"Chỉ là, đây là cái gì?", Cố Thiên Mệnh chỉ vào mấy chấm đen lơ lửng trên bức tranh, ngờ vực hỏi.
Lý Sương Nhi mím môi, sau đó cầm bút viết một chữ lên tờ giấy trên bàn- tuyết.
"Tuyết?", Cố Thiên Mệnh nhắc lại.
Tiếp đó, nàng lại viết xuống giấy: nghe nói tuyết rất đẹp.
Cố Thiên Mệnh cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, tình cảm dạt dào như dòng nước, không đáp lại.
Thiên Phong quốc nằm ở phía nam Bách Quốc Chi Địa, khí hậu bốn mùa một năm đều tương đối ôn hòa, chưa từng có tuyết rơi.
Ngay sau đó, Lý Sương Nhi lại cầm lên bút viết - ta rất muốn ngắm tuyết, sau này, có thể cùng ta tới phương bắc của Bách Quốc xem không? Ta muốn nhìn xem tuyết có dáng vẻ như thế nào, có được không?
Nhìn từng chữ từng câu trôi chảy như nước trên giấy, Cố Thiên Mệnh không khỏi mềm nhũn cả trái tim, chậm rãi gật đầu: "Được, ta đi cùng nàng, cùng nhau ngắm tuyết".
Nghe vậy cánh môi Lý Sương Nhi không kìm được vẽ lên ý cười, nụ cười mật ngọt này khiến làn gió đang nhẹ nhàng mơn trớn phải khựng lại, khiến lá rụng cũng không khỏi hạ xuống nền đất.
Nàng ngước đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, tiếp tục viết: nghe nói ở cực bắc của Bách Quốc có một xứ sở tuyết, nơi đó tuyết rơi quanh năm, sau này chúng ta tới đó đi!
"Được", Cố Thiên Mệnh vuốt nhẹ lọn tóc rủ xuống vầng trán Lý Sương Nhi, gật đầu.
Một cơn gió thu thoảng qua, cuốn bay y phục và mái tóc dài của hai người, lá rơi bay phấp phới giữa không trung.
Cả hai im lặng nhìn nhau, tận hưởng giây phút bình yên này.
Tất cả như mộng như ảo, khiến vô số người hâm mộ không thôi.
"Đợi tổ chức xong hôn lễ chúng ta sẽ lên đường tới Tuyết quốc, ngắm nhìn phong cảnh băng tuyết vạn dặm".
Đối với kẻ địch, Cố Thiên Mệnh có thể tàn độc như thần chết, nhưng đứng trước giai nhân trước mắt, hắn lại sẵn lòng để lại sự mềm mại sâu thẳm trong trái tim mình cho nàng.
Lý Sương Nhi nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ, khẽ gật đầu. Nàng dường như đã nhìn thấy hình ảnh bản thân cùng Cố Thiên Mệnh đứng trên đỉnh của Tuyết quốc mà mong chờ quá đỗi.
“Cô gia, tiểu thư, lão gia gọi hai người tới đại sảnh một chuyến, hình như Dịch quản gia của phủ cô gia tới rồi ạ”.
Khi hai người Cố Thiên Mệnh đang tận hưởng thời khắc yên tĩnh này thì một thị nữ xinh đẹp bước nhanh tới, cúi người bẩm báo.
"Được, ta biết rồi”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười đáp.
Lý Sương Nhi có chút hoài nghi, không biết Dịch bá tới làm chuyện gì, chỉ an tĩnh liếc Cố Thiên Mệnh một cái.
“Chúng ta qua đó xem đi!", Cố Thiên Mệnh dắt tay Lý Sương Nhi chậm rãi đi về phía đại sảnh Lý gia.
Trong đại sảnh của Lý gia, mấy người ông cụ Lý Thiên Nguyên đều đang ngồi đó, Dịch bá thì đứng ở giữa đại sảnh, lặng lẽ đợi Cố Thiên Mệnh xuất hiện.
Ở bên cạnh Dịch bá đựng vài rương bảo vật quý hiếm lớn, tất cả đều được dùng làm sính lễ cho lần cầu hôn chính thức này. Trên khuôn mặt già nua của Dịch bá dào dạt niềm vui, trông như trẻ ra vài tuổi.
“Dịch tướng quân, ông đây là có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên và Dịch bá đều là người cùng thế hệ, ông ta hiểu rất rõ sự dũng mãnh gan dạ của Dịch bá, tuyệt đối không thể coi như một lão quản gia bình thường, nên vô cùng khách khí hỏi.
“Lý đại nhân, vẫn nên đợi tam thiếu gia tới rồi đích thân nói cùng ngài thôi!”, Dịch bá hơi khom tấm có chút còng xuống, cười nhạt đáp một câu.
Hôm nay là sân nhà của Cố Thiên Mệnh, Dịch bá đương nhiên sẽ không phát biểu đầu tiên. Chỉ là niềm hân hoan trên gương mặt ông ấy cùng hàng loạt các báu vật khiến Lý Thiên Nguyên cũng đoán ra được vài phần.
Chẳng mấy chốc Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đã tay trong tay bước vào.
Trước mặt mọi người Lý Sương Nhi vốn cực kỳ xấu hổ muốn rút bàn tay trắng nõn đang nằm trong lòng bàn tay Cố Thiên Mệnh lại, nhưng hắn lại khẽ siết, hiển nhiên không hề có ý định buông tay.
Lý Sương Nhi chỉ đành hạ mi, không dám nhìn thẳng đối diện với ánh mặt của mọi người, thẹn thùng không thôi.
Ông cụ Lý Thiên Nguyên và những người khác thấy một màn hai người tay trong tay mà tới thì trong mắt đều hiện lên một tia vui vẻ.
“Thiên Mênh, cháu tới rồi”, ông cụ Lý Thiên Nguyên hiện tại càng nhìn Cố Thiên Mệnh càng thấy hài lòng, biểu cảm trên gương mặt già nua đều lộ ra sự mừng vui thanh thản.
“Ừm”, khi vào tới trong đại sảnh, Cố Thiên Mệnh mới chậm chạp thả tay Lý Sương Nhi, hơi khom người chắp tay với ông cụ, coi như chào hỏi.
“Thiên Mệnh, cháu đây là có ý gì?”, Lý Thiên Nguyên nhìn lướt qua những bảo vật quý hiếm trong đại sảnh rồi hỏi.
“Lý đại nhân, hôm nay cháu tới Lý gia là muốn đưa sính lễ, chính thức muốn rước Sương Nhi, ngài cảm thấy thế nào?”
Chương 323 Chính thức cầu hôn
Cố Thiên Mệnh với đôi mắt sâu thẳm quét qua trên dưới Lý gia một lượt, sau đó nhìn chằm chằm Lý Thiên Nguyên, thong thả nói.
Nghe vậy Lý Sương Nhi, người vốn vẫn đang cụp mắt xấu hổ ở bên cạnh lập tức ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào bên sườn mặt của Cố Thiên Mệnh với đôi mắt sáng rực như tinh tú, con tim không khỏi run lên vì vui sướng.
Trên dưới Lý gia cả kinh, sau đó Lý Thiên Nguyên lập tức đứng lên,cười lớn: “Tốt, tốt, tốt!”
Phụ thân của Lý Sương Nhi là Lý Văn Hạo thì vẫn im lặng không phản đối, chỉ là trong đôi mắt tràn ngập những xúc cảm lẫn lộn. Vị công tử bột gây sự khắp nơi của năm đó bất giác đã trở thành Thiên Vũ Hầu vang danh thiên hạ, khiến người ta phải thổn thức mỗi khi nhắc tới.
“Sương Nhi, cháu nói xem?”, giây tiếp theo Lý Thiên Nguyên liền đưa mắt nhìn Lý Sương Nhi, hỏi đầy hứng thú.
Lý Sương Nhi nghe vậy lập tức cúi gằm mặt, khẽ cắn môi rồi gật đầu.
Tất cả thấy vậy đều bật cười vui vẻ: "Ha ha ha….”
“Nếu đã như vậy thì hãy chọn ngày lành tháng tốt xong ta sẽ tới Lý gia chính thức rước Sương Nhi về”, Cố Thiên Mệnh quay đầu nhìn Lý Sương Nhi một cái đầy dịu dàng, rồi thản nhiên nói với mọi người.
Lý Sương Nhi e thẹn nhìn chăm chú góc nghiêng của Cố Thiên Mệnh, trái tim đập thình thịch như trống dồn, căn bản không có cách nào trấn tĩnh lại, gương mặt xinh tươi cũng đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu.
Lý Dật Hiên là đường ca của Lý Sương Nhi, vừa nhớ tới cảnh tượng mình gặp gỡ Cố Thiên Mệnh lúc đầu liền không khỏi đỏ mặt.
Khi đó, trong lòng Lý Dật Hiên vẫn khinh thường Cố Thiên Mệnh không xứng với vị trí phu quân của Lý Sương Nhi, thậm chí còn muốn xắn tay giáo huấn hắn một trận. Nhưng hiện tại, Cố Thiên Mệnh đã là Thiên Vũ Hầu có thể khiến thế hệ trước phải e dè và nể trọng, hắn ta lại vừa vui vừa nhục nhã hổ thẹn.
“Được!”, Lý Thiên Nguyên vừa cười vừa nói.
Sau đó ánh mắt của Cố Thiên Mệnh lại rời tới thân thể yêu kiều của Lý Sương Nhi, nhẹ giọng nói: “Đợi hôn lễ của chúng ta hoàn thành, ta sẽ cùng nàng tới Tuyết quốc ở phương bắc”.
Lý Sương Nhi ngượng ngùng gật đầu, tự mang một nét đẹp khiến người nhìn mê mẩn.
“Vậy ta trở về chuẩn bị một chút, rất nhanh sẽ tới Lý gia đón nàng”, Cố Thiên Mệnh không chút bận tâm tới ánh nhìn chăm chăm của mọi người mà vuốt nhẹ những sợi tóc đen trên thái dương của Lý Sương Nhi, khẽ cười nói.
Sau đó, hắn lại chào tạm biệt người của Lý gai, rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng thon dài của Cố Thiên Mệnh, trái tim Lý Sương Nhi lại dâng lên một trận ấm áp, cảnh tượng hai người hài hòa vẽ tranh vừa rồi lại tái hiện trước mắt tình ý triền miên.
Cùng lúc đó, tin tức Thiên Vũ Hầu chính thức nghênh đón tiểu thư Lý gia giống như cuồng phong quét tới mọi ngóc ngách, dấy lên một làn sóng dữ dội.
“Hắn sắp thành hôn rồi”, trong một lầu gác trang nhã yên tĩnh tại Bích Hoa lâu, một người phụ nữ xinh đẹp mặc sa mỏng màu xanh nhạt nhìn hướng Cố gia, trong mắt tràn đầy những suy nghĩ phức tạp, lẩm bẩm một mình: “Cũng tốt, một người như ta có thể gặp gỡ ngài đã là được ông trời chiếu cố rồi, sao có thể tham vọng quá đáng những thứ khác nữa đây?”
Có lẽ người đời đã lãng quên một chuyện nào đó, rất nhiều năm trước, một vị công tử bột không sợ trời không sợ đất từng tuyên bố sẽ cưới một kỹ nữ tại Bích Hoa Lâu làm thê, khiến người người cười nhạo.
"Hơn hai tháng trước mới là lễ thành hôn của nguyên soái trấn quốc và Vĩnh An công chúa, bây giờ ngay cả Thiên Vũ Hầu cũng sắp cưới tiểu thư Lý gia rồi, e rằng rất nhiều cô nương phải thương tâm tuyệt vọng thôi!”
“Vị công tử hoang đàng năm xưa nay đã là Thiên Vũ Hầu khiến tứ phương khiếp sợ, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Không biết những thế gia hào môn từng từ chối lời mời kết thông gia của Cố gia hiện tại có cảm giác như thế nào?”
Tin tức này lấy kinh đô Thiên Phong quốc làm trung tâm nhanh chóng lan truyền ra khắp thiên hạ.
Khi các nước xung quanh Thiên Phong quốc cùng các thế lực hoàng triều biết tin đều suy xét cẩn thận một phen, rồi hạ lệnh: “Cử người mang theo lễ vật quý giá tới Cố gia chúc mừng một lần nữa đi!”
Một là, các hoàng triều lớn đều rất coi trong tiềm lực vô tận của Cố Thiên Mệnh, không muốn đắc tội tới hắn, đặt mục tiêu kết giao lên hàng đầu, hai là, đã xác nhận được Cố gia có một vị cường giả cái thế Địa Huyền đỉnh phong bảo vệ ai còn dám mạo phạm tới?
“Ngươi mang theo lễ vật quý giá cấp tốc tới Thiên Phong quốc, chúc mừng hôn lễ của Thiên Vũ hầu, thuận tiện thể hiện thái độ của Trấn Tây Vương phủ ta với toàn thiên hạ”, Bạch Hạo Hạ của Trấn Tây Vương phủ đương nhiên cũng đã được bẩm báo, nghiêm nghị căn dặn quản gia Tiêu Vĩnh Vinh.
Vào lúc này, toàn bộ Bách Quốc Chi Địa lại một lần nữa bị chấn động bởi sự kiện từ Cố gia.
Chương 324 Bách Quốc chúc mừng
Cố gia hiện có thể gọi là náo nhiệt vô cùng, tất cả thị nữ và gia đinh đều đang trang hoàng lại phòng ốc, treo đèn kết hoa,... Thậm chí còn được bố trí công phu hơn so với lễ thành hôn của Cố Ưu Mặc và Mạc Diệu Lăng.
Bởi những sắp xếp này hầu như đều do một tay Mạc Diệu Lăng chủ trì, đổ cực nhiều tâm huyết vào đó.
Nhìn Mạc Diệu Lăng vì hôn lễ của mình mà phí sức nhọc nhằn như vậy, Cố Thiên Mệnh không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Thiên Mệnh, thẩm đã chọn được ngày tốt cho cháu rồi, là vào giữa tháng sau, cháu thấy có hợp lý không?”, phong thái của Mạc Diệu Lăng hiện tại ngày càng toát ra một loại cao nhã, ánh mắt nàng cũng mang theo một tia yêu chiều nhìn Cố Thiên Mệnh, nhẹ giọng trưng cầu ý kiến.
“Tất cả đều nghe theo nhị thẩm”.
“Được, vậy thẩm sẽ sắp xếp cho cháu, cháu cứ đợi để rước Sương Nhi về đi!”, Mạc Diệu Lăng nở nụ cười duyên dáng, trong lời nói còn mang theo một loại cưng chiều.
Mỗi khi nhớ về hoàng thành Nam Uyên, về cảnh tượng Cố Thiên Mệnh một kiếm chém chết đại tướng Nam Uyên, Mạc Diệu Lăng lại càng yên tâm về hắn, từ tận đáy lòng cũng đã coi hắn trở thành người thân của mình.
Sau đó, Mạc Diệu Lăng lai bắt đầu bận rộn ra lệnh cho đám người hầu trang trí khắp nơi trong phủ.
“Thằng nhóc thối, cháu thấy còn cần cái gì không, mau chóng đặt mua đi, chúng ta phải nở mày nở mặt rước Sương Nhi qua cửa, tuyệt đối không thể để con bé chịu nửa điểm tủi thân”.
Ông cụ Cố vuốt chòm râu trắng dưới cằm, ý cười nồng đậm.
“Ông nội ông cứ yên tâm, cháu đã sắp xếp xong xuôi rồi”, Cố Thiên Mệnh nhìn dáng vẻ an nhàn của ông cụ Cố, trong lòng cũng vui vẻ.
“Vậy thì tốt”, ông cụ Cố cười toe toét.
"Đúng rồi, vì sao không thấy tiền bối đâu”, Cố Ưu Mặc ở một bên có chút nghi ngờ hỏi Cố Thiên Mệnh.
Nghe vậy đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia u sầu, rơi vào trầm tư một hồi nhẹ giọng đáp: “Ông ấy có chuyện phải làm nên không cùng cháu trở về. Đợi ông ấy làm xong hẳn lẽ quay lại một chuyến”.
“Ừm”, ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc nhìn nhau, cũng không hỏi thêm nữa.
Bất giác trước mắt Cố Thiên Mệnh liền hiện ra một bóng người lôi thôi lam lũ, thầm nhủ: “Hy vọng ông có thể tìm được đáp án mà mình mong muốn!”
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Kinh thành rộng lớn của Thiên Phong quốc tràn ngập màu đỏ tươi vui vẻ, trong ngoài Cố gia và Lý gia
Vô số người đều dõi về hai nhà họ, tiếng nghị luận rôm rả trên khắp đường phố đều hướng về hôn lễ của Cố Thiên Mệnh.
"Năm đó ta đã biết Thiên Vũ Hầu chắc chắn là thiên kiêu, bộ dáng gây sự kia chỉ là thủ đoạn tự vệ mà thôi", tại rất nhiều quán rượu trong kinh thành có một vài người đàn ông thô lỗ vừa tu rượu vừa cười nham nhở nói.
"Cố gia há có thể sinh ra phế vật? Người đời đều ngu xuẩn tới mức tin vào những lời đồn đại cố ý hạ bệ kia, có lẽ, chỉ có Thiên Vũ Hầu là tỉnh táo, vừa ra tay liền nổi danh khắp chốn, chấn động Bách Quốc, đúng là thiên tài số một của Thiên Phong quốc ta".
"Đúng rồi, các ngươi có còn nhớ chuyện kia không? Nhiều năm trước Thiên Vũ Hầu từng phát ngôn muốn cưới một kỹ nữ của Bích Hoa lâu làm thê, lúc đó làm cả kinh thành phải choáng váng theo".
……
Khắp nơi trên Thiên Phong quốc đều đang bàn tán sôi nổi.
Ngày hôm nay tất cả những người thuộc thế lực từ Bách Quốc nhộn nhịp mang theo lễ vật trọng thể tiến vào kinh đô Thiên Phong quốc, hoàn toàn đẩy làn sóng lên tới đỉnh điểm.
"Đại Phong quốc đặc biệt tới chúc mừng Thiên Vũ Hầu!"
"Phong Sở quốc, tặng chín viên dạ minh châu, chúc mừng hôn lễ của Thiên Vũ Hầu!”
“Bộc Mậu quốc tặng mặt dây chuyền ngọc lưu ly chúc mừng hôn lễ của Thiên Vũ Hầu và tiểu thư Lý gia!”
Từng nhóm nối tiếp từng đoàn người thuộc các thế lực hoàng triều đổ dồn tới kinh đô Thiên Phong quốc, dấy lên những làn sóng.
Nhất thời, toàn bộ binh lực của Thiên Phong quốc được triển khai tới từng con hẻm góc phố để phòng bất trắc, khắp nơi đều có sĩ tốt tuần tra, còn có từng tốp bóng dáng đại diện thế lực hoàng triều các nước tới.
Người đời đều biết, nếu không có Cố gia, Thiên Phong quốc tuyệt đối không có cách nào vẽ ra được khung cảnh tấp nập nhận được sự chúc mừng nồng hậu từ các nước như vậy. Có người còn đang nghĩ nếu Cố gia muốn nổi loạn, vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Tuy nhiên, với tư cách là quân thượng của Thiên Phong quốc, Mạc Tu Ương một cũng không lo lắng về lòng trung thành của Cố gia, bởi ông ta hiểu rất rõ tấm lòng của trên dưới Cố gia, nếu ngay cả Cố gia cũng không thể tin tưởng, vậy toàn bộ Thiên Phong quốc này cũng không còn ai khác nữa có thể trông cậy vào.
Chương 325 Bách Quốc chúng mừng, kinh thiên động địa
Ông cụ Cố cả một đời canh giữ Thiên Phong quốc, phục vụ bên cạnh Mạc Tu Ương, về phần ông cụ Cố, ông ta đã không thể không tin tưởng hơn, chưa từng hoài nghi lấy một lần.
Nếu nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc vì Thiên Phong quốc chinh chiến sa trường hàng chục năm, thậm chí xém chút không thể đứng dậy, Mạc Tu Ương sao có thể không tin tưởng ông ấy đây? Hơn nữa, Cố Ưu Mặc hiện tại thế nhưng là con rể của Mạc Tu Ương, vô cùng được lòng ông ta.
Về phần Cố Thiên Mệnh, cũng là người đầu tiên ông ta không thể nhìn thấu đến vậy, không biết vì sao, có một loại cảm giác mãnh liệt rằng cho dù bản thân dâng hai tay giang sơn xã tắc lên, e rằng hắn cũng chẳng thèm nhắc tới.
Tuy rằng loại cảm giác này rất kỳ lạ và khó tin, nhưng quả thực dâng lên trong lòng ông ta.
“Thiên Vũ Hầu, thực sự khiến người ta nhìn không thấu!”, Mạc Tu Ương ngồi nơi sâu trong hoàng cung, có chút ngưng trọng nhìn về hướng Cố gia, sau đó bật cười một tiếng: “Bách Quốc Chi Địa quá nhỏ bé, ắt hẳn không thể trói buộc ngươi đâu!”
Dứt lời xong, Mạc Tu Ương liền cất bước đi về phía Cố gia, chuẩn bị đích thân uống một chén rượu mừng.
Ngày cưới chính thức diễn ra, cuối cùng cũng tới.
Khu vực xung quanh Cố gia, thậm chí cả con phố đều giăng đèn kết hoa, tràn ngập niềm vui.
Tiếng chiêng trống rộn ràng truyền tới Cố gia tiến tới Lý gia.
Trong số hàng triệu dân chúng trên dưới Thiên Phong quốc có thể khiến nguyên soái trấn quốc, e rằng cũng chỉ có một mình Cố Thiên Mệnh thôi.
“Chúng thuộc hạ tham kiến nguyên soái!”, trên dưới Lý gia dồn dập hành lễ với Cố Ưu Mặc, không dám có chút bất kính.
“Ha ha ha…”, Cố Ưu Mặc ngẩng đầu cười to, cực kỳ vui mừng đáp: “Hôm nay ta chỉ là một người đón dâu bình thường, không cần đa lễ như vậy”.
"Ha ha ha…”, toàn bộ Lý gia bao gồm ông cụ Lý Thiên Nguyên cũng cười ha hả.
“Lý đại nhân, tân nương đã chuẩn bị xong rồi, thằng nhóc thối nhà ta sợ rằng không thể chờ đợi nữa rồi”, mỗi câu mỗi chữ đều không quên trêu chọc cháu trai mình.
“Đương nhiên”, Lý Thiên Nguyên ưỡn ngực cười nói.
Lúc này một bóng dáng uyển chuyển bước ra từ trong Lý gia, bên cạnh nàng còn có một vài thị nữ dùng sa mỏng màu trắng nhạt che đi thân hình ấy khiến người ta nhìn không rõ dung mạo và phục trang.
Cố Ưu Mặc thấy vậy thoáng ngẩn người.
“Nguyên soái, Sương Nhi hôm nay là tân nương, theo lý mà nói nên để Thiên Mệnh nhìn thấy đầu tiên”, ông cụ Lý Thiên Nguyên liếc mắt liền thấy sự kinh ngạc trong mắt Cố Ưu Mặc, lập tức cười nhẹ giải thích.
"Đúng vậy, ha ha ha”, Cố Ưu Mặc lập tức hiểu ra, ngẩng đầu cười to.
Sau đó dưới sự che chắn của chúng thị nữ, bước lên chiếc xe ngựa xa hoa.
“Lý đại nhân, các vị, theo ta đi uống một ly rượu mừng, không say không về”, tiếp đó, Cố Ưu Mặc đưa mắt nhìn về phía đám người Lý gia, hào sảng hô.
"Được”, Lý Thiên Nguyên cười cười toe toét nói.
Sau đó, một nhóm người khởi hành từ nhà họ Lý, hùng hổ tiến về phía nhà họ Cố.
Hai bên đường chật ních toàn bóng người, bọn họ nhịn không được nghị luận về một màn này, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Bùm bùm... bùm bùm...
Tiếng chiêng trống của ngày lễ lan tỏa khắp kinh đô khiến vô số người phải ngoái nhìn.
Lúc này, trên dưới Cố gia đều vô cùng vui vẻ, nha hoàn đồng loạt mặc váy dài màu đỏ, tiếp đón khách nhân tiến vào. Trong sảnh lớn và nội viện, có rất nhiều khách quý từ các triều đại khác nhau, điều này khiến cho người nhà họ Cố đều cảm thấy tự hào.
“Tây Vương Phủ Mạch Dương quốc đặc biệt mang theo váy lụa cao cấp tới chúc mừng Thiên Vũ Hầu đại hôn”.
Đột nhiên, một giọng nói thô kệch từ cửa Cố gia truyền đến, kèm theo đó là thân ảnh quản gia Tiêu Vĩnh Vinh của Trấn Tây Vương Phủ bước đến.
Quý khách trong tiền viện cùng đại sảnh nghe vậy, nhao nhao ghé mắt nhìn, cực kỳ kinh ngạc.
Ông cụ Cố cùng Cố Thiên Mệnh hai người cũng lần lượt bước ta, nhìn Tiêu Vĩnh Vinh sải bước đến cửa.
“Cố lão tướng quân, Thiên Vũ Hầu, ta đại diện cho Trấn Tây vương phủ không mời mà đến, kính xin đừng trách tội”, trên mặt Tiêu Vĩnh Vinh tràn đầy ý chúc mừng, sải bước đi về phía ông cụ Cố và Cố Thiên Mệnh.
“Chẳng lẽ các hạ chính là Tiêu Vĩnh Vinh của Trấn Tây Vương Phủ?”, ông cụ Cố chăm chú nhìn Tiêu Vĩnh Vinh, bừng tỉnh chắp hai tay lên, khách khí nói.
“Cố lão tướng quân khách khí rồi, ta chỉ là một quản gia mà thôi”, Tiêu Vĩnh Vinh cười to một tiếng, không có nửa phần kiêu ngạo, rất khiêm tốn khoát tay áo mà nói.
Sứ giả của các nước trong tiền viện nhìn một màn này đều sinh ra sợ hãi trong lòng, thì ra Cố gia cùng Trấn Tây Vương phủ thật sự đã giao hảo thành liên minh, không phải là tin đồn nhảm.