Chẳng mấy chốc mấy người Cố Thiên Mệnh đã tới được phủ Bình Thành Vương.
Đối mặt với chúng tướng sĩ kính cẩn chào hỏi ở cửa, mấy người Cố Thiên Mệnh đều phớt lờ và bước thẳng vào trong.
Bình Thành Vương lúc này vẫn hoảng hồn không yên mà vội vàng đi vào nhà kho, khoé mắt vẫn không ngừng liếc Cố Thiên Mệnh với gương mặt không cảm xúc ở bên cạnh.
Thân là vương gia của cả một thế hệ, tu vi đương nhiên đã đạt tới Địa Huyền sơ kỳ, nhưng ông ta có một linh cảm cực kỳ mãnh liệt rằng bản thân giống như phận kiến cỏ đứng trước Cố Thiên Mệnh, có thể tùy ý nắn bóp sự sống cái chết.
Cố Thiên Mệnh hiện tại sử dụng sức mạnh linh hồn cưỡng ép bản thân đột phá tới kiếm thể đại thành, đủ để làm rung chấn tất cả võ giả dưới cảnh giới Thiên Huyền. Chỉ với sức mạnh thể xác hắn vung một quyền e rằng phóng mắt khắp Bách Quốc Chi Địa cũng không có mấy người có thể tiếp được.
Về phần Bình Thành Vương, nếu Cố Thiên Mệnh muốn thì tùy tiện một cái phất tay cũng có thể đánh tung cơ thể của ông ta, nếu không phải sợ phiền phức sẽ ảnh hưởng tới thời gian của mình thì có lẽ vừa rồi tại Bích Hoa Lâu ông ta sớm đã hóa thành một xác chết rồi.
“Hầu... Hầu gia, phía trước chính là kho khoáng thạch”, Bình Thành Vương nuốt mấy ngụm nước miếng, cố gắng trấn tĩnh lại sự lo sợ cùng run rẩy trong lòng, cung kính nói.
“Mở cửa!”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên nói.
“Vâng... vâng...”, Bình Thành Vương không còn kiêu ngạo như trước, mồ hôi lạnh trên trán từng lớp từng lớp, tựa hồ như đang hoảng sợ đến cực điểm.
Sau đó, Bình Thành Vương vội vã đến trước cửa kho, lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo từ trong túi áo ngực, không chút do dự mở ra cửa lớn của kho khoáng thạch, lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc nhìn nhà kho của cung điện, bèn nhìn thấy một lượng lớn khoáng thạch quý giá, trong đó có vô số vật liệu rèn linh khí cao cấp, một số là quặng cực kỳ quý gia và tinh thể, đá quý...
Chẳng trách Bình Thành Vương nhiều lần trốn tránh, hóa ra đồ trong kho này đều là hàng xa xỉ, chỉ cần lấy ra một cục quặng đã có giá trị liên thành.
“Yến Hàn, lập tức thu hồi tất cả mặc quái thạch”, Cố Thiên Mệnh chỉ liếc nhìn một chút, sau đó liền quay đầu nói với Yến Hàn bên cạnh.
“Vâng, thưa chủ thượng”, Yến Hàn lập tức lao vào bên trong, sử dụng lực lượng Địa Huyền của mình để thu thập tất cả mặc quái thạch bên trong.
Bình Thành Vương ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn trong lòng sẽ phải đổ máu một lần, nhưng thấy Yến Hàn chỉ lấy mặc quái thạch, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Đá quý không lấy, chỉ lấy chút mặc quái thạch không đáng tiền kia?
Bình Thành Vương khóe miệng không khỏi giật giật, sợ hãi tự mắng mình: “Bởi vì chút mặc quái thạch không đáng tiền kia mà suýt nữa mất mạng?”
Khoảng nửa giờ sau, Yến Hàn mang theo một chiếc túi vải màu đen tương đối nặng bước ra, bên trong chứa đầy mặc quái thạch.
Yến Hàn trong lòng thở dài, Bình Thành Vương đúng không hổ là người phụ trách khoáng thạch, chỉ riêng số mặc quái thạch trong đây đã nhiều hơn gấp mấy lần số đá mà bọn họ thu thập được ở các thành khác.
“Chủ thượng, người cảm thấy chỗ này đã đủ chưa?”, Yến Hàn cầm túi vải đen trong tay bước đến bên cạnh Cố Thiên Mệnh, cung kính hỏi.
“Đủ rồi!”, Cố Thiên Mệnh nhướng mày liếc một cái, khàn khàn gật đầu.
Nghe vậy, Yến Hàn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cho tới bây giờ, Yến Hàn vẫn không biết Cố Thiên Mệnh cần nhiều mặc quái thạch như vậy để làm gì, nhưng hắn ta cũng không hỏi nhiều, chỉ thấy hơi lo lắng.
Bình Thành Vương vẫn đang nơm nớp lo sợ chờ đợi, nhìn đống quặng trong kho, cảm thấy vô cùng sầu muộn. Bởi vì những thứ ông ta trân trọng hơn mạng sống, lại không gợi nổi một chút hứng thú đối với Cố Thiên Mệnh.
Nếu sớm biết Cố Thiên Mệnh chỉ cần đống mặc quái thạch kia, Bình Thành Vương sớm đã đồng ý rồi.
“Hầu gia, ngài còn cần gì nữa không?”, Bình Thành Vương cẩn thận nhẹ giọng hỏi.
“Không cần!”, Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Bình Thành Vương, lạnh lùng nói.
Bình Thành Vương căn bản không dám nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, cúi đầu trầm mặc, không nói thêm lời nào.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh không ở lại phủ Bình Thành Vương nữa mà vội vã trở lại nhà họ Cố. Yến Hàn giữ im lặng, sau khi nhận được chỉ thị của Cố Thiên Mệnh, vội vã đi lấy đá do đám người Kiếm Vũ Các thu thập được mang đến Cố gia.
Khi Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn rời khỏi phủ Bình Thành Vương, Bình Thành Vương mới thở hắt ra một hơi, trên môi nở nụ cười gượng gạo.
Một tia sát ý sắc bén từ đáy mắt Bình Thành Vương lóe lên, nhưng rất nhanh bị ông ta che đậy, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Ôi, thế lực của Cố gia đã hình thành, không thể đắc tội”.
Bị Cố Thiên Mệnh làm nhục trước nhiều người và suýt mất mạng, Bình Thành Vương sao có thể cảm thấy thoải mái đây?
Chương 343 Cướp mặc quái thạch
Chỉ là, Bình Thành Vương biết rất rõ, ông ta chỉ có thể tiêu trừ sự bất mãn và sát khí trong lòng mình, nếu không, người xui xẻo sẽ là mình và Bình Thành Vương phủ.
Lúc này, cầm túi vải đen trong tay, Cố Thiên Mệnh vội vã trở về Cố gia, mà Yến Hàn cũng dùng hết sức lực để mang số mặc quái thạch của Kiếm Vũ Các thu thập được chạy đến Cố gia.
Cố gia, bầu không khí rất áp lực.
Bởi vì Lý Sương Nhi chỉ tỉnh lại trong chốc lát liền chìm vào giấc ngủ say, có lẽ rất khó tỉnh lại một lần nữa. Mạch tượng của Lý Sương Nhi vẫn bình thường nhưng nàng lại nằm trên giường như xác sống, bất động.
“Tại sao ông trời lại đối xử với Sương Nhi như vậy? Kiếp này cuối cùng nó cũng tìm được một mái ấm, ông trời, ta không phục! Ta không phục!”
Ông cụ Lý Thiên Nguyên gào lên, thanh âm thê lương xuyên thẳng vào trái tim mọi người.
“Lý lão đầu...”, nhìn thấy Lý Thiên Nguyên kêu gào đau khổ, ông cụ Cố hai mắt cũng đỏ bừng.
Cố Ưu Mặc, Mạc Diệu Lăng và những người khác cũng nắm chặt tay, nghiến răng mà im lặng, họ nghĩ rằng Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi có thể vô động phòng, cũng nhau sống đến đầu bạc răng long.
Đáng tiếc, đây tựa hồ chỉ là một giấc mộng, khiến ai nấy đều xót xa.
Cạch cạch cạch...
Tiếng bước chân của Cố Thiên Mệnh lại vang lên lần nữa, lọt vào tai ông cụ Cố và đám người.
Ông cụ Cố và mọi người nhìn qua, thấy Cố Thiên Mệnh mặc một chiếc áo choàng trắng, trên tay xách chiếc bao vải màu đen.
“Thiên Mệnh...”, ông cụ Cố khẽ gọi.
Mọi người nhìn vẻ mặt thờ ơ của Cố Thiên Mệnh mà lo lắng. Họ biết, bây giờ Cố Thiên Mệnh là người đau khổ nhất, nhưng mọi thứ đều được hắn giấu sâu trong lòng.
“Thiên Mệnh”, nhìn thấy vẻ lãnh đạm của Cố Thiên Mệnh, Mạc Diệu lăng cảm thấy xót xa, không khỏi gọi một tiếng.
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chỉ gật đầu với mọi người, bày tỏ xin lỗi.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước thảng lên tầng lầu, đi về phía Lý Sương Nhi đang nằm.
Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng ôm Lý Sương Nhi từ trên giường xuống, sâu trong đáy mắt thoáng qua một luồng nhu tình.
Ôm giai nhân đang ngủ say, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi ra ngoài gác mái.
“Thiên Mệnh, cháu muốn làm gì?”, Cố Ưu Mặc nhìn hành động này của Cố Thiên Mệnh, nghi hoặc mở miệng hỏi.
Ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đều trầm mặc không nói gì nhìn Cố Thiên Mệnh, trong ánh mắt xen lẫn những tia nghi hoặc phức tạp.
Cố Thiên Mệnh không trả lời, chậm rãi ôm Lý Sương Nhi đi đến nơi rộng rãi trong Tây Sương Viện.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh liền nhẹ nhàng đặt Lý Sương Nhi lên mặt đất, hơn nữa còn nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiều mị nhu tình của nàng.
Lý Sương Nhi vẫn mặc một bộ váy dài màu đỏ lúc đại hôn, phương hoa tuyệt đại nằm trên mặt đất, như hoa như mộng, đánh thẳng vào nội tâm con người.
Giờ phút này, Yến Hàn cũng không ẩn nấp nữa, trực tiếp đi vào từ cửa lớn Cố gia đến Tây Sương Viện.
Mọi người nhìn Yến Hàn sải bước mà đến, đều dùng ánh mắt trầm ngâm nghi hoặc nhìn hắn ta, muốn tiến lên ngăn cản.
“Chủ thượng!”
Yến Hàn không để ý đến ánh mắt mọi người nhìn mình, trực tiếp đi tới trước người Cố Thiên Mệnh hành lễ nói.
Soạt!
Đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc, nội tâm bắt đầu nghi hoặc, tự hỏi: “Chủ thượng!”
Mọi người nhìn chằm chằm vào bóng dáng Cố Thiên Mệnh, mê hoặc không thôi.
“Đây là mặc quái thạch mà ta thu thập được”, Yến Hàn đem túi vải thô trong tay nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, ôm quyền nói.
“Ừm, ngươi cứ lui sang một bên đi”, Cố Thiên Mệnh khoát tay áo, trầm giọng nói.
Yến Hàn lập tức nghe theo lời Cố Thiên Mệnh phân phó, đẩy đống đá đến một góc Tây Sương Viện, im lặng không nói gì.
Giờ phút này, đám người ông cụ Cố không đem sự chú ý đặt trên người Yến Hàn, mà dời đến người Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Mệnh, cháu muốn làm gì?”, lúc này đây, ông cụ Cố cực kỳ khó hiểu tiến lên hỏi.
“Ông nội, xin hãy lùi lại, cháu tự có chừng mực”, Cố Thiên Mệnh hơi cúi chào ông cụ Cố, trịnh trọng khẩn cầu nói.
Hiện tại, Cố Thiên Mệnh không có thời gian giải thích với người khác, chỉ hi vọng mọi người chớ ngăn cản mình.
Ông cụ Cố nhìn thật sâu khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thiên Mệnh một cái, sau đó liếc mắt nhìn Lý Sương Nhi đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nặng nề gật đầu nói: “Được!”
Vì thế, sau khi ông cụ Cố lui về phía sau vài bước, mọi người cũng tự biết ý lùi lại, trầm mặc ngưng trọng nhìn Cố Thiên Mệnh.
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh đem toàn bộ mặc quái thạch đổ trên mặt đất, ánh sáng của quái thạch bao trùm Lý Sương Nhi đang nằm trên mặt đất.
Chương 344 Ngươi, dựa vào cái gì mà phán xét nàng?
Sau đó, Cố Thiên Mệnh lấy Kinh Hồng kiếm bên hông ra, đem tay trái chậm rãi cắt ra một vệt, để máu chảy xuống.
Tí tách!
Theo từng đợt máu tươi nhỏ xuống, đám người ông cụ Cố đều lo lắng muốn mở miệng ngăn cản. Mọi người, mọi người vừa nghĩ đến vẻ hờ hững kiên định của Cố Thiên Mệnh, chỉ có thể câm nín không ngăn cản.
Máu tươi của Cố Thiên Mệnh rơi xuống quái thạch, theo bước chân hắn chậm rãi di chuyển, máu từ bàn tay hắn rơi xuống, nhỏ xuống trên mỗi khối mặc quái thạch.
Lập tức, huyền khí trên tay trái Cố Thiên Mệnh hơi trôi nổi, bao lấy lòng bàn tay đang chảy máu, rất nhanh liền kết thành một vết sẹo.
Hai tay Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở ra, khép hai mắt, môi khẽ động thì thào nói: “Cửu cung bát quái trận, phong hồn phong thân, hộ khí hộ sinh, mặc quái làm gốc, lấy máu dẫn trận, khởi!”
Ầm ầm ầm...
Mặc quái thạch lộn xộn trên mặt đất theo huyền khí cùng khẩu quyết của Cố Thiên Mệnh, chậm rãi dần bay lên khỏi mặt đất nửa tấc, nhẹ nhàng rung động, bắt đầu di động.
“Đây là cái gì?”, đám người ông cụ Cố nhìn mà kinh hãi, thấp giọng nghi ngờ hỏi.
Mặc quái thạch, bố trận cần linh thạch, vùng đất bách quốc hẳn là không có bao nhiêu người có thể thật sự hiểu được giá trị của nó. Cố Thiên Mệnh phái Yến Hàn dốc toàn lực sưu tầm loại đá này, chính là vì để dàn trận.
Cửu cung bát quái trận, hộ thể đại trận, có thể tránh được thiên cơ, khiến người trong trận không bị tổn hại. Cố Thiên Mệnh dùng máu của mình làm vật dẫn, hồn dẫn trận cơ, bắt đầu bày ra cửu cung bát quái trận.
Trên mỗi khối mặc quái thạch đều dính đầy máu tươi của Cố Thiên Mệnh, theo tâm niệm của Cố Thiên Mệnh mà động.
Từng khối quái thạch bắt đầu chuyển động rất nhanh, vây quanh thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi, giống như bao bọc cả người Lý Sương Nhi.
“Dẫn thiên địa vạn vật linh khí, tụ!”
Lý Sương Nhi tay nắn pháp quyết, tâm thần vừa niệm, nhẹ nhàng đạp một cước.
Thoáng chốc, rất nhiều khối linh thạch vốn đang xoay quanh Lý Sương Nhi đột nhiên hướng về bốn phương tám hướng mà đi, mỗi một khối linh thạch đều mang theo một đạo linh quyết, trở thành một bộ phận của cửu cung bát quái trận.
Trong lúc nhất thời, cả Cố gia tựa hồ đều bị một tầng lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện che lấp, cả đại trận đều chậm rãi xoay chuyển xung quanh Lý Sương Nhi.
Chậm rãi, Lý Sương Nhi đang nằm thẳng trên mặt đất, thân thể của nàng bắt đầu bay lên, lơ lửng giữa không trung, đến vị trí ngang bằng với Cố Thiên Mệnh.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua Lý Sương Nhi, trầm thấp quát: “Cửu cung bát quái, tụ linh hộ khí, mở!”
Ầm ầm ầm...
Sau khi Cố Thiên Mệnh bố trí xong toàn bộ đại trận, toàn bộ cửu cung bát quái trận đều bắt đầu vận chuyển, linh khí bàng bạc vô tận từ bốn phương tám hướng bao quanh Lý Sương Nhi, che chở tâm hồn cùng thân thể của nàng.
“Thiên Mệnh, cháu đây là...”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên đứng ở một bên, nhịn không được mở miệng gọi. Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng khí tức trong ngoài Cố gia đang biến hóa, cũng nhận ra linh khí nồng đậm trong không khí đang hội tụ về phía Lý Sương Nhi.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi rời ánh mắt từ thân thể mềm mại của Lý Sương Nhi, chuyển dời đến mọi người trong Cố gia, sau đó im lặng cúi người, kính ý nồng đậm.
Ở trong một góc của Tây Sương Viện, ánh mắt của Yến Hàn hiện lên một tia ngưng trọng, muốn nói lại thôi.
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa chăm chú nhìn Lý Sương Nhi đang lơ lửng giữa không trung, từng bước từng bước đi về phía trước, đối diện với chín tầng thương khung.
Một bước ra, khí thế của kiếm thể đại thành, triệt để phun ra.
Rầm rầm!
Khí tức kiếm thể khuấy động thiên địa đại thế, bàng bạc từ từ mà lên, tràn ngập khắp kinh thành, thậm chí là hoàng triều bát phương.
“Cái này... khí thế thật mạnh mẽ”. Một bên, đám người Lý Thiên Nguyên không nhịn được mà lùi lại vài bước, bọn họ chưa bao giờ thấy được khí thế nào mãnh liệt như thế, trên mặt nổi lên vẻ khiếp sợ.
Kiếm thể đại thành, có thể so sánh với cường giả Địa Huyền đỉnh phong, cố khí thế này sao có thể không bành trướng chứ?
“Thiên Mệnh, cháu...cháu...”, ông cụ Cố đột nhiên dâng lên một cảm giác không an tâm, hướng về phía Cố Thiên Mệnh chậm rãi bước tới, lớn tiếng quát.
Cố Thiên Mệnh không nói gì, cảnh tượng như biển máu vạn dặm ở sâu trong hai mắt không ngừng khởi động, khí thế trên người càng lúc càng cường đại.
“Ngươi, dựa vào cái gì mà phán xét nàng?”
Chợt, một cỗ cuồng phong nổi lên, mái tóc dài đen như mực của Cố Thiên Mệnh bay loạn phía sau lưng như muốn hóa thành lợi kiếm chọc thẳng lên trời cao.