Nếu hắn báo ra tên tuổi, đám đông chắc chắn sẽ biết được lai lịch của hắn, đến lúc đó, Cố Thiên Mệnh có tư cách lấy đi chút rượu ngon này hay không còn phải phụ thuộc vào lai lịch của hắn rồi.
Nếu hắn nói mình xuất thân từ một gia tộc không có bất kỳ quyền lực gì, chỉ là một hộ mới nổi may mắn thì thái độ của đám đông sẽ quay ngoắt, mà hậu quả cũng càng khó lường.
Hành động này của Tống Thi Vân nhìn thì đơn giản nhưng lại bao hàm rất nhiều thâm ý. Nếu ngươi đã muốn toàn bộ số Bách Hoa Túy này, vậy phải xem xem bối cảnh của ngươi có đủ sâu hay không.
“Công tử người nói đùa rồi, ta chỉ đơn thuần muốn biết tên húy của người mà thôi, không có ý gì khác”, cho dù suy nghĩ trong lòng bị bóc trần nhưng Tống Thi Vân vẫn duy trì được dáng vẻ diễm lệ, môi đỏ nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp đáp.
Cố Thiên Mệnh mỉm cười như ngầm hiểu, sau đó đưa mắt nhìn ông lão điên, thấy được một tia khao khát trong đôi mắt già nua ấy.
“Thiên Phong quốc, Cố gia, Cố Thiên Mệnh”.
Hai tay Cố Thiên Mệnh chắp hờ sau lưng, như xoáy sâu nhìn vào Tống Thi Vân đáp.
Bùm!
Nghe vậy trong lòng tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng, trong đôi mắt pha lẫn đủ loại tâm tư lóe qua một gợn sóng run rẩy.
Thiên Phong quốc Cố gia Cố Thiên Mệnh, cũng là Thiên Vũ Hầu vang danh thiên hạ, Cố Thiên Mệnh?
“Công tử chính là vị Thiên Vũ Hầu tiếng tăm lẫy lừng kia?”, con tim Tống Thi Vân như hẫng mất một nhịp, gương mặt xinh đẹp thoắt cái có chút tái nhợt gắt gao nhìn Cố Thiên Mệnh, không dám tin tưởng hỏi lại.
Có tin đồn rằng Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh là thiên kiêu cái thế, tuổi trẻ đã lĩnh ngộ được kiếm ý tiểu thành, một kiếm có thể chém chết cao thủ Địa Huyền, mà điều quan trọng nhất là, nghe nói bên cạnh hắn còn có một cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực bảo vệ, khiến người ta phải khiếp đảm.
"Là ta”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu thừa nhận.
Cả đại sảnh nháo nhác lộ ra vẻ kinh ngạc và sửng sốt. Tuy Thiên Phong quốc chỉ là một hoàng triều cấp trung tầm thường nhưng Cố gia khoảng thời gian này có thể nói là như mặt trời ban trời, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều thế gia của Mạch Dương quốc.
Cách đây một thời gian, hôn lễ giữa nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc và Vĩnh An công chúa khiến tất cả các quốc gia đều phải xôn xao, dồn dập mang theo lễ vật trọng hậu tới chúc mừng, danh vọng như vậy không phải là thứ các thế gia bình thường có thể so bì được.
Bởi dường như có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong trấn giữ nên mới khiến các phương thế lực và hoàng triều thăm dò. Theo lời đồn đại, một vị đại tướng của hoàng triều cao cấp vì dò xét vị cường giả đó mà bị một tát làm tàn phế.
Chuyện này đã khiến cả thiên hạ rúng động, cũng xác nhận rằng Cố gia thực sự tồn tại một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong, có thể nói, Cố gia của hiện tại chắc chắn là thế gia hàng đầu tại Bách Quốc Chi Địa, ai còn dám khinh thường ức hiếp cơ chứ?
"Thì ra là Thiên Vũ Hầu đại giá, là Liễu Trần Các ta sơ suất rồi", Tống Thi Vân lập tứ cười chào đón, không dám có nửa phần thất lễ: "Người đâu, còn không mau kê bàn lấy ghế cho Thiên Vũ Hầu".
"Không cần".
Cố Thiên Mệnh trực tiếp từ chối lời mời ngồi của Tống Thi Vân, lạnh nhạt nói: "Bây giờ Liễu Trần các đã có thể bán số Bách Hoa Túy còn lại cho ta chưa?"
"Không bán", Tống Thi Vân khom lưng hành lễ, nở nụ cười đầy mị hoặc: "Ta xin thay mặt Liễu Trần các kính tặng mấy vò rượu trăm năm tuổi này cho Thiên Vũ Hầu, rượu ngon xứng anh hùng, sao có thể để những vật thô tục như vàng bạc vấy bẩn đây?"
Cái gì? Không bán?
Lúc đầu khi Tống Thi Vân phun ra hai từ ‘không bán’, trong lòng tất cả đều không kìm được trầm xuống, thầm hô ngu xuẩn và cảm thấy kinh hoảng. Nhưng khi nàng ta giữa đường chuyển ngoặt ý tứ muốn tặng lại tất cả rượu cho Cố Thiên Mệnh, họ đều không khỏi bội phục tán thưởng.
Tuy rằng hai vạn lượng bạc là con số không nhỏ nhưng nếu có thể kết bạn với một Thiên Vũ Hầu người có khả năng vô hạn trong tương lai thì lại thành một vụ mua bán quá hời. Huống hồ, sau lưng hắn nghe đồn còn có một vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong bảo vệ, kết bạn với một vị Thiên Vũ Hầu tương đương với việc giao hảo với toàn bộ Cố gia cùng vị cường giả tuyệt thế kia rồi.
Tống Thi Vân của Liễu Trần các thực sự không hổ là tài trí hơn người, nhìn nhận vấn đề này rất rõ ràng khiến bon họ đều bái phục không thôi, đáy lòng thầm cảm thán đúng là không phải ngẫu nhiên khi nàng ta có thể tiếp quản cơ ngơi của cả Liễu Trần các.
“Người đâu, trả lại ngân phiếu năm ngàn lượng mua rượu vừa rồi cho Thiên Vũ Hầu”, tiếp đó Tống Thi Vân lại quay đầu nói với thị nữ bên cạnh: "Lập tức lấy ba vò Bách Hoa Túy ở sân sau đưa cho Thiên Vũ Hầu".
Tiếp đó ngân phiếu năm ngàn lượng mà Liễu Trần các vừa thu được từ Cố Thiên Mệnh lại được đặt xuống bàn trước mặt hắn.
Chương 314 Mùi rượu thật quen thuộc
Cố Thiên Mệnh hơi nheo mắt, nhìn thật sâu vào Tống Thi Vân duyên dáng, sao có thể không biết trong lòng nàng ta đang suy tính gì? Muốn Cố Thiên Mệnh hắn nợ ân tình nào có dễ dàng như vậy.
"Không cần, tuy tiền rượu đắt đỏ nhưng ta vẫn trả được ', Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, cười đến thanh nhã.
Một lúc sau ba người thị nữ xinh xắn bê ba vò rượu tới trước người Cố Thiên Mệnh.
"Thiên Vũ Hầu là anh hào cái thế trong thiên hạ ngày nay, ta và Liễu Trần các đã sớm ngưỡng mộ từ lâu. Hôm nay có thể gặp được người thật, không có cách nào có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ trong lòng, chỉ có thể dùng vài vò Bách Hoa Túy này để tỏ thành ý, hy vọng Thiên Vũ Hầu không trách móc”.
Tống Thi Vân lúc này đã không quan tâm đến ngân phiếu mấy chục ngàn lượng nữa, mà cực kỳ khách khí cười dịu hiền với Cố Thiên Mệnh.
“Nếu Thiên Vũ Hầu không chê phòng ốc thô sơ của Liễu Trần các, vậy để đích thân ta rót rượu phục vụ cho ngài, chuộc lỗi một phen, thế nào?”, giây tiếp theo, Tống Thi Vân lại hơi nghiêng người, cất tiếng lanh lảnh.
Dáng vẻ mê hoặc quyến rũ này của nàng ta khiến không ít người đang có mặt nhịn không được nuốt nước bọt khan, có chút miệng đắng lưỡi khô. Nhưng Cố Thiên Mệnh lại không hề nao núng mà mỉm cười, đáp: “Không cần, ta lấy rượu liền rời đi”.
Thật quá không biết thương tiếc giai nhân rồi!
Đây là nhận định của tất cả mọi người dành cho Cố Thiên Mệnh, đều thầm thở dài và lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên, không ai trong số họ dám lên tiếng quấy rầy, bởi người trước mắt này là Thiên Vũ Hầu nổi danh khắp chốn!
Không nói đến thế lực đằng sau của hắn, chỉ dựa vào uy danh lừng lẫy của hắn cũng đã đứng trên đầu đám đông ở đây. Có lẽ chỉ trưởng bối trong nhà của một vài công tử đang có mặt mới có thể miễn cưỡng tiếp lời.
“Thiên Vũ Hầu là đang trách cứ Liễu Trần các ta trước đó tiếp đãi không chu toàn sao?”, Tống Thi Vân hoàn toàn nhìn không thấu tâm trạng của Cố Thiên Mệnh, trước mắt giống như bị một tầng sa mỏng che mờ vậy.
Nàng ta có chút lo lắng bản thân và Liễu Trần các đã khiến Cố Thiên Mệnh ghi hận, vậy đúng là được không bù mất rồi. Vì vậy liền vội vàng đi đến bên cạnh thị nữ, nâng một ly rượu rồi uống cạn: “Có chỗ nào tiếp đãi sơ sót vẫn mong Thiên Vũ Hầu đừng để trong lòng, ta xin tự mình phạt ba ly”.
Trong nháy mắt, Tống Thi Vân đã uống liên tiếp ba ly, khóe môi đỏ mọng còn vương vài giọt rượu óng ánh, càng tô điểm thêm cho dáng vẻ xinh tươi khiến hồn phách nhiều người phải chao đảo kia.
Có lẽ bốn chữ ‘nữ trung hào kiệt’ mới có thể hình dung một cô nương như nàng ta! Từng lời nói cử chỉ đều khó khiến người đối diện sinh ra được tia chán ghét, thủ đoạn quả thật cao cường.
“Không sao”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, quay đầu nói với với ông lão điên nãy giờ vẫn hạ mi trầm mặc: “Thanh Phong, rượu cũng đã mua rồi, hiện chỉ còn ba vò, chúng ta đi thôi!”
Nghe thấy Cố Thiên Mệnh gọi tên, ông lão điên lập tức giãy giụa thoát khỏi trầm tư ngây ngẩn, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn cùng ba vò rượu, nhe răng cười: "Hì hì… ồ”.
Lúc này, mọi người mới sực nhớ tới còn có sự tồn tại của ông lão điên này. Không còn cách nào khác, khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh nói ra tên tuổi thực sự khiến họ kinh hãi không thôi, bất giác quên bẵng ông lão này.
Hiện tại ánh mắt họ nhìn ông lão điên đều trở nên có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, theo cạnh Thiên Vũ Hầu nổi danh không nên có một lão ăn mày bình thường có quan hệ thân thiết như vậy được!
Vậy thì…
Đôi mày lá liễu của Tống Thi Vân khẽ nhướng, thân thể yêu kiều nhất thời cứng đờ rồi rùng mình, tựa hồ nghĩ đến một vài lời đồn nào đó. Đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng lếch thếch của ông dần phủ đầy khủng hoảng.
“Chẳng lẽ ngài chính là tiền bối bảo vệ của Thiên Vũ Hầu?”
Tống Thi Vân hít một hơi thật sâu, sau đó cúi rạp người hành lễ với ông lão điên, cung kính hỏi. Nàng ta bỗng nhiên nhớ tới lời miêu tả trong lời đồn đại: người bảo vệ bên cạnh Thiên Vũ Hầu ăn mặc lôi thôi rách rưới, giống như một lão ăn mày khốn khổ nhưng thực lực lại đã đạt tới Địa Huyền đỉnh phong.
Lời này của Tống Thi Vân vừa vang lên, tất cả đều há hốc mồm, không khỏi kinh hãi lui về phía sau nửa bước.
Không… không thể nào! Lão ăn mày trước mắt chính là cường giả tuyệt thế kinh động toàn thiên hạ kia sao?
Mấy công tử thế gia như An Hưng Bá cả người lạnh toát, nhìn bóng dáng của ông lão điên mà cổ họng mỗi lúc như thắt chặt lại, dường như tử vong đã ập xuống đỉnh đầu vậy.
Ông lão điên như không nghe thấy câu hỏi của Tống Thi Vân, mà vươn bàn tay thô kệch cuốn lấy ba vò Bách Hoa Túy ôm vào trong ngực, lẩm bẩm: “Mùi rượu thật quen thuộc…”
Chương 315 Một người phụ nữ ủ ra trăm năm trước
Cố Thiên Mệnh không kìm được nhíu mày khi nghe thấy ông lão điên một lần nữa thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Thi Vân hỏi: “Xin hỏi Bách Hoa Túy này có từ đâu? Nơi nào còn bán?”
Nghĩ tới việc người mà mình vừa đòi tống cổ chính là vị cường giả tuyệt thế hộ vệ bên cạnh Cố Thiên Mệnh, thân thể mảnh mai của Tống Thi Vân lại run lên.
Nàng ta hiểu rất rõ cường giả Địa Huyền đỉnh phong có ý nghĩa như thế nào, cho dù nàng ta và tất cả người ở đây bị một chưởng vỗ chết thì e rằng Mạch Dương quốc cũng sẽ không dám trở mặt đứng ở thế đối địch, vì cường giả cấp bậc này không phải là nhân vật mà họ có thể đắc tội tới nổi.
"A...", Tống Thi Vân giật mình thốt ra một tiếng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh mới giữ cho nàng bình tĩnh, đáp: “Nghe nói Bách Hoa Túy do một người con gái dùng kỹ thuật độc nhất ủ thành từ trăm năm trước, người đời cũng truyền tai nhau rằng Bách Hoa Túy trên thế gian này đều do một tay nàng ta làm ra, và đã không thể nấu ra được nữa”.
“Một người phụ nữ trăm năm trước ủ ra?”
Mày rậm Cố Thiên Mệnh khẽ nhíu, ánh mắt chuyển sang ông lão điên bên cạnh.
“Vâng”, Tống Thi Vân kiên nhẫn khom người trả lời, không khỏi mang theo sợ hãi liếc ông lão điên.
"Người phụ nữ đó là ai?", Cố Thiên Mệnh trầm ngâm hỏi.
"Không biết, đã qua trăm năm năng lực ta có hạn, tìm không ra”, Tống Thi Vân khẽ lắc đầu, mím môi đáp.
"Được, đa tạ”, Cố Thiên Mệnh gật đầu.
Sau đó, liền định quay người rời đi, cũng không đoái hoài tới gần hai vạn lượng trên bàn. Đối với hắn mà nói, vàng bạc thế tục chỉ là mây trôi, không có quá nhiều ý nghĩa.
“Thiên Vũ Hầu, vị tiền bối này…”, hai tay trắng nõn của Tống Thi Vân siết chặt, dường như sợ sệt khẽ cắn răng ngà hỏi.
“Chính là đáp án trong lòng ngươi”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt, sau đó liền nhấc chân dẫn theo ông lão điên cùng Yến Hàn đi tới cửa của Liễu Trần các.
Cả thân thể Tống Thi Vân nhất thời như con rối đứt dây không dằn nỗi sự kinh hãi cùng kinh động trong lòng mà bắt đầu run bần bật, gương mặt cũng cắt không còn giọt máu.
Tất cả cũng lùi lại vài bước, nhường ra một con đường rộng rãi cho mấy người Cố Thiên Mệnh rời đi, sự kìm nén và sợ hãi dày đặc dâng lên trong lòng khiến họ như rơi vào hầm băng.
Chúng ta… vừa rồi vậy mà quở mắng một vị cường giả tuyệt thế? Thậm chí xém chút còn động tay động chân?
Nếu vừa rồi thực sự ra tay vậy hậu quả…
"Thiên Vũ Hầu, Bách Hoa Túy là món quà Liễu Trần các ta tặng ngài, đống ngân phiếu này vẫn nên thu lại thôi", Tống Thi Vân nhanh chóng trấn định lại, vội nói với theo bóng lưng đã sắp mất dạng kia của Cố Thiên Mệnh.
"Không cần", giọng nói Cố Thiên Mệnh phiêu đãng trong không khí, lọt vào tai mỗi người.
Răng ngà Tống Thi Vân cắn nhẹ môi dưới, không cam lòng cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội kết bạn với Cố Thiên Mệnh, lại lớn tiếng hô: "Nếu Thiên Vũ Hầu đã khăng khăng như thế, vậy coi như Liễu Trần các ta nợ ngài một vạn tám ngàn lượng này, từ nay về sau, ngài chính là khách quý của Liễu Trần các, chúng ta bất cứ lúc nào cũng chào đón sự ghé thăm của Thiên Vũ Hầu".
Đám đông nghe vậy trong lòng đều không kìm được giơ ngón tay cái với Tống Thi Vân, để giao hảo với Cố Thiên Mệnh, tâm tư của nàng ta thực sự quá kín kẽ. Cho dù Cố Thiên Mệnh không để tâm tới ngân phiếu hơn vạn lượng này, nhưng Liễu Trần các dùng lễ đối đãi với hắn như vậy cuối cùng cũng lưu lại một tia hảo cảm trong lòng hắn đi?
"Thiên Vũ Hầu trong lời đồn…. sao lại tới Mạch Dương quốc ta rồi?", khi bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã khuất hẳn, mới có người hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Nghe nói sứ thần các nước thầm lặng do thám Cố gia, hắn từng hung hăng mắng quát tháo các nước một trận, không biết là thật hay giả nữa", một cô nương trẻ tuổi cực kỳ sùng kính thốt lên.
"Có lẽ chỉ có loại người như hắn mới có thể được xưng tụng là thiên kiêu của cả một thế hệ! Thiên kiêu của Mạch Dương quốc ta có thể so sánh cùng không đây?", không biết ai than ra câu này, khiến bầu không khí của cả Liễu Trần các thoáng cái ngột ngạt vô cùng.
Đúng lúc này, một hộ vệ với gương mặt cương nghị từ ngoài cửa xông vào, chạy thẳng tới chỗ Tống Thi Vân, chắp tay bẩm báo: "Tống tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Nói!", Tống Thi Vân chậm chạp thu hồi đôi mắt đẹp mê ly vẫn luôn dán chặt theo phương hướng Cố Thiên Mệnh rời đi kia, lạnh như băng nói.
"Trấn Tây Vương phủ ban bố công văn, từ nay về sau, vương phủ và Cố gia Thiên Phong quốc vĩnh viễn giao hảo, thế tử Trấn Tây Vương Bạch Hạo Hạ cùng Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh kết thành bạn bè chí cốt, chiếu cáo thiên hạ!"
Tống Thi Vân như chết lặng, đôi mắt kịch liệt co rụt lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Nghe quản gia của Trấn Tây Vương phủ Tiêu Vĩnh Vinh nói, một trong những tấm lệnh bài sắt đen của vương phủ cũng đã được tặng lại cho Thiên Vũ Hầu rồi", tiếp đó tên hộ vệ lại ném ra một tin tức càng có sức oanh tạc.