Trên mặt ông cụ Cố cùng Huyết Xích Quân lúc này đều mang biểu cảm phức tạp, không hiểu nổi tại sao thái tử Nam Uyên quốc lại thả mình rời đi. Đổi lại là bất kỳ hoàng triều nào gặp phải chuyện này, không phải là nên đuổi cùng giết tận bọn họ để chấn chỉnh quốc uy sao?
Tay phải Cố Thiên Mệnh nắm Kinh Hồng kiếm, hơi ngước mắt nhìn thẳng vào Hiên Viên Hạo Vận, hai người cứ như vậy trầm lặng nhìn đối phương, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
"Đi!”
Cố Thiên Mệnh thu lại những sợi kiếm ý phát ra từ Kinh Hồng kiếm, sau đó nhặt lên hộp kiếm đã dính đầy máu tươi ở một bên, trầm giọng nói với mấy người ông cụ Cố.
Thật sự có thể rời đi sao? Sẽ không có âm mưu gì đó chứ?
Trên gương mặt chúng tướng sĩ Huyết Xích Quân giăng đầy nét hoài nghi, có chút sửng sốt.
Cố Thiên Mệnh chẳng đoái hoài tới những tướng sĩ Nam Uyên đang nhìn chằm chằm như hổ đói muốn lao vào vào cắn xé kia, sau khi nhìn Hiên Viên Hạo Vận một cái thật sâu liền cất bước đi về phía cửa đại điện.
Cùng với sự dẫn đầu của hắn, mấy người ông cụ Cố cũng siết chặt đao gươm sắc bén trong tay, bắt đầu di chuyển.
Cố Ưu Mặc thấy vậy thì nhẹ giọng nói với Mạc Diệu Lăng: "Công chúa, mời".
Mạc Diệu Lăng không đáp lại, cắn hàm răng ngà đi theo mọi người, cùng là hướng cổng lớn của hoàng cung Nam Uyên quốc.
Cố Ưu Mặc theo sát sau người Mạc Diệu Lăng, tinh thần ông ấy kéo căng đề phòng mọi tình huống bất ngờ xung quanh, ngăn chặn mọi nguy cơ có thể xảy đến.
Ông cụ Cố và Cố Thiên Mệnh đi song song với nhau, trên áo giáp cùng gương mặt ông đều vương vết máu, khó hiểu cau mày, lầm bầm: "Tại sao thái tử Nam Uyên lại thả chúng ta đi? Thật là kỳ quái!"
"Hắn không dám", Cố Thiên Mệnh suy tính một hồi, khóe miệng nhếch lên ý cười sâu xa, thầm nhủ trong lòng.
Đúng, Hiên Viên Hạo Vận thực sự không dám.
Thái tử Nam Uyên quốc, Hiên Viên Hạo Vận người đang đứng trên bậc thềm ngọc trắng không chớp mắt dõi theo bóng lưng Cố Thiên Mệnh, đôi tay dưới ống tay áo chắp hờ sau lưng không khỏi run rẩy.
Tại một thời khắc nào đó, hắn ta có thể cảm nhận được một trận nguy cơ chưa từng có sắp ập đến, đây là trực giác của hắn, là trực giác bẩm sinh.
Từ nhỏ tới lớn, chính vì dựa vào loại trực giác này đã giúp hắn thoát khỏi vô số lần ám sát hung hiểm. Mà vừa rồi, hắn ta có thể rõ ràng cảm giác được một loại nguy hiểm che trời rợp đất tràn ngập cõi lòng, thậm chí gần như muốn nghiền nát linh hồn hắn.
Hắn chưa bao giờ gặp loại nguy cơ bị tử vong chực chờ như vậy, do đó hắn tin tưởng chắc chắn rằng, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, nhất định sẽ có một chuyện khủng khiếp không cách nào tưởng tượng nổi xảy ra.
Bởi vậy Hiên Viên Hạo Vận mới bất chấp sự phản đối của văn võ bá quan mà cầu xin Hiên Viên Nam trao quyền để giải quyết vấn đề này.
Một mặt khác, hắn ta cũng không muốn nhìn thấy Mạc Diệu Lăng rơi lệ nữa, mỗi một giọt nước mắt của nàng giống như một cái gai găm thẳng vào trái tim hắn.
Khi chứng kiến Mạc Diệu Lăng liều lĩnh dùng trường thương chĩa vào cổ, cứa rách kéo ra một vệt máu, Hiên Viên Hạo Vận biết rằng bản thân cùng nàng ấy đời này vô duyên. Vì vậy từ tận đáy lòng hắn hy vọng nàng có thể bình yên vô sự rời khỏi đây.
Mặt khác, Hiên Viên Hạo Vận muốn ngăn cản chuyện này phát triển theo chiều hướng tiêu cực, hắn lo sợ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia sẽ trở thành hiện thực.
Do đó mấy người Cố Thiên Mệnh bình yên rời khỏi cổng lớn hoàng cung Nam Uyên quốc dưới hàng loạt những ánh mắt căm hận có, hoài nghi có, và cả sự tò mò.
Sứ thần các nước im bặt, không tài nào tin nổi chuyện này sẽ hạ màn như vậy. Không lẽ Nam Uyên quốc thực sự mặc kệ sao? Tôn nghiêm của Nam Uyên quốc phải cứu vãn thế nào?
"Quốc uy của Nam Uyên quốc ta thực sự bị phá nát rồi", một vị quan viên nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Huyết Xích Quân, nhịn không được ngã quỵ xuống đất, nở nụ cười vô lực thê thảm.
"Thực sự… cứ như vậy để chúng rời khỏi sao? Nam Uyên quốc ta sau này há chẳng phải sẽ biến thành trò cười cho Bách Quốc Chi Địa?"
Nhiều người nhắm chặt mắt, trong lòng tràn ngập vô vàn cảm xúc phức tạp.
Nhìn bóng dáng thướt tha khuất xa dần của Mạc Diệu Lăng, nội tâm Hiên Viên Hạo Vận nhói đau căn bản không ai thấu.
Hắn ta cho rằng bản thân có thể nổi danh thiên hạ, văn võ song toàn liền đủ tư cách cưới nàng. Nhưng hắn lầm rồi, hắn đã sai ngay từ đầu.
Có lẽ từ nay về sau, bóng lưng duyên dáng của Mạc Diệu Lăng sẽ chỉ tồn tại trong nơi sâu thẳm trái tim hắn.
Hiên Viên Hạo Vận chậm chạp dời ánh mắt thẫn thờ lên người Cố Thiên Mệnh, đáy lòng không khỏi run lên, thầm nhủ:"Tiểu công tử Cố gia, ngươi… chính là nguyên nhân của dự cảm đó sao?"
Khi bóng dáng của mấy người Cố Thiên Mệnh biến mất sau cánh cổng lớn hoàng cung, cảm giác nguy hiểm kịch liệt trong lòng Hiên Viên Hạo Vận kia mới dần tiêu tan.
"Truyền lệnh của bổn hoàng tử, tất cả các trạm kiểm soát đều nhường ra một con đường, không được ngăn cản, không được truy kích".
"Vi phạm, chém!"
Mệnh lệnh của Hiên Viên Hạo Vận vừa vang lên, không ai dám manh động, cho dù không ít kẻ muốn giữ chân mấy người Cố Thiên Mệnh, nhưng chỉ có thể dằn xuống nỗi uất nghẹn, giương mắt nhìn họ rời khỏi.
Chương 192 Hãy cho trẫm một lý do
Tiếng giày sắt vững vàng của Huyết Xích Quân gõ xuống nền đường phố trên hoàng thành Nam Uyên quốc giống như từng trận sấm rền nện mạnh vào trái tim mỗi người.
"Vận Nhị, lát nữa hãy cho trẫm một lý do", Hiên Viên Nam để Hiên Viên Hạo Vận toàn quyền đưa ra quyết định này, sau đó mặt không đổi sắc nhìn Hiên Viên Hạo Vận chằm chặp, trầm giọng nói.
Ông ta hoàn toàn có thể ngăn cản mấy người Cố Thiên Mệnh rời đi nhưng lại không làm vậy. Bởi nếu đã giao lại quyền xử lý cho Hiên Viên Hạo Vận, vậy thì ông ta đương nhiên phải tin tưởng vào hắn ta, cho dù nó là một quyết định sai lầm.
"Vâng thưa phụ hoàng", Hiên Viên Hạo Vận từ tốn khom người chắp tay trả lời Hiên Viên Nam.
Bầu trời xám xịt giống như một bàn tay khổng lồ từ trên trời đè xuống, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngột ngạt mà vô lực.
Sứ thần các nước thấy nhóm người Cố Thiên Mệnh thong dong rời khỏi thì đều trợn mắt há mồm, ngỡ ngàng nhìn nhau tự hỏi.
Không ai ngờ tới kết quả này, vốn còn cho rằng nhóm người Cố Thiên Mệnh sẽ chôn thây tại Nam Uyên quốc này nhưng kết cục thật nằm ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý.
"Thái tử điện hạ vậy mà vì một người phụ nữ mà lựa chọn thả bọn họ rời đi rồi, ài….", có người thở dài thườn thượt, trong lòng vô cùng đau khổ, xem ra cực kỳ bi thương.
"Có lẽ từ nay về sau sẽ không ai dám chọc tới Cố gia của Thiên Phong quốc nữa!", trong số sứ thần các nước, có một cường giả nhìn xa xăm nói.
"Điện hạ có chút tính đàn bà rồi đó, e rằng Nam Uyên quốc ta từ nay về sau sẽ trở thành trò cười cho Bách Quốc Chi Địa", rất nhiều người than thở trong lòng, nhìn bóng dáng Hiên Viên Hạo Vận, không nhịn được cảm thấy bất lực.
Bên ngoài hoàng thành Nam Uyên quốc, hai bên đường đứng chật sĩ tốt Nam Uyên quốc, bọn họ giống như sói hoang khát máu khoá chặt lên mấy người Cố Thiên Mệnh.
Vì mệnh lệnh của thái tử không chờ phép bất cứ kẻ nào ngăn cản đám người Cố Thiên Mệnh rời đi nên vô số sĩ tốt của Nam Uyên chỉ có thể đứng ở hai bên đường nhìn theo, tạo nên một bầu không khí vô cùng quỷ dị.
"Thái tử Nam Uyên Hiên Viên Hạo Vận đúng thực là có chút khí khái", Cố Thiên Mệnh lạnh lùng quét qua hàng dài vô tận tướng sĩ Nam Uyên quốc, môi mỏng khẽ nhếch.
Hắn biết có lẽ Hiên Viên Hạo Vận cảm giác được điều gì đó bất thường, kết hợp với việc không muốn làm tổn thương tới Mạc Diệu Lăng nên mới mạo hiểm cả danh tiếng địa vị để thả họ đi.
Cho đến hiện tại, ông cụ Cố cùng các tướng sĩ Huyết Xích Quân vẫn chưa đoán được trong đầu thái tử Hiên Viên Hạo Vận đang suy tính gì.
Chỉ biết rằng hình như là vì Mạc Diệu Lăng, nhưng họ lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có chút mông lung.
Một đường này vô số ánh kiếm sắc lạnh trong tay tướng sĩ Nam Uyên quốc phóng thẳng trời xanh,
Kết quả là, trên các con đường dẫn từ Nam Uyên quốc tới biên giới đều xuất hiện vô số tướng sĩ Nam Uyên đứng hai bên đường với hình ảnh nhấc đao sáng lóe.
Tuy rằng bọn họ không thể ra tay chặn đánh Cố Thiên Mệnh, nhưng bọn họ muốn dùng hành động dựng đao của mình chứng minh một điều rằng, đó là Nam Uyên quốc không thể dễ dàng bị sỉ nhục như vậy.
Cố Thiên Mệnh không hề có chút để ý đối với điều này, cũng không đặt nặng trong lòng. Đối với hắn mà nói, ngoại trừ Cố gia và những người mà bản thân quan tâm, mọi thứ trên thế gian này dù bị hủy diệt cũng không khơi dậy nổi chút lòng trắc ẩn nào trong hắn.
Dọc đường đi, mấy người Cố Thiên Mệnh không hề nghỉ chân, chuẩn bị xong ngựa liền một mạch lên đường về hướng biên giới của Nam Uyên quốc.
Khi rời khỏi hoàng thành Nam Uyên đi qua một trạm gác của một thành trì, những tướng sĩ Nam Uyên kia đều kêu gào ầm ĩ, các tướng lĩnh thủ thành càng gào thét quát tháo: “Lần này là do thái tử điện hạ Nam Uyên quốc ta nhân từ, nếu còn lần sau các ngươi đều chết không phải nghi ngờ!”,
Cố Thiên Mệnh nhếch môi một cách thờ ơ, thậm chí còn không thèm đáp lại.
Sau đó, hắn cùng mọi người vẫn như cũ giục ngựa về phía biên giới Nam Uyên quốc.
Trải qua đường sá xa xôi và nhiều nhiều ngày rong ruổi, mọi người cuối cùng cũng tới được vùng biên giới hoang vu giữa Nam Uyên quốc và Thiên Phong quốc.
"Mở cổng thành, thả họ đi!"
Tướng lĩnh gác thành siết chặt nắm đấm, dường như đang kìm nén lửa giận chực bùng cháy mà rống to.
Cánh cổng của thành trì nơi biên cương Nam Uyên quốc chậm chạp mở ra mang theo từng trận kẽo kẹt.
"Ông nội, chúng ta đi thôi!", Cố Thiên Mệnh vỗ vỗ bờ vai rộng của ông cụ Cố nói.
"Ừm", gương mặt ông cụ Cố ngập tràn phức tạp gật đầu, sau đó cưỡi ngựa, dẫn mọi người ra khỏi cổng thành.
Hơn nghìn tinh nhuệ Huyết Xích Quân theo sát ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh, chậm rãi bước ra khỏi cổng thành.
Chẳng bao lâu sau, mấy người ông cụ Cố đã ra khỏi biên giới Nam Uyên quốc.
Ông kéo dây cương, nhìn lên bức tường thành vùng biên cương vững chắc của Nam Uyên quốc, trầm giọng nói: "Xin giúp lão phu truyền lời tới quân thượng Nam Uyên, Cố Nghị ta cảm tạ ngài ấy, nếu sau này Nam Uyên quốc gặp khó khăn gì, chỉ cần quân thượng Nam Uyên không chê bộ xương già này, thì Cố Nghị ta sẵn sàng tới bất cứ lúc nào".
Chương 193 Chúng ta, về nhà
Thật lâu sau, một giọng nói khàn đặc mới vọng xuống từ trên tường thành: "Lời này sẽ thay ông bẩm lên Quân Thượng".
"Đa tạ ", ông cụ Cố khẽ chắp tay đáp lại.
"Các ngươi mau đi đi! Nếu không bổn tướng không đảm bảo có thể áp chế sự phẫn nộ trong lòng mình nữa đâu", trên tường thành cao vút, một vị tướng quân mặc áo giáp với khuôn mặt sa sầm nói, trong từng câu chữ toát ra sự lạnh lẽo chết chóc.
Ông cụ Cố không nán lại nữa xoay người tiên phong đi về hướng Thiên Phong quốc.
"Chúng ta đi thôi!", ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh cùng Huyết Xích Quân, bao hàm vô vàn xúc cảm khẽ cất giọng.
Phía trước là cát vàng mênh mông trống trải.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh cùng hơi thở sắc lạnh.
Vó ngựa không ngừng nghỉ đạp xuống bãi cát cuốn lên từng làn bụi vàng mờ mịt như nuốt chửng lấy bóng dáng của cả nhóm người, rồi khuất dần.
Tuy rằng trước đó mấy người ông cụ Cố nói rằng đã thoát ly khỏi Thiên Phong Quốc, nhưng đó chỉ là lời chống chế để tránh dính dáng tới tranh chấp và khiến hai nước nổ ra đại chiến mà thôi. Bây giờ chuyện này đã kết thúc, cho dù không biết tương lai ra sao, họ cũng phải trở về Thiên Phong quốc xem sao.
Cả đoàn người khởi hành liên tục hồi lâu, màn đêm không kịp buông xuống.
"Đó là?", ông cụ Cố nhìn một mảnh bóng đen phía trước, cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhẹ giọng hỏi.
Tướng lĩnh Huyết Xích Quân, Phong Ngạo Cẩm lập tức phản ứng lại: "Bẩm nguyên soái, đó là Huyết Xích Quân, ba vạn thiết kỵ dưới trướng người. Họ được sắp xếp đóng quân ở đây để chờ đợi, chỉ cần tại hoàng cung Nam Uyên lúc đó người hạ lệnh một tiếng, thì ám quân của Huyết Xích Quân ta được bố trí ở mỗi thành trì sẽ dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức tới đây".
"Mạnh mẽ tiến công Nam Uyên quốc, thề chết không hối từ", Phong Ngạo Cẩm thoáng khựng lại, con ngươi tỏa ra tia sáng ngời chấn động lòng người, mở miệng nói.
Ông cụ Cố nghe vậy không kìm được xúc động mà run run thân thể, lặng đi với những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Huyết Xích quân là đội quân mà ông cụ Cố một tay thành lập mấy chục năm trước, chính là muốn cho Thiên Phong quốc có một đội quân đứng đầu có thể san bằng tất cả quân địch.
Huyết Xích quân cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trải qua mấy chục năm mài giũa và sàng lọc, chân chính trở thành đội quân đứng đầu ở vùng đất Bách Quốc Chi Địa. Chính bởi vì có Huyết Xích quân chấn nhiếp, khiến không ít quốc gia không dám dễ dàng làm xằng bậy.
Bởi vì mỗi một tướng sĩ của Huyết Xích quân đều cường đại gấp 10 lần so với tướng sĩ bình thường. Tuy rằng nhân số chỉ tầm 3 vạn, nhưng lại có thể lay động 30 vạn đại quân, danh thế hiển hách.
Mà đội quân lang hổ này của Thiên Phong quốc, lại vì Cố gia mà tề tụ ở biên giới Nam Uyên quốc, thời thời khắc khắc chuẩn bị công kích Nam Uyên quốc, mặc dù biết rõ là một con đường chết, nhưng không hề có ý định lùi bước.
“Quân Thượng...”. Ông cụ Cố nhìn về phía Thiên Phong quốc, đôi tay đầy nếp gấp không khỏi khẽ run lên.
Quân Thượng Thiên Phong quốc Mạc Tu Ương không dám đánh cuộc, không dám lấy hàng ngàn vạn con dân phía sau ông ấy đối đầu với Nam Uyên quốc. Ông ta chỉ có thể trục xuất Huyết Xích quân ra khỏi Thiên Phong quốc, dùng việc này để thể hiện nội tâm bi thảm cùng bất đắc dĩ của mình.
Mạc Tu Ương là Quân Thượng, ông ta cần phải cân nhắc quá nhiều chuyện, không còn là ông ta của năm xưa, trên chiến trường không thể vì đạo nghĩa mà không chùn bước được nữa. Bởi vì, gánh nặng trên vai ông ta nặng nề hơn bất cứ ai.
Sau khi đi lại không lâu, chấm đen trước mắt mọi người ngày càng lớn, thậm chí có thể thấy rõ đường nét thân hình của một số người.
“Là... là tướng quân! Bọn họ đã trở lại!”
Ba vạn đại quân Huyết Xích quân nhao nhao ngẩng đầu, sửa sang lại trang phục, nhìn đám người ông cụ Cố.
“Đại quân Huyết Xích quân, tham kiến nguyên soái!”
Nhất thời, 3 vạn đại quân đồng loạt quỳ một gối xuống đất, thanh thế to lớn bao trùm cả vùng đất cát vàng, cuốn lên chín tầng mây khiến bầu trời run rẩy.
Ông cụ Cố nhìn một màn này mà hoảng sợ, bên tai nghe thiết huyết cuồn cuộn ập đến, hốc mắt nổi lên từng tầng hơi nước.
“Đứng dậy!”
Ông cụ Cố hít sâu một hơi, nhìn xuống ba vạn đại quân Huyết Xích quân, có chút run rẩy lớn tiếng quát.
Rầm rập!
Trong nháy mắt, 3 vạn đại quân Huyết Xích quân lập tức đứng dậy, chấn động cả đại địa.
Tướng lĩnh Huyết Xích quân đi theo phía sau ông cụ Cố, đám người Phong Ngạo Cẩm, Đồ Phu và những người khác nhao nhao nghiến răng, kiềm chế nhiệt huyết sôi trào trong lòng.
“Đây là Huyết Xích quân sao? Do một tay ông nội thành lập?”, cho dù là Cố Thiên Mệnh, nhìn một màn tuyệt phá sa trường này, cũng không khỏi thở dài cảm thán: “Qủa nhiên đều là những đại hán nhiệt huyết, biết rõ là sẽ chết mà vẫn muốn tới đây”.
“Chúng ta, về nhà!”
Chương 194 Xin mở cửa thành
Ông cụ Cố nhìn những gương mặt quen thuộc của Huyết Xích quân, trầm ngâm một hồi lâu, vận dụng tu vi Địa Huyền của mình, ngửa mặt lên trời hét lớn.
“Vâng!”
Ba vạn đại quân đồng thanh hô, mây đen kinh hãi thương khung tản ra, nhấc lên từng đợt cuồng phong sóng lớn.
Về nhà!
Đây chính là đáp án mà ông cụ Cố đưa cho mỗi một tướng sĩ của Huyết Xích quân, chúng tướng sĩ không cần biết đã xảy ra chuyện gì ở Nam Uyên quốc, chỉ biết tất cả mọi người trước mắt đều bình yên vô sự, vậy là tốt rồi.
Ầm ầm...
Đại quân xuất hành, mỗi một bước hạ xuống, phảng phất đều làm cho mặt đất run rẩy, uy thế mênh mông.
Trước khi đi, Ông cụ Cố quay đầu nhìn lại hướng Nam Uyên quốc một cái, siết chặt hai tay. Sau đó liền dẫn mọi người đi về hướng Thiên Phong quốc.
Đi suốt đêm, mọi người cũng không có bất cứ cảm giác mệt mỏi nào, chỉ có suy nghĩ phức tạp nồng đậm.
...
Thiên Phong quốc, sâu trong hoàng cung.
Một vị thái giám vội vã xông thẳng vào ngự thư phòng, sắc mặt lo lắng như lửa đốt.
“Quân Thượng, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thái giám trực tiếp vọt tới trước người Mạc Tu Ương đang ủ rũ trầm tư trong ngự thư phòng, dập đầu quỳ hai gối xuống đất hô to.
“Chuyện gì?”, Quân Thượng Mạc Tu Ương đáy lòng trầm xuống, hỏi.
“Theo quân cấp báo, đám người Cố lão tướng quân cùng công chúa Vĩnh An toàn bộ đều bình yên rời khỏi Nam Uyên quốc, giờ này đang đi về hướng biên quan phía tây!”
Thái giám hai tay cầm quân báo, gấp gáp vội vàng mở miệng nói.
“Ngươi nói gì? Cố... Cố lão tướng quân cùng công chúa, toàn bộ đều bình yên vô sự trở về sao?”, Mạc Tu Ương vốn dĩ có chút ngưng trọng, lông mày trong nháy mắt giãn ra, ngược lại có chút kinh hỉ cùng kích động, cảm xúc không tưởng tượng xông lên.
“Quân Thượng, đây là quân báo, bên trong có nội dung cụ thể”, thái giám vội vã đem quân báo trong tay đưa tới trước mặt Mạc Tu Ương, nín thở cúi đầu.
Mạc Tu Ương không nói hai lời, lập tức đứng dậy từ trên long ỷ, mở quân báo ra, từng hàng chữ đập vào mắt.
Quân báo có viết:
Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc hai chân đã khôi phục, tu vi đến cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, chiến đấu với tướng quân Phương Thanh của Nam Uyên quốc, thắng!
Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh luyện thành kiếm ý tiểu thành, lấy tu vi Linh Huyền trung kỳ chém giết tướng quân Nam Uyên quốc Trác Nguyên Châu cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ.
Trấn quốc nguyên soái Cố Nghị dẫn mọi người ám doanh tới, cùng với tinh nhuệ của Huyết Xích quân, huyết chiến ở Nam Uyên quốc.
Công chúa Vĩnh An liều chết chống đối, thái tử Nam Uyên quốc quyết định thả người!
Vừa đọc xong, Mạc Tu Ương đã hiểu rõ tình hình của đám người Cố gia ở Nam Uyên quốc.
“Hai chân Cố Ưu Mặc lại có thể hồi phục, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ. Cố gia quả nhiên che giấu thật sâu”, cho dù là với tâm tính của Mạc Tu Ương, cũng không khỏi hoảng sợ tự nói: “Cố gia Cố Thiên Mệnh lại còn lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, vượt cấp mà giết chết cường giả cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ...”
Mạc Tu Ương tay phải gắt gao nắm lấy quân báo, trợn mắt há hốc miệng, sau đó một khắc liền khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, đem chấn động trong đáy lòng đè nén xuống.
“Chuẩn bị ngựa, trẫm phải tới biên cương, đích thân đi Dịch Tây Quan”.
Mạc Tu Ương nghĩ lại, lập tức mở miệng hạ lệnh.
Sau đó, Mạc Tu Ương liền ngồi lên yên ngựa xa hoa, mang theo một đội ngự lâm quân tinh nhuệ, hướng về biên cương phía Tây Thiên Phong quốc mà đi.
Cùng lúc đó, các quốc gia vốn đến Nam Uyên quốc chúc mừng đều đồng loạt tìm một cái cớ để rời đi. Bọn họ sợ mình biến thành nơi xả giận của Nam Uyên quốc.
Bởi vậy, các sứ giả cho rằng sớm rời đi là tốt nhất. Về phần kỳ trân dị bảo mang đến, đương nhiên là không đòi về được nữa, chỉ có thể tự mình than khổ, quay về hoàng triều của mình.
Có điều, chư quốc cũng không phải không có bất kỳ thu hoạch gì.
Ít nhất, bọn họ có thể chứng kiến một màn khó quên, đủ để chấn động toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
Qua một thời gian, đám người Ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến biên giới phía tây giữa Thiên Phong quốc là Dịch Tây Quan.
Nhìn tường thành uy ngã, chóp mũi ông cụ Cố không khỏi chua xót, ông ấy chưa từng nghĩ tới mình còn có thể sống sót trở về. Bây giờ nhìn tường thành quen thuộc và mùi hương ở đây, trong lòng gợn lên tầng tầng lớp lớp sóng.
“Cố Nghị của Cố gia mang theo Huyết Xích quân đến, xin mở cửa thành!”
Ông cụ Cố nhìn vô số tướng sĩ đứng trên tường thành, lớn tiếng hô.
Thật lâu sau, không có ai mở miệng đáp lại, bầu không khí có vẻ khá trang nghiêm.
Mà ngay khi Ông cụ Cố định mở miệng một lần nữa, một đạo thân ảnh mặc long bào đột ngột xuất hiện trên tường thành Dịch Tây Quan...
Sau khi Mạc Tu Ương biết đám người ông cụ Cố bình yên vô sự rời khỏi Nam Uyên quốc, liền đích thân đến Dịch Tây Quan ở biên cương.
Tên tường thành Dịch Tây Quan, thân ảnh Mạc Tu Ương mặc long bào chiếu vào mắt đám người ông cụ Cố và Huyết Xích quân. Ông ta hoàng uy hiển hách, chỉ liếc mắt qua một cái liền mơ hồ làm cho không khí chung quanh ngưng đọng.
Chương 195 Trẫm, ân chuẩn!
“Lão tướng quân Cố Nghị, bái kiến Quân Thượng”, ông cụ Cố lập tức bước xuống từ chiến mã, sau đó khom người hành lễ hô to.
Thấy vậy, đám người Cố Thiên Mệnh cũng nhao nhao xuống ngựa, hơi cúi người.
“Tham kiến Quân Thượng!”
Ba vạn Huyết Xích quân đồng loạt quỳ gối xuống đất, uy thế mãnh liệt quát.
“Bình thân!”, Mạc Tu Ương nhìn xuống mọi người, liếc mắt qua Mạc Diệu Lăng yểu điệu, trong lòng run lên trầm giọng nói.
Lập tức, tất cả mọi người đều đứng thẳng người lên, nhìn Quân Thượng Mạc Tu Ương cao ngạo trên tường thành.
Ông cụ Cố cùng Mạc Tu Ương hai người cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến cực điểm.
Một cái nhìn, phảng phất như nhìn thấy mình của mấy chục năm trước, ông cụ Cố đi theo Mạc Tu Ương chinh chiến nam bắc.
Khi đó, Mạc Tu Ương còn chưa phải là Quân Thượng, ông cụ Cố cũng chỉ là một tiểu tướng vô danh.
Khi đó, cuộc sống rất khổ sở, mỗi ngày đều sống ở những nơi nguy hiểm rình rập, nhưng hai người họ lại không có chút ngăn xách, huynh đệ luôn thân thiết.
Sau đó, Thiên Phong quốc chính thức thành lập, ông cụ Cố càng thêm mệt mỏi, mỗi ngày đều phải huyết sát trên cương trường, vì Thiên Phong quốc mà chiến đấu. Mà Mạc Tu Ương cũng vô cùng bận rộn, ngày đêm xử lý chuyện triều chính.
Hai người không còn xưng huynh gọi đệ nữa mà đổi thành quân thần. Cho dù là lúc không có người, hai người cũng không thể vui vẻ giống như trước nữa, dường như mọi chuyện đều đã thay đổi.
Ông ấy là quân, cần có quân hoàng uy nghiêm, không thể phóng túng bản tính của mình. Mà Cố Nghị là thần, phải hiểu được lễ quân thần, bảo vệ tôn nghiêm và uy thế của Thiên Phong quốc.
Theo thời gian trôi, hai người tựa hồ đều đã quên đi nhiệt huyết chinh chiến lúc còn trẻ, cũng quên mất hình ảnh trước đây cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, nói chuyện phiếm.
Chỉ bởi vì 1 người làm vua, một người làm thần, không có gì hơn.
Phảng phất, Mạc Tu Ương cùng ông cụ Cố đều nhìn thấy một màn năm đó, gợn sóng trong lòng không ngừng nổi lên.
Ông cụ Cố vỗn đã ôm tâm tư một đi không trở lại, đi đến Nam Uyên quốc chiến một trận đến chết.
Thế nhưng, khi ở trong hoàng cung Nam Uyên quốc, nhìn thấy Huyết Xích quân xông vào, ông ấy mới giật mình hiểu được. Thì ra, năm đó hai người cùng nhau chiến đấu sinh tử, vẫn còn nguyên vẹn, không có gì thay đổi.
Bởi vì yên lặng ủng hộ hành động của mình, Mạc Tu Ương không tiếc tự chặt đứt một cánh tay, đuổi toàn bộ Huyết Xích quân ra khỏi Thiên Phong quốc. Đáy lòng ông cụ Cố tràn ngập một cỗ ấm áp, khi phát hiện ra người năm đó vẫn luôn ở đây, chỉ bởi vì gánh nặng trên vai mỗi người đều nặng nề, nên mới che mình đi.
“Quân Thượng...”, nhìn Mạc Tu Ương cao ngạo lăng vân trên tường thành, chóp mũi ông cụ Cố không khỏi chua xót, cổ họng âm thầm kêu 1 tiếng, trong hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước.
Cố Thiên Mệnh đối với việc này cũng không nói gì, chỉ giống như một người ngoài cuộc, yên lặng quan sát. Hắn biết ông cụ Cố nhà mình cùng Mạc Tu Ương đều có ngàn vạn tâm tư, có một số việc, vẫn là để bọn họ tự mình quyết định đi.
Công chúa Vĩnh An đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc, đôi mắt ngập nước khẽ nâng lên nhìn thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc trên tường thành, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Lão tướng Cố Nghị, mang theo con cháu cùng với đại quân Huyết Xích quân, khẩn cầu về nước, hi vọng Quân Thượng ân chuẩn”.
Ông cụ Cố hít một hơi thật sâu, hốc mắt phiếm hồng nhìn Mạc Tu Ương, khom người ôm quyền lớn tiếng hét lên.
Mạc Tu Ương nghe vậy, thân thể không khỏi khẽ run lên, sau đó trầm giọng trả lời: “Trẫm, ân chuẩn!”
Trẫm, ân chuẩn!
Chỉ là ba chữ ngắn ngủi, lại xuyên thấu vào lòng người như vậy, làm cho người ta khó có thể kiềm chế sóng ngầm nổi lên trong nội tâm.
Mạc Tu Ương không hỏi Nam Uyên quốc có truy cứu hay không, cũng không lo lắng tương lai vì vậy mà chọc đến Nam Uyên quốc, bởi vì, ông ta vừa là Quân Thượng, vừa là người có máu có thịt.
Nếu lúc đó Nam Uyên quốc muốn đến, muốn công kích Thiên Phong quốc, muốn chém giết, vậy thì như thế nào?
Mạc Tu Ương không muốn lại sai lầm một lần nữa, ông ta vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt cô lãnh bất lực cùng bi thương của Mạc Diệu Lăng. Ông ta muốn bù đắp sai lầm của mình, cho dù là bởi vậy mà gánh vác chiến sự vô tận, cũng không được chùn bước.
“Lão tướng, tạ Quân Thượng!”, trái tim ông cụ Cố run rẩy, lời nói có chút nghẹn ngào.
Nghĩ đến Cố Nghị cả đời anh hùng, từng đối mặt với trăm vạn đại quân cũng không kiêng dè, từng đổ máu cũng không sợ hãi, từng đối diện với trận thế hào hùng cũng không hề lui bước.
Nhưng mà, ông cụ Cố cũng bởi vì một câu nói ngắn ngủi của Mạc Tu Ương mà tâm thần run rẩy. Bởi vì Cố Nghị biết, huynh đệ năm đó cùng nhau trải qua gian khổ, cùng chảy máu vẫn còn đây.
“Tạ Quân Thượng!”
Chúng tướng sĩ Huyết Xích quân nhao nhao quỳ xuống đất dập đầu, trên mặt tất cả đều tràn ngập vẻ kích động.
“Mở cửa thành, nghênh đón con dân Thiên Phong quốc ta”, Mạc Tu Ương vung tay lên, long bào cuồng thét trong gió lớn, hoàng uy mênh mông bao trùm cả bầu trời.
Cạch!