý trong mắt có lẽ đang hỏi ông già điên khùng này là ai vậy.
“Theo ông ấy”, Cố Thiên Mệnh liếc ông lão điên một cái, nhắc nhở Hàn Ngụy, cũng không nói thêm gì nhiều.
Hàn Ngụy nhìn Cố Thiên Mệnh thật sâu, hít một hơi như muốn lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với ông lão điên bên cạnh: “Vài ngày nữa, ta sẽ mang cho ông tất cả rượu ngon trong nhà”.
"Thật sao?", đôi mắt đục ngầu của ông lão điên lóe lên một tia sáng rỡ, dường như có chút mong chờ mà liếm môi.
“Ừm”, Hàn Ngụy khẽ gật đầu.
“Ơ, sao ngươi chỉ có một tay?”, nghe Hàn Ngụy nói mấy ngày nữa sẽ mang rượu đến cho mình, ông lão điên có chút nhiệt tình đi tới vài bước, nhìn chòng chọc tay áo bên trái trống không của hắn ta, gãi đầu hỏi nghi ngờ.
“Chặt rồi”, trải qua một tràng ác mộng, Hàn Ngụy hiện tại tiếc chữ như vàng, nếu như muốn hắn ta trở về lúc đó, e rằng còn khó hơn lên trời.
Không còn cách nào khác, con người luôn cần trưởng thành. Chỉ là cái giá mà Hàn Ngụy đánh đổi hơi lớn mà thôi. Nhưng đây cũng có thể là cơ hội quý giá nhất của Hàn Ngụy giúp hắn sẽ không trải qua những tháng ngày ngây ngô dại dột nữa.
“Chặt rồi? Tại sao?", ông lão điên nghiêng đầu, đôi môi nứt nẻ lầu bầu, tò mò hỏi.
Vì Hàn Ngụy đã hứa cho rất nhiều rượu nên nên khiến ông ta khá hứng thú.
“Rút kiếm giết người”, Hàn Ngụy bình thản đáp.
"Kiếm?", ông lão điên nghe xong trong lòng liền dâng lên một trận kích động, buột miệng hỏi: "Chỉ vì rút kiếm mà chặt đứt tay mình? Ngươi yếu như vậy, có muốn ta dạy ngươi không?”
Nghe được lời này, Cố Thiên Mệnh người nãy giờ vẫn trầm mặc không nói không khỏi quay đầu lại nhìn ông lão điên.
“Ông biết dùng kiếm?”, Hàn Ngụy nheo đôi mắt, nghiêm giọng chất vấn.
"Không biết”, ông lão điên trực tiếp lắc đầu, sau đó bưng vò rượu trong ngực lên uống một ngụm.
“Vậy ông dạy ta cái gì?", Hàn Ngụy lạnh nhạt hỏi.
“Hì hì… ta dạy uống rượu”, ông lão điên nghe được Hàn Ngụy hỏi như vậy liền cúi đầu nhìn rượu ngon trong ngực, cười nhe răng.
Ông ta lại không kìm được tiếp tục tự mình thưởng rượu, mặc kệ sự tồn tại của những người khác.
Nhìn dáng vẻ điên khùng này của ông ta, Hàn Ngụy cũng lười phải trả lời mà quay đầu nhìn Cố Thiên Mệnh, hít sâu một hơi: "Ta muốn tu luyện trở nên mạnh mẽ hơn”.
Sau vài tháng sống trong địa ngục, Hàn Ngụy đã thực sự lột xác. Hắn không còn muốn rong chơi lêu lổng nữa, mà dốc lòng tu luyện để mạnh hơn, như vậy mới có thể đứng vững trong thế giới tàn khốc này.
“Tiểu Ngụy, đi theo ông ấy là cơ duyên của ngươi”.
Cố Thiên Mệnh vừa nghe nói ông lão điên muốn chỉ dạy Hàn Ngụy, điều này thực sự khiến hắn phải ngạc nhiên một lúc. Phải biết rằng ông lão điên là một sự tồn tại mà ngay cả linh hồn của hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, lai lịch của ông ta chắc chắn không nhỏ.
"Đi theo ông ta? Một lão ăn mày?”, Hàn Ngụy nhíu mày, ngoái đầu nhìn chăm chú ông lão điên đang thưởng thức rượu kia, không tài nào lý giải nổi.
“Tin ta, liền nghe theo ta. Có một số việc, sau này ngươi sẽ hiểu”, Cố Thiên Mệnh không muốn giải thích nhiều, bởi cho dù hắn nói ra cũng không ích lợi gì, ngược lại còn khiến ông lão điên thay đổi ý định, hãy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Lồng ngực Hàn Ngụy chùng xuống, đáp: “Được, ta tin huynh”.
Nhìn ống tay trái trống rỗng của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh thầm thở dài. Xương thịt đã đứt, kinh mạch bị tổn hại, đã không còn khả năng khôi phục lại nữa.
Có lẽ đây là tạo hóa của Hàn Ngụy! Coi như đó là một cái giá phải trả cho sự lột xác tôi luyện của hắn!
“Đệ tử Hàn Ngụy bái kiến sư phụ!”
Hàn Ngụy vẫn rất tin tưởng vào Cố Thiên Mệnh, hắn ta trực tiếp từ bỏ tất cả thân phận và khúc mắc trong lòng, quỳ hai gối về phía ông lão điên rồi dập đầu.
Nếu Cố Thiên Mệnh đã muốn hắn đi theo ông ta, vậy nhất định phải có lý do. Bởi vậy Hàn Ngụy dứt khoát bái sư.
Bởi vì hắn ta muốn trở nên mạnh mẽ! Không thể chờ đợi mà muốn tu hành ngay lập tức.
“Ngươi là ai?”, ông lão điên ngây ngốc hỏi lại, phỏng chừng đã quên béng cuộc đối thoại lúc trước với Hàn Ngụy rồi.
“Bẩm sư tôn, đệ tử tên là Hàn Ngụy”.
Hàn Ngụy cực kỳ cung kính trả lời.
“Ngươi có uống rượu không?”, ông lão điên gãi gãi đầu, hạ mi nhìn vò rỗng xung quanh, hỏi Hàn Ngụy đang quỳ hai gối dưới đất.
“Có ạ, ngày mai đệ tử sẽ mang rượu ngon tới cho sư tôn”, Hàn Ngụy nghiến răng đáp, tin chắc Cố Thiên Mệnh sẽ không lại lừa gạt mình nữa, chỉ đành cưỡng ép bản thân duy trì tôn kính đối với ông lão điên trước mắt.
“Hì hì… được”, ông lão điên cười khà khà đầy chờ mong.
Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh liền biết sợi dây duyên phận giữa ông lão điên và Hàn Ngụy đã được kết nối, tương lai thế nào còn phải tùy thuộc vào cơ duyên của hắn ta rồi.
Huống hồ còn có Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh trông chừng, sẽ không để Hàn Ngụy lầm đường lạc lối.
“Tiểu Ngụy, ngày nào đó ngươi sẽ hiểu ra thôi”.
Chương 283 Dịu dàng như nước
Hàn Ngụy rời khỏi Cố gia, chỉ lưu lại một bóng lưng nghiêm nghị và mảnh khảnh.
Cố Thiên Mệnh nhìn theo bóng dáng của hắn ta, chắp tay sau lưng thở dài: “Ài, mong rằng ngươi đừng trách ta! Sống ở thế giới này cần phải tự mình trưởng thành mới được!”
Cát Hưng Bình vẫn đứng ở một bên cúi đầu run rẩy, không dám nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, sợ bị trừng phạt.
"Được rồi, khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả bảo vệ bên cạnh hắn rồi, lui xuống đi. Bây giờ hắn đã mất một tay, chưa hẳn đã là một chuyện xấu”, ngọn lửa giận dưới đáy mắt Cố Thiên Mệnh dần dần tiêu tán, bình đạm như nước nói với Cát Hưng Bình.
“Tạ chủ thượng”, Cát Hưng Bình thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức chắp tay đáp.
Sau đó, Cát Hưng Bình liền rời khỏi Cố phủ đi về phía thung lũng sâu bên ngoài thành mười dặm. Hiện tại nơi đó là căn cứ của Kiếm Vũ các, hắn ta đương nhiên phải trở về tiếp tục tu luyện.
Trong đình viện Cố gia, Cố Thiên Mệnh nhìn ông lão điên đang ôm vò rượu mệt mỏi muốn ngủ thì khẽ giọng nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ông cứ ở đây đừng đi đâu cả. Ngoài ra, đừng tùy tiện ra tay, nếu không sau này ông không có rượu uống nữa đâu”.
Ông lão điên ngáy giòn giã, dường như không nghe thấy lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh.
Đối với chuyện này, hắn cũng không nhiều lời với ông lão điên nữa, mà sải bước ra ngoài rồi ngồi xe ngựa đi về phía Lý gia.
Khi bước qua cổng lớn Lý gia, tất cả nha hoàn và thị vệ đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ và kính sợ, đồng thời cung kính hô một tiếng: “Cô gia!”
“Cô gia tới rồi!”, một nha hoàn duyên dáng kêu vang
Ngay lập tức, toàn bộ Lý gia đều náo nhiệt hẳn lên.
Trên dưới Lý gia đều tụ tập tại đại sảnh, chờ đợi Cố Thiên Mệnh tới. Không còn cách nào khác, Cố Thiên Mệnh của hiện tại không chỉ là Kỳ Song tướng quân, đại tướng nhị phẩm mà còn là Thiên Vũ Hầu được đích thân quân thương phong hào.
“Hầu gia”, khi Cố Thiên Mệnh đặt chân vào đại sảnh, mọi người trong Lý gia đồng loạt cung kính có thừa chào một tiếng.
Cho dù là ông cụ Lý Thiên Nguyên cũng mang theo ý tứ nồng đậm phức tạp, hơi cúi người hành lễ nói: “Cung nghênh Thiên Vũ Hầu”.
Nội tâm Lý Thiên Nguyên lúc này là sự kinh ngạc tán thán không thôi. Nhớ khi đó, Cố Thiên Mệnh còn cùng bản thân thảo luận việc ở rể, trong chớp mắt vị công tử bột người người phỉ nhổ đó đã lắc mình trở thành thiên tài cái thế, một Thiên Vũ Hầu tôn quý.
Mọi chuyện trên thế gian này thực sự không có cách nào lường trước được!
Nếu Lý Thiên Nguyên lúc đó trong cơn tức giận hủy bỏ mối liên hôn giữa hai nhà, e rằng Lý gia bây giờ đã trở thành trò cười cho cả Thiên Phong quốc!
“Ông cụ Lý, các vị, không cần khách sáo như vậy”, Cố Thiên Mệnh chỉ cười nhạt một tiếng, căn bản không quan tâm tới những thứ lễ số này, hắn chỉ muốn gặp giai nhân khiến mình ngày đêm nhớ mong mà thôi.
“Sương Nhi đâu? Sao nàng ấy không có ở đây?”, Cố Thiên Mệnh quét mắt nhìn một vòng quanh sảnh nhưng lại không thấy được bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi liền hỏi.
"Có lẽ bây giờ Sương Nhi đang ở trong viện của mình, hẳn là không biết Thiên Vũ Hầu đã tới, lão phu bây giờ sẽ phái người gọi con bé tới”, Lý Thiên Nguyên cười đáp.
"Không cần, ta tự mình qua đó thôi! Mọi người không cần phải tiếp đãi ta nữa đâu”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, dứt lời liền quay người rời khỏi đại sảnh.
Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chăm của đám người ông cụ Lý, Cố Thiên Mệnh liền rảo bước đi về phía sân của Lý Sương Nhi.
“Trên thế gian này còn ai có thể so sánh với thằng bé đây?”, dõi theo bóng lưng tuấn mỹ đã đi xa của Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên phát ra một tiếng cảm thán đầy xa xăm.
Đại sảnh Lý gia thoáng chốc lặng ngắt, yên tĩnh tới cực điểm!
Đúng vậy!
Sợ rằng phóng mắt khắp thiên hạ, trong thế hệ thanh niên đã không ai có thể so sánh với Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh rồi!
Thế gian vô thường, vị công tử khét tiếng bị người đời cười chê đã dựa vào bản lĩnh của mình bái tướng phong hầu, nhận được sự tôn sùng của trăm triệu chúng sinh.
Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh đã tới được sân của Lý Sương Nhi, lập tức có thị nữ mời hắn vào trong, đồng thời nhanh nhẹn thông báo cho Lý Sương Nhi biết.
Két!
Cửa khuê phòng chậm chạp mở ra, Lý Sương Nhi mặc một thân váy dài màu trắng thướt tha bước tới, trên gương mặt kiều diễm tràn đầy vui sướng. Nàng bước nhanh về phía Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt long lanh ánh lên một tia nhớ nhung.
“Ta tới rồi”, thấy bóng dáng của Lý Sương Nhi, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi dâng lên một trận dịu dàng, nhẹ giọng nói.
Lý Sương Nhi muốn cúi đầu hành lễ với Cố Thiên Mệnh nhưng đã bị hắn một phát tóm chặt.