Liếc nhìn một cái, nơi này lại có một tảng băng trôi.
Núi băng cao hơn 20 thước, chiếu thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh, làm cho hắn không khỏi nhíu mày nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Trấn Tây Vương Phủ thật lớn, Mạch Dương Quốc quanh năm ấm áp, một tòa núi băng thế nhưng có thể cắm rễ ở đây mà không bị tan mất, có chút thủ đoạn”.
“Thiên Vũ Hầu, núi băng này là của phụ vương ta, trăm năm trước chuyển về từ phương Bắc. Ở bốn phương tám hướng của núi băng còn thiết lập rất nhiều trận pháp, đủ để cho núi băng không tan”.
Bạch Hạo Hạ vội vàng quay đầu chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, giải thích.
“Trấn Tây Vương Phủ hao phí nhân lực vật lực lớn như vậy, đem núi băng chuyển vào trong phủ, chắc cũng không phải dùng để ngắm đấy chứ?”, Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu mày chăm chú nhìn tảng băng cách đó không xa, xác định bản thể của Yến Hàn đang ở trong đó.
“Yến Hàn ngươi muốn tìm, giờ phút này đang ở trong núi băng”, Bạch Hạo Hạ nghe Cố Thiên Mệnh nói vậy, đáy mắt thoáng ảm đạm đi vài phần, tựa hồ có chuyện gì đó khó nói, chuyển đề tài chỉ vào núi băng mà nói.
Từ biểu hiện vừa rồi của ông lão điên, hẳn là rất ỷ lại vào Cố Thiên Mệnh, cho nên Bạch Hạo Hạ cũng không giải thích nhiều lời với ông ta, để ông ta ngồi ở một bên uống rượu, không dám quấy rầy.
“Bên trong núi băng, có vật gì?”
Cố Thiên Mệnh híp mắt, nhìn tảng băng trôi phía trước, nghi ngờ thầm hỏi.
Trong lúc nhất thời, Bạch Hạo Hạ lâm vào trầm mặc, tựa hồ không muốn trả lời. Có điều, ông ta cuối cùng vẫn mở miệng: “Bên trong có một tòa quan tài băng, là phụ vương ta trăm năm trước lệnh luyện khí đại sư khổ tâm chế tạo ra”.
“Quan tài băng?”, Cố Thiên Mệnh giương mắt lên, trầm thấp nói.
“Bên trong quan tài bằng là cô mẫu của ta, là muội muội của phụ vương ta”.
Ngay sau đó, Bạch Hạo Hạ thở dài, lộ ra vẻ bi thương.
“Cô mẫu của ông? Muội muội ruột thịt của Trấn Tây Vương?”, Cố Thiên Mệnh vốn không có hứng thú với những thứ này, nhưng Yến Hàn lại có quan hệ nhân quả với Trấn Tây Vương Phủ, điều này làm hắn có chút kinh ngạc: “Vậy vì sao Yến Hàn giờ phút này lại ở trong núi băng? Hắn ta và Bạch gia ngươi có quan hệ gì?”
Hiện tại nếu đã tìm được vị trí cụ thể của Yến Hàn, hơn nữa còn cảm nhận được Yến Hàn tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, Cố Thiên Mệnh cũng không vội vàng bước vào trong núi băng. Bởi vì hắn ít nhất phải tìm hiểu được nhân quả của Yến Hàn, mới dễ ra tay.
Nói đến tây, Bạch Hạo Hạ có chút bất đắc dĩ than thở lắc đầu.
Thật lâu sau, Bạch Hạo Hạ chậm rãi khép hai mắt lại, thở dài khàn khàn nói: “Hắn ta, là phu quân mà cô mẫu của ta lựa chọn cả đời này”.
Nghe vậy, con ngươi Cố Thiên Mệnh không khỏi kịch liệt co rụt lại, kinh ngạc nhìn hướng Bạch Hạo Hạ ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Ông nói Yến Hàn là phu quân mà cô mẫu ông nhận định?”
Yến Hàn vậy mà có một tầng liên hệ sâu xa với Trấn Tây Vương phủ của Mạch Dương Quốc như vậy, điều này khiến Cố Thiên Mệnh cảm thấy ngỡ ngàng không thôi.
"Đúng”, Bạch Hạo Hạ cân nhắc gật đầu: “Trăm năm trước, phụ vương và cô mẫu ta là thiên kiêu đứng đầu của cả một thế hệ trẻ, nổi trội không ai sánh bằng. Năm đó dung mạo của cô mẫu ta có thể gọi là khuynh đảo chúng sinh, khiến vô số thiên kiêu phải tranh đấu vỡ đầu”.
"Khi đó, một người thanh niên rẽ mây xuất hiện tại đế đô, đồng thời còn đánh bại cô mẫu ta dưới hàng ngàn con mắt, có thể gọi là oai hùng vô song. Hơn nữa, người thanh niên đó còn phách lối nói muốn đạp dưới gót thiên tài của Bách Quốc, có thể nói là danh tiếng vang dội”.
“Theo như lời phụ vương ta nói, năm đó ngay cả ông ấy cũng bại trận dưới một chiêu của người thanh niên ấy, thực sự khó lòng tưởng tượng một thiên kiêu có thể đánh bại phụ vương ta rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào”.
Bạch Hạo Hạ khựng lại, dường như có chút không dám tin ngước mắt nhìn về phía núi băng, chậm rãi khép lại hai mắt, tiếp tục nói: “Kể từ ấy, người thanh niên đó liền kết bạn với phụ vương và cô mẫu ta, năm tháng thoi đưa, tình cảm giữa người thanh niên đó cùng cô mẫu ta cũng càng lúc càng trở nên tốt đẹp, mơ hồ đã vượt qua mức tình bạn”.
“Vô số thiên kiêu nhìn thấy tình ý giữa họ ngày càng sâu đậm thì đều tràn ngập oán giận, nóng lòng muốn khiêu chiến”.
Bạch Hạo Hạ thở dài: “Phụ vương từng nói, người thanh niên đó không chút sợ hãi, dựng lên võ đài trong doanh trại của Mạch Dương quốc ta, muốn một mình đối kháng với toàn bộ thiên kiêu tại kinh đô".
“Ngươi có biết kết quả như thế nào không? Đến hôm nay ta vẫn không thể tin vào tai mình. Đó chính là… người thanh niên kia đơn độc dựa vào tu vi Linh Huyền hậu kỳ quét sạch vô số thiên kiêu, có thể đối đầu với cả võ giả Địa Huyền sơ kỳ, một trận đó người thanh niên đã chân chính vang danh thiên hạ với thực lực áp đảo khiến chúng thiên kiêu của Mạch Dương Quốc ta không dám thở mạnh”.
Chương 302 Bạch Hoa Thường
“Quan trọng nhất là, người thanh niên ấy lúc đó mới có mười bảy tuổi! Mười bảy tuổi chống lại cả võ giả Địa Huyền sơ kỳ, đây là yêu nghiệt đến mức nào?”
Bạch Hạo Hạ dường như vẫn đắm chìm trong cảnh tượng chấn động trăm năm trước: “Sau khi trận chiến đó kết thúc, người thanh niên đó cũng thốt ra những lời táo bạo, nói rằng đợi hắn càn quét hết thiên kiêu Bách Quốc, đứng đầu thiên hạ sẽ nghênh đón cô mẫu ta về làm thê”.
“Theo lời phụ vương, trong lòng cô mẫu từ đó cũng không chứa đựng nổi người khác nữa, chỉ có bóng dáng của người thanh niên đó”.
Bạch Hạo Hạ nhớ lại những gì Trấn Tây vương từng nói với mình: “Nhưng khi người thanh niên đang lúc hăng hái nhất, trong nhà hắn lại xảy ra biến cố lớn, cả gia tộc bị sơn tặc đồ sát, không còn một ai sống sót”.
"Người thanh niên sau khi biết chuyện đã giết sạch đám thổ phỉ đó, nhưng tâm cảnh lại vì chịu đả kích lớn mà phát điên rồi sa đọa”, Bạch Hạo Hạ có chút tiếc nuối: “Nghe nói cô mẫu ta từng tìm kiếm hắn nhưng lại phải nguội lòng trở về”.
“Phụ vương nói, lúc đó ông ấy cũng định đi tìm người thanh niên đó để làm rõ một hai, nhưng một phen kinh thiên động địa bất ngờ ập tới, đánh tan ý nghĩ đó của người”.
"Trăm năm trước, một người đàn ông giáng lâm xuống Tinh Dương quốc, mà một đường kiếm của người đó chém ra mang theo sức mạnh khủng khiếp hủy diệt vạn vật, tách mở ra một Kiếm Khư ba nghìn dặm, được người đời sau xưng tụng là Kiếm Tôn!”
“Mà người thanh niên ấy lúc đó đang có mặt tại Tinh Dương quốc, cũng biệt tăm sau một kiếm kia”.
"Cho đến nay, chỉ còn lại hai trong số ba hoàng triều của trăm năm trước. Khi cô mẫu ta biết tin, thần hồn liền nứt vỡ tẩu hỏa nhập ma”.
“Kể từ đó, tinh thần của bà ngày sau không bằng hôm trước, bà không tin người thanh niên từng tung hoành ngang dọc năm đó cứ như vậy từ giã cõi đời này, lòng nóng như lửa đốt muốn đến Tinh Dương quốc đã trở thành đống hoang tàn kia để tìm kiếm tung tích. Nhưng phụ vương đã ngăn cả bà, sau đó cô mẫu thương tâm tuyệt vọng, dẫn tới tu vi thụt lùi, thân thể dần tiêu tan”.
Bạch Hạo Hạ chưa từng gặp người cô mẫu đó của mình, tất cả đều nghe Trấn Tây Vương thuật lại: “Có một ngày, cô mẫu khẩn cầu phụ vương, hy vọng ông có thể đóng băng bà lại, bà không muốn khi người thanh niên kia trở lại thì dung mạo của bản thân đã tàn tạ”.
“Phụ vương không thuyết phục được bà chỉ đành dồn hết tâm sức, mất ba năm ròng rã di chuyển một ngọn núi băng tới đây, đồng thời chế tạo ra một linh bảo là quan tài băng có thể phong ấn tâm mạch của chủ nhân”.
"Sau đó, cô mẫu ta có để lại một phong thư và bức chân dung cho người thanh niên kia, dưới sự giúp đỡ của phụ vương, đã triệt để tự niêm phong bản thân trong quan tài băng, chôn giấu tại nơi sâu của núi băng. Bà hy vọng có thể đợi đến ngày người thanh niên ấy trở về, dung nhan tuyệt diễm của mình vẫn còn được lưu giữ”.
Bạch Hạo Hạ lắc đầu, vì cô mẫu mình mà cảm thấy rất không đáng giá: “Đáng tiếc, trăm năm trôi qua, thiếu niên năm đó chưa từng xuất hiện. Ta vốn đã quên lãng chuyện này, nhưng vài tháng trước, một người đàn ông đã tới Trấn Tây Vương phủ ta, phá vỡ sự yên tĩnh này”.
"Chàng trai trăm năm trước chính là Yến Hàn đang ở sâu trong ngọn núi băng”.
Bạch Hạo Hạ khó bề tưởng tượng được người thanh niên danh tiếng lẫy lừng trăm năm trước giờ chỉ là võ giả Địa Huyền sơ kỳ, quan trọng nhất là, ông ta căm hận hắn ta đã khiến cô mẫu mình khổ sở đến mức phải tự phong ấn mình lại, nhưng cả một lần ló mặt gặp bà cũng chưa từng có.
Ngày Yến Hàn tới, Bạch Hạo Hạ đã dựa vào đầu mối là bức họa hồi lâu mới xác nhận được thân phận của hắn ta.
Tuy rằng ông ta oán hận hắn, cũng rất tò mò về những gì Yến Hàn đã trải qua vào trăm năm trước, tại sao đến bây giờ mới đến tìm cô mẫu, nhưng ông ta không gặng hỏi gì nhiều mà chỉ giao lại phong thư cho hắn ta theo như mệnh lệnh của phụ vương và cô mẫu mình.
Đồng thời cũng mở ra trận pháp của núi băng, để mặc Yến Hàn vào trong, cũng không hỏi thăm tới nữa.
Cho đến hôm nay, sự xuất hiện của Cố Thiên Mệnh một lần nữa khiến Bạch Hạo Hạ phải nhấc gót đi tới núi băng.
“Cô mẫu ông tên là gì?”, Cố Thiên Mệnh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi. Hắn rất hiếu kỳ tên của người phụ nữ đó, người đã một lòng một dạ với Yến Hàn như vậy.
Người phụ nữ sở hữu dung nhan điên đảo chúng sinh, lại dành một mối si tình cho Yến Hàn, không ngần ngại đóng băng mình trong quan tài băng, chỉ để chờ đợi ngày hắn ta tới, khiến nhan sắc thuở xuân thì đẹp đẽ nhất được chạm tới người vẫn luôn nhớ nhung tha thiết trong tim.
“Bạch Hoa Thường”.
Tia sáng trong đôi mắt Bạch Hạo Hạ ảm đảm đi vài phần.
Trước đó ông ta không bằng lòng để hắn tiến vào chính là vì không muốn để người khác biết được chuyện này. Bởi theo quan điểm của ông ta, đây là đồng nghĩa với việc quấy nhiễu giấc ngủ yên bình của cô mẫu, là một trọng tội.
“Bạch Hoa Thường… ta nhớ rồi”, đôi tay chắp hờ sau lưng của Cố Thiên Mệnh chậm chạp buông lỏng, sau đó đưa mắt nhìn ngọn núi băng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là một người phụ nữ hiếm có!”.
Chương 303 Quan tài băng
“Mở trận pháp đi, ta muốn vào trong nhìn xem”.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Hạo Hạ, dùng một loại khí thế không thể kháng cự, thản nhiên nói.
"Cái này...", Bạch Hạo Hạ chần chừ, ông ta không muốn người khác quấy nhiễu tới giấc ngủ của cô mẫu nhưng Cố Thiên Mệnh cho ông ta một loại cảm giác nguy hiểm cực độ, không thể đối địch.
"Yên tâm, ta rất khâm phục cô mẫu của ông, sẽ không làm ra chuyện gì bất kính với bà ấy đâu, chuyến ghé thăm Trấn Tây Vương phủ lần này là để tìm kiếm Yến Hàn, không thể không tiến vào trong thám thính một phen”.
Cố Thiên Mệnh trịnh trọng mở lời, trấn an Bạch Hạo Hạ đang lưỡng lự không quyết kia.
"Được! Hi vọng Thiên Vũ Hầu nói được làm được, không thể quấy rầy cô mẫu ta, nếu không cho dù phải trả giá tất cả, Trấn Tây Vương phủ ta cũng sẽ cùng ngươi không chết không ngừng”.
Bạch Hạo Hạ liếc mắt nhìn ông lão điên đang uống rượu bên cạnh, trầm giọng gật đầu với Cố Thiên Mệnh.
"Ừm", Cố Thiên Mệnh khẳng định, sau đó quay người nhìn ông lão điên, cảnh cáo nói: “Thanh Phong, ông ở đây đợi ta, đừng đi lung tung, một lát nữa ta sẽ trở lại”.
“Ồ”, ông lão điên thuận miệng đáp, lại tiếp tục uống rượu, lười phải nói dông dài với hắn.
"Đi thôi!", dặn dò ông lão điên xong, Cố Thiên Mệnh liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Bạch Hạo Hạ: “Đi vào xem xem”.
"Được”, Bạch Hạo Hạ nghiêm mặt đáp: “Mời!”
Sau đó dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh cũng ngày càng đến gần núi băng phía trước.
Bạch Hạo Hạ vận dụng tu vi thâm hậu của mình mở ra một lỗ hổng trên trận pháp bên ngoài núi băng, đợi Cố Thiên Mệnh và mình cùng nhau bước vào trong liền đóng lại, tránh việc quá nhiều khí lạnh từ bên trong bị rò rỉ ra ngoài.
"Đi theo ta! Lối này!”, Bạch Hạo Hạ sải bước, nép người vào một bên của núi băng rồi xoay chuyển cơ quan, mở ra cánh cửa băng nặng nề.
Bốn mặt xung quanh núi băng dày đặc khí lạnh, làm chiếc áo choàng trắng của Cố Thiên Mệnh khẽ lay động.
Cố Thiên Mệnh theo sau Bạch Hạo Hạ, bước qua cánh cửa ở dưới chân núi băng, đi sâu vào trong.
Từng luồng khí lạnh lờ mờ phiêu đãng trong không khí, nếu là người bình thường tiến vào, chắc chắn sẽ trở thành tượng băng trong chớp mắt.
Đằng sau cánh cửa băng này là một con đường tương đối hẹp, bước trên mặt băng bằng phẳng, Cố Thiên Mệnh dần cảm ứng được hơi thở của Yến Hàn.
"Phía trước là một căn phòng băng, quan tài băng của cô mẫu được đặt ở trong đó, ắt hẳn Yến Hàn cũng ở bên trong”, Bạch Hạo Hạ chỉ vào một cánh cửa sâu trong lối đi băng, nhẹ giọng nói với Cố Thiên Mệnh.
"Ừm”.
Sau đó, hai người họ đi thẳng tới cuối con đường băng.
Bạch Hạo Hạ thôi thúc sức mạnh, sử dụng sức lực toàn thân chậm rãi đẩy mở cánh cửa băng ở sâu trong lối đi.
Rắc.
Cánh cửa mở toang, một căn phòng băng liền xuất hiện trước mắt Cố Thiên Mệnh.
Ở trung tâm của căn phòng đặt một chiếc quan tài băng trong suốt như pha lê tỏa ra từng tia hơi lạnh, bên trong ẩn hiện bóng dáng xinh đẹp của một người phụ nữ đang say ngủ.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ không phải cỗ quan tài băng này mà là Yến Hàn đang nằm bất tỉnh bên cạnh.
Yến Hàn lúc này đang cuộn tròn ở bên hông, trên cổ tay dính đầy chất lỏng đỏ tươi, hơn nữa tia máu ấy còn tỏa ra như rễ cây lan xuống đáy quan tài băng, tại một nơi lạnh lẽo như này đã ngưng kết thành từng mảnh máu đông.
Sợi máu đóng băng này dường như đang kết nối Yến Hàn và quan tài băng với nhau.
“Cô mẫu! Ngươi đang làm cái gì vậy?”, Bạch Hạo Hạ thấy một màn này thì giận sôi máu trợn trừng hai mắt. Theo góc nhìn của ông ta, Yến Hàn đang khinh nhờn cô mẫu mình nên tất nhiên không thể giữ bình tĩnh.
“Đợi đã”, Cố Thiên Mệnh duỗi tay trái cắt ngang những lời chửi bới đang chuẩn bị phun ra từ miệng Bạch Hạo Hạ, sắc mắt cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Dưới sự ngăn cản của hắn, Bạch Hạo Hạ chỉ có thể cắn răng không nói. Nhớ tới khí thế ngạo nghễ kinh người bắn ra từ con ngươi Cố Thiên Mệnh vừa rồi, ông ta liền khiếp đảm không thôi.
Cố Thiên Mệnh đi tới gần mấy bước, nhìn thấy Yến Hàn đã rơi vào trạng thái hôn mê và sợi máu trên đất kia, đôi mắt dần tối sầm lại, không kìm được bực bội đè giọng mắng một tiếng: “Thứ ngu xuẩn này!”
"Cái gì?", Bạch Hạo Hạ có chút bối rối trước tiếng chửi rủa này của Cố Thiên Mệnh, cau mày nhìn sang.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi tới bên cạnh Yến Hàn, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn ta mà có chút giận dữ.
Sau đó hắn truyền một sợi linh hồn bổn mệnh của Yến Hàn trong cơ thể mình lại cho hắn ta, dùng đầu ngón tay chỉ vào giữa hai đầu lông mày của Yến Hàn.
Hắn chậm chạp vận chuyển tâm pháp đem một tia linh hồn thả lại vào trong đầu Yến Hàn, dung hòa vào vào trong thân thể hắn ta.
Chương 304 Khó
“Còn không mau tỉnh lại!”, Cố Thiên Mệnh mạnh bạo gõ xuống đỉnh đầu Yến Hàn, độ một hơi huyền khí của mình cho hắn ta, đánh thức Yến Hàn từ trong cơn mê mang sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, thân thể đông cứng của Yến Hàn mới khôi phục lại một chút hơi ấm, Cố Thiên Mệnh đã trả lại một tia linh hồn bổn mệnh cho hắn ta, giúp linh hồn lung lay sắp đổ trong thân thể hắn ta ổn định lại.
“Khụ…”, theo sự động đậy khẽ khàng nơi ngón tay, Yến Hàn cũng chậm chạp nâng mí mắt, không còn hơi sức ho nhẹ một tiếng.
Cùng với sự gia tăng huyền khí mà mình truyền sang cho Yến Hàn, sắc mặt của Cố Thiên Mệnh cũng hơi tái đi. Yến Hàn, người vốn bị khí lạnh bao bọc toàn thân cũng dần dần hồi phục lại, gương mặt cũng dần trở nên hồng hào.
"Chủ thượng”, khi hắn ta mở ra hai mắt liền thấy được Cố Thiên Mệnh trước mặt, thì thào một tiếng.
Thấy Yến Hàn đã lấy lại được ý thức, Cố Thiên Mệnh mới chậm chạp rút lại ngón tay đang đặt giữa hai đầu lông mày hắn ta, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói với vẻ mặt hơi tức giận: “Ngu xuẩn! Đạo của bản thân ngươi còn chưa vững chắc, vậy mà mơ tưởng tới việc sử dụng quỷ đạo huyết tế để đánh thức nàng ta, đúng là ngu không ai bằng!”
Cố Thiên Mệnh lúc này mới biết tại sao linh hồn của Yến Hàn suýt chút đã tan nát, thì ra hắn ta định hiến tế công pháp quỷ đạo, hòng thông qua máu tươi bổn mệnh của bản thân để độ một tia sự sống cho người phụ nữ trong quan tài băng kia.
Đáng tiếc Yến Hàn chỉ vừa bước chân lên con đường quỷ đạo, đại đạo của bản thân còn chưa đứng vững lại muốn thi triển bí pháp của quỷ đạo để đánh thức người khác.
Cuối cùng, không chỉ không thành công mà còn bị bí pháp phản phệ, xém chút khiến linh hồn sụp đổ mà chết.
“Chủ thượng, Yến Hàn cầu xin người hãy ra tay đánh thức Hoa Thường, hơi thở của nàng ấy rất yếu, có lẽ sẽ thực sự mãi mãi chìm vào giấc ngủ mất”.
Yến Hàn không còn tâm trí suy nghĩ tới việc tại sao Cố Thiên Mệnh lại xuất hiện ở đây, hắn lúc này chỉ một lòng trói chặt lên người phụ nữ trong quan tài băng, sau đó lảo đảo bò dậy từ dưới đất, rồi quỳ sụp xuống dập đầu cầu xin Cố Thiên Mệnh.
Chủ thượng?
Ánh mắt Bạch Hạo Hạ có chút ngây dại, đáy lòng lại giật nảy: tuy rằng không biết tại sao thiên kiêu vang danh Mạch Dương quốc trăm năm trước lại chỉ dừng lại ở cảnh giới Địa Huyền sơ kỳ, nhưng dựa vào sự kiêu ngạo năm đó của hắn ta, sao có thể cam tâm tình nguyên phục tùng dưới chân kẻ khác?
Nỗi nghi hoặc nồng đậm quấn quýt con tim Bạch Hạo Hạ, nhưng ông ta chỉ im lặng theo dõi một màn này, lại nhìn sang cô mẫu Bạch Hoa Thường đang say ngủ trong quan tài băng mà có chút thương tâm.
Trong núi băng, cái lạnh thấu xương xuyên thẳng vào tim.
Yến Hàn quỳ xuống đất hướng về phía Cố Thiên Mệnh, cúi đầu khẩn cầu khóc thảm thiết nói: “Khẩn cầu chủ thượng ra tay, dùng thủ đoạn của người, nhất định sẽ có cách”.
Cộp... cộp... cộp...
Yến Hàn hung hăng dập đầu trên mặt đất, vẻ mong ngóng nồng đậm tràn ngập sâu bên trong mắt hắn ta.
Mấy tháng trước, khi Yến Hàn biết được Bạch Hoa Thường vì lời hứa trăm năm trước liền đem chính mình đóng băng trong quan tài băng, hắn ta liền ngơ ngẩn cả người. Sau đó, hắn nhớ lại một bóng dáng xinh đẹp sâu trong nội tâm, bóng hình ấy cứ dày vò trong tâm trí không thể nào xua đi.
Bạch Hoa Thường có thể nói là một đời kỳ nữ.
Nàng ta hi vọng ngày Yến Hàn trở về, dung nhan của mình vẫn chưa tàn phai, vẫn là vẻ khuynh thành phương hoa tuyệt đại. Nàng ta muốn dùng mặt hoàn mỹ nhất của mình để gặp lại hắn ta.
Bởi vậy, nàng ta không tiếc dùng hết tất cả các biện pháp, đem chính mình đóng băng lại, phong bế tâm mạch cùng dung nhan đảo lộn chúng sinh ấy.
“Khó...”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng dáng xinh đẹp như ẩn như hiện trong quan tài băng, chậm rãi lắc đầu thở dài một tiếng.
Nghe vậy, Yến Hàn cùng Bạch Hạo Hạ hai người đều khẽ run rẩy.
Những lời này ở trong tai bọn họ giống như sét đánh giữa trời quang, bởi vì Cố Thiên Mệnh nói ra một chữ ‘khó’, liền nói rõ ràng Bạch Hoa Thường vẫn còn có thể thức tỉnh, làm sao có thể làm cho Yến Hàn cùng Bạch Hạo Hạ không cảm thấy còn hi vọng đây?
“Thiên Vũ Hầu, ý của ngươi là, cô mẫu ta vẫn còn có khả năng tỉnh lại?”, Bạch Hạo Hạ không dám tin, nín thở hỏi, đôi mắt ông ta nhìn quan tài băng nổi lên suy nghĩ vô tận.
“Có thể, nhưng không đơn giản như vậy”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, có chút ngưng trọng đáp lại.
“Cầu chủ thượng ra tay cứu giúp, Yến Hàn kiếp sau nguyện làm trâu ngựa hầu hạ chủ thượng, cầu xin người”.
Yến Hàn giống như bắt được hi vọng duy nhất, dùng sức dập đầu lớn tiếng nói với Cố Thiên Mệnh, biểu đạt ý chí kiên định khẩn cầu của mình.
Chương 305 Tam sinh tử dược
“Trăm năm qua, nàng không đợi được người mình muốn gặp, ý chí càng ngày càng yếu đuối, đã không còn ý chí cùng ý niệm sống tiếp nữa”, Cố Thiên Mệnh có thể cảm giác được một luồng khí tức của Bạch Hoa Thường trong quan tài băng, thâm trầm nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải ở sâu trong nội tâm nàng ta còn có một tia kì vọng, và có người bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ đã thật sự trở thành thi thể trong quan tài rồi”.
“Hiện tại, nếu mở quan tài băng hoặc tùy tiện vận dụng huyền khí đánh thức nàng ta, chỉ sợ không chỉ không cách nào làm nàng ta thức tỉnh, ngược lại một luồng sinh cơ trong đáy lòng nàng ta sẽ tan biến hết”.
Cố Thiên Mệnh trầm ngâm trong chốc lát, tiếp tục mở miệng nói: “Cho nên, muốn đánh thức nàng ta dậy, khó đấy”.
“Chủ thượng, người nhất định có biện pháp, đúng không?”
Yến Hàn ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước trong suốt, tràn đầy hi vọng chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, khí tức trầm thấp khàn khàn nói.
“Ngươi đứng lên trước đi! Nếu ngươi đã là thuộc hạ của ta, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn”, Cố Thiên Mệnh vươn tay phải đỡ Yến Hàn đứng lên, trên mặt cũng hiện lên một tia nặng nề.
“Đa tạ... chủ thượng”, Yến Hàn quay đầu liếc mắt nhìn quan tài băng một cái, sau đó chậm rãi đứng dậy dưới sự dìu đỡ nhẹ nhàng của Cố Thiên Mệnh, thân thể có chút lung lay như sắp đổ.
Bạch Hạo Hạ nhìn một màn này, trong lòng phức tạp không thôi, không biết nên làm vì bây giờ.
“Thiên Vũ Hầu, ngươi... có cách đánh thức cô mẫu của ta thật sao?”, Bạch Hạo Hạ vẫn không thể tin mà trầm giọng hỏi: “Một năm trước, phụ vương ta từng vào núi băng thăm cô mẫu một lần, người nói sinh tức của cô mẫu đã yếu ớt đến cực điểm, chỉ sợ không lâu sau sẽ hoàn toàn tan biến mất”.
Nói xong, ánh mắt Bạch Hạo Hạ ảm đạm đi vài phần, sau đó thoáng có chút kích động nhìn Cố Thiên Mệnh: “Nếu Thiên Vũ Hầu thật sự có thể đánh thức cô mẫu ta, từ nay về sau, trên dưới Trấn Tây Vương Phủ ta sẽ cùng Cố gia Thiên Phong Quốc giao hảo, hơn nữa ta còn nợ ngươi một ân tình lớn”.
Trong lúc nhất thời, Bạch Hạo Hạ và Yến Hàn đều nhìn chằm chằm chằm Cố Thiên Mệnh, hi vọng có thể nghe được Cố Thiên Mệnh nói ra chút ít biện pháp có hiệu quả.
Cố Thiên Mệnh không lập tức mở miệng, mà chậm rãi đi tới bên cạnh quan tài băng, vươn tay phải chạm vào đó, vận dụng một tia linh hồn lực dò xét.
Yến Hàn cùng Bạch Hạo Hạ hai người không lên tiếng quấy rầy, lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh và nín thở.
Một lúc lâu sau, Cố Thiên Mệnh thu hồi tay phải, xoay người chăm chú nhìn hai người bọn họ: “Nàng ta còn có một tia sinh cơ, có điều cực kỳ yếu ớt. Cũng có thể vào một khắc sau, sức sống của nàng ta sẽ tan biến, thật sự tiêu vong”.
“Cái gì?”, Yến Hàn nghe đến đây, linh hồn của hắn ta như muốn sụp đổ, thân thể lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất. Hắn quay đầu chăm chú nhìn bóng dáng xinh đẹp trong băng, đau thương tuyệt vọng.
Ánh mắt Bạch Hạo Hạ cũng dần ảm đạm xuống, cắn răng hỏi: “Còn có thể cứu được không?”.
“Có thể”. Cố Thiên Mệnh mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu.
Thoáng chốc, Yến Hàn và Bạch Hạo Hạ lại dâng lên một tia hi vọng, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh.
“Ba phương pháp có thể mang sinh cơ của nàng ta trở về, làm nàng ta thức tỉnh”, Cố Thiên Mệnh một tay chắp sau lưng, liếc mắt nhìn quan tài băng một cái mà nói: “Thứ nhất, mời võ giả cảnh giới Thiên Huyền ra tay, đốt lửa sinh cơ của nàng ấy lên”.
Cường giả Thiên Huyền?
Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn hai người trực tiếp phủ định, toàn bộ Bách Quốc Chi Địa đã nhiều năm không xuất hiện loại cường giả này rồi. Lần gần đây nhất là vị kiếm tôn trăm năm trước.
“Hai là tìm được 3 vị thuốc sinh tử, đem nó nghiền thành bột, rắc lên quan tài băng, có thể giúp nàng ta đoạt được tinh hoa thiên địa nhật nguyệt, khiến huyền khí không bị mất đi, có thể hồi phục như ban đầu”.
Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn về phía Yến Hàn, nói: “Phương pháp thứ 3, ngươi đã thử qua, dựa vào tu vi của mình cùng vài phần bản lĩnh, thiếu chút nữa ngay cả bản thân cũng bị chôn vùi”.
Yến Hàn mặc kệ hậu quả của mình là gì, hắn ta chỉ muốn Bạch Hoa Thường trong quan tài băng tỉnh lại, vội vàng nói: “Chủ thượng, ba vị thuốc sinh tử mà người nói là gì?”
Mặc kệ phải trả giá gì, Yến Hàn cũng nhất định phải làm thức tỉnh Bạch Hoa Thường. Nếu như Bạch Hoa Thường thật sự ngay cả một tia sinh mệnh cuối cùng cũng tan biến, Yến Hàn cũng nguyện đi theo nàng ta, không còn lưu luyến nhân thế hồng trần nữa.
“Kính xin Thiên Vũ Hầu giúp đỡ, Trấn Tây Vương Phủ ta nhất định sẽ không tiếc mọi giá mà đi tìm kiếm”.
Bạch Hạo Hạ cũng kích động không thôi, ôm quyền mà nói. Trong lòng ông ta nghĩ, nếu để cho phụ vương đang bế quan biết được cô mẫu có thể tỉnh lại, chỉ sợ sẽ đem toàn bộ Mạch Dương Quốc lật lên tìm dược liệu cũng nên.
“Tam sinh dược, theo thứ tự là Minh Tiên Hoa, Lạc Vô Mộc, Huyền U Đằng. Tam tử dược, chính là Ngọc Độc Thảo, Đoạn Tức Thủy, Phệ Hồn Căn”.
Cố Thiên Mệnh suy nghĩ một phen, trịnh trọng mà nói: “Tổng cộng sáu loại, đều là ngũ phẩm linh dược, chỉ sợ ở Bách Quốc Chi Địa chưa chắc đã tìm được đủ”.
Dược phần cửu phẩm, nhất phẩm vi hạ, cửu phẩm vi thượng. Nơi cằn cỗi của Bách Quốc Chi Địa, muốn tìm được nhiều linh dược ngũ phẩm như vậy, chỉ sợ thật sự không phải một chuyện dễ dàng.
Quan trọng nhất là, cho dù có tìm những linh dược này, cũng cần dược lý đại sư đứng đầu để điều chế linh phấn. Điều này, có lật đổ cả Bách Quốc Chi Địa, ngoại trừ Cố Thiên Mệnh ra, có lẽ không còn ai khác nữa.