“Cốc đại phu, ông nói Sương Nhi không bị gì cả sao?”, Lý Thiên Nguyên cau chặt mày thành hình chữ xuyên, liếc mắt nhìn Lý Sương Nhi sắc mặt tái nhợt, cực kỳ lo lắng trầm ngâm nói.
“Dựa theo mạch tượng của Lý tiểu thư mà nói, quả thật không có gì đáng ngại. Thế nhưng, sắc mặt lại cực kỳ kém, có chút kỳ lạ”, Cốc đại phu hướng về phía Lý Thiên Nguyên hành lễ cúi đầu, ôm quyền nói.
“Cái này...”, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Giờ khắc này, bất kể là quân thượng Mạc Tu Ương hay là sứ giả của các nước, đều ngậm chặt miệng, im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cố Thiên Mệnh đứng bên cạnh Lý Sương Nhi, mặt mày khẽ trầm tư suy ngẫm chuyện gì đó.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh xoay người cúi đầu nhìn Lý Sương Nhi, nghiêm túc nói: “Sương Nhi, đừng phản kháng”.
Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh liếc nhau, chậm rãi gật đầu, tùy ý cho việc Cố Thiên Mệnh muốn làm. Cố Thiên Mệnh chỉ ngón trỏ tay phải lên mi tâm Lý Sương Nhi, dò xét từng chút trong linh hồn của nàng.
Lý Sương Nhi có thể cảm giác được mình đang bị Cố Thiên Mệnh khẽ vuốt ve, cắn môi son hơi trắng bệch. Hiện tại hai người bọn họ đã là phu thê, cho dù linh hồn lộ ra cũng không có gì to tát.
“Nửa năm trước...”, trong đầu Cố Thiên Mệnh không khỏi hiện lên cảnh lúc trước mình xuất chinh bắc phạt, hắn từng muốn trị liệu cho Lý Sương Nhi bệnh không thể nói được của nàng. Nhưng từ lúc bắt đầu, Cố Thiên Mệnh liền phát hiện Lý Sương Nhi không phải là kinh mạch có vấn đề, mà vấn đề ở sâu trong linh hồn.
Từng sợi linh hồn lực của Cố Thiên Mệnh xuyên thấu qua mi tâm của Lý Sương Nhi, chậm rãi chui vào sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi, muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Rầm!
Bỗng nhiên, đôi mắt Cố Thiên Mệnh vốn khép lại bỗng đột nhiên mở ra, sâu trong đáy mắt tràn ngập kinh hãi, lập tức thu hồi ngón trỏ điểm ở mi tâm của Lý Sương Nhi lại.
“Thiên Mệnh, có chuyện gì? Sao mắc mặt cháu lại kém như vậy, là tìm được nguyên nhân gây bệnh của Sương Nhi rồi sao?”, Cố Ưu Mặc nhịn không được mở miệng hỏi, mắt hổ nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh.
Tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn, ánh mắt ngưng tụ trên thân ảnh mang trường bào đỏ thẫm của Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh không trả lời, mà siết chặt nắm đấm, sâu trong đáy mắt hiện lên một đạo phong mang bất động thanh sắc. Hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc của Lý Sương Nhi, thấp giọng nói: “Sương Nhi, nàng sẽ không sao, yên tâm”.
Mọi người đối với lời nói bất ngờ này của Cố Thiên Mệnh, có chút khó hiểu, cảm giác hơi kỳ quái.
Lý Sương Nhi nghe vậy, cũng là nghi hoặc không hiểu, chỉ có thể vô lực gật đầu, không biết làm sao.
“Thiên Mệnh, rốt cuộc là có chuyện gì?”, ông cụ Cố híp đôi mắt đục ngầu, trầm giọng hỏi.
Cố Thiên Mệnh khép mắt, khí tức trầm thấp đến cực điểm, trên khuôn mặt cũng không có chút cảm xúc, vô hỉ vô ưu.
Ngay lúc này, không đợi Cố Thiên Mệnh trả lời, Lý Sương Nhi đang ngồi yên lặng bỗng nhiên thấy trước mắt tối sầm, toàn thân vô lực ngã xuống. Cố Thiên Mệnh vội vàng cúi đầu nâng thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi lên, không để nàng chạm đất.
“Sương Nhi”.
Thấy vậy, mọi người đều bật dậy, hét lên lo lắng.
Lý Sương Nhi hoàn toàn mất đi ý thức, khuôn mặt thanh tú cùng gò má ửng hồng nhẹ nhàng dựa vào trong ngực Cố Thiên Mệnh, hô hấp nhẹ nhàng như tiến vào giấc ngủ say.
Cố Thiên Mệnh trầm mặc không nói, cứ như vậy dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi ôm lấy Lý Sương Nhi, từng bước hướng về phía hậu viện Cố gia mà đi.
Một thân trường bào đỏ thẫm, một bóng dáng xinh đẹp trong chiếc váy màu đỏ như máu, chậm rãi dần biến mất trong đại sảnh Cố gia.
Không ai ngăn cản Cố Thiên Mệnh ôm Lý Sương Nhi tiến lên, bởi vì bọn họ đều đang lâm vào bầu không khí cực kỳ áp lực, im lặng không lên tiếng.
Ai cũng không ngờ, sự tình lại biến hóa như vậy, chuyện đại hôn vốn dĩ vui vẻ, lại thành ra như này.
“Lão Dịch, nơi này giao cho ông xử lý, ta đi qua xem một chút”, ông cụ Cố có chút lo lắng, quay đầu nói với Dịch bá một tiếng, đứng dậy liền muốn đi tới hậu viện.
“Vâng”, Dịch bá biết bữa rượu mừng hôm nay sợ là khó uống, công việc kết thúc này đương nhiên là muốn ông ấy xử lý.
Sau đó, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đều hướng về phía hậu viện Cố gia mà đi, về phần chiêu đãi sứ giả cùng văn võ bá quan, liền để cho Dịch bá cùng Cố Ưu Mặc lo liệu.
Cố Thiên Mệnh ôm Lý Sương Nhi giống như đang chìm vào giấc ngủ say, chậm rãi đi về phía Tây Sương Viện, trước đó Lý Sương Nhi sống trong Tây Sương Viện của Cố gia.
Rất nhanh, Cố Thiên Mệnh liền nhẹ nhàng đặt Lý Sương Nhi lên giường, đắp chăn cho nàng, để nàng ngủ thiếp đi.
Khi Cố Thiên Mệnh bước ra khỏi phòng, hắn liền nhìn thấy đám người ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên.
“Thiên Mệnh, cháu nói thật cho ta biết, có phải cháu đã biết cái gì đó không?”, ông cụ Cố bắt được vài phần ngưng trọng giữa hai hàng lông mày Cố Thiên Mệnh, lo lắng hỏi.
“Sương Nhi rốt cuộc ra sao rồi?”, Lý Thiên Nguyên cũng không nhịn được thở dài một hơi, lo lắng nói.
Chương 331 Thiên đạo
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm một lát, khàn khàn trả lời: “Chuyện này, có lẽ sai ở cháu!”
“Cái gì mà sai ở cháu?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đều ngẩn người, không rõ nguyên nhân.
“Sự tình rất phức tạp, nhất thời không giải thích rõ ràng được”, Cố Thiên Mệnh lắc đầu trầm giọng nói: “Tóm lại, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ một vài thị nữ cần thiết, đừng để người khác quấy rầy Sương Nhi”.
“Thằng nhóc thối, cháu nói rõ ràng xem nào”, ông cụ Cố luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, trong lòng vội vã, hung hăng nói.
“Ông nội, từ hôm nay trở đi, cháu sẽ bế quan, mặc kệ có xảy ra chuyện gì cũng đừng cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy”, Cố Thiên Mệnh mặt không biến sắc, trịnh trọng không thôi mở miệng nói.
“Cái gì?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên hai người liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc cùng sầu tư trong mắt mỗi người.
“Cháu đi trước, nhớ kỹ, không được để người khác quấy rầy Sương Nhi, cũng không cần tìm đại phu, Sương Nhi không có bệnh gì cả”. Cố Thiên Mệnh một lần nữa dặn dò, sau đó liền lướt qua thân thể ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên, hướng về phía đình viện của mình mà đi.
Đám người ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên đều nhịn không được nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh, lâm vào trầm tư.
Rời khỏi Tây Sương Viện, Cố Thiên Mệnh một mình đi trên con đường nhỏ, gió thu hiu hắt thổi, khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn rốt cục cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng sầu não.
“Ấn ký Thiên Đạo...”
Đáy lòng Cố Thiên Mệnh nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, nghĩ đến nửa năm trước từng nhận ra một tia thiên đạo màu đỏ như máu sâu trong linh hồn Lý Sương Nhi.
Vừa rồi, hắn lại một lần nữa dò xét linh hồn Lý Sương Nhi, lại phát hiện một vệt ấn ký kia đang không ngừng lớn lên, thậm chí còn muốn cắn nuốt linh hồn của Lý Sương Nhi.
Nửa năm trước, Cố Thiên Mệnh từng đi sâu vào trong tiềm thức của nàng, phát hiện ra dấu ấn màu đỏ như máu này. Hiện giờ, dấu ấn ấy không ngừng lớn lên, chỉ sợ là nó cảm giác được khí tức của Cố Thiên Mệnh, muốn đem linh hồn của Lý Sương Nhi hoàn toàn cắn nuốt.
Nếu thật sự để ấn ký thiên đạo trưởng thành, như vậy Lý Sương Nhi sẽ vĩnh viễn rơi vào giấc ngủ ngàn thu, khó thức tỉnh lại.
“Thiên Đạo...”
Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng cửu thiên kình thương, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ chậm rãi cuốn lên.
Tại Tây Sương viện, ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên thực sự có chút lo lắng cho tình trạng của Lý Sương Nhi, liền hỏi dò Cốc đại phu vài câu. Nhưng Cốc đại phu cũng bất lực bó tay, bởi mạch tượng của Lý Sương Nhi rất ôn hòa, dường như không có nửa điểm bất thường.
"Nếu Thiên Mệnh đã căn dặn như vậy thì ắt phải có thâm ý trong đó, chúng ta cứ làm theo lời thằng bé đi!, Sương Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Lý Thiên Nguyên chỉ đành nhẹ giọng an ủi bản thân và mọi người, kỳ thực, trong lòng ông ấy lo âu hơn bất kỳ ai nhưng việc xảy đến đột ngột, chỉ có thể tin tưởng những gì Cố Thiên Mệnh nói.
"Chỉ có thể như vậy thôi", ông cụ Cố nặng nề gật đầu.
Vì vậy mọi người liền bố trí vài thị nữ ngày đêm túc trực tại Tây Sương viện, chăm sóc Lý Sương Nhi cho thật tốt.
Cùng lúc đó Cố Thiên Mệnh đã phi nước đại chạy thẳng ra khỏi kinh thành, hướng về phía rừng sâu trong sơn cốc cách kinh thành mười dặm.
Khi bóng dáng của hắn xuất hiện, đám người Yến Hàn đều nhao nhao dừng lại mọi việc trong tay, cung kính hành lễ.
"Chủ thượng!"
"Công tử", mấy người Thượng Quan Hải và Nam Cung Nguyệt đã hoàn toàn rũ bỏ gương mặt non nớt, tu vi tài năng của mỗi người đều không tệ.
"Yến Hàn, ngươi tới đây", Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc mọi người một cái, hai tay hắn chắp hờ sau lưng, trầm giọng gọi.
Tiếp đó, hai người họ liền đi đến một nơi vắng vẻ, chờ đợi những lời sắp nói này của Cố Thiên Mệnh.
Tay phải Cố Thiên Mệnh chậm rãi đưa lên lơ lửng giữa không trung, từng sợi huyền khí cuộn trào nơi lòng bàn tay, hình thành lên một
"Đây là Mặc Quái Thạch, hãy dùng tốc độ nhanh nhất thu thập lại cho ta, càng nhiều càng tốt", huyền khí trong tay Cố Thiên Mệnh thoáng chốc liền ngưng tụ thành hình một viên đá màu đen, trịnh trọng nói: "Bất kể giá cả thế nào cũng phải giành được".
Sau đó hắn lấy ra một tấm lệnh bài từ trong túi áo, giao lại cho Yến Hàn: "Đây là tướng lệnh của Cố gia ta, nếu gặp phải trở ngại thì cứ lấy ra dùng. Nhớ lấy, chuyện này tuyệt đối không thể lơ là, ngươi chỉ có thời gian một tháng để thu gom".
“Để mọi người trong Kiếm Vũ các đi làm, không được lười biếng, hiểu rồi chứ?”, giữa hai đầu lông mày Cố Thiên Mệnh in đậm nét ngưng trọng, giọng điệu không cho phép kháng cự.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ!"
Kể từ khi đi quy thuận Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn chưa từng thấy hắn đưa ra phân phó không cho phép nghi ngờ đến như vậy, vì vậy hắn ý thức được tầm quan trọng của việc này.
Chương 332 Mài giũa kiếm thể
“Ừm, chuyện này giao cho ngươi, đừng để ta thất vọng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu đáp.
Sau khi dặn dò xong, Cố Thiên Mệnh không nán lại mà trực tiếp bước ra khỏi thung lũng sâu, cấp tốc tiến về phía bắc.
Chỉ còn một tháng nữa, khi hắn thăm dò linh hồn của Lý Sương Nhi phát hiện dấu ấn thiên đạo màu đỏ máu tại nơi sâu kia càng ngày càng lớn, e rằng chỉ cần khoảng một tháng là có thể hoàn toàn nuốt chửng linh hồn bổn mệnh của nàng.
Vì vậy hắn hiện tại đang chạy đua từng giây từng phút, hy vọng có thể kịp thời giải quyết vấn đề này.
Đêm đã khuya nhưng vô số người khó có thể ngủ yên.
Vốn dĩ cuộc liên hôn giữa hai nhà Cố Lý mừng vui rầm rộ như vậy nhưng lại kết thúc dưới biến cố bất ngờ của Lý Sương Nhi.
Sứ thần các nước cùng văn võ bá quan đều ôm theo tâm tư riêng rời khỏi Cố gia, lan truyền tin tức này đến mọi nơi, dấy lên vô số than dài tiếc nuối.
Phòng của tân lang tân nương đêm nay vốn là nơi phấn khởi cảnh xuân nhưng lúc này lại trống rỗng, cực kỳ yên tĩnh.
Lý Sương Nhi nằm trong Tây sương viện của Cố gia, tuy gương mặt dần khôi phục nét hồng hào nhưng chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại. Trên người nàng vẫn khoác chiếc váy dài đỏ rực khiến người người phải mất hồn tán tụng, chỉ yên lặng nằm trên giường.
Tân lang Cố Thiên Mệnh được mọi người nhìn tới cũng không chăm sóc kề cận bên nàng, mà đang tiến vào một thác nước với đá tảng dựng đứng trong màn tối.
Thác nước này cách kinh thành khoảng mười lăm dặm, xung quanh không một bóng người, ngoại trừ tiếng nước chảy ầm ầm cũng không còn bất kỳ thanh âm nào khác.
“Ta cứ nghĩ rằng thời gian của bản thân rất dư dật, nhưng cuối cùng vẫn xảy đến bất ngờ”.
Dưới bầu trời đêm trăng sao thưa thớt, bóng dáng với chiếc áo cưới đỏ sẫm của Cố Thiên Mệnh chậm rãi xuất hiện bên cạnh thác nước, đôi mày nghiêm nghị toát ra tia sắc bén, lẩm bẩm một mình.
"Ta vốn không muốn đi đến con đường này, nhưng ngươi lại dồn ép ta”, Cố Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn trời, khí thế hùng vĩ chậm rãi quét qua nhân gian: "Ngươi muốn phát xét nàng ấy đã hỏi qua ta chưa?”
Nửa năm trước, khi hắn biết được Lý Sương Nhi vậy mà là thiên kỵ đã bị chấn động hồi lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Lúc đầu, hắn nghĩ đợi khi tu vi của bản thân có thành tựu sẽ tù từ tìm kiếm bảo vật, thông qua linh dược để tiêu trừ dấu ấn của sự phán quyết tại nơi sâu trong linh hồn của Lý Sương Nhi.
Nhưng chính vì sự thăm dò vào nửa năm trước đó đã khiến dấu ấn thiên mệnh đó đó cảm nhận được sự tồn tại của hắn, liền bắt đầu khuếch đại năng lượng nhằm chiếm đoạt linh hồn bổn mệnh của Lý Sương Nhi để ngăn ngừa bất trắc.
"Kiếp trước có người nói ta vô tình, khát máu, nhưng những kẻ ta giết đó đều là đáng tội chết, trái tim tàn nhẫn của ta đều bị đại đạo từng bước thúc đẩy mà ra”.
Cố Thiên Mệnh từng bước đi về phía thác nước, bộ quần áo đỏ thẫm cũng bị bọt nước thấm ướt.
"Đời này ta chỉ muốn an ổn tu luyện, không muốn trở thành kẻ địch với đại đạo, nhưng ngươi tại sao lại cứ khăng khăng ép buộc ta?”
Cố Thiên Mệnh đạp trên viên đá khổng lồ giữa dòng suối, cơ thể được bao phủ bởi vô số dòng chảy hỗn loạn với nhịp chân vững chắc, di chuyển về phía thác nước trước mặt.
"Ta không muốn đối địch với đại đạo, nhưng ngươi thực sự cho rằng ta sợ hãi sao?”
Cố Thiên Mệnh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như xuyên phá tầng tầng lớp lớp sương mù đen kịt, vọt thẳng lên đỉnh trời, trầm giọng nói: "Ta vượt qua vạn dặm sông máu, bước qua mười vạn cổ quốc, trấn áp ngàn vạn sinh linh, nhân quả ba ngàn đại đạo, ta đều từng nhuốm qua, há có thể chùn bước trước đại đạo một phương trăm quốc man rợ như ngươi!"
Bất giác Cố Thiên Mệnh đã đi tới dưới chân thác nước, mái tóc dài của hắn rối tung loạn bay trong gió trước dòng nước ào ạt đổ xuống.
Kể từ khi tới Kiếm Khư ba ngàn dặm mài giữa kiếm thể, Cố Thiên Mệnh cũng không chú trọng tới phương diện tu thể nữa, nhưng đêm nay, hắn muốn mượn lực xối cuồn cuộn của thác nước này để tu kiếm thể.
‘Huyết Thần Kiếm Thể Quyết’ chính là công pháp thể thuật mà Cố Thiên Mệnh tu luyện.
Kiếm thể sơ thành có thể cưỡng ép đối chọi công kích của cảnh giới Linh Huyền trung kỳ, kiếm thể trung thành có thể cứng rắn chấn lui cường giả Địa Huyền sơ kỳ, nếu đột phá đại thành thì không phải kiêng dè cường giả dưới Thiên Huyền, về phần cảnh giới viên mãn....
Võ phân thành các cảnh giới, công pháp đương nhiên cũng phân chia. Nhân giai, linh giai, địa giai, thiên giai, công pháp phẩm chất càng cao, thủ pháp càng thâm diệu,uy lực cũng càng lớn.
‘Huyết Thần Kiếm Thể Quyết’ là công pháp cao cấp cấp địa cực kỳ quý hiếm, là thứ Cố Thiên Mệnh đã phải dồn hết tâm sức mới đạt được.
"Hôm nay phải trông cậy vào ngươi thôi".
Cố Thiên Mệnh đanh mặt, không chút chần chừ nhấc chân tiến vào thác nước như đang cuộn trào kia.