• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 298 Đòi người

Không còn cách nào khác, Trấn Tây Vương Phủ của Mạch Dương quốc nhà to nghiệp lớn, cao thủ dưới trướng như mây, tướng mạnh nhiều như biển rộng, hoàn toàn không để ý tới một thiên kiêu còn chưa chân chính trưởng thành.



Tiêu Vĩnh Vinh có thể cung kính không thôi mời Cố Thiên Mệnh vào trong, còn thông báo cho chủ quản của vương phủ đều là nhờ vào ông lão điên.



“Tiền bối chính là cường giả vô song ẩn cư tại Thiên Phong quốc sao? Vãn bối Bạch Hạo Hạ, là người kế thừa của Trấn Tây Vương Phủ”, ánh mắt của người đàn ông trung niên ghim chặt lên người ông lão điên, hơi chắp tay, khàn giọng nói.



Bạch Hạo Hạ trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Cố Thiên Mệnh, giống như hắn còn không có tư cách để ông ta liếc tới vậy, chỉ lặng lẽ ôm quyền nhìn chằm chằm vào ông lão điên.



Ông lão điên tùy ý liếc Bạch Hạo Hạ một cái sau đó liền tiếp tục cúi đầu thưởng thức rượu ngon của mình, hoàn toàn không có ý định đáp lại.



Nhất thời bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh và gượng gạo, mang theo chút áp bách.



Cố Thiên Mệnh ở bên cạnh cũng không để tâm tới thái độ của Trấn Tây Vương Phủ dành cho mình, hắn tới đây chỉ vì Yến Hàn mà thôi. Về phần những thứ khác có hay không không quan trọng.



“Bạch lão gia, hôm ta ta ghé thăm Trấn Tây Vương Phủ là có một chuyện muốn hỏi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ giọng mở lời đánh vỡ bầu khí ngột ngạt này với gương mặt không cảm xúc.



Sau khi lời nói của Cố Thiên Mệnh phiêu đãng hồi lâu, Bạch Hạo Hạ mới đưa mắt nhìn sang hắn, eo hơi dựng thẳng lên, nghiêm nghị đáp: “Không biết Thiên Vũ Hầu đường xá xa xôi tới Trấn Tây Vương Phủ ta có chuyện gì?”



Cho dù danh tiếng của Cố Thiên Mệnh vang xa tới đâu, trong mắt Bạch Hạo Hạ hắn cũng chỉ là một tên vãn bối mà thôi. Nếu không phải nể mặt vị cường giả kia, e rằng ông ta đã không xuất hiện gặp mặt.



Bây giờ giữa Cố Thiên Mệnh và ông lão điên rõ ràng có mối quan hệ nhất định, Bạch Hạo Hạ cũng không thể quá ngạo mạn nữa, vẫn nên đáp một tiếng.



“Không biết trong khoảng thời gian này Trấn Tây Vương Phủ có chiêu đãi một vài vị khách đặc biệt nào không?”, Cố Thiên Mệnh không vòng vo với mấy người Bạch Hạo Hạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi đầy thâm ý.



“Lời này của Thiên Vũ Hầu là có ý gì?”, tuy rằng Bạch Hạo Hạ đáp lời Cố Thiên Mệnh nhưng sự kiêu căng trong mắt chẳng hề giảm bớt, lạnh giọng hỏi.



“Người ngay không nói lời mờ ám, hôm nay ta tới Trấn Tây Vương Phủ là để tìm một người, hy vọng Bạch lão gia có thể đồng ý”, Cố Thiên Mệnh chậm chạp đứng lên từ trên ghế, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Bạch Hạo Hạ.

“Tìm người? Tìm ai?”

Khí thế của Bạch Hạo Hạ trong nháy mắt âm trầm hẳn xuống, có một loại ý vị hùng hổ dọa người, lạnh lùng hỏi ngược lại.

Quản gia của Trấn Tây Vương phủ, Tiêu Vĩnh Vinh nghe vậy thì nheo mắt lại như như đang nhớ lại điều gì đó, trong con ngươi không mang theo ý tốt nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc, trầm mặc không nói.

“Không biết Trấn Tây Vương phủ đã từng nghe nói tới Yến Hàn người này chưa?”, Cố Thiên Mệnh vẫn giữ nguyên nét trấn tĩnh nhìn thẳng vào Bạch Hạo Hạ, không chút sợ hãi hỏi thẳng thừng.

Trong chốc lát, Bạch Hạo Hạ và quản gia Tiêu Vĩnh Vinh hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc Cố Thiên Mệnh và ông lão điên bên cạnh, sắc mặt tối sầm lại, thấp giọng đáp: “Chưa từng nghe qua”.

Có lẽ, nếu không phải kiêng dè ông lão điên, Trấn Tây Vương phủ tuyệt đối sẽ không khách khí với Cố Thiên Mệnh như vậy. Một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong với thanh thế người người khiếp sợ khiến họ không dám manh động, chỉ có thể tận lực tiếp đãi trả lời.

Ông lão điên vẫn tu rượu như ở chốn không người, thoải mái không thôi.

"Ồ? Thật sao?", tia sắc bén xẹt qua đáy mắt Bạch Hạo Hạ vừa rồi không thoát khỏi con mắt tinh tường của Cố Thiên Mệnh, hắn liền biết ông ta đang nói dối.

"Đương nhiên”, Bạch Hạo Hạ khẳng định chắc nịch.

“Bạch lão gia, ta không thích cùng các người nói nhảm, ta nói lại lần nữa, thả người”, cho dù thân ở Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc thì đã thế nào? Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không quan tâm, chứ đừng nói tới việc nể nang Trấn Tây Vương phủ.

Lời nói của hắn rất bình tĩnh, nhưng lại toát ra lạnh lẽo vô tận cùng khí thế không thể nghi ngờ, khiến toàn bộ Trấn Tây Vương phủ lặng ngắt như tờ, bức bối tới cực điểm.

Bạch Hạo Hạ cùng Tiêu Vĩnh Vinh nghe vậy thì ngẩn người, bọn họ không phải là bị kinh hãi mà là đã rất lâu rồi chưa gặp ai dám nói chuyện với Trấn Tây Vương phủ và bọn họ như vậy.

Một hầu gia của hoàng triều cấp trung tầm thường lại dám buông lời hỗn xược tại Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc, điều này không đơn giản là một sự khiêu khích đơn thuần nữa.

“Thiên Vũ Hầu phải không! Ngươi tưởng rằng có sự che chở của vị tiền bối này liền có thể tự phụ càn rỡ tại Trấn Tây Vương phủ ta sao?”, Bạch Hạo Hạ ưỡn ngực, hung hăng giậm chân phải, hằm hằm nhìn Cố Thiên Mệnh.

Đột nhiên, toàn bộ đại sảnh tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, như thể sắp nuốt chửng lấy Cố Thiên Mệnh vậy.
Chương 299 Hắn là ai?

"Nếu Trấn Tây Vương phủ ông đã không muốn đưa ta đi tìm người, vậy ta tự mình đi vào, cũng không phiền tới Bạch lão gia dẫn đường nữa”, khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ nhếch, sau đó liền định xuyên qua Bạch Hạo Hạ và Tiêu Vĩnh Vinh đang đứng trước mặt.

“Láo xược!”

Quản gia Tiêu Vĩnh Vinh trợn trừng hai mắt liền bùng phát tu vi Địa Huyền trung kỳ, muốn quật ngã Cố Thiên Mệnh xuống đất.

Nhưng thân thể Cố Thiên Mệnh bất động như bàn thạch, khí thế màu máu trên người chậm rãi cuộn trào, nói lạnh băng: “Thanh Phong, đi theo ta, trấn áp hết thảy những thứ không có có mắt nhìn!”

Trấn áp hết thảy!

Đúng là quá tự đại! Quá mức hống hách tự tìm đường chết!

Lông mày Bạch Hạo Hạ thoáng cái khẽ nhíu, sát ý cùng lửa giận nồng đậm cuộn lên từ thân thể già nua của ông ta, Tiêu Vĩnh Vinh ở bên cạnh cũng khí thế hùng hổ quát lên: “Người đâu!”

Trong nháy mắt, hàng chục người đàn ông cường tráng mặc áo giáp đã tập trung tại đại sảnh tiền điện vốn dĩ trống trải, nhìn chòng chọc Cố Thiên Mệnh với ánh mắt thù địch.

“Hì hì…”, ông lão điên vẫn luôn đắm chìm trong men rượu nghe được Cố Thiên Mệnh gọi tên mình xong lập tức bưng vò đi tới bên cạnh hắn, cười toe toét.

Khi ông ta bất ngờ lắc người từ trên ghế đến bên cạnh Cố Thiên Mệnh, mấy người Bạch Hạo Hạ đều nín chặt hô hấp không dám hành động thiếu suy nghĩ. Rốt cuộc, một cường giả vô song vẫn quá khủng khiếp.

"Tiền bối, ngài muốn thách thức uy nghiêm của Trấn Tây Vương phủ ta sao?”, thân là người đứng đầu Trấn Tây Vương phủ, Bạch Hạo Hạ đường nhiên sẽ không để mặc người khác chà đạp lên tôn nghiêm của họ, cho dù người đó có là cường giả Địa Huyền đỉnh phong.

Mạch Dương quốc rất kiêng kỵ ông lão điên, bởi tại chỗ không có ai đủ sức chặn đứng bước tiến của ông ấy, nhất thời cả đại sảnh rơi vào trạng thái giằng co.

Kể từ khi ông ta tiếp quản Trấn Tây Vương phủ, đây là lần đầu có người dám có hành động ngang ngược tại đây, thực sự không có cách nào khoan nhượng, nhưng sự tồn tại của ông lão điên lại khiến ông ta cảm thấy khó nhằn quá đỗi.

Ông lão điên không để tâm tới Bạch Hạo Hạ, chỉ ôm khư khư vò rượu, đi theo bên cạnh Cố Thiên Mệnh.

“Thanh Phong, những kẻ cản đường liền giết, không cần nói nhiều”, Cố Thiên Mệnh cảm giác được linh hồn của Yến Hàn càng lúc càng suy yếu, hắn không muốn phí lời với đám người Bạch Hạo Hạ nữa, nói thẳng: “Nếu Trấn Tây Vương phủ muốn thử thách lòng quyết tâm của Cố Thiên Mệnh ta, vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Hàng chục tên Linh Huyền đỉnh phong cùng cao thủ Địa Huyền trung kỳ nghe thấy lời đe dọa trắng trợn của Cố Thiên Mệnh như vậy đều tức giận ngút trời.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy ông lão điên, bọn họ lại không dám tùy tiện động thủ. Bởi một khi chân chính ra tay, vậy đúng là không chết không thôi. Có lẽ cả một Trấn Tây Vương phủ rộng lớn hôm nay đều sẽ biến thành núi xác chết và biển máu.

Cái giá chọc giận một cường giả Địa Huyền đỉnh phong thực sự là quá lớn.

“Ngươi!”, Bạch Hạo Hạ bạnh quai hàm, sắc mặt đen kịt đè nén lửa giận sắp phun trào, chỉ vào Cố Thiên Mệnh cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi biết hậu quả của việc chọc giận Trấn Tây Vương phủ có ý nghĩa gì không? Cho dù toàn bộ Thiên Phong quốc và Cố gia ngươi cũng không thể gánh nổi hậu quả đâu!”

Bạch Hạo Hạ cực kỳ tức giận, ông ta đã rất nhiều năm không bị kẻ khác gây hấn và đe dọa, Trấn Tây Vương phủ của ông ta vắng lặng nhiều năm, không lẽ người đời thực sự họ là hổ giấy sao?

Nếu không kiêng nể ông lão điên, Bạch Hạo Hạ sớm đã đích thân ra tay diệt trừ Cố Thiên Mệnh, sẽ chẳng nói nhảm nhiều như vậy.

“Trấn Tây Vương phủ, ông có biết việc chọc giận Cố Thiên Mệnh ta có hậu quả như thế nào không?”

Cố Thiên Mệnh cười mỉm thờ ơ, biển máu của trăm triệu sinh linh ở nơi sâu dưới đáy mắt hắn đang cuộn dâng, phảng phất như muốn phun trào ra ngoài che trời rợp đất vậy.

Một lời khiến toàn trường choáng váng.

Nhóm người Bạch Hạo Hạ đều dồn dập kéo căng tinh thần, khi câu nói trên thốt ra từ miệng Cố Thiên Mệnh, họ dường như nhìn thấy biển máu vô tận sục sôi, tựa hồ có thể nhấn chìm toàn bộ Mạch Dương quốc cùng Bách Quốc Chi Địa vậy.

Cảm giác ngột ngạt bị áp bức từ sâu trong linh hồn trực tiếp khiến trái tim Bạch Hạo Hạ phải run lên.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, khí thế nghiền nát linh hồn vạn vật ấy của Cố Thiên Mệnh chỉ thoáng qua.

Bạch Hạo Hạ hoàn toàn không cho rằng đó chỉ là ảo giác, bởi một vài hộ vệ có tu vi thấp đã trực tiếp ngã gục xuống đất, cuộn tròn mình run rẩy từng chập với gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Ngay cả Bạch Hạo Hạ và Tiêu Vĩnh Vinh cũng lạnh sống lưng mà đổ mồ hôi ròng ròng.

Hắn là ai?

Lửa giận hừng hực của trên dưới Trấn Tây Vương phủ đã biến mất không còn dấu vết vào giờ phút này. Nhìn người thanh niên áo trắng thư sinh trước mặt, tất cả những gì sót lại trong họ chỉ còn nỗi khiếp sợ vô biên cùng thân thể khẽ run.
Chương 300 Bí mật của Tây Trấn Vương Phủ

Bạch Hạo Hạ năm nay 80 tuổi, bởi vì tu luyện thành công, đã đạt tới cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, cho nên trông có vẻ giống như một người trung niên bình thường. Ông ta từ nhỏ chinh chiến thiên hạ, đạp dưới chân hàng vạn thi thể, mới có được thành tựu ngày hôm nay.

Phụ thân Bạch Hạo Hạ là Trấn Tây Vương danh chấn thiên hạ trăm năm trước, ông ta đương nhiên là kế thừa huyết thống của cha mình, thiên phú dị bẩm. Ông ta từng gặp qua Quân Thượng Mạch Dương Quốc, người có bá thế hoàng uy chấn nhiếp trăm dặm, cũng từng xem qua huyết hải sa trường.

Thế nhưng, Bạch Hạo Hạ lại chưa bao giờ nhìn thấy huyết hải bất tận vừa lóe lên từ đáy mắt Cố Thiên Mệnh, loại khí thế khiến người ta muốn quỳ xuống đó rất chân thật, giống như chính ông ta chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

“Ngươi, là ai?”, sâu trong đáy mắt Bạch Hạo Hạ bắt đầu dấy lên nỗi sợ hãi nồng đậm, dùng hết toàn lực bình tĩnh lại, nhìn Cố Thiên Mệnh khàn giọng hỏi.

“Thiên Phong Quốc, Cố gia Cố Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, hời hợt đáp.

Bạch Hạo Hạ cùng TIêu Vĩnh Vinh đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người.

Thiên Phong Quốc Cố gia.. Cố Thiên Mệnh...

Bạch Hạo Hạ giật mình, tâm tình phức tạp đến cực điểm. Trong nháy mắt kia, ông ta cảm giác được cái chết, một loại khí tức tử vong không cách nào phản kháng được.

Tuy rằng điều này làm cho Bạch Hạo Hạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại thật sự xuất hiện. Ông ta chưa bao giờ có loại cảm giác không cách nào phản kháng như thế này, mặc dù đụng phải tuyệt thế cường giả Địa Huyền đỉnh phong cũng chỉ là vô lực mà thôi. Mà khí thế vừa rồi Cố Thiên Mệnh phát ra, lại có một loại cảm giác sợ hãi khiến ông ta không thể chống lại.

“Ngươi muốn tìm Yến Hàn phải không?”, Bạch Hạo Hạ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.

“Đúng”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

“Ta dẫn ngươi đi”, Bạch Hạo Hạ trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng phất phất tay để cho cường giả hộ vệ chung quanh mình tản đi.

Bạch Hạo Hạ sợ hãi, ông ta không dám đánh cược, đây là lần đầu tiên ông ta có cảm giác này trong lòng.

Có một loại ảo giác trong nội tâm Bạch Hạo Hạ đang không ngừng dâng lên, đó chính là, nếu hôm nay khai chiến ngăn cản Cố Thiên Mệnh, có lẽ Trấn Tây Vương Phủ của ông ta thật sự không có cách nào chịu được hậu quả này.

Một vị tuyệt giả cường thế tu vi Địa Huyền đỉnh phong sâu không lường được, một Cố Thiên Mệnh vừa mới tản mát ra khí tức khiến ông ta cảm thấy choáng váng. Bạch Hạo Hạ không dám tưởng tượng nếu thật sự động thủ, hậu quả sẽ khủng bố nhường nào.

Bởi vậy, Bạch Hạo Hạ chỉ có thể thỏa hiệp, ông ta không dám có chút khinh thường Cố Thiên Mệnh. Thậm chí trong mắt ông ta, Cố Thiên Mệnh so với ông lão điên còn đáng sợ hơn.

“Vậy thì vất vả Bạch lão gia dẫn đường rồi, mời!”, Cố Thiên Mệnh đương nhiên là biết được suy nghĩ của Bạch Hạo Hạ, không cho là đúng khẽ mỉm cười nói

Sau đó Bạch Hạo Hạ để quản gia Tiêu Vĩnh Vinh ở lại đại sảnh, còn mình thì mang theo Cố Thiên Mệnh cùng ông lão điên bước sâu vào trong Trấn Tây Vương Phủ.

Dọc theo đường đi, Bạch Hạo Hạ không ngừng nắm lấy hơi thở trên người Cố Thiên Mệnh, tựa hồ muốn hiểu được vài phần năng lực của hắn. Đáng tiếc là, Cố Thiên Mệnh vốn giống như một người bình thường, không có bất cứ dao động huyền khí nào, điều này càng làm cho tâm trạng của Bạch Hạo Hạ trầm hơn vài phần.

“Thiên Vũ Hầu, quả nhiên phi thường, trước kia ngược lại ánh mắt ta có chút thiển cận rồi”, hiện tại, Bạch Hạo Hạ cũng không dám đối đãi với Cố Thiên Mệnh như một vãn bối yếu đuối nữa, mà cẩn thận khẽ nói.

“Bạch lão gia nói đùa rồi, ta chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi”, Cố Thiên Mệnh phong khinh vân đạm đi theo Bạch Hạo Hạ, cảm giác được khí tức linh hồn của Yến Hàn càng ngày càng gần, sự lo lắng trong lòng cũng dần buông lỏng.

Nếu Bạch Hạo Hạ không có âm mưu gì, thật sự đưa mình tới vị trí của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh cũng không cần căng thẳng, khí tức nhẹ nhàng bình thản như một vị công tử tao nhã.

Ông lão điên thì không nhanh không chậm đi theo sau lưng Cố Thiên Mệnh, tựa hồ hết thảy mọi thứ xung quanh đều không làm cho ông ta có hứng thú, chỉ có rượu ngon trong ngực mới khiến ông ta thoải mái đôi chút.

“Nếu ngay cả Thiên Vũ Hầu cũng chỉ là người bình thường, vậy thì Bách Quốc Chi Địa chỉ sợ sẽ không có thiên kiêu”, Bạch Hạo Hạ cũng không dám khinh thường Cố Thiên Mệnh, trịnh trọng trầm giọng nói.

Cố Thiên Mệnh chỉ nhẹ nhàng cười mà không đáp lại.

Bạch Hạo Hạ tuy rằng rất muốn biết rõ vì sao trong nháy mắt đó, Cố Thiên Mệnh lại cho ông ta một loại khí tức tử vong. Thế nhưng lúc này ông ta chỉ có thể trầm mặc dẫn đường về phía trước, không dám hỏi nhiều.

Dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, xuyên qua từng tòa điêu khắc cùng giả sơn rừng rậm, càng lúc càng đi sâu vào trong Trấn Tây Vương Phủ hơn.

“Tại sao càng ngày càng lạnh vậy?”, theo bước chân đi về phía trước, Cố Thiên Mệnh nhận ra nhiệt độ trong hư không càng lúc càng thấp, có chút kì lạ.

Cuối cùng, trải qua một quãng đường dài, Cố Thiên Mệnh dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ cũng đã đến được chỗ sâu nhất của Trấn Tây Vương Phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK