Yến Hàn một mình đột nhập vào trong lầu gác của Bích Hoa lâu, liếc mắt liền thấy Bình Thành Vương đang ngồi trên ghế chính.
Ngồi ở hai bên ông ta đều là trọng thần trong triều cùng một vài sứ thần đến từ hoàng triều cấp thấp, ắt hẳn là đang đàm luận chuyện gì đó.
“Ngươi là ai? Xông và đây làm gì?”, một người đàn ông trung niên bừng bừng lửa giận ép hỏi.
Khoảng hơn chục tên hộ vệ trấn thủ bên ngoài nhã các lúc này đều đã bất tỉnh nhân sự, hẳn là do Yến Hàn gây ra.
“Nhận được mệnh lệnh của chủ thượng, đặc biệt tới hỏi một vài thứ từ Bình Thành Vương”, gương mặt Yến Hàn lạnh lùng cương nghị, trực tiếp ghim chặt ánh mắt lên người Bình Thành Vương nói.
“Nếu ngươi đã biết thân phận của bản vương còn dám hỗn xược xông vào như vậy, ngươi có mấy cái mạng quèn mà đòi hỏi đồ vật từ bản vương?”, sắc mặt Bình Thành Vương nháy mắt tối sầm lại, u ám đáp.
Đây là đang công khai tát vào mặt ông ta, Bình Thành Vương đương nhiên sẽ không cho Yến Hàn vẻ mặt hòa nhã gì. Nếu không phải cảm nhận được hơi thở của tu vi Địa Huyền sơ kỳ mà Yến Hàn cố ý phóng ra thì ông ta sớm đã ra tay chém giết rồi.
“Hy vọng Bình Thành Vương có thể phối hợp, nếu không sợ rằng Bình Thành Vương không có cách nào gánh chịu nổi hậu quả đâu”, Yến Hàn hiểu rõ sự lợi hại của Cố Thiên Mệnh, cũng không dám có nửa điểm lơ là, sẵng giọng nói.
“Láo xược!”
Những người có mặt trong nhã các đều giận đùng đùng đứng phắt dậy với khí thế bạo liệt, tưởng chừng như một giây tiếp theo đao gươm thấy máu, sinh tử một phen.
Biểu cảm trên mặt Yến Hàn không chút thay đổi, chậm rãi rút ra tướng lệnh Cố gia mà Cố Thiên Mệnh đưa cho mình, giơ ra trước mặt tất cả mọi người.
Ầm!
“Tướng lệnh Cố gia!”
Bình Thành Vương và những người khác tái mặt vì kinh ngạc, tất cả đều không kìm được hãi hùng thốt lên.
Tướng lệnh Cố gia tổng cổng có ba tấm, một tấm chủ lệnh, hai tấm phó lệnh. Mà tấm đang nằm trong tay Yến Hàn chính là tấm phó lệnh thuộc về Cố Thiên Mệnh.
"Ngươi là ai? Tại sao lại có tướng lệnh của Cố gia?”, Bình Thành Vương tận lực giữ trấn tĩnh, nghiêm túc nhìn Yến Hàn chòng chọc, trầm giọng hỏi.
“Chủ thượng nhà ta chính là Thiên Vũ Hầu”, Yến Hàn mặt không cảm xúc nói thẳng danh tính.
Cái gì!
Thiên Vũ Hầu!
Tất cả đều bị chấn động bởi ba chữ này, bất giác nín chặt hô hấp, trợn trừng hai mắt.
"Ngươi. . . là người của Thiên Vũ Hầu? Có chuyện gì sao?”, Bình Thành Vương nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tấm lệnh bài trong tay Yến Hàn, một tay chắp hờ sau lưng hỏi lại một lần nữa.
Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh hôm nay giống như mặt trời ban trưa, căn bản không ai dám đắc tội tới. Cho dù là Bình Thành Vương cũng không muốn đứng ở thế đối lập với hắn mà phải thận trọng dè dặt dò hỏi, cũng gạt chuyện Yến Hàn lỗ mãng xâm nhập vào Bích Hoa lâu sang một bên.
“Theo lệnh của chủ thượng muốn tìm một vài thứ trong kho khoáng mạch của Bình Thành Vương”, Yến Hàn không chút do dự đáp.
Nghe vậy con ngươi Bình Thành Vương kịch liệt co rụt lại, nội tâm thì nhảy dựng.
Muốn tìm đồ trong kho khoáng mạch của ông ta? Đây không phải đồng nghĩa với việc kêu ông ta bày tất cả bảo bối trong Bình Thành Vương phủ ra bên ngoài, để mặc người khác lấy đi sao?
Tuy rằng ông ta rất kiêng dè Cố Thiên Mệnh nhưng cũng khó lòng làm được.
“Kho khoáng mạch là nơi trọng yếu trong quan trọng của hoàng triều ta, nếu không có thánh lệnh của quân thượng, không thể mở ra, vì vậy mời ngươi trở về bẩm báo lại với Thiên Vũ Hầu, bản vương không có cách nào thỏa hiệp chuyện này được”.
Các mạch mỏ khắp nơi trên hoàng triều thế nhưng là thứ Bình Thành Vương dùng cả đời kinh doanh, lợi nhuận mang lại không lời nào có thể diễn tả được, trong đó còn tích trữ một lượng lớn khoáng thạch quý giá, sao ông ta có thể vì một tấm tướng lệnh của Cố gia liền chắp tay dâng lên cho kẻ khác đây.
"Bình Thành Vương, ngài quả quyết như vậy sao?", hơi thở của Yến Hàn bất ngờ bùng lên, phảng phất như đã ở thế tấn công vậy.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí cả Bích Hoa lâu ngột ngạt tới cực điểm, các công tử hào môn và phú thương trong đại sảnh đều cảm nhận được một khí thế uy nghiêm dâng trào khiến họ ngạt thở không dám manh động.
“Nếu Thiên Vũ Hầu thực sự có việc quan trọng, có thể xin quân thượng ban xuống một đạo thánh chỉ, đến lúc đó, bản vương nhất định sẽ mở rộng cửa kho khoáng mạch, để tùy Thiên Vũ Hầu lật tìm”.
Bàn tính trong lòng Bình Thành Vương gảy rất tốt, nếu thực sự đợi đến khi Cố Thiên Mệnh xin được chiếu chỉ thì những tài nguyên quan trọng trong kho khoáng mạch sớm đã bị ông ta di dời đi từ lâu rồi.
Đáy mắt Yến Hàn xẹt qua một tia nghiêm nghị, hắn biết Cố Thiên Mệnh cực kỳ cấp bách cần Mặc Quái Thạch, nào có thời gian bẩm báo Cố Thiên Mệnh đi thỉnh cầu thánh chỉ đây?
Chương 340 Bá đạo
Khi Yến Hàn thu lại tướng lệnh Cố gia, dự định dùng vũ lực thì một trận bước chân trầm ổn vững chắc đã từ từ len lỏi tới mọi ngóc ngách của Bích Hoa lâu, vang vọng lòng người.
“Hoặc là lập tức mở kho khoáng mạch cho ta, hoặc là ta đích thân hạ gục ông, rồi tự mình mở cửa, Bình Thành Vương, tự mình chọn một cái đi”.
Khi Cố Thiên Mệnh cảm ứng được Yến Hàn đang ở Bích Hoa lâu đã lập tức đuổi tới, tại khoảnh khắc hắn bước chân qua thềm cửa vừa vặn nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Ầm!
Một câu nói này của Cố Thiên Mệnh khiến vô số người tại Bích Hoa lâu chết lặng. Thuận theo nơi phát ra thanh âm đủ để khép vào tội đại nghịch bất đạo này mà ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy một bóng người mặc áo choàng dài màu trắng.
“Là Hầu gia! Trời đất ơi! Hôm nay là ngày gì mà Bích Hoa lâu lại lần lượt xuất hiện các nhân vật lớn vậy?”, một vị công tử trẻ tuổi khiếp sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, vừa run cầm cập vừa lồm cồm bò dậy.
“Thiên… Thiên Vũ Hầu! Chẳng phải thân thể tiểu thư Lý gia không khỏe nên ngài ấy đang dốc lòng chăm sóc bên cạnh sao? Tại sao Hầu gia lại tới Bích Hoa lâu rồi?”
“”Hầu gia cư nhiên công khai đối đầu với vương gia, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng lại dấy lên một hồi mưa bão rồi. Không được, tốt hơn hết ta vẫn nên tránh mặt đi trước, nếu dính dáng tới thì chết như thế nào cũng không biết”.
Nhất thời cả đại sảnh đều trở nên náo nhiệt, bất luận là công tử hào môn phú thương hay là thị nữ giai nhân đều há mồm trợn mắt ngạc nhiên vì chuyển biến đột ngột này.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời thì bóng dáng của hắn cũng đã hiện hữu trong nhã các, mắt đối mắt với mấy người Bình Thành Vương.
“Chủ thượng!”, Yến Hàn lập tức khom người hành lễ, cúi thấp đầu cung kính hô.
“Hầu gia”, tất cả nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, kể cả các sứ thần và trọng thần đều ổn định thân hình chắp tay hành lề, đồng thanh kêu một tiếng.
Theo nhận định của họ thì Cố Thiên Mệnh chính là một tên điên, còn là một tên điên sở hữu thực lực cái thế, từ một trận Nhạn Hành quan, đến cuộc chiến bắc phạt, có chuyện nào mà không lộ ra sự táo bạo và điên cuồng của hắn đây.
“Hầu gia tới mà bản vương không nghênh đón từ xa, mời lên đây ngồi”, lời nói ngập tràn sát khí vừa rồi của Cố Thiên Mệnh tựa như còn chưa lọt vào tai Bình Thành Vương, ông ta vẫn giữ nguyên phong độ khẽ cười.
Ông ta sao có thể nghe không thấy câu nói đó của Cố Thiên Mệnh? Chỉ là ông ta đang cố gắng đè nén lửa giận xuống đáy lòng mà thôi, không muốn trở mặt thành thù với Cố Thiên Mệnh cùng toàn bộ Cố gia.
“Ta không có thời gian miệng lưỡi nhà quan với ông, hoặc là bây giờ cút đi mở ra kho khoáng mạch cho ta, hoặc là ta đích thân giết chết ông, tự mình mở”.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thiên Mệnh khẽ ngước, khiến mọi người có mặt như rơi xuống vực sâu của hầm băng, trong lòng họ rét run chân không kìm được lùi về phía sau nửa bước, mà câu nói tiếp theo này của Cố Thiên Mệnh càng khiến họ choáng váng.
Không dám hó hé, cả Thiên Phong quốc ồn ào náo động ban đầu trong chớp mắt lặng yên không tiếng động.
Lời nói của Cố Thiên Mệnh văng vẳng bên tai mỗi người, trong không khí dường như len lỏi một tia sát khí, khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.
“Thiên Vũ Hầu, bản vương kính trọng ngươi thiên kiêu dẫn đầu một thế hệ, nhưng không có nghĩa để mặc ngươi láo xược như vậy. Phải biết Thiên Phong quốc này vẫn là thiên hạ của Mạc gia ta, bản vương tuân theo thánh lệnh quản lý khoáng mạch hoàng triều, sao có thể để ngươi làm bậy? Không lẽ Thiên Vũ Hầu ngươi muốn tạo phản?”
Câu nói vừa rồi của Cố Thiên Mệnh cũng khiến nội tâm Bình Thành Vương run lên dữ dội. Nhưng với tư cách là vương gia của Thiên Phong quốc, trong người tự có một sự kiêu ngạo cùng uy nghiêm, nhanh chóng đẩy bản thân lên đạo đức và cao điểm, lớn giọng đáp với ngôn từ đanh thép.
Ông ta sợ Cố gia và Cố Thiên Mệnh, nhưng nơi này là kinh thành Thiên Phong quốc, thân là Bình Thành Vương gia, chắc hẳn Cố gia cũng không dám quá mức càn rỡ. Cho nên vì số lượng lớn kho báu trong kho khoáng mạch, ông ta chỉ có thể căng chặt da đầu phản pháo lại Cố Thiên Mệnh.
Nếu đổi thành thứ khác, e rằng Bình Thành Vương đã thỏa hiệp rồi, nhưng tài nguyên mạch khoáng là nền tảng cho chỗ đứng của ông ta, sao có thể trơ mắt để Cố Thiên Mệnh xông vào?
“Ông tin không?”, đôi mày lưỡi mác của Cố Thiên Mệnh trầm xuống, không vui chẳng buồn lạnh giọng hỏi.
“Cái gì?”, Bình Thành Vương khó hiểu cau mày, không biết vì sao trong lòng lại lan tràn nỗi khủng hoảng vô bờ.
Đám triều thần cùng sứ thần đều đổ mồ hôi lạnh đứng sang một bên, không dám chen lời, bọn họ không có gan đối đầu với Cố Thiên Mệnh, nếu không Bắc Việt quốc của hôm nay chính là ví dụ điển hình nhất cho họ.
“Cho dù ta giết chết ông thì Mạc Tu Ương chẳng những không tức giận ngược lại còn phải nhận lỗi với ta. Ông, có tin không?”, ngay sau đó, trong mắt Cố Thiên Mệnh bắn ra khí thế che trời rợp đất không gì sánh bằng, thản nhiên nói.
Chương 341 Còn nói nhảm thêm một chữ, chết!
Nghe vậy, cho dù tâm tính lão luyện như Bình Thành Vương cũng phải khiếp sợ lùi lại nửa bước, nếu có người đứng trên lưng ông ta, nhất định có thể nhìn thấy lớp áo trên lưng ông ta đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Tất cả những người có mặt đều cảm thấy bức bối nặng nề, dùng khóe mắt liếc sườn mặt lãnh đạm nghiêm nghị của Cố Thiên Mệnh, cổ họng không ngừng cuộn động, dường như đang tận lực ép để giữ cho mình bình tĩnh.
Rất nhiều thị nữ giai nhân xinh đẹp chờ đợi hầu hạ lúc này cũng sợ hãi ngã gục xuống đất, hai tay gắt gao che mặt, cố gắng không để bản thân phát ra thanh âm, lo sợ sẽ chọc giận những đại nhân vật này bất mãn.
“Thiên Vũ Hầu, bản vương kính trọng ngươi, nhưng ngươi nhiều lần nhục mạ bản vương, thực sự coi bản vương là quả hồng mềm để ngươi mặc sức nắn bóp sao?”
Bình Thành Vương lúc này tựa hồ đã bị vô tận sát khí bao phủ, trong lòng tuy rằng kinh hoảng nhưng địa vị hoàng gia còn đó, ông ta phải giữ vững tôn nghiêm của uy thế, nếu không cũng chẳng còn sót lại chút thể diện nào nữa.
Vì vậy, Bình Thành Vương vẫn kiên trì, bây giờ đã không còn là chuyện của tài nguyên khoáng mạch nữa mà là vấn đề tôn nghiêm của ông ta.
“Còn nói nhảm thêm một câu, chết!”, nếu không phải lo lắng trong giờ phút mấu chốt này khiến lòng người hoang mang thì hắn đã quả quyết không nói thừa với Bình Thành Vương thêm một câu mà sớm đã một chưởng vỗ chết ông ta rồi.
Chữ ‘chết’ này vừa thốt ra còn hòa lẫn với kiếm thể đại thành đủ càn quét cả một đại quân trong nháy mắt cuộn tung cả Bích Hoa lâu, khiến tất cả rùng mình run rẩy, thậm chí còn muốn khụy gối quỳ lạy.
Cuối cùng, một vài người cũng không chịu nổi nỗi sợ trong lòng, trực tiếp gục xuống đất, lộ ra ánh mắt kinh hãi, cả người khẽ run lên, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh.
"Ngươi…ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”, cánh môi Bình Thành Vương tái nhợt, ngón tay run run chỉ vào thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc của Cố Thiên Mệnh, hoảng sợ lùi lại vài bước, run giọng hỏi.
Cố Thiên Mệnh không đáp lại mà chẫm rãi sải bước về phía Bình Thành Vương, khí thế trên người hắn càng trở nên lãnh liệt, khiến vô số người không thở nổi.
Yến Hàn một mực cúi đầu, yên lặng chờ đợi ở một bên, có lẽ trong số tất cả những người đang có mặt chỉ có hắn biết Cố Thiên Mệnh đáng sợ và khủng bố đến mức nào.
Khi Cố Thiên Mệnh sắp đến gần vị trí Bình Thành Vương thì ông ta đã không còn cách nào giữ được chút kiêu ngạo ít ỏi sót lại nào nữa, ông ta lo lắng run rẩy nói: “Hầu gia dừng bước, dừng bước! Bản… bản vương đưa ngươi tới đó, hầu gia muốn gì cũng được”.
“Hừ!”, Cố Thiên Mệnh chậm chạp dừng lại, lạnh băng nhìn chằm chằm vào con ngươi sợ sêt của Bình Thành Vương, hừ lạnh một tiếng.
Chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến Bình Thành Vương cảm thấy như mình vừa bước qua lằn ranh sinh tử. Loại cảm giác sinh tử chỉ cách nhau một ý niệm này tuy rằng cực kỳ khó tin nhưng lại thực sự cuộn trào tại nơi sâu thẳm trái tim ông ta.
Ông ta có một linh cảm mãnh liệt, nếu bản thân còn không nhượng bộ, sợ rằng một giây tiếp theo thi thể của bản thân sẽ mãi mãi nằm xuống tại Bích Hoa lâu này nữa. Loại ảo giác này giống như điều viển vông nhưng lại vây chặt lấy trái tim Bình Thành Vương, khiến ông ta nghẹt thở.
“Đi!”
Vì vậy Cố Thiên Mệnh lạnh lùng phun ra một chữ này, sau đó đi thẳng về phía Yến Hàn, bước ra khỏi Bích Hoa lâu.
Bình Thành Vương không dám bảy ra nửa phần dáng vẻ ngạo nghễ trước đó nữa mà lẽo đẽo theo sát phía sau Cố Thiên Mệnh.
Ông ta biết rằng có lẽ từ ngày hôm nay, Bình Thành Vương chính là trò cười của Thiên Phong quốc và Bách Quốc Chi Địa, nhưng ông ta chỉ có thể làm theo lời Cố Thiên Mệnh, bởi ông ta ngửi thấy mùi vị chết chóc, cảm nhận được sự ngột ngạt phủ đầy cõi lòng kia.
Sau khi bóng lưng của mấy người họ khuất hẳn, tất cả những người tại Bích Hoa lâu mới dám há mồm thở dốc, chỉ là sự chấn động cùng khiếp sợ trong mắt họ vẫn như cũ không hề tiêu tan.
“Chỉ đôi ba câu đã khiến Bình Thành Vương phải cúc cung tuân theo, uy thế của Hầu gia ai có thể sánh bằng đây?”, một người đàn ông trung niên mềm nhũn hai chân, nuốt nước bọt khan thốt lên.
“Thiên Phong quốc chúng ta lại sắp xảy ra chuyện lớn rồi….”, rất nhiều người đều khắc sâu bóng dáng áo trắng của Cố Thiên Mệnh vào trong lòng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa một màn náo động tâm can này.
“Hầu gia…”, vô số giai nhân chớp đôi mắt ngập nước nhìn theo phương hướng rời đi của Cố Thiên Mệnh, lâm vào trầm tư, trong lòng thậm chí còn dâng lên một tia ước nguyện thầm kín.
Ở một góc của Bích Hoa lâu, một cô nương trẻ trung duyên dáng mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt đang ngồi trước mặt một chiếc đàn cổ giống như trong tranh.
Cô nương đó liếc nhìn cửa lớn, từ từ khép lại mi mắt, đôi môi đỏ mọng thì thầm: “Mong Lý tiểu thư có thể mau chóng tỉnh lại! Có lẽ chỉ có nàng ấy mới xứng với một anh hào cái thế như chàng…”
Cùng lúc đó, Cố Thiên Mệnh dẫn theo Bình Thành Vương cùng Yến Hàn ngồi xe ngựa cấp tốc lao về phía phủ Bình Thành Vương.
Giờ đây hắn đã không còn thời gian phí hoài nữa, hắn phải tận dụng mọi cách để kiếm đủ Mặc Quái Thạch, Lý Sương Nhi không thể chờ đợi thêm nữa…