• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316 Ông lão điên rời đi

Tất cả lập tức đờ đẫn ngoái đầu nhìn theo phương hướng rời đi của Cố Thiên Mệnh với đầu óc trống rỗng, đôi môi trắng bệch run rẩy.



Là người dân của Mạch Dương quốc, họ không thể không hiểu ý nghĩa của tấm lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ.



Vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay, Cố gia Thiên Phong quốc đã chân chính đứng trên đỉnh cao của Bách Quốc Chi Địa. Không chỉ có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong bảo vệ mà còn nhận được sự che chở từ Trấn Tây Vương phủ, tương lai sáng lạn vô hạn.



"Thiên Vũ Hầu…", trong mắt Tống Thi Vân ngổn ngang suy tư, nàng ta có một cảm giác mãnh liệt muốn tìm hiểu về Cố Thiên Mệnh: "Cố gia Cố Thiên Mệnh, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Vậy mà có thể khiến Trấn Tây Vương phủ đối đãi trọng hậu như vậy…."

Sau khi rời khỏi Liễu Trần các, mấy người Cố Thiên Mệnh liền đi thẳng ra khỏi thủ đô Mạch Dương quốc, khởi hành về hướng Thiên Phong quốc.



Ông lão điên ôm theo ba vò Bách Hoa Túy, đáng ngạc nhiên là không nóng ruột mở nắp nhấm nháp như thường ngày mà một mực cúi đầu nhìn vò rượu, bộ dáng đờ đẫn này khiến Cố Thiên Mệnh không khỏi có chút lo lắng.



"Thanh Phong ông sao thế? Sao lại không uống?", nếu là trước kia ông ta đã sớm uống cho thỏa thích, nhưng hiện tại lại suy tư ôm chặt ba vò rượu, không có bất kỳ cảm giác thèm khát nào.



Ông lão điên ngước lên đôi mắt đục ngầu, nhìn Cố Thiên Mệnh khàn giọng đáp: "Không biết vì sao ta lại có chút không nỡ".



"Không nỡ?"



Cố Thiên Mệnh hơi nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn.



Yến Hàn theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh im lặng không nói, cứ như vậy lặng lẽ nhìn ông lão điên, không biết trong lòng đang suy nghĩ những gì.



"Ta sợ uống hết sẽ không còn nữa", bản thân ông lão điên cũng không biết vì sao lại có cảm giác này, ông ta cúi đầu nhìn ngắm ba vò rượu trong ngực, chúng luôn khơi gợi một loại thân quen như ẩn như hiện vi diệu.



Cố Thiên Mệnh thấy vậy thầm phỏng đoán: "Không lẽ ông ta cùng Bách Hoa Túy này có liên hệ với nhau? Nghe nói rượu này được ủ từ trăm năm trước…"



Ông lão điên chậm rãi cụp mắt nhìn xuống vò rượu trong ngực, ngốc nghếch mím lại đôi môi nứt nẻ, dường như đang tự nói với chính mình.



Cố Thiên Mệnh dựa gần vào ông ta vài bước, muốn nghe thử xem ông ta đang lẩm bẩm những gì.



"Ta… là ai?", bỗng nhiên hai mắt ông ta đỏ bừng một vòng, cực kỳ nghiêm trọng nhìn Cố Thiên Mệnh chòng chọc.



Cố Thiên Mệnh bị câu hỏi đột ngột này của ông ta làm ngẩn ra, sau đó nhíu mày chậm rãi đáp: "Ông là Thanh Phong".



"Ta… là Thanh Phong, vậy ngươi lại là ai?", trong đôi mắt già nua của ông lão điên đong đầy ngờ vực, cấp bách hỏi.



"Ta là Cố Thiên Mệnh", Cố Thiên Mệnh cảm thấy cảm xúc ông ta có chút bất ổn, thậm chí còn có dấu hiệu phát cuồng.



"Thanh Phong là ai?", ông lão điên lập tức vặn hỏi.



Đôi mắt của ông lão điên càng lúc càng tối tăm trống rỗng, cúi đầu nhìn ba vò Bách Hoa Túy trong ngực, luôn cảm thấy có một sợi dây mơ hồ đang quấn lấy mình.



“Thanh Phong là ông”, Cố Thiên Mệnh nhìn cảm xúc biến hóa của ông lão điên thì nín chặt hô hấp, ngưng trọng nói.



“Ta là ai?”, ông lão điên tựa hồ không nghe thấy những gì hắn nói, một mực rũ mi tự hỏi, dường như đang hỏi Cố Thiên Mệnh, cũng như đang tự hỏi chính mình.



Thấy vậy, Cố Thiên Mệnh định vận chuyển huyền khí để niệm thanh tâm chú, khiến tâm trí rối loạn của ông lão điên nhanh chóng bình tĩnh lại.



Nhưng đúng lúc này, đầu tóc rối tung của ông ta theo cuồng phong mà cuộn bay, hơi thở trên người cũng mỗi lúc một dâng cao, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.



"A…”, bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu gầm lên một tiếng, chấn động tới mức bức lui Cố Thiên Mệnh nửa bước, còn Yến Hàn bên cạnh cũng kinh hãi lùi lại mười mấy mét mới miễn cưỡng đứng vững được thân hình.



Trong nháy mắt, ông lão điên liền ôm theo ba vò rượu xộc thẳng vào hư không, ngẩng đầu nhìn vòm trời đầy ngờ vực: “Ta là ai, ta là ai, ta rốt cuộc là ai…”



“Thanh Phong!”, Cố Thiên Mệnh có chút lo lắng trạng thái điên cuồng này của ông ta, nhịn không được ngẩng đầu hét lớn.



Nhưng ông lão điên như thể đã cô lập mình với mọi thứ, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của Cố Thiên Mệnh.



Ngay khi Cố Thiên Mệnh định vận chuyển An tâm chú để xoa dịu ông ta thì thân hình của ông ta lóe lên như tia chớp lướt về phía xa, chỉ để lại tàn ảnh đang gầm rống trong khoảng không.



“Chủ thượng, để ta đuổi theo ông ta xem sao”.



Yến Hàn cực kỳ kinh hãi, không ngờ khí thế của ông lão điên lại mạnh mẽ đến vậy, hắn ta vẫn luôn tưởng rằng ông ta chỉ là một lão ăn mày điên dại, lúc này được chứng kiến một màn kinh người như vậy liền muốn chạy theo xem xem.



“Không cần”, Cố Thiên Mệnh ngăn cản Yến Hàn, ánh mắt vẫn dõi về hướng chân trời nơi ông lão điên biến mất, trầm giọng nói: “Nếu ông ta muốn đi, phóng mắt khắp Bách Quốc Chi Địa này cũng không có ai có thể cản bước. Cứ để mặc ông ta đi! Có lẽ ông ta đã tìm thấy một phần ký ức….”


Chương 317 Dự cảm không lành

“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn ôm quyền đáp, nét nghiêm nghị trên mặt không giảm đi nửa phần.



“Chúng ta đi thôi!”, Cố Thiên Mệnh nhìn phương hướng ông lão điên rời đi một cái thật sâu, sau đó quay người tiếp tục tiến về Thiên Phong quốc.



May mắn vị trí mà họ đang đứng là một khu rừng hẻo lánh, nếu không cảnh tượng ông lão điên nhìn trời chất vấn vừa rồi sẽ gây lên một trận náo loạn mất



Trên thế gian sẽ luôn gặp một vài người hoặc một vài sự việc, hôm nay, quỹ đạo của mỗi người đều riêng rẽ, có lẽ đã đến lúc tự tìm con đường cho riêng mình.



Hắn tin rằng không lâu nữa sẽ có thể gặp lại ông lão điên, duyên tới duyên đi, quỹ đạo của cả hai cuối cùng cũng sẽ giao hòa tại một điểm.



Có lẽ khi ông ta tìm được đáp án mà mà mình trăn trở suốt bấy nhiêu năm, biết được bản thân là ai sẽ lại xuất hiện một lần nữa.



Chỉ là vào thời điểm đó, ông ta có còn là Thanh Phong nữa hay không thì không ai biết. Cũng không biết cuộc gặp mặt lần sau sẽ là khi nào.



Làn gió nhẹ thổi bay vô số tán cây dây leo trong rừng, những chiếc lá liệng mình trong gió rồi rơi xuống đất, tô điểm cho khung cảnh một vẻ thanh bình và tĩnh lặng. Làn gió này cũng khẽ thổi tà áo trắng của Cố Thiên Mệnh, làm hai bên tóc mai của hắn như đang bay múa trong hư không.



Mọi thứ an nhiên và bình lặng tới vậy.



Một đường này hắn không quên củng cố lại tu vi, cũng giúp Yến Hàn đả thông kinh mạch để thân thể và linh hồn của hắn ta dần dần hồi phục.



“Muốn đánh thức người phụ nữ trong quan tài băng phải xem cơ duyên của ngươi thôi”, Cố Thiên Mệnh nhìn Yến Hàn nặng nề nói: “Minh Tiên hoa chỉ có thể gặp không thể cầu, có tồn tại tại Bách Quốc Chi Địa hay không vẫn là một ẩn số”.



“Ta nhất định sẽ tìm được, nhất định”, Yến Hàn gật đầu, kiên định nói.



Cố Thiên Mệnh không đáp lại, tiếp tục đi về phía Thiên Phong quốc. Chỉ là trong lòng hắn lại tự nhủ: “Minh Tiên hoa, chia làm ba cánh, được tạo nên từ giọt nước mắt máu của tiên nhân. Thế gian này… thực sự có tiên nhân sao? Phía sau cảnh giới Thiên Huyền lại là cái gì?”



Hai người chậm rãi lên đường, trong khoảng nửa tháng này phần lớn vết thương của Yến Hàn đã khôi phục. Còn tu vi của Cố Thiên Mệnh cũng cách Linh Huyền đỉnh phong càng lúc càng gần.



Đêm nay khi hắn đang ngồi xếp bằng trên sa mạc cát vàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia bất an, cả người khẽ run lên. Hắn vội vã mở đôi mắt đang nhắm nghiền, ngẩng đầu nhìn lên hư không đen kịt, gương mặt anh tuấn giăng đầy nét nghiêm trọng: “Sao lại có cảm giác không yên lòng?”



“Chủ thượng, sao thế?”, Yến Hàn ở cạnh bên lập tức tiến tới hỏi.



"Không có gì, chắc là suy nghĩ nhiều quá mà thôi!”, Cố Thiên Mệnh phất phất tay, nhẹ giọng đáp.



Hắn chậm cháp đứng dây, vỗ sạch cát vụn dính trên người, nhìn về phương hướng Thiên Phong quốc ở phương xa, trầm giọng ra lệnh: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi!”



“Vâng!”



Vì vậy hai người lại tung mình ngồi lên ngựa, bắt đầu phi nước đại.



…………



Những ngày này đã định sẵn Bách Quốc Chi Địa chẳng thể an tĩnh lại.



Vốn dĩ hôn lễ giữa nguyên soái trấn quốc và Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc đã kinh động tới toàn bộ phương thế lực khắp thiên hạ, hơn nữa còn vì một cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong rúng động không thôi.



Mà sự việc này trôi qua không lâu, Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc lại truyền ra một tin tức một lần nữa dấy lên sóng gió tại Bách Quốc Chi Địa.



Từ giờ trở đi, Trấn Tây Vương phủ và Cố gia của Thiên Phong quốc kết thành thế gia đồng minh, hơn nữa thế tử của Trấn Tây Vương Bạch Hạo Hạ còn tuyên bố cùng Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh là bạn bè tri kỉ, vừa gặp đã quen.





“Thằng nhóc thối đó rốt cuộc đã làm gì tại Mạch Dương quốc vậy, sao lại tạo được quan hệ với Trấn Tây Vương phủ rồi?”, Cố Ưu Mặc khoảng thời gian này ngoại trừ bầu bạn với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng thì đều tập trung củng cố lại cảnh giới Địa Huyền trung kỳ của bản thân, khí thế bất giác đã lớn mạnh hơn vài phần.



“Cố gia ta vậy mà kết thành đồng minh với Trấn Tây Vương phủ, thằng nhóc chết tiệt đó…”, trước đó Cố Thiên Mệnh đã đặc biệt chuẩn bị một vài linh dược điều dưỡng thân thể cho ông cụ Cố, giúp khí huyết của ông ngày càng mạnh mẽ, cả người cũng có năng lượng hơn không ít.



“Tuyệt đối không được khiêu khích Cố gia Thiên Phong quốc, lập tức rút đi mật thám đang mai phục tại đó, lập tức!”, quân hoàng của một hoàng triều cấp trung nào đó như lửa đốt tới mông truyền xuống mệnh lệnh, cực kỳ kiêng dè Cố gia.



“Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc….”, rất nhiều quân hoàng của Bách Quốc Chi Địa lúc này đều không nhịn được dõi mắt nhìn về hướng Thiên Phong quốc, cảm giác bất lực dần lan tỏa mọi tế bào trên người họ.



Khi các nước còn đang choáng váng trước tin tức giật gân này, thì Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn sau lộ trình một tháng cuối cùng cũng tới được biên giới, trở về lãnh thổ của Thiên Phong quốc.
Chương 318 Kinh ngạc



Kinh đô của Thiên Phong quốc người đông nghìn nghịt.



Khi hai người Cố Thiên Mệnh vừa bước chân tới cổng thành, tướng thủ thành và các sĩ tốt đóng giữ tại đây nhao nhao hành quân lễ, căng họng hô vang: “Tham kiến Thiên Vũ Hầu!”



Trong chớp mắt, vô số người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa thành, muốn xác định nguồn gốc nơi phát ra âm thanh như sấm rền ấy.



“Bái kiến Thiên Vũ Hầu!”, khi mọi người nhìn thấy bóng dáng khoác áo choàng trắng của Cố Thiên Mệnh lập tức lộ ra vẻ sùng kính, đồng thanh hô.



Cố Thiên Mệnh mỉm cười coi như đáp lại, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, thong dong từng bước tiến về phía Cố gia.



Không biết từ lúc nào, một con đường tương đối rộng rãi xuất hiện giữa con phố tấp nập người đi kẻ lại, dành riêng cho Cố Thiên Mệnh.



“Có lẽ đây mới thực sự thiên kiêu!”, không biết ai trong đám người thốt lên câu này, khâm phục nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Cố Thiên Mệnh.



“Ngài ấy là một truyền kỳ của Thiên Phong quốc chúng ta, ai có thể sánh bằng đây?”, một vị tướng sĩ cũng cảm thán.



Lúc này tất cả họ mới hiểu một điểm, tiểu công tử Cố gia khét tiếng năm đó đã vươn lên đứng ở vị trí khiến vô số người phải ngước nhìn.



Dần dần người đời tựa hồ đều đã quên lãng vị tiểu công tử Cố gia khiến người người chán ghét những năm đó, đọng lại trong lòng họ chỉ có Kỳ Song Tướng Quân Thiên Vũ Hầu nổi danh thiên hạ.



Nghe nói Trấn Tây Vương phủ của hoàng triều cấp cao Mạch Dương quốc vô cùng coi trọng Thiên Vũ Hầu, ngỏ lời muốn kết thành đồng minh với Cố gia, đặc biệt có ý nâng đỡ. Có thể nói, Thiên Phong quốc chỉ cần Cố gia còn thì sẽ không bao giờ bị các nước khác lăm le xâm phạm nữa, càng không xuất hiện cảnh tượng trận mạc đẫm máu như trước kia.



Cuối cùng Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn cũng thoát khỏi sự vây quanh của đám đông mà trở lại Cố gia.



Trong đại sảnh, ông cụ cố và Cố Ưu Mặc đã hay tin hắn trở lại, lập tức đến đây chờ đợi. Mạc Diệu Lăng cũng ngồi cạnh Cố Ưu Mặc, duyên dáng mà cao quý.



“Ông nội, nhị thúc, nhị thẩm, cháu trở về rồi”.



Sau khi trở lại Cố gia, Cố Thiên Mệnh liền kêu Yến Hàn quay về sân của mình để chữa trị thương thế, còn bản thân thì đi thẳng tới đại sảnh, khẽ hành lễ chào hỏi.



“Thiên Mệnh”, Mạc Diệu Lăng vô cùng khách khí với hắn, gật đầu khẽ cười.



"Thằng nhóc thối, cháu tới Mạch Dương quốc đã làm những gì rồi? Tại sao Trấn Tây Vương phủ lại chiếu cáo thiên hạ, muốn bắt tay làm đồng minh với Cố gia ta?”



Ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh với ánh mắt vô cùng phức tạp, ông phát hiện ra rằng mình ngày càng không thể nhìn thấu đứa cháu trai này.



Lúc này, nhị thúc Cố Ưu Mặc cũng dùng ánh mắt cổ quái và hiếu kỳ nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chăm, nóng lòng muốn có được đáp án. Ông ấy chinh chiến sa trường nhiều năm như vậy biết rất rõ Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương quốc có ý nghĩa gì.



Có thể nói Mạch Dương quốc đạt được vị trí như ngày hôm nay thì một nửa công lao thuộc về Trấn Tây Vương phủ. Bởi Trấn Tây Vương là một cường giả Địa Huyền đỉnh phong kinh hãi thế nhân với thực lực không ngòi bút nào tả hết.



“Mọi người yên tâm, trong chuyện này không có gì khuất tất cả, sau này nếu có cơ hội, cháu sẽ kể cặn kẽ với mọi người!”, Cố Thiên Mệnh biết mấy người ông cụ Cố đang lo lắng bản thân bị kẻ khác lợi dụng nên mới hỏi một cách thận trọng như vậy.



Ông cụ nhìn hắn thật sâu, trịnh trọng gật đầu: “Cháu cũng trưởng thành rồi, tất cả tự cháu quyết định đi! Nhưng cho dù làm gì cũng nhất định phải cẩn thận, biết chưa?”



“Vâng, cháu biết rồi”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười đáp.



“Thằng nhóc chết tiệt, nếu cháu đã quả quyết Trấn Tây Vương phủ không ngấm ngầm mưu tính gì với Cố gia ta, vậy với uy thế của bọn họ tại sao lại muốn kết thành đồng minh với nhà chúng ta đây?”, Cố Ưu Mặc híp híp đôi mắt hổ, có chút tò mò hỏi.



Cố Thiên Mệnh mím môi mỏng cười nhạt, sau đó lấy ra một lệnh bài từ trong tay nải, ném về phía Cố Ưu Mặc.



Trong nháy mắt, Cố Ưu Mặc theo bản năng đón lấy tấm lệnh bài màu đen hắn ném tới, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”



“Lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ!”, Cố Thiên Mệnh không nóng chẳng lạnh nói.



Cái gì!



Nghe vậy thân thể của cả ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc đều không khỏi run lên, sau đó lập tức ghim chặt mắt lên trên tấm lệnh bài trong tay Cố Ưu Mặc.



"Đây là... lệnh bài hộ tộc của Trấn Tây Vương phủ!”, nhìn chữ khắc trên lệnh bài, Cố Ưu Mặc cảm nhận được một dòng huyền khí đặc thù trôi nổi bên trong, không dám tin mà nhảy dựng lên từ trên ghế, kinh ngạc hô lên: “Sao có thể!”



Ông cụ Cố cũng sững người, đôi mắt hổ hơi trũng sâu như ngưng đọng lại, ngạc nhiên hô: “Thằng nhóc thối, đây chẳng lẽ là tộc lệnh của Trấn Tây Vương phủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK