• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 357 Đội quân giáp vàng

Chương 241: Đội quân Hoàng kim



Khi câu nói mang đậm hơi thở đế quân đó của Nam Cung Hàn vang lên, toàn bộ Bách Quốc Chi Địa đều chao đảo.



Vô số người hoảng loạn kêu gào: “Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”



“Đây chính là hoàng uy của đại đế thiên cổ sao? Một lời vừa vang chấn động cả thiên hạ, quá đáng sợ”, một vị cường giả Địa Huyền nào đó kinh hoảng thốt lên.



"Trời ơi! Không lẽ Bách Quốc Chi Địa cứ như vậy diệt vong? Ai có thể ngăn cản trận chiến này của họ!”, vô số âm thanh than khóc vang lên từ mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa.



Ầm ầm...



Sau một lúc, sự rung chuyển của cả khoảng không gian mới dừng lại, sau đó toàn bộ bầu trời bắt đầu vần vũ cuộn trào.



Tất cả chúng sinh phủ phục dưới đất ngước đôi mắt nhòa đi vì sợ hãi nhìn lên vòm trời, họ đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, thứ sót lại duy nhất chỉ có kinh hoảng khiếp hồn.



“Tham kiến đế quân!”



Đột nhiên, trong hư không xuất hiện nối tiếp từng bóng áo giáp, bọn họ mặc chỉnh thể bộ giáp vàng, tay cầm trường thương lập lòe tia sáng sắc lạnh.



Trong nháy mắt, khoảng hư không phía dưới Nam Cung Hàn đã tập hợp một đại quân giáp vàng mười vạn lính, chúng tướng lĩnh nhao nhao quỳ xuống, dập đầu hét lớn với Nam Cung Hàn.



Khí thế hùng cường này giống như chín tầng mây đang gầm rống, khiến cho tất cả tồn tại trên thế gian phải nép mình run sợ.



“Đây chính là quân đội giáp vàng được nhắc tới trong sách cổ, nó vậy mà thực sự tồn tại, thật kinh người!”, một cường giả tuyệt thế tồn tại mấy trăm năm nào đó ở ngoài phạm vi Bách Quốc Chi Địa kinh hô một tiếng.



"Thuần một màu giáp vàng, đây chẳng phải là đại quân chiến đấu đứng đầu giúp Nam Cung đại đế chinh chiến thiên hạ vào ba ngàn năm trước sao?", quân thượng Thiên Phong Quốc Mạc Tu Ương đã không chút nào uy nghiêm ngày thường, toàn thân run rẩy thấm đẫm mồ hôi lạnh.



“Sách cổ tương truyền, nơi gót sắt của đội quân giáp vàng đạp qua đều không còn một cọng cỏ mọc, thi thể la liệt khắp nơi. Chẳng lẽ… đây là nhánh quân đội dưới trướng Nam Cung đại đế đó?”



“Lúc còn sống có thể chứng kiến một màn tráng lệ này đúng là có chết cũng không hối tiếc”.



Trên đỉnh vòm trời, Nam Cung Hàn dường như trở lại thời kỳ hoàng kim thống nhất bách quốc, hoàng uy chi phối vạn vật đổ ập xuống, chĩa thẳng mũi kiếm vào Cố Thiên Mệnh mà rống lên: "Nay trẫm phán hắn tội chết, giết!"



"Vâng!"



Đội quân giáp vàng mười vạn lính đồng loạt tiến thẳng về phía Cố Thiên Mệnh, trong tay lăm lăm ngọn trường thương đẫm máu màu bạc.



Bùm, bùm, bùm...



Tiếng trống trận từ trên trời nổi lên ầm ĩ, vang vọng cả một vùng trời, làm rung động cõi lòng của vạn vật chúng sinh.



Đội quân giáp vàng chính là chiến quân đứng đầu dưới trướng Nam Cung Hàn, trong quá khứ đã hủy diệt không biết bao nhiêu triều đại, tạo thành từng núi xác thây, giết ra cả một biển máu.



Niềm tin tồn tại duy nhất của họ chính là bảo vệ Nam Cung Hàn, trở thành một mũi tên sắc bén trong tay ông ta, giúp ông ta tiêu diệt tất cả kẻ thù.



Thiên đạo huyễn hóa không chỉ có Nam Cung Hàn, mà ngay cả đội quân chiến đấu đứng đầu dưới quyền của ông ta cũng triệu hoán tới, thủ đoạn sâu cay bậc này không hổ danh là thiên đạo một phương.



Ầm ầm...



Cả đội quân biến thành những vệt vàng lao vút về phía Cố Thiên Mệnh, trong nháy mắt, toàn bộ hư không cũng bị nhuốm một màu vàng kim chói mắt, che trời rợp đất.



“Đọ khí thế với ta?”, Cố Thiên Mệnh chẳng mảy may sợ hãi, mái tóc xanh đen chậm rãi tung bay trong gió, ngẩng đầu bá đạo quát: “Ta từng một mình trấn áp cả mười phương cổ quốc, giẫm nát cả biển máu núi thây, mười vạn binh mã cỏn con thì sợ cái gì?"



Vạt áo trắng của hắn dính đầy máu của chính hắn và Huyết Lang Song Hổ, cả người trông cực kỳ dữ tợn, đối mặt với đội quân đang hùng hổ ép tới kia, chỉ bình tĩnh nâng kiếm hét lớn: "Tuy hôm nay ta thất thế, nhưng cũng không phải người mà loại kiến cỏ như ngươi có thể xâm phạm!"



Keng!



Kinh Hồng Kiếm vừa lên, hàng vạn ánh kiếm liền hiện hữu trong hư không lơ lửng xung quanh Cố Thiên Mệnh, phát ra từng trận gợn sóng lạnh lẽo đâm thẳng vào nơi tận cùng trái tim.



"Vạn kiếm thức, ngưng!"



Cùng với động tác vung lên hạ xuống của Kinh Hồng Kiếm, hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm trôi nổi quanh người hắn lập tức như nỏ rời cung đâm vút về phía đội quân giáp vàng mười vạn lính kia.



Keng, keng, keng...



Chúng giống như kết thành một chiếc lưới khổng lồ vàng rực trùm xuống đại quân trước mặt, rồi đâm xuống những bộ giáp kia, sự va chạm kịch liệt này phát ra từng trận leng keng chói tai.



Tuy rằng uy thế một chiêu Cố Thiên Mệnh tung ra này bất phàm nhưng mười vạn lính giáp vàng cũng không phải đèn cạn dầu. Như đã được thao luyện hàng trăm nghìn lần, bọn họ nhanh chóng trực tiếp tụ trận trong hư không, lần lượt chặn đứng từng đạo kiếm quang sắc lạnh kia.


Chương 358 Huyết hải

Đối mặt với mưa kiếm mạnh mẽ này, rốt cuộc một vài tên lính giáp vàng cũng không trụ nổi nữa mà bị chém tan tác thành hư vô. Nhưng chút tổn thất này hoàn toàn không ảnh hưởng tới thế công của cả đội quân, ngược lại khí thế hung hãn kia vẫn không ngừng tăng lên.



“Tuân theo lệnh của đế quân, giết chết phản tặc, giết!”



Đứng trước đội quân có một vị tướng quân lưng hùm eo gấu dương cao trường thương, hiệu lệnh quân tâm.



"Giết, giết, giết!"



Tiếng rống chém giết vang dội này là thứ mà quân đội tại Bách Quốc Chi Địa căn bản không thể so sánh bằng, mỗi một tiếng gầm bật ra đều có thể tăng cường vài phần lực lượng tự thân, cực kỳ khủng bố.



Nam Cung Hàn bễ nghễ đứng phía trên đại quân giáp vàng, lộ ra uy thế của một huyền thoại tại Bách Quốc Chi Địa, là sự tồn tại khiến chúng sinh phải phủ phục quỳ lạy.



"Giết!"



Nam Cung Hàn một lần nữa nâng lên thanh hắc kiếm, nhanh như chớp một luồng kiếm quang màu đen bắn ra từ mũi kiếm, xộc thẳng về phía Cố Thiên Mệnh!



Cùng với mệnh lệnh khẩn cấp của Nam Cung Hàn, đội quân giáp vàng lại càng tăng nhanh tốc độ tấn công, cứng rắn chống lại màn mưa kiếm quang kia hòng tiếp cận diệt trừ Cố Thiên Mệnh.



Nhất thời, trên có chiêu kiếm hung hiểm Nam Cung Hàn tung ra, dưới có sự kết hợp công kích như sói đói của đội quân giáp vàng, cảnh tượng này khiến vô số cường giả quan sát từ xa phải toát một thân mồ hôi lạnh thay Cố Thiên Mệnh.



“Đây… đây chính là đế uy của Nam Cung đại đế ba nghìn năm trước sao?”



“Người này phải chống cự thế nào? Một sự tồn tại vô thượng như vậy sẽ bó tay chịu trói sao?”, một ông lão với đôi mắt trũng sâu nhìn chằm chằm đỉnh trời, thân thể cong queo vẫn không ngừng run nhè nhẹ.



“Đội quân giáp vàng trong lời đồn! Đây chẳng qua chỉ là thứ thiên đạo huyễn hóa ra mà thôi, nếu họ còn tồn tại trên đời, khắp thiên hạ ai có thể cản bước đây?”



Vô số người trong lòng gợi lên đủ loại suy nghĩ, họ giờ phút này đã hoàn toàn chết lặng trước một màn sát phạt kinh thiên động địa này.



Cố Thiên Mệnh không có cách nào biết được suy nghĩ của họ. Hắn chỉ muốn dựa vào thanh kiếm dài một mét trong tay quét sạch tất cả kẻ thù trước mặt, thổi bay mọi ảo ảnh trên thế gian.



"Có người nói kiếp hồng trần khó vượt qua”.



Cố Thiên Mệnh từ từ nhắm lại hai mắt, lẩm bẩm một mình: "Nhưng ta lại cho rằng, tất cả tai ương trên đời đều có thể giải quyết bằng một nhát kiếm, làm sao có thứ gọi là khó vượt qua đây?”



Hắn chậm rãi nâng mi hé lộ đôi mắt mang theo ngàn dặm biển máu, pha trộn nét trống rỗng cô tịch tuôn ra vô tận huyết quang, nhuộm đỏ cả bầu trời Bách quốc…

Khi Cố Thiên Mệnh chậm rãi nâng mắt, một tầng đỏ tươi vô tận từ trong con ngươi hắn khuếch tán ra ngoài, trong nháy mắt quét ngang bầu trời và mọi vùng đất thuộc Bách Quốc Chi Địa.



Một biển máu đỏ thẫm mênh mông tụ lại quanh thân Cố Thiên Mệnh, bao phủ lên mỗi một tấc đất ngọn cỏ.



Trong tầng biển máu này có một luồng sức mạnh bất tận đang xoáy trào bên trong, dường như muốn nuốt chửng toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, khiến hàng trăm triệu sinh linh kêu khóc sụp đổ.

Biển máu vô tận, là con đường chông gai và đẫm máu mà Cố Thiên Mệnh đã bước trên con đường tu luyện kiếp trước, vẫn luôn được chôn sâu trong linh hồn hắn. Hôm nay, hắn đã không màng tất cả mà dẫn động luồng sức mạnh được chôn nén tại nơi sâu thẳm ấy.



“Máu… đều là máu, á….”, vô số người nhìn thấy máu tươi từ hư không lan tràn ra đều khiếp đảm đến cực điểm thét lên.



"Đây mới là biển máu chân chính mà, người này rốt cuộc đã tàn sát bao nhiêu người! Tại sao lại có thể tỏa ra hơi thể nồng nặc máu tanh, trực tiếp huyễn hóa ra biển máu như vậy cơ chứ?”.



“Là khí thế biển máu đến từ linh hồn, trên tay người này phải nhuốm máu bao nhiêu sinh linh mới có thể khủng bố như vậy đây?”, vô số cường giả Địa Huyền đều không có cách nào chịu nổi khí thế bức người này, cả cơ thể họ cong như chiếc lá chật vật trong gió bão.



Tại kinh thành Thiên Phong quốc, những võ giả tu vi non yếu đều sớm đã bất tỉnh, chỉ còn một vài cường giả đang chật vật quan sát một màn này, hoảng sợ không thôi: “Hầu gia, hắn thực sự là hầu gia sao? Tại sao hầu gia lại khủng bố như vậy?”



Ngay cả mấy người quân thượng Mạc Tu Ương, ông cụ Cố hay Lý Thiên Nguyên cũng đã quên hết thảy, chỉ có thể trơ mắt dõi theo bầu trời đầy máu kia.



Biển máu này cũng chậm rãi trực tiếp bao phủ lên mười vạn quân giáp vàng.



“Kẻ địch ta từng chém giết nào chỉ dừng ở con số trăm triệu! Ta từng chất đầy biển thi thể bao la, nhật nguyệt cũng vì ta mà đảo lộn, mười phương cổ quốc, ngàn vạn tông môn đều phải bò dưới gót chân ta”.



“Chỉ một đại quân phàm tục cũng dám cuồng vọng phán xét ta, các ngươi, dựa vào đâu!”


Chương 359 Kim Long

Trên không trung Cố Thiên Mệnh từng bước ép sát tới, từng câu từng chữ vang vọng khắp trời dội thẳng vào màng nhĩ của vô số người, khiến cả đất trời phải run rẩy hãi hùng.



Ầm!



Ba chữ cuối ‘dựa vào đâu’ kia vừa dứt, khí thể cả người hắn lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong!



Cố Thiên Mệnh cưỡng ép phá bỏ tu vi của bản thân đột phá lên tới Địa Huyền đỉnh phong, trong chớp mắt, trên thân thể cường tráng của hắn lan dày đặc sọc đen, tựa hồ như sắp nứt tan.



Tuy nhiên hắn chẳng may mảy quan tâm tới, chỉ sừng sững đứng đó nhìn chằm chằm vào đại quân thế như vũ bão kia của Nam Cung Hàn.



“Chém!”



Cố Thiên Mệnh vung kiếm, cả biển máu vô tận biến thành vô số thanh kiếm sắc bén màu đỏ rực lao thẳng về phía kiếm quang mà Nam Cung Hàn tung ra cùng đại quân giáp vàng.



Chỉ trong khoảnh khắc, cả đại quân giáp vàng liền bị biển máu bủa vây cùng sự công kích ác liệt của làn huyết kiếm khiến họ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.



Nhưng đúng lúc này, Cố Thiên Mệnh bỗng nhảy vọt vào hư không, vạt áo trắng thoạt nhìn cực kỳ nổi bật phiêu dật giữa biển máu gay mắt, nếu là người không rõ sự tình, nhất định sẽ không thể liên tưởng công tử nhẹ nhàng này với cảnh tượng kinh khủng trước mắt với nhau.



Hắn mặc áo choàng trắng, tay cầm kiếm sắc, đứng giữa đỉnh trời, chân chính chứng minh danh xưng công tử Vô Song của mình. Mái tóc xanh đen như thác nước phía sau xõa bay nhảy múa, kết hợp với tiếng phần phật của tà áo tung bay trong gió càng tô đậm sự xa cách tao nhã kia.



"Hôm nay, ai cũng không ngăn cản nổi ta!”



Cố Thiên Mệnh nhìn chòng chọc vào dấu ấn đỏ như máu lờ mờ ở sâu tầng mây rồi quét tới Nam Cung Hàn đang đứng giữa đại lộ hoàng kim, khí thế trên người đã hoàn toàn áp đảo hoàng uy của ông ta.



Keng!



Thân kiếm một mét trực tiếp đánh tan kiếm quang Nam Cung Hàn vừa quét tới, sau đó mang theo uy thế không giảm chém về phía đội quân giáp vàng.



Tại một khắc Cố Thiên Mệnh đột nhiên tuôn trào ra biển máu chết chóc, dường như trong sâu thẳm đôi mắt của Nam Cung Hàn ánh lên một tia sợ hãi.



Nhưng ông ta là thiên cổ đại đế, là đế quân trấn áp trăm quốc, cho dù bây giờ chỉ là hóa thân mà thiên đạo huyễn hóa ra, ông ta cũng sẽ tuyệt đối không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu chùn bước nào.



Bởi vì ông ta là đế, là thiên cổ đế, đế uy không thể bị vấy bẩn.



"Trẫm, hôm nay phải chém chết ngươi!"



Lời này vừa vang, linh khí của đất trời dường như thổi bùng vạt long bào của ông ta, khiến chiếc áo choàng vàng kim gầm lên dữ dội.



Đột nhiên hoàng uy của Nam Cung Hàn bùng nổ, hình thêu rồng vàng giương nanh múa vuốt trên long bào vậy mà chuyển động rồi.



“Ầm…”, rồng vàng khổng lồ vươn mình chui ra từ lồng ngực Nam Cung Hàn, tiếp đó càng trở nên hung hãn khổng lồ, thân thể uốn lượn dài tới ngàn mét cuộn mình trên không trung, mở ra cái miệng như chậu máu, gầm gừ với Cố Thiên Mệnh.



“Đó là một con rồng, trên đời thực sự có rồng!", chúng sinh phía dưới nhìn cảnh tưởng như trong truyền thuyết này, nhìn con rồng vàng khổng lồ đang nở rộ từng chùm ánh sáng vàng rực, kinh ngạc kêu than.



"Không! Đây cũng là thứ thiên đạo huyễn hóa ra, nhưng long uy này quá chân thực, giống như thực thể vậy”, một vị cường giả tuyệt thế thoắt cái đã nhìn thấu chân tướng của rồng vàng khổng lồ.



“Long uy này thậm chí có thể sánh ngang với cường giả vô thượng Thiên Huyền rồi, cộng thêm đế uy của Nam Cung đại đế, trời đất ơi! Người này rốt cuộc phải phản kháng thế nào đây?”



Vô số người không co rúm mình nữa mà đánh bạo nhìn lên đỉnh trời phía xa, muốn chứng kiến một khắc lịch sử này.



Trên đỉnh trời, rồng khổng lồ đang gào thét giãy giụa trong biển máu do Cố Thiên Mệnh phát ra, long uy cuồn cuộn, móng vuốt rồng như muốn xé toạc cả hư không.



Giây tiếp theo, Nam Cung Hàn đạp khỏi đại lộ vàng kim vọt thẳng lên không trung phía trên rồng vàng, rồi đáp xuống đầu nó.



Nam Cung Hàn ngồi trên rồng khổng lồ, tay nắm mặc kiếm chỉ vào Cố Thiên Mệnh, quát: “Trẫm, phán ngươi tội chết!”



“Gừ—”, rồng vàng lập tức ngẩng đầu gầm lên với Cố Thiên Mệnh, long uy ngập trời.



Đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia ngưng trọng, nhưng hắn không hề biểu lộ ra dấu hiệu thoái lui, tốc độ đạp gió nhảy về phía Nam Cung Hàn vẫn không dừng lại, chỉ là khi khóe mắt liếc tới những vết nứt đen kịt dày đặc như mạng nhện trên người lại càng siết chặt Kinh Hồng Kiếm.



“Hôm nay, cản đường ta đều phải chết!”



Hắn nhìn chăm chăm con rồng vàng khổng lồ và Nam Cung Hàn, khí thế trên người lại một lần nữa cấp tốc tăng vọt, mà những vết rạn nứt trên cơ thể cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.



Nam Cung đại đế chuẩn bị chiến đấu với một người đàn ông mặc áo trắng vô danh, dân chúng khắp Bách Quốc Chi Địa đều đang nín thở theo dõi một màn này.
Chương 360 Đột phá Thiên Huyền



Nam Cung Hàn, Cố Thiên Mệnh, cả hai đều nắm trong tay kiếm dài cả mét, từ xa chạy về phía nhau.



Một thanh kiếm sắc tối như mực, một thanh sắc bén chấn hồn, đều là linh bảo hiếm có khắp thế gian. Hôm nay chúng lần lượt rơi vào tay Nam Cung đại đế và Cố Thiên Mệnh, chính thức đối đầu.



Keng!



Hai đạo kiếm quang cùng lúc phát ra, va chạm vào nhau phát ra tiếng động đinh tai nhức óc cùng những trận cuồng phong thét gào.



Hơi thở trên người Cố Thiên Mệnh cũng càng lúc càng trở nên dồi dào, dày đặc vết nứt màu đen không ngừng lan tràn ra toàn thân, nhưng ánh mắt hờ hững của hắn vẫn ghim chặt lên người Nam Cung Hàn đang cưỡi trên rồng vàng ở phía xa, giữa hai đầu lông mày xẹt qua một tia ngưng trọng.



“Kiếm thể đại thành, hẳn là có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian ngắn!”



Với tu vi Địa Huyền đỉnh phong hiện tại của hắn căn bản không làm xê dịch nổi gót chân của Nam Cung Hàn, rốt cuộc dù nói thế nào, hóa thân của Nam Cung Hàn và rồng vàng đều ngưng tụ sức mạnh tương đương cảnh giới Thiên Huyền.



Hắn dùng khóe mắt liếc xuống đường vân đen mảnh trên cổ tay, trầm lắng lại đan điền, sau đó chân phải giậm mạnh vào hư không, lập tức hơi thở mênh mang ẩn giấu tại sâu trong linh hồn liền dâng trào ra ngoài.



Nam Cung Hàn đang cưỡi trên rồng vàng lúc này cũng không kìm được có chút sửng sốt.



Trời, bắt đầu ảm đạm vài phần.



Mặt đất bắt đầu rung chuyển.



Từng trận gió điên cuồng như ập đến từ trong hư vô, cuộn lên từ vùng sâu thẳm của Bách Quốc, rít gào về phía Cố Thiên Mệnh.



Mà vô số linh khí tràn đến từ mọi hướng, chui vào dưới chân hắn rồi hòa vào đan điền trong cơ thể.



“Chuyện gì xảy ra vậy?”, vô số người đều cảm nhận được mặt đất đang khẽ run, cúi đầu ngờ vực lẩm bẩm.



“Hơi thở này, không lẽ…”, có người không quan tâm tới sự biến hóa của mặt đất, mà ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Mệnh trên đỉnh trời, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



“Đây là đạo vận, người này sắp bước chân vào cảnh giới Thiên Huyền rồi sao? Không lẽ vừa rồi hắn chỉ mới là tu vi Địa Huyền? Trời ơi! Với sức mạnh của Địa Huyền đã có thể chống đỡ công kích từ dị thú thiên địa và Nam Cung đại đế, cũng quá đáng sợ rồi đi”.



Một ông lão với kiến thức uyên bác nhạy bén cảm nhận được một tia đạo vận đang len lỏi trên bầu trời, kết hợp với một vài miêu tả trong sử sách, lập tức suy đoán ra đầu mối.



Đúng vậy, Cố Thiên Mệnh lúc này đang muốn phá vỡ tấm chắn giữa Địa Huyền và Thiên Huyền, chân chính đột phá tới cảnh giới Thiên Huyền!



Nhưng phương trời này dường như có một quy tắc đang kìm hãm hắn bước qua ngưỡng cửa này, sờ không thấy, nhìn không tới.



Hắn cảm nhận được sự kháng cự của trời đất, nhưng chẳng hề dừng lại mà càng gồng mình thôi thúc sức mạnh nằm sâu trong linh hồn để nâng cao tu vi.



Ầm ầm...



Không biết từ đâu vang lên từng trận ong ong, không lớn nhưng lọt vào tai mỗi người, khiến người ta bất giác muốn tìm ra nơi khởi nguồn.



Nam Cung Hàn cưỡi trên rồng vàng, không cố gắng ngăn cản Cố Thiên Mệnh, chỉ lặng lẽ quan sát hết thảy. Ông ta là đế quân, tự sinh ra đế uy không ai sánh bằng. Nếu đã muốn chém giết Cố Thiên Mệnh, vậy cũng phải để hắn có năng lực cùng mình sống mái một phen.



Mười vạn quân giáp vàng bị biển máu của Cố Thiên Mệnh vây chặt, căn bản không có cách nào trốn thoát, vẫn luôn tận lực chống cự, không uổng là đội quân số một dưới quyền thống lĩnh của Nam Cung Hàn, nếu đổi thành đội quân thế tục khác, sớm đã bị chôn vùi không còn mảnh giáp rồi.



“Ngăn cản ta là không thể nào!”



Cố Thiên Mệnh không biết lực cản này đến từ đâu, nó dường như có liên quan đến thiên đạo, nhưng lại không phải là lực lượng trực tiếp được truyền đến từ thiên đạo, vì vậy càng khó bề phân biệt.



Hắn không quấn quýt suy nghĩ nhiều thêm, vừa tập trung chú ý bốn phương tám hướng, đề phòng có người tập kích bất ngờ, vừa dốc toàn lực vận dụng sức mạnh linh hồn để nâng cao tu vi.



Oong….



Giữa đất trời tựa như có một sức ép đang lao về phía Cố Thiên Mệnh, cố gắng muốn kìm chân hắn đột phá.



Nhưng Cố Thiên Mệnh tuyệt nhiên sẽ không dừng lại, nếu hôm nay hắn không thể bước một chân vào cảnh giới Thiên Huyền, vậy hậu quá khó có thể tưởng tượng nổi.



Kinh mạch toàn thân hắn bạo phát, gân xanh trên cổ càng hằn lên đáng sợ, kinh hãi nhất chính là vết nứt màu đen mỏng manh đã lan tràn lên đến gò má, càng tô đậm nét dữ tợn.



Đột nhiên, trời bắt đầu buông xuống cơn mưa nhẹ, rải xuống Bách Quốc Chi Địa. Chỉ là điều khiến người đời phải hoảng sợ chính là những giọt nước mưa đỏ tươi, tràn ngập mùi máu tanh nồng.



“Trời đổ mưa máu, điềm gở giáng xuống rồi!”, Nam Cung Hàn tự nhủ, đôi mắt trống rỗng và áp bức vẫn nhìn chăm chăm vào Cố Thiên Mệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK