• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 96 Nhị thúc, người có tin cháu không?

“Nhị thúc, Vĩnh An công chúa, rất tốt”, Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, lộ ra một nụ cười.

“Tiểu tử cháu rốt cuộc muốn nói cái gì”,? Cố Ưu Mặc nhịn không được nhìn Cố Thiên Mệnh một cái, sau đó nhìn hồ nước gợn sóng, tức giận nói.

“Nhị thúc, nếu không bỏ xuống được, vậy thì đi giành lấy. Vĩnh An công chúa có vẻ khá tốt, xứng đôi với người”.

Cố Thiên Mệnh cũng từng nghe qua chuyện về Vĩnh An công chúa và nhị thúc nhà mình, chỉ là lúc đó lục thức của hắn vẫn chưa khai mở nên không để ở trong lòng. Mà bây giờ, Cố Thiên Mệnh tận mắt nhìn thấy vị công chúa tuyệt sắc giai nhân của Thiên Phong quốc này, nhịn không được tán thưởng trong lòng.

“Tiểu tử cháu... ai...”, Cố Ưu Mặc chỉ chỉ Cố Thiên Mệnh, thở dài một hơi, trầm ngâm nói: “Công chúa sao có thể so sánh với nữ tử bình thường, ta hiện giờ chính là một phế nhân, căn bản không xứng với nàng, lấy gì đi giành lấy đây?”

“Nhị thúc, người không thử một lần, làm sao biết được công chúa nghĩ gì?”, Cố Thiên Mệnh biết bây giờ Cố Ưu Mặc đang tiêu cực, bởi vì bản thân tàn tật mà tinh thần sa sút.

“Thằng nhóc cháu, sự tình nào có đơn giản như cháu nghĩ. Có một số việc, không phải cứ muốn giành lấy là có kết quả”, Cố Ưu Mặc khép hai mắt lại, trong mắt dường như hiện lên từng dòng kí ức năm xưa, ngữ khí trầm thương nhẹ nhàng nói.

“Nhưng mà, nếu nhị thúc không cố gắng, như vậy ngay cả một tia hi vọng cũng không có”, Cố Thiên Mệnh cảm thấy sự bi thương cùng sầu muộn trong làn gió, khẽ nói: “Cháu thấy, công chúa căn bản không hề để ý đến tình trạng của nhị thúc ra sao, vì sao không cho công chúa một cơ hội đến gần người, cũng là cho mình một cơ hội để không phải tiếc nuối”.

“Cháu... lại còn muốn dạy ta, nhanh nhanh cút đi, lão tử còn phải nghỉ ngơi”. Cố Ưu Mặc suy nghĩ trong chốc lát, ra vẻ thoải mái cười mắng, chỉ là trong ánh mắt ông ấy lại tràn ngập đau thương khó có thể che dấu.

“Nhị thúc”, Cố Thiên Mệnh gọi một tiếng, tiếng gọi này nghiêm trang, trịnh trọng đến lạ.

“Ừ”, Cố Ưu Mặc nhướng mày, nghi ngờ hỏi.

“Người thật sự muốn nhìn Vĩnh An công chúa gả đi Nam Uyên quốc thật sao? Có lẽ, lần này bỏ lỡ, chính là cả đời...”, Cố Thiên Mệnh hai tay để sau lưng, một cỗ cảm giác nhàn nhạt từ đôi mày của hắn dần lan tỏa ra.

“Nếu như ta còn là ta của năm xưa, cho dù là Nam Uyên quốc cao cao tại thượng, thì đã thế nào?”

Yên lặng một hồi lâu, trầm mặc một lúc, Cố Ưu Mặc nhịn không được cắn răng, một cỗ sắc bén phong mang lặng yên phóng thẳng lên trời, sau đó lại khẽ khàng nhắm mắt trầm than thở.

Đúng vậy!

Năm đó Cố Ưu Mặc khí phách bực nào, chỉ một người một thương liền có thể làm cho trăm vạn đại quân không dám bước vào biên cương Thiên Phong quốc nửa bước.

Năm xưa, tên của Huyết Hùng tướng quân vang vọng khắp bách quốc, cho dù là một vài quốc gia đỉnh phong trung đẳng, nghe hai chữ Huyết Hùng cũng phải thất sắc kinh hãi.

Chỉ đáng tiếc, đó là những chuyện đã qua, Cố Ưu Mặc của hiện tại, chỉ là một người tàn phế ngồi xe lăn, không còn khí thế tướng quân năm đó nữa.

“Nhị thúc, người có tin cháu không?”, Cố Thiên Mệnh nhìn Cố Ưu Mặc, người từ nhỏ che chở yêu chiều hắn giờ trở nên trầm thương như thế, sâu trong nội tâm không nhịn được chua xót, trịnh trọng hỏi.

“Cái gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu mày, không hiểu quay đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh.

Từ sau lễ trưởng thành của Cố Thiên Mệnh, hành vi cùng khí chất của hắn có thể nói là đã thay đổi long trời lở đất. Đối với việc này, Cố Ưu Mặc cũng chỉ là hơi nghi hoặc, dù sao trong cơ thể Cố Thiên Mệnh quả thật chảy dòng máu Cố gia, tất cả đều nhìn thấy Cố Thiên Mệnh trưởng thành.

Thế nhưng lúc này, Cố Ưu Mặc phát hiện khi mình nhìn về phía hắn, càng lúc càng nhìn không thấu, thật giống như trước mắt bị một màn sương mù che lấp, một mảng mơ hồ.

“Nhị thúc, bắt đầu từ sáng mai, mỗi buổi sáng vào canh năm, thúc vận huyền khí khơi thông kinh mạch hai chân tầm nửa canh giờ”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ ngưng trọng nhìn vào Cố Ưu Mặc, ngôn từ chân thành nói.

“Thằng nhóc thối, cháu đây là có ý gì?”, Cố Ưu Mặc khó hiểu hỏi.

Lúc trước Cố Ưu Mặc cũng từng muốn dùng huyền khí chữa trị hai chân tàn phế của mình, đáng tiếc đều kết thúc trong thất bại, hơn nữa còn bị nhiều danh y phán định là không cách nào chữa khỏi.

“Nhị thúc, nếu người tin tưởng cháu, vậy thì đừng hỏi nhiều, cứ nghe theo lời cháu nói, sau này cháu sẽ nói rõ cho thúc biết”, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn tiết lộ chuyện mình có thể tu hành, bằng không nhất định sẽ bị coi như bảo bối khóa trong nhà, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hành động của hắn.

Cố Ưu Mặc nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh có chút nghi ngờ, không biết nên dùng tâm tư như thế nào để đối diện với hắn.

“Được rồi, nhị thúc, thúc nghỉ ngơi đi. Đừng quên lời cháu dặn, cháu đi trước”, Cố Thiên Mệnh không muốn ở lại, bằng không cảm giác sẽ bị Cố Ưu Mặc hỏi đến cùng.

Vì thế, hắn rất nhanh rời khỏi đình viện dưới con mắt nghi ngờ của Cố Ưu Mặc. Đình viện chỉ còn lại Cố Ưu Mặc ngồi âm trầm, lòng đầy nghi ngờ.

Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại trạch viện của mình, đôi mắt hơi híp, một cỗ uy thế nhàn nhạt của lăng vân tản ra, sau đó sắc bén lẩm bẩm: “Nam Uyên quốc, hi vọng các ngươi có chừng mực, nếu không, e rằng hoàng triều này cũng không cần tồn tại nữa”.

Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của hắn ở kiếp này, là trưởng bối yêu thương hắn vô điều kiện. Đương nhiên, Vĩnh An công chúa chính là thẩm thẩm tương lai của hắn, nếu Nam Uyên quốc không có chừng mực, vậy thì hậu quả... cho dù có là 3 ngàn dặm kiếm khư, cũng khó có thể bình ổn.

Trăm năm trước, một tòa hoàng triều Thịnh thế chọc giận một vị kiếm tôn, bị một kiếm diệt.

Mà Cố Thiên Mệnh ẩn núp dưới vỏ bọc công tử ăn chơi, kiếp trước chính là một cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, áp đảo vạn vật sinh linh.

Mặc dù kiếp này tu vi của hắn thấp, nhưng nếu Nam Uyên quốc thật sự quá đáng, vậy thì, Cố Thiên Mệnh vẫn sẽ vận dụng toàn bộ thủ đoạn của mình, làm cho chúng sinh hiểu được, chọc giận cường giả Thiên Huyền chân chính sẽ có hậu quả như thế nào.
Chương 97 Bồi dưỡng tình cảm

Hoàng hôn dần buông, ông cụ Cố cũng từ tửu lâu trở về, Dịch bá dẫn theo một đám hạ nhân vận chuyển quà nhận được vào trong nhà.

Ông cụ Cố sau khi trở lại Cố gia, trực tiếp đến đình viện của Cố Ưu Mặc. Thật lâu vẫn không thấy đi ra.

Có lẽ ông cụ Cố cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Cố Ưu Mặc.

Đối với những thứ như lễ vật gì đó, Cố Thiên Mệnh không một chút quan tâm. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là viên ngọc quý trên tay Lý gia Lý Sương Nhi lại đi theo mọi người đến Cố gia.

“Chuyện gì vậy?”, nhìn thấy Lý Sương Nhi từ trên xe ngựa đi xuống, Cố Thiên Mệnh không khỏi lẩm bẩm.

Lý Sương Nhi được nha hoàn đỡ lấy, bước vào cửa lớn Cố gia. Hơn nữa ở phía sau còn có một đám nha hoàn bê theo đống rương hành lý.

....



Cố gia của hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn hẳn vì Lý Sương Nhi tới.



Bữa sáng vô cùng phong phú, đủ loại cao lương mĩ vị được bày trên chiếc bàn lớn bằng gỗ đàn hương màu đỏ, mùi thức ăn thơm ngon xộc thẳng vào khoang mũi khiến ai nấy đều thèm thuồng.



“Sương Nhi, cháu thích món nào thì ăn nhiều vào, nếu không hợp khẩu vị cứ căn dặn nhà bếp sẽ lập tức làm”, ông cụ Cố ngồi trên ghế chính nhìn Lý Sương Nhi kiều diễm rủ mi, ôn hòa nói.



Lý Sương Nhi nghe vậy thì cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, không khỏi liếc Cố Thiên Mệnh đang yên lặng ngồi đối diện. Sau đó từ từ đứng dậy, cúi chào ông cụ Cố, bày tỏ sự tôn kính của bản thân.



“Không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi, cứ coi như ở nhà mình là được”, ông cụ Cố rất thích khí chất tiểu thư khuê các của Lý Sương Nhi, cho dù nàng không thể mở miệng nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến nét thanh nhã từ trong xương này.



Lý Sương Nhi khẽ gật đầu, mỉm cười ngồi xuống.



Một bàn lớn thức ăn chỉ có ba người ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, ngược lại lộ ra chút vắng vẻ. Về phần Cố Ưu Mặc, ông ta vẫn sống ở đình viện góc sâu như thường ngày, giống như đang lảng tránh điều gì đó.



Chẳng mấy chốc, bữa sáng đã kết thúc, Lý Sương Nhi thanh lịch dùng chiếc khăn tay trắng hồng nhẹ nhàng lau khóe môi, sau đó lại khom người hành lễ với ông cụ Cố, đồng thời cũng chào Cố Thiên Mệnh.



Càng nhìn hành vi cư xử của Lý Sương Nhi, ông cụ Cố càng lúc càng cảm thấy hài lòng, âm thầm gật đầu tán thưởng.



“Thiên Mệnh, lát nữa hãy cùng Sương Nhi đi dạo một vòng quanh phủ, làm quen một chút”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh đầy ẩn ý, khẽ cười.



Ý đồ của ông cụ Cố rất rõ ràng, đó chính là để Cố Thiên Mệnh sớm ngày cùng Lý Sương Nhi bồi dưỡng cảm tình, sau đó tổ chức hôn lễ chính thức trước dự định. E là ông muốn ôm chắt rồi, dù sao hậu duệ trên dưới Cố gia quá ít, thế nên cảm giác đặc biệt hiu quạnh.



“Cháu biết rồi, ông nội”, Cố Thiên Mệnh vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi hắn nhìn thấy sự không cho phép chất vấn sâu trong đáy mắt của ông cụ cùng bóng dáng thướt tha trầm mặc của Lý Sương Nhi, lời tới đầu môi đành nuốt lại, chỉ có thể gật đầu đồng ý.



Sau đó, hắn khẽ gật đầu với Lý Sương Nhi: “Lý tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi!”



Lý Sương Nhi nở nụ cười ngọt ngào, dùng một đôi mắt đẹp nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, ung dung đi theo phía sau hắn, không gấp cũng chẳng chậm.



Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, nụ cười trên khóe miệng ông cụ Cố mới chậm rãi đông cứng lại, sau đó lại trở về dáng vẻ uy nghiêm khiến người khác kính sợ thường ngày.



Có lẽ chỉ có ở trước mặt người nhà ông cụ mới có thể buông bỏ những phiền muộn cùng uy thế trong lòng, khiến bản thân có thể thả lỏng một hơi.



Cố gia là gia tộc võ tướng trấn quốc của Thiên Phong Quốc, đất đai đương nhiên rộng bạt ngàn, dạo một vòng quanh Cố phủ cũng phải mất chút thời gian.



Trên một con đường nhỏ yên tĩnh xanh biếc bóng cây, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi sánh vai đi về phía trước, hai người đều im lặng và cứ như vậy duy trì bầu không khí tinh tế này, để mặc làn gió thổi qua.



Cố Thiên Mệnh như dạo bước giữa chốn không người, tự mình đánh giá xung quanh, dường như đã hòa làm một với làn gió mát.



Còn Lý Sương Nhi thì chậm hơn Cố Thiên Mệnh nửa bước, gót sen khẽ rảo nhìn ngắm rừng trúc xanh tươi cùng kiến trúc chạm khắc xung quanh. Thỉnh thoảng nàng sẽ trộm dùng dư quang liếc một bên sườn mặt của Cố Thiên Mệnh, muốn nhìn xem người khiến ông nội Lý Thiên Nguyên nhà mình phải khen ngợi có thừa là người như thế nào.



Cả hai giữ im lặng tiến về phía trước.



Một người mặc áo dài màu trắng, tóc dài búi trên đỉnh đầu, hai tay đặt nhẹ sau lưng, lãnh đạm mà phóng khoáng, giống như một thanh kiếm cô độc kiêu ngạo không nhiễm bụi trần.



Một người thì khoác váy dài phối hai màu hồng trắng, quanh eo thắt lại mảnh sa mỏng màu ngọc lam, mái tóc dài như thác nước tung bay trong gió, như tiên nữ giáng trần, cách biệt một phương.



Một lúc lâu sau, hai người đi qua một con đường nhỏ tĩnh lặng, họ đã đi từ Đông Sương viện của Cố gia đến Tây Sương viện.



"Lý tiểu thư, đến Tây Sương viện rồi, bổn công tử không tiễn nàng vào trong nữa, nàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì có thể tùy ý sai khiến đám nha hoàn nô bộc”.



Tây Sương viện hiện tại là nơi Lý Sương Nhi tạm trú, ông cụ Cố đã sắp xếp vài chục nha hoàn túc trực bên trong, định lo liệu sinh hoạt hàng ngày cho nàng.



Hai người đã đi lâu như vậy, Cố Thiên Mệnh mới không mặn không nhạt mỉm cười gật đầu: “Lý tiểu thư, nếu không còn chuyện gì khác thì bổn công tử đi trước đây”.



Hai mắt Lý Sương Nhi xẹt qua một tia sáng, nàng nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh hồi lâu, hơi mím môi đỏ cúi người gật đầu.


Chương 98 Kẻ nào cũng có thể ức hiếp Cố gia ta

Sau đó, Cố Thiên Mệnh cũng không chần chừ liền quay người rời khỏi Tây Sương viện, để lại bóng lưng mảnh khảnh trong tà áo trắng.



Lý Sương Nhi đứng dưới bóng cây xanh che khuất cả bầu trời, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Cố Thiên Mệnh, trong sâu thẳm trái tim thì thầm: “Hắn dường như hoàn toàn không giống trước đây. Hắn của hiện tại xem chừng vô cùng thâm trầm, căn bản không còn dáng vẻ công tử bột nữa”.



Nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh khuất dạng, Lý Sương Nhi có chút mê mang, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn chằm chằm một người khác giới lâu như vậy. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai có thể thôi thúc nàng đi tìm hiểu một phen. Bởi tuy nàng không nói được, nhưng tâm lại sáng như gương, chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu được những công tử thế gia theo đuổi mình kia, chẳng hề xao xuyến.



Tuy nhiên Cố Thiên Mệnh của hôm nay, tay chơi khét tiếng số một kinh thành lại khiến nàng sinh ra một loại khát khao tìm hiểu, hơi thở lạnh nhạt như có như không khó lòng nắm bắt ấy từng chút mê hoặc con tim nàng.



Trước đây, nàng còn dốc sức ngăn chặn mối liên hôn giữa hai nhà, nếu không phải nể mặt ông nội Lý Thiên Nguyên, nàng tuyệt đối sẽ không đặt chân vào cửa Cố gia. Nhưng lúc này đây, nàng bỗng nhiên phát hiện ra Cố Thiên Mệnh lúc đầu xông vào Lý gia đã không còn đáng ghét như vậy nữa, thậm chí còn sinh ra một tia cảm xúc khó hiểu.



“Hắn, rốt cuộc là người như thế nào?”, khi bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã hoàn toàn biến mất, Lý Sương Nhi mới chậm chạp thu hồi ánh mắt, môi đào không kìm được khẽ nhếch, thầm nhủ.



Nụ cười này của nàng, dịu dàng nhưng không mất đi nét quyến rũ, ngọt ngào mà cao quý. Những đóa hoa đang nở rộ trong Tây Sương viện dường như cũng trở nên kém sắc trước nụ cười dịu hiền này.

...

Sau khi rời khỏi Tây Sương viện, Cố Thiên Mệnh đi thẳng một đường trở lại sân nơi mình ở.



Sâu trong sân, Yến Hàn giống như một người hầu đang quét dọn những chiếc lá rơi.



Để ngăn Yến Hàn không bị bại lộ tu vi cùng thân phận, Cố Thiên Mệnh sắp xếp hắn chỉ có thể đi lại trong sân của mình, hơn nữa còn không thể tùy tiện thi triển tu vi, như vậy mới không thu hút sự chú ý của ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc.



“Chủ thượng”, thấy Cố Thiên Mệnh trở lại, Yến Hàn lập tức buông xuống cây chổi trong tay, khàn giọng kêu.



“Yến Hàn, ta có việc muốn ngươi đi làm”, Cố Thiên Mệnh nói thẳng.



“Xin chủ thượng ra lệnh”, Yến Hàn khom lưng ôm quyền cung kính cực độ.



“Âm thầm ra ngoài mang theo 50.000 lượng tới Linh dược các trong kinh mua cỏ Cốt Linh, cỏ Mạch Nham, gỗ Thông Trần...”, Cố Thiên Mệnh móc từ trong ngực ra một sấp ngân phiếu, trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ, đừng để bị bại lộ, hiểu không?”



“Vâng, chủ thượng”, Yến Hàn nhận lấy ngân phiếu, kính cẩn gật đầu.



Sau đó hắn ta thoắt cái biến mất như một bóng ma, nơi hắn ta đứng vừa rồi chỉ lưu lại một cây chổi còn dính vài chiếc lá khô bên trên.



"Xem ra phải nắm chắc thời gian thôi, nếu không… kẻ nào cũng có thể ức hiếp lên đầu Cố gia ta rồi".



Cố Thiên Mệnh vươn thẳng thân hình thon dài, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao nhìn lên khung trời xanh ngát mà đăm chiêu.



Cuộc sống tại Cố gia tạm thời rất thanh nhàn và hoà hợp.



Chỉ là che đậy dưới lớp vỏ bọc yên bình và hiền hoà ấy lại ẩn chứa một cảm giác bức bối khó diễn tả thành lời.



Lý Sương Nhi bất giác đã tới Cố gia được gần nửa tháng.



Trong nửa tháng này, Cố Thiên Mệnh về cơ bản đều không rời khỏi Cố gia, hoặc là dạo bộ với Lý Sương Nhi dưới sự cứng rắn sắp xếp của ông cụ Cố, hoặc là một mình ngồi thiền và tu hành trong sân viện của mình.



"Theo lý mà nói, với ký ức kiếp trước, đột phá tới cảnh giới Linh Huyền cũng không phải chuyện khó khăn gì, tại sao ta vẫn một mực giậm chân tại chỗ?", hôm nay ông cụ Cố không hô hoán nên hắn vẫn luôn ở trong phòng trầm tư và ngồi thiền.



"Đạo tâm của ta vững chắc như bàn thạch không gì lay động nổi, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cũng không thể khiến ta lui bước. Nhưng đến ngưỡng cửa Linh Huyền này sao lại tắc nghẹn rồi?”, Cố Thiên Mệnh ngồi xếp bằng trên giường, cau mày tự hỏi.



Sau khi nhíu mày trầm tư hồi lâu, hắn vội vàng cúi nhìn hai tay của mình, như tỉnh ngộ rồi khẽ lắc đầu lẩm bẩm: “Thì ra là vậy…”



“Ta của kiếp này vẫn luôn chơi bời làm loạn, nếu không phải trước đó tới Kiếm Khư rèn luyện thân thể, bước vào con đường tu hành, e rằng đi nhiều hai bước liền thở không nổi”, Cố Thiên Mệnh không kìm được siết chặt nắm đấm, thông qua kẽ hở của cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Rốt cuộc thì cơ thể này vẫn thiếu hụt lễ tẩy máu, tuy rằng đạo tâm và linh hồn đã đạt tới đỉnh phong cũng khó có thể bù đắp sự thiếu hụt bẩm sinh của cơ thể”.



Nghĩ đến đây, Cố Thiên Mệnh không tĩnh tọa tu hành nữa, mà chậm chạp xuống giường.



Hắn còn chưa đi ra khỏi phòng, giọng nói của một nha hoàn đã từ ngoài sân vọng tới: “Công tử, lão gia kêu người qua đó một chuyến ạ”.



“Được”, giọng nói của Cố Thiên Mệnh cũng lập tức truyền lại.



Chẳng mấy chốc, hắn đã xuất hiện trước mặt ông cụ Cố.



Ông cụ Cố đanh mặt u ám nhìn chăm chăm hắn: “Thằng nhóc thối, ông đây kêu cháu ở cùng Sương Nhi cho tốt để bồi dưỡng tình cảm, cháu từ sáng tới tối trốn trong nhà làm cái gì? Cháu tưởng rằng mình là cô nướng mới lớn sao? Trước đây thằng nhóc cháu ngày ngày đều chạy ra ngoài lêu lổng, bây giờ lại giống như các cô nương cả ngày không bước chân ra khỏi cửa, cháu muốn thể hiện điều gì?”



"...", Cố Thiên Mệnh, người vừa mới tới đã bị ông cụ Cố bất ngờ há miệng mắng nhiếc có chút ngơ ngác.


Chương 99 Có lẽ, hắn của trước kia không thực sự là hắn…

Điều quan trọng nhất là hắn lại không thể chỉ trích hay phản bác lại ông, chỉ đành nở nụ cười khổ trong lòng chấp nhận.



“Ông nội, cháu đang đọc sách”, Cố Thiên Mệnh vội vã giải thích.



“Đọc sách?”, ông cụ Cố nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mày càng cau chặt lại, tiếp tục chửi rủa: “Tên nhóc cháu có thể bịa ra lý do nào đàng hoàng hơn được không? Ông đây còn nhìn không rõ tâm địa gian xảo này của cháu sao, nếu cháu rúc trong phòng cả ngày để đọc sách, mặt trời cũng mọc từ đằng tây rồi”.



"...", Cố Thiên Mệnh mấp máy môi, cũng không cố gắng bào chữa nữa, bởi hắn cảm thấy rằng bất kể bản thân nói gì cũng đều giống như đang giả vờ trước mặt ông cụ, nên dứt khoát ngậm chặt miệng mà giữ im lặng.



Ông cụ Cố vốn còn muốn mắng mỏ hắn một trận, nhưng lúc này lại bắt gặp bóng dáng của Lý Sương Nhi đang đi tới.



“Sương Nhi, cháu tới rồi đấy à”, thấy Lý Sương Nhi duyên dáng đi đến, gương mặt đen kịt vừa rồi của ông cụ Cố lập tức nặn ra một nụ cười đầy từ ái, thấp giọng nói.



Chứng kiến tốc độ lật mặt hiếm có khó tìm này của ông nội mình, Cố Thiên Mệnh không khỏi che trán mà cười gượng gạo trong lòng.



Lý Sương Nhi nhanh chân bước tới, cúi người coi như chào hỏi ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh. Vốn dĩ nàng đang ở Tây sương viện ngắm hoa mài mực viết chữ nhưng nhận được lời truyền gọi của ông cụ liền gấp rút buông xuống việc trong tay, nhanh nhẹn đi sang.



"Sương Nhi à, cháu cũng quanh quẩn ở nhà nửa tháng rồi, hôm nay để Thiên Mệnh cùng cháu ra ngoài dạo chơi đi. Nếu thấy ưng ý món đồ nào, cứ kêu thằng bé mua cho cháu là được".



Ông cụ Cố tiến lên nửa bước, tay trái nâng lên bàn tay ngọc ngà của Lý Sương Nhi, còn tay phải thì nhanh gọn túm Cố Thiên Mệnh bên cạnh lại gần.



Sau đó đem bàn tay mềm mại của nàng đặt vào lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh, ấn chặt một chỗ rồi hiền từ nói: "Sương Nhi,tuy rằng trước đây Thiên Mệnh có chút phá phách, nhưng cũng là một người rất hướng nội. Nếu nó có điểm nào không tốt, cháu cứ nói lại với ông nội, ông sẽ giúp cháu dạy dỗ nó".



Sự tiếp xúc bất ngờ với bàn mềm mại kia cho dù là Cố Thiên Mệnh cũng không tránh khỏi sửng sốt lúc đầu, hắn theo bản năng liếc nhìn Lý Sương Nhi bên cạnh mới phát hiện hai gò má của nàng lúc này đã phớt ánh hồng, cực kỳ quyến rũ.



Một mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Lý Sương Nhi, khiến Cố Thiên Mệnh thực sự không biết thế nào là tốt, vừa có chút đắn đo, lại pha thêm vài phần thoải mái.



Lý Sương Nhi cũng không ngờ tới ông cụ sẽ ấn tay mình vào tay Cố Thiên Mệnh, điều này khiến nàng lập tức rơi vào rối loạn mà hơi hạ chiếc cằm tinh xảo, có chút xấu hổ cắn đôi môi đỏ mọng .



"Hôm nay tranh thủ thời tiết đẹp, hai đứa ra ngoài dạo phố đi, buổi tối trở về dùng bữa là được", ông cụ Cố nói đoạn, trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh một cái đầy ẩn ý, như thể đang đưa ra lời cảnh cáo.



Ông cụ Cố nói xong mới thu bàn tay đang giữ chặt hai người lại.



Cùng lúc đó, Lý Sương Nhi cũng có chút hoảng loạn rụt lại tay ngọc đang đặt trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh, cúi người hành lễ với ông cụ để che giấu sự ngượng ngùng của mình.



Một người lão luyện như ông cụ Cố đương nhiên nhìn ra được sự hoảng hốt của Lý Sương Nhi, ông cũng không hối hai người đẩy nhanh phát triển, ổn định là được.



Chỉ là ánh mắt ông nhìn Cố Thiên Mệnh vô cùng cổ quái, nội tâm tràn đầy nghi hoặc tự nhủ: “Thằng nhãi thối này trước kia thấy cô nương xinh đẹp chỉ hận không thể lắp thêm tròng mắt để ngắm, thậm chí còn lấy trộm trang phục của thiên kim nhà Thượng thư, bây giờ đứng bên cạnh một giai nhân động lòng người, sao lại trở nên ngu ngốc như vậy?”



Ông cụ Cố nghĩ không ra thì dứt khoát ném ra sau đầu vấn đề này, ông hiện tại chỉ hy vọng hắn có thể sớm chút cùng Lý Sương Nhi bồi dưỡng tình cảm, sau đó chính thức tổ chức hôn lễ, sớm ngày được ôm chắt.



Dưới yêu cầu mạnh mẽ của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh chỉ đành thở dài trong lòng, cùng Lý Sương Nhi ra khỏi cổng lớn Cố gia.



Hai tay Lý Sương Nhi đặt nhẹ bên eo liễu, cách Cố Thiên Mệnh hơn một mét, bước chậm trên đường phố. Phía sau hai người họ còn có hai nha hoàn xinh đẹp cùng vài tên tùy tùng, đồng thời trong tối còn có vài hơi thở mơ hồ theo sát.



Đường phố phồn hoa tấp nập người qua kẻ lại.



Hình bóng của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi ghép lại trở thành một loại cảnh đẹp ý vui, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người qua đường.



“Đó không phải là tiểu công tử Cố gia và tiểu thư Lý gia sao?”



“Lý tiểu thư thật… đẹp mà! Chỉ là gả cho một… ài!”



“Nếu không nghĩ tới bộ dáng trước kia của Cố tiểu công tử, ngược lại kết hợp với Lý tiểu thư đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi, chỉ là…”



Trong đám đông trên phố có rất nhiều người đang nhỏ giọng thảo luận, tất cả đều có chút bị Lý Sương Nhi làm mê mẩn.



Lý Sương Nhi cũng loáng thoáng nghe được vài lời này khiến vành tai nàng ửng đỏ, khiến dung mạo nàng càng tăng thêm vài phần mị hoặc, khiến người ta không nhịn được muốn thương yêu.



Ngược lại là Cố Thiên Mệnh cứ im lặng đi về phía trước như chốn không người, chẳng hề để ý tới bất kỳ ai xung quanh mình.



Một đường đi dạo này, Lý Sương Nhi cũng không mua sắm gì, chỉ tùy tiện chọn lấy một bộ giấy bút mực và nghiên mực. Không biết vì sao, nàng dường như tham lam cảm giác được lặng lẽ đi cùng nhau này, cho dù cả hai đều không ai lên tiếng.



Mỗi khi liếc nhìn góc nghiêng của Cố Thiên Mệnh, sâu trong lòng nàng lại nổi lên gợn sóng, hồi lâu vẫn không thể bình lặng lại.



"Có lẽ, hắn của trước kia không thực sự là hắn…”



Sau nhiều ngày tiếp xúc, thái độ của Lý Sương Nhi dành cho Cố Thiên Mệnh đã có thay đổi cực lớn, sự tò mò cũng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Chương 100 Biên cương

Đêm khuya thanh vắng.

Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh sau khi về phủ thì mỗi người liền trở về đình viện của mình nghỉ ngơi. Trải qua mấy ngày giày vò của ông cụ Cố, hai người bất tri bất giác đã trở nên quen thuộc hơn phần nào, không còn xa lạ như trước nữa.

Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại trạch viện của mình, liền đóng chặt cửa lại.

Trong phòng, Yến Hàn cung kính đứng ở một bên, lễ phép nói: “Chủ thượng, linh thảo người cần đều đã mua đủ, còn phân phó gì khác không?”

“Tạm thời đem linh dược cất đi đã, chờ ta bước vào cảnh giới Linh Huyền mới có thể dùng được”, Cố Thiên Mệnh tùy ý nhìn lướt qua đống linh thảo đặt trên bàn nói.

“Vâng”, Yến Hàn gật đầu đáp.

“Đúng rồi, qua mấy ngày nữa ta có việc phải ra ngoài, tạm thời không thể quay trở lại. Ngươi rời khỏi thành 10 dặm đến sơn cốc phía Tây Nam xem đám tiểu tử nha đầu kia thế nào, mau chóng để bọn chúng bước vào tu luyện, ngoài ra cố gắng giúp chúng tu tâm dưỡng tính”.

“Còn nữa, nhớ để ý xung quanh xem có võ giả lưu lạc của môn phái nào không, chỉ cần tâm tính tốt đều có thể thu nhận vào trong Kiếm Vũ Các, chờ ta về lựa chọn sau”.

Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, trịnh trọng nói với Yến Hàn.

Nếu đã quyết định thành lập thế lực riêng, vậy thì phải có năng lực khuấy động đại thế trong thiên hạ. Nếu không làm sao có thể xứng đáng với công sức Cố Thiên Mệnh bồi dưỡng.

“Chủ thượng, ta hiểu rồi”, Yến Hàn không hỏi Cố Thiên Mệnh đi đâu, bởi hắn biết rõ thân phận của mình, cũng hiểu được nhân vật như Cố Thiên Mệnh không thể tùy ý suy đoán, làm tốt việc của mình là được.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu.

Vốn dĩ Cố Thiên Mệnh còn tính toán cứ chậm rãi khoác lên mình vỏ bọc công tử ăn chơi thêm một thời gian nữa, yên lặng lên kế hoạch và dần hồi phục cơ thế, ai biết được lại xảy ra chuyện của Cố Ưu Mặc và Vĩnh An công chúa.

Vì thế Cố Thiên Mệnh chỉ có thể đẩy nhanh kế hoạch của mình, tranh thủ để bản thân sớm bước vào cảnh giới Linh Huyền, như vậy mới có thể trở về điều trị hai chân tàn phế của Cố Ưu Mặc, khiến Cố Ưu Mặc một lẫn nữa đứng trên đỉnh cao.

Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Cố Thiên Mệnh liền đi tới khu đình viện của ông cụ Cố.

Sáng sớm đã nhìn thấy Cố Thiên Mệnh tới, ông cụ Cố mặt không cảm xúc nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao sáng sớm đã đến tìm ta rồi?”

“Ông nội, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông”, Cố Thiên Mệnh cúi chào ông cụ Cố thật sâu, tôn kính nói.

Thấy Cố Thiên Mệnh lễ phép chu đáo như vậy, ông cụ Cố không khỏi giật mình, ông ấy đột nhiên nghĩ đến lần trước khi Cố Thiên Mệnh cung kính như vậy chính là muốn thuyết phục mình cho hắn đi tới Kiếm Khư...

“Nói đi”, ông cụ Cố có một loại dự cảm không lành, lông mày nhíu chặt lại.

“Cháu muốn rời phủ một thời gian”, Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn ông nội mình, trịnh trọng nói.

“Rời phủ?”, đáy lòng ông cụ Cố bộp một tiếng ‘quả nhiên’, sau đó khoát tay trực tiếp nói: “Không cho phép, nghĩ cũng đừng nghĩ, an tâm ở nhà cho lão phu, dành thời gian ở bên Sương Nhi ấy”.

Lần trước Cố Thiên Mệnh đi tới Kiếm Khư đã khiến ông cụ Cố lo lắng suốt một tháng, đêm đêm không ngủ được, luôn lo sợ hắn mất mạng, Cố gia mất đi hương hỏa không có người kế thừa.

Hiện giờ Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đã đính hôn, chỉ cần bồi dưỡng tình cảm tốt, không bao lâu nữa có thể cử hành đại hôn rồi. Vào giờ phút này, làm sao ông cụ Cố có thể đồng ý cho Cố Thiên Mệnh đi ra ngoài được.

“Ông nội, ông không hỏi cháu muốn đi đâu sao”, Cố Thiên Mệnh đã sớm đoán được tình hình, thần sắc bình tĩnh tự nhiên mở miệng hỏi.

“Cháu sẽ đi đâu? Nói ta nghe coi”, ông cụ Cố trầm ngâm một lát rồi hỏi.

“Biên cương”, Cố Thiên Mệnh không nhanh không phậm phun ra hai chữ.

Ầm!!!

Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời, đôi mắt ông cụ Cố trong nháy mắt co rút lại, thẩn thể run rẩy mắng lớn: “Đồ khốn này, cháu không muốn sống nữa sao? Cháu đến biên cương để làm gì, đó là nơi cháu có thể đi sao? Hả?”

Đối mặt với trận lôi đình và sự kích động lạ thường đến từ ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh đã sớm đoán được trước, hắn tùy ý để cho ông cụ mắng mình suốt một khắc đồng hồ, sau đó mới không kiêu không ngạo ôm quyền nói: “Ông nội, cháu đương nhiên biết biên cương là nơi như thế nào, chính bởi vì như vậy, cháu mới muốn đi”.

Biên cương là nơi nào? Nơi tràn ngập máu và xương, đâu đâu cũng thấy thi thể, trời biển một màu đỏ.

Chính vì vậy, Cố Thiên Mệnh mới phải đến nơi đó, bởi vì chỉ có đến đó, hắn mới có thể để cho thân thể của kiếp này tiếp xúc với lễ rửa tội bằng máu, mới có thể thật sự để linh hồn cùng thân thể dung hợp đến cực hạn, bước vào cảnh giới Linh Huyền.

Chỉ có như vậy, Cố Thiên Mệnh mới có biện pháp thi triển một số bí thuật của kiếp trước, trị liệu cho hai chân của Cố Ưu Mặc. Năm tháng sau, Vĩnh An công chúa phải gả đi Nam Uyên quốc, việc này vô cùng cấp bách, Cố Thiên Mệnh không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Hắn, không muốn nhị thúc ruột của mình phải hối tiếc, vì thế, hắn nguyện dốc hết toàn lực.

“Đi cái đầu cháu, không có nước thương lượng, cút qua một bên”, ông cụ Cố nổi giận đùng đùng quát Cố Thiên Mệnh, đáy lòng có một loại xúc động muốn đập chết Cố Thiên Mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK