Phía dưới những tảng đá lớn san sát nhau là dòng sông chảy xiết.
Thác nước giống như một dòng bạch luyện từ trên trời giáng xuống, như cột trụ thiên đình, cắm thẳng lên bầu trời, như tia chớp bổ không, đặc biệt bắt mắt.
Trên vách đá thẳng đứng này, thác nước mãnh liệt mênh mông giống như mãnh hổ gầm thét xuống núi, phát ra tiếng ầm ầm kinh người, tựa như vạn mã phi nước đại.
Cố Thiên Mệnh vận chuyển tu vi huyền khí trong cơ thể, chậm rãi tới gần một dòng nước chảy ra ngoài thác nước.
Sau một khắc, Cố Thiên Mệnh dùng thân thể tiếp xúc với một đạo thủy bộc ở bên ngoài. Trường sam màu đỏ liền bị xé rách. Da thịt trên người đều lộ ra.
“Hự!”
Cho dù sức nhẫn nại của Cố Thiên Mệnh cực kỳ cường đại nhưng khi cơ thể cảm nhận được dòng chảy xiết này cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh thiếu chút nữa đã không ổn định được thân thể, lảo đảo muốn quỳ xuống. Thân mình và ngực trước của hắn liên tiếp bị đánh đến đỏ bừng, toàn thân nổi lên vô số tơ máu, dữ tợn đến cực điểm.
Mái tóc của hắn càng lộn xộn hơn theo dòng nước, nếu không phải Cố Thiên Mệnh ổn định thân hình, vận chuyển huyền khí, chỉ sợ mái tóc dài của hắn sẽ bị đánh tan nát.
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền bắt đầu vận chuyển ‘huyết thần kiếm thể quyết’, dùng vô số trọng lượng để mài giũa kiếm thể của mình.
Mới đầu hắn còn muốn chậm rãi tu hành, muốn mỗi cảnh giới đều phải vô cùng vững chắc. Như vậy, tương lai mới có thể đi xa hơn, mới có thể chạm tới cảnh giới hư vô kia.
Đáng tiếc, có một số việc cuối cùng khó có thể dựa theo suy nghĩ trong lòng của mình. Trên con đường tu hành luôn tràn ngập mọi chông gai, trở ngại. Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh tuy rằng rất tiếc nuối nhưng lại không có chút chần chờ, trong lòng đã hạ quyết tâm.
“Kiếp này, nếu trời ngăn cản ta, ta niền xé nát trời. Nếu đất chặn đường ta, ta sẽ đánh cho đại địa vỡ vụn. Nếu thành ngăn cản ta, ta liền san bằng thành trì. Thế gian vạn vật, ngàn vạn sinh linh, ta nguyện dùng ba thước Thanh Phong trong tay, san bằng hết thảy”.
Cố Thiên Mệnh cắn chặt răng, tùy ý cho thác nước đánh xuống người mình.
Trái tim hắn vững chắc như bàn thạch, cho dù cảm giác vô cùng đau đớn cũng khó có thể lay động đạo tâm của hắn. Khoảng một tháng sau, linh hồn bản mệnh của Lý Sương Nhi sẽ hoàn toàn bị thiên đạo ấn ký nuốt chửng. Đến lúc đó, cho dù Cố Thiên Mệnh có khôi phục tu vi của kiếp trước cũng đành bất lực.
Bởi vậy, Cố Thiên Mệnh chỉ có thể nắm chắc thời gian một tháng ngắn ngủi này. Mài giũa kiếm thể của mình, vận dụng lực lượng sâu trong linh hồn để tôi luyện tu hành.
Vì thế, cho dù căn cơ bất ổn, Cố Thiên Mệnh cũng không để ý, bởi vì hắn không muốn trở thành một con rối theo đuổi cảnh giới hư vô, hắn là một người có máu có thịt.
“Kiếp trước, ta tu hành gần ngàn năm mới lên tới cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, mắt nhìn xuống hàng vạn sinh linh, làm cho thập phương cổ quốc đều kinh hãi. Kiếp này, mặc dù căn cơ không ổn định, đại đạo khó cầu. Ta cũng muốn đánh bại một phương thiên đạo này”.
Đôi mắt thâm sâu trống rỗng của Cố Thiên Mệnh mặc dù phải đối phó với dòng nước mạnh mẽ của thác nước đang cuồn cuộn mà đến cũng khó có thể che giấu được khí thế bàng bạc trong mắt hắn.
Đêm càng ngày càng sâu, trên thân thể Cố Thiên Mệnh đã lột ra một tầng máu thịt. Toàn thân hắn đều nổi lên tơ máu vô tận.
Hắn khép hai mắt lại, hai tay kết thành từng đạo ấn pháp vận chuyển kiếm thể công pháp.
Theo thời gian trôi, huyết nhục của Cố Thiên Mệnh không ngừng bay ngang dưới thác nước, khí tức trên người hắn càng ngày càng sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm nở rộ.
“Huyết thần kiếm thể lấy vạn vật tinh thần làm chất dẫn dùng thân thể huyết nhục, làm gốc đúc kiếm thể”.
Huyết nhục Cố Thiên Mệnh, bị đánh nát một tầng rất nhanh liền dung hợp một tầng da thịt khác dưới lực trùng kích của thác nước vô tận, quỷ dị đến cực điểm.
Rầm!
Một tiếng trầm đục đến từ đan điền của Cố Thiên Mệnh, có điều bị tiếng thác nước cuồng lãng chảy xuôi, che lấp.
“Kiếm thể trung thành, vẫn chưa đủ”.
Cố Thiên Mệnh nắm chặt hai nắm đấm và nghiến răng, con ngươi sáng ngời, thầm nói trong lòng.
Một khắc sau hắn liền đem thân thể nặng như Thái Sơn đạp thêm nửa bước tiến vào trong thác nước. Chỉ là nửa bước vừa rồi, hắn liền cảm giác được trọng lực của mình tăng gấp đôi, đầu gối thiếu chút nữa nhịn không được cong xuống.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy, xuyên thấu qua rèm nước dường như có hàng vạn con ngựa đang chạy nước đại, khóe miệng, Cố Thiên Mệnh đỏ tươi ói máu. Đó là do hắn cắn chặt hàm răng, lưỡi đều bị cắn rách mấy tầng, vắt ra máu tươi.
Cố Thiên Mệnh một bên vận chuyển công pháp, một bên dùng lực lượng sâu trong linh hồn chậm rãi mài giũa thân thể thúc đẩy thân thể của mình nhanh chóng tu luyện. Có lẽ kết quả làm như vậy sẽ khiến căn cơ của hắn bất ổn nhưng hắn lại không hối hận chút nào.
Chương 334 Còn thiếu một chút nữa
Bởi vì sâu trong Tây sương viện của Cố gia còn có một giai nhân đang ngủ say.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, giống như đã trải qua hàng ngàn vạn năm, mỗi phút giây đều là một loại giày vò.
Mỗi khi Cố Thiên Mệnh thích ứng với một tầng thác nước sẽ dùng hết toàn lực di động nửa phần vào bên trong để cho cơ thể mình có thể tận dụng khả năng đánh bóng, kiếm thể thành công.
Đau đớn không ngừng ăn mòn thân thể Cố Thiên Mệnh, khiến sắc mặt hắn nhịn không được tái nhợt.
Quần áo trên người hắn đã bị nước nghiền nát, toàn thân trần trụi đứng giữa đứng dưới thác nước, huyết sắc đỏ bừng cực kỳ dữ tợn.
Hắn khép hai mắt lại, trước mắt tựa như hiện ra một bóng hình xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu trắng, óng dáng dịu dàng giống như tiên tử trong tranh không thể chạm vào.
“Sương Nhi, nàng sẽ không sao cả”, thoáng chốc trước mắt Cố Thiên Mệnh hiện lên một đạo dấu ấn màu đỏ như máu sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi khiến hắn nhịn không được phát ra khí thế mênh mông.
Rầm rầm~
Thác nước cao như núi không ngừng đánh khắp toàn thân Cố Thiên Mệnh, làm da thịt hắn đổi mới, có lẽ, tê tâm liệt phế cũng không thể hình dung nỗi thống khổ mà hắn phải chịu đựng bây giờ.
Bất giác, trời đã sáng, một chùm ánh sáng ấm áp từ trên trời giáng xuống bắn thẳng lên người Cố Thiên Mệnh.
Dưới chân hắn toàn bộ đều là máu, vết máu này bị Cố Thiên Mệnh dùng huyền khí bao vây lại, không thể rời theo dòng nước chảy xiết mà đi. Phảng phất, hắn đã biến thành một huyết nhân, không ngừng dày vò gột rửa dưới thác nước.
Hiện tại, toàn bộ thân thể Cố Thiên Mệnh đều đang đứng ở giữa thác nước. Lực trùng kích bàng bạc này, thậm chí có thể đán sập một ngọn núi to, san bằng một tòa tường thành.
Thế nhưng, Cố Thiên Mệnh lại cứng rắn gánh vác cỗ uy lực này, hai chân thẳng tắp đứng thẳng. Cố Thiên Mệnh dưới sức ép này không ngừng run rẩy, phảng phất một giây sau sẽ bị nó xé thành hàng ngàn mảnh nhỏ, nhưng khí tức trên người hắn vẫn sắc bén.
“Còn thiếu một chút, liền có thể bước qua, kiên trì. Nhất định không thể ngã xuống!”
Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm trong đáy lòng, hắn có thể cảm giác được rõ ràng rằng thân thể mình đang dần lột xác.
Tuy rằng đau đớn lan tràn khắp toàn thân, nhưng hắn đã dần quen rồi.
Linh hồn không ngừng tẩy rửa từng tấc thân thể, để Cố Thiên Mệnh không bị cự lực mạnh mẽ này nghiền nát.
“Còn thiếu một chút”, Cố Thiên Mệnh nội tâm trầm thấp nói, vận chuyển huyền khí toàn thân cùng một luồng linh lực linh hồn, muốn phá vỡ cực hạn của cơ thể.
Huyết sắc tràn ngập kinh mạch da thịt của Cố Thiên Mệnh. Thác nước vô tình đánh xuống giống như muốn đem toàn thân của hắn nghiền nát.
Từng luồng linh hồn lực bắt đầu khởi động trong kinh mạch không ngừng tăng cường thể lực cho hắn.
Thời gian 10 ngày, rất nhanh đã trôi qua.
Đám người Cố gia cùng Lý gia nóng lòng muốn tìm được tung tích của Cố Thiên Mệnh. Nhưng lại không thể phát hiện ra dấu tích của hắn. Trong lòng lo lắng không thôi.
Mà Lý Sương Nhi vẫn như trước. Ngủ say ở trong Tây Sương viện, hô hấp bình thản, phương hoa tuyệt thế.
Ở thác nước trong sơn cốc, khuôn mặt Cố Thiên Mệnh lạnh lùng đến cực điểm, chuyên tâm tu hành, lòng không tạp niệm.
Bỗng nhiên một cỗ khí thế mênh mông như muốn phá bầu trời mà lêmn từ trong đan điền của Cố Thiên Mệnh xông thẳng lên thương khung chín tầng trời.
Rầm!
Huyết thần kiếm thể quyết, đã tu hành đến cảnh giới đại thành.
Cố Thiên Mệnh đột nhiên mở hai mắt, phát ra tinh quang nhìn xuống ngàn vạn sinh linh, làm cho chim thú trùng ngư trong sơn cốc đều rùng mình, kêu rên một tiếng thảm thiết.
Những vết sẹo trên người hắn nhanh chóng lành lại, lột xác, liên tục thay bằng một tầng huyết nhục mới.
Hiện tại, mặc dù Cố Thiên Mệnh không dùng đến huyền khí hộ th, chỉ tùy ý để cho thác nước ngàn vạn cân đánh xuống, cũng không cách nào lay động bước chân của hắn nữa.
Luyện tới kiếm thể đại thành, chỉ dựa vào thể thuật thôi cũng không cần sợ võ giả dưới cảnh giới Thiên Huyền, có thể nói là bá thể vô song.
Nếu không phải Cố Thiên Mệnh dùng linh hồn được kiếp trước của mình, thúc đẩy tu luyện, chỉ sợ qua 10 năm 5 năm nữa cũng khó có thể bước vào cảnh giới kiếm thể đại thành.
Tuy rằng làm như vậy sẽ lưu lại rất nhiều hậu họa, dẫn đến căn cơ không ổn định, nhưng mà Cố Thiên Mệnh không còn sự lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể đi con đường này.
Còn về phần tương lai như thế nào? Cố Thiên Mệnh cũng không muốn suy nghĩ quá xa, hắn tin tưởng, chỉ cần bước qua khó khăn này, như vậy trong tương lai sẽ có biện pháp bù đắp tai họa ngầm hiện tại tạo thành.
“Kiếm thể đại thành, có lẽ cũng đủ dùng rồi, còn về phần kiếm thể viên mãn, cho dù có dùng linh hồn lực của kiếp trước thúc đẩy cũng không phải một sớm một chiều mà thành công được”.
Cố Thiên Mệnh toàn thân trần trụi đứng dưới thác nước, đầu tóc lộn xộn, nhìn qua có chút thảm.
Một bước bước ra, hắn không sử dụng huyền khí mà chỉ sử dụng lực thân thể đơn thuần liền đem cả dòng sông lớn chia đôi, phảng phất thác nước to lớn kia đang ngưng đọng lại.
Chương 335 Kiếm thể đại thành
Đôi mắt trống rỗng và tràn đầy tơ máu của Cố Thiên Mệnh liếc nhìn bầu trời, phảng phất vạn dặm huyết hải trong con ngươi đều muốn nhào ra ngoài bao phủ lấy chân trời.
“Cho dù sau này có muôn ngàn nguy hiểm, ta cũng không hối hận”, Cố Thiên Mệnh rất rõ ràng, hậu quả của việc cưỡng ép tu hành là gì? Có lẽ kiếp này hắn sẽ không thể chạm tới cảnh giới hư vô kia, có lẽ hắn lại vô duyên với đại đạo nữa rồi.
Rầm rầm rầm!
Chân phải Cố Thiên Mệnh giẫm mạnh lên dòng nước đang chảy xiết, từ trong thác nước nhảy lên.
Bước lên trên một tảng đá lớn, khí thế trên người hắn so với lúc trước không biết cường đại gấp bao nhiêu lần. Giờ phút này, hắn vung một quyền, thậm chí có thể khai sơn phá thành, phi thường đến mức người thường khó có thể địch lại.
Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua thác nước vẫn đang chảy như trước, sau đó liền xoay người đi về phía rừng sâu cách đó không xa. Nơi đó là nơi mà mọi người ở Kiếm Vũ Các đang sinh sống và tu luyện.
Trong rừng sâu vực thẳm này không có người ở, Cố Thiên Mệnh cho dù trần trụi mà đi cũng không ai có thể thấy được cơ bắp rắn chắc rộng lớn của hắn.
Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đi tới mái nhà tranh, nơi mọi người Kiếm Vũ Các đang sinh sống.
“Có lẽ bọn họ đều đi ra ngoài rồi, hy vọng không phụ sự ủy thác của ta”.
Nơi đây trống rỗng, không một bóng người, hẳn là đều dựa theo dặn dò của Cố Thiên Mệnh đi thu thập những thứ hắn cần.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh đi vào trong phòng trúc tìm một bộ áo vải thô màu trắng khoác lên người, tùy ý thay đồ.
Sau đó hắn liền trực tiếp đi về phía kinh thành, không dám chậm trễ một chút thời gian nào cả.
Khi thân ảnh thon dài của Cố Thiên Mệnh xuất hiện ở Cố gia, trực tiếp làm cho đám người ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc bước nhanh tới lo lắng không thôi hỏi han. Đám người sứ giả của bách quốc tới lúc trước đã sớm rời khỏi Thiên Phong Quốc.
“Thằng nhóc thối mấy ngày hôm nay cháu chạy đi đâu vậy? Hiện tại, Sương Nhi còn mê man bất tỉnh, cháu không ở cạnh ngày đêm chăm sóc, muốn làm cái gì?”, Cố Ưu Mặc có chút tức giận, tiến lên chất vấn.
“Thiên Mệnh”, ông cụ Cố sải bước từ đại sảnh đi tới hét to một tiếng.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi nâng hai mắt lên nhìn ông cụ Cố cùng Cố Ưu mặc một cái, khàn khàn mà nói: “Sương Nhi sẽ không sao cả, cháu muốn bế quan. Đừng quấy rầy”.
Dứt lời, Cố Thiên Mệnh liền trực tiếp đi về phía đình viện của mình. Không nói thêm một câu với hai người bọn họ, bởi vì hắn không muốn lãng phí thời gian, thời gian hiện tại rất cấp bách.
Ầm!
Một cái liếc mắt của Cố Thiên Mệnh trực tiếp làm cho ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc hai người ngây ngẩn, bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được khí tức như vậy từ trên người hắn, cũng chưa từng thấy qua đôi mắt coi thường vạn vật đó.
ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh rời đi, nội tâm trầm xuống, họ phát hiện Cố Thiên Mệnh ngày càng khiến người ta nhìn không thấu: “Thiên Mệnh...”
Trên dưới nhà họ Cố đều vì chuyện của Lý Sương Nhi mà bận rộn, vì tìm Cố Thiên Mệnh cũng đã phái ra một lượng lớn binh lực. Bây giờ thấy Cố Thiên Mệnh trở về, cả hai người đều trầm mặc, không quấy rầy hắn nữa.
...
Một góc nào đó của vùng đất Bách Quốc Chi Địa, có một căn nhà trúc bằng cỏ tranh làm thành, bên cạnh căn nhà còn trồng các loại kỳ hoa dược thảo, thanh tĩnh mà yên bình.
Bên cạnh căn nhà trúc còn có một cây đại thụ trăm năm tuổi, cành lá mạnh mẽ vươn ra, che gió cho mưa cho chiếc bàn đá phía dưới.
Trên bàn đá dưới tàng cây lớn. Bày ra ba bình rượu tinh xảo, đây chính là Bách Hoa Túy.
Cạch!
Một tiếng giòn vang, ông lão điên khùng từ trong nhà trúc đi ra, ánh mắt trống rỗng nhìn bốn phương tám hướng, trong miệng lẩm bẩm: “Ta là ai...”
Sau đó, ông lão điên lảo đảo đi với cạnh bàn đá, lẳng lặng nhìn ba vò rượu còn nguyên vẹn, trầm mặc thật lâu.
Ông lão điên nhìn chằm chằm vào đó thật lâu, chậm rãi vươn tay cầm lấy một vò, sau đó mở nắp mà uống. Rượu ngon vào cổ họng, lại không thấy ông lão có chút sảng khoái nào, ngược lại có thêm vài phần trầm tư cùng nghi hoặc.
“Ta là ai... ta là Thanh Phong... vậy Thanh Phong là ai?”
Ông lão điên khàn giọng lẩm bẩm, giọng nói du đãng bốn phương tám hướng, quanh quẩn không thôi.
Thiên Phong Quốc, kinh thành.
Sau khi Cố Thiên Mệnh trở lại Cố gia, trực tiếp phong bế tại đình viện của mình, ngồi xếp bằng trên gác mái.
Từng đạo huyền khí trôi nổi khắp toàn thân Cố Thiên Mệnh, khí tức nặng nề, phảng phất dung hợp thành 1 thể với hư không.
Chỉ còn khoảng nửa tháng nữa, hắn phải dốc hết toàn lực đem kiếm thể cùng linh hồn dung hợp, hi vọng kiếm thể đại thành có thể chịu được linh hồn của hắn.
Vì thế, Cố Thiên Mệnh chậm rãi lâm vào trạng thái tu hành, bắt đầu thúc đẩy kiếm thể cùng linh hồn dung hợp.