Tam vị sinh dược, tam vị tử dược, âm dương giao hòa, sinh tử dung hợp, có thể trợ giúp người phụ nữ trong quan tài khôi phục khí huyết và sự sống, đốt cháy tia sinh mệnh sắp tiêu tán của nàng ấy.
"Thiên Vũ Hầu, những linh dược khác ta từng nghe qua nhưng Minh Tiên Hoa và Đoạn Tức Thủy là cái gì?", Bạch Hạo Hạ âm thầm ghi nhớ lời Cố Thiên Mệnh nói xuống đáy lòng, sau đó chắp tay hỏi đầy nghi ngờ.
Yến Hàn siết chặt hai nắm đấm, khắc ghi tên của sáu loại linh dược này vào sâu linh hồn.
"Nghe nói Minh Tiên Hoa là bảo dược được vun dưỡng từ một giọt nước mắt máu của tiên nhân, có thể cướp đoạt tạo hóa của đất trời, vô cùng phi phàm. Ta cũng mới chỉ nhìn thấy Minh Tiên Hoa một lần mà thôi".
Cố Thiên Mệnh dường như nhớ tới điều gì đó, mi mắt rũ xuống vài phần, khẽ đáp.
"Tiên nhân? Thế gian này… thực sự có thần tiên sao?", Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn sững sờ hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc cùng rung động trong mắt đối phương.
"Truyền thuyết mà thôi, ai từng thấy qua đâu?", Cố Thiên Mệnh lắc đầu, lãnh đạm nói.
"Vậy xin hãy hỏi Thiên Vũ Hầu, ngài từng nhìn thấy Minh Tiên Hoa đó ở đâu? Cho dù Trấn Tây Vương phủ ta phải đánh đổi tất cả cũng phải tìm bằng được nó", đôi mắt Bạch Hạo Hạ ánh lên tia kiên định.
“Ông không đi được đâu”, Cố Thiên Mệnh ngẫm nghĩ một hồi, trực tiếp bác bỏ quyết tâm ấy của Bạch Hạo Hạ.
Bạch Hạo Hạ quả thực đi không nổi, bởi khi Cố Thiên Mệnh còn ở vị trí chí tôn ở kiếp trước mới gặp qua Minh Tiên Hoa một lần tại một thế giới cao cấp, Minh Tiên Hoa chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Đừng nói tới Trấn Tây Vương phủ, cho dù là toàn bộ Bách Quốc Chi Đia, ngay cả rào chắn của cảnh giới Thiên Huyền cũng không có cách nào chạm tới, lại làm sao có thể đi tới tầng cao của đại thế giới kia?
"Cái này…”, Bạch Hạo Hạ vốn muốn dò hỏi thêm nhưng khi chạm phải con ngươi thâm thúy kia của Cố Thiên Mệnh, cuối cùng vẫn không dám mở lời, chỉ có thể dằn xuống những nghi hoặc trong lòng.
“Chủ thượng, vậy Đoạn Tức Thủy lại là vật gì?”
Yến Hàn biết rõ về sự khủng khiếp của Cố Thiên Mệnh, nếu hắn đã xác định mấy người bọn họ không thể đi tới nơi Minh Tiên Hoa sinh trưởng vậy tạm gác nó sang một bên, đợi tìm được các loại dược thảo thần kỳ khác lại nói.
“Đoạn hồn Đoạn Khí Thủy, nước của nó lúc thì trong suốt, lúc lại đen kịt như mực. Thứ này có thể được gọi là đại độc trên thế gian, chỉ cần chạm vào một phân liền có thể nuốt chửng hơi thở sự sống của ngươi”.
Cố Thiên Mệnh nghiêm giọng đáp: “Đoạn Khí Thủy không thấm vào đất, chẳng tan trong nước, xung quanh trăm dặm nơi nó tồn lại đều hoang vu một vùng, nó cướp đoạn sự sống của cả một phương đất trời, khiến vạn vật không cách nào sinh tồn phát triển. Nếu muốn thu thập chỉ có thể dùng bình ngọc hoàn mỹ cất giữ, những đồ đựng khác đều vô dụng”.
"Nhớ kỹ một chút, tuyệt đối không được để Đoạn Khí Thủy nhiễm bẩn, nếu không sẽ rất phiền phức”, Cố Thiên Mệnh cực kỳ trịnh trọng cảnh báo.
“Đa ta chủ thượng nhắc nhở, Yến Hàn hiểu rồi. Cho dù phải trả giá tất cả, hay là sinh mạng ta cũng phải tìm được những linh dược này”, Yến Hàn nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
“Thiên Vũ Hầu, ta muốn hỏi Minh Tiên Hoa đó thường mọc ở đâu? Trông như thế nào?”, Bạch Hạo Hạ rất tò mò vì sao Yến Hàn lại gọi Cố Thiên Mệnh là chủ thượng, nhưng ông ta biết chừng mực nên không dò xét, mà đặt hết tâm tư lên linh dược.
Nguyên văn lời mô tả về Đoạn Khí Thủy đã được ông ta ghi tạc trong lòng, ông ta định sau khi ra ngoài sẽ lập tức vận dụng tất cả lực lượng của Trấn Tây Vương phủ để tìm kiếm tung tích của tam sinh tam tử dược.
“Minh Tiên Hoa có ba cánh, một cánh đỏ như nắng gắt, một cánh đen như mực tàu, cánh còn lại thì trắng như bông tuyết. Nghe đồn, cánh hoa màu đỏ tượng trưng cho giọt nước mắt máu của tiên nhân, cánh màu đen giống như mối nguy của vực thẳm, cánh còn lại là hy vọng của nhân gian”.
Cố Thiên Mệnh nhớ lại lời truyền miệng nào đó, chậm chạp đáp: “Về phần có thực hay không, không ai hay biết”.
Hai người Bạch Hạo Hạ cùng Yến Hàn nghe xong lời miêu tả này thì lặng im, không thể tin rằng trên thế gian còn có loại tồn tại thần thoại như vậy.
Một lúc lâu sau, Bạch Hạo Hạ liếc thân hình xinh đẹp trong quan tài băng một cái, chậm rãi khom lưng với Cố Thiên Mệnh, ôm quyền nói: “Đa tạ Thiên Vũ Hầu đãchỉ điểm, ta thay mặt toàn bộ Trấn Tây Vương phủ cảm tạ ngài".
"Không có gì ", Cố Thiên Mệnh thản nhiên đáp.
Khí huyết của Yến Hàn vẫn còn yếu, không kìm được ho khan hai tiếng, hắn ta liếc mắt nhìn quan tài, trong mắt tràn ngập muôn vàn tâm tư. Hắn ta thân tại Kiếm Khư, dựa vào một tia oán hận mà hóa thành oan hồn sống vất vưởng cả trăm năm, tu vi không hề tịnh tiến, vẫn luôn chống cự lại vô số kiếm mang kiếm ý trong Kiếm Khư.
Chương 307 Giao hảo
Mãi cho đến khi gặp được Cố Thiên Mệnh, hắn ta mới tìm được cách thoát khỏi Kiếm Khư, có thể làm lại cuộc đời bước lên con đường quỷ tu, tiến vào cảnh giới Địa Huyền.
Đến nay chớp mắt một trăm năm đã trôi qua nhưng bóng dáng thướt tha năm xưa đã bị phong ấn trong quan tài băng, trong lòng Yến Hàn tràn ngập thê lương, khó có thể diễn tả thành lời.
Nếu có thể, hắn ta hy vọng biết bao sử dụng sức sống của mình để đổi lấy sự thức tỉnh của người phụ nữ trong quan tài.
“Ra ngoài thôi! Trước khi thu gom đủ linh dược không thể quấy nhiễu nàng ấy nữa, nếu không sẽ thổi bay tia sức sống duy nhất của nàng ấy mất”, Cố Thiên Mệnh nhìn cảm xúc phức tạp giữ đầu lông mày Yến Hàn, nhẹ giọng nói.
"Đi thôi!", Bạch Hạo Hạ gật đầu.
Sau đó, ba người họ chậm chạp rời khỏi căn phòng băng, đóng chặt cửa, để lại người phụ nữ say ngủ trong giá lạnh.
Sau khi bước ra khỏi núi băng Bạch Hạo Hạ liền phong tỏa toàn bộ ngọn núi lại, không để bất cứ ai làm phiền tới.
“Thiên Vũ Hầu, mời!”, hiện tại ông ta càng ngày càng tôn trọng Cố Thiên Mệnh, ít nhất dùng phép lịch sự với bằng vai phải lứa để chiêu đãi, không còn chút cao ngạo của trước đó nữa.
Sự bí ẩn cùng thực lực sâu không lường được chính là ấn tượng của Cố Thiên Mệnh để lại trong lòng ông ta.
Điều đáng sợ không phải là kẻ thù đã biết mà là kẻ thù không biết nông sâu, do đó Bạch Hạo Hạ sớm đã xóa bỏ ý định lật mặt thành thù với Cố Thiên Mệnh. Huống hồ hiện tại hắn còn rất có khả năng cứu chữa được cho cô mẫu của ông ta là Bạch Hoa Thường nên càng phải ra sức giao hảo.
“Mời”, dưới sự dẫn đường của Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh liền thẳng tiến về phía đại sảnh trong điện của Trấn Tây Vương phủ.
Khi đi qua một con đường nhỏ bên ngoài, hắn liền bắt gặp ông lão điên đang ôm vò rượu ngáy ngủ, bèn gọi: “Thanh Phong đi thôi!”
Nghe thấy hai chữ "Thanh Phong", ông lão điên liền biết Cố Thiên Mệnh đang gọi mình, lập tức mở bừng đôi mắt đục ngầu, sau đó đứng dậy đi chân trần sau lưng hắn.
Yến Hàn đánh giá ông ta một lượt, cũng lặng lẽ theo sau. Rời khỏi phạm vi của núi băng sắc mặt của Yến Hàn cũng khá hơn chút, chỉ là nỗi muộn phiền nơi đầu mày vẫn chẳng thể xóa nhòa.
“Người đâu! Chuẩn bị rượu và thức ăn, đón tiếp khách quý!”
Bạch Hạo Hạ đưa mấy người Cố Thiên Mệnh vào đại sảnh xong liền quay đầu lớn tiếng phân phó đám nha hoàn đang đợi lệnh ở một bên.
“Vâng thưa lão gia”, thị nữ ngay tức khắc làm theo mệnh lệnh, bắt đầu vội vàng chuẩn bị các món cao lương mĩ vị.
Chẳng mấy chốc, các món ăn đủ hương sắc cùng rượu ngon đã được bày đầy trên bàn trong đại sảnh để chiêu đãi Cố Thiên Mệnh.
“Thiên Vũ Hầu, mời ngồi!”
Bạch Hạo Ha không khinh thường Cố Thiên Mệnh mà cực kỳ khách sáo ngỏ lời mời.
Cố Thiên Mệnh chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, trong khi ông lão điên thì không màng lễ nghĩa trực tiếp vươn tay cuộn một vò rượu trên bàn vào lòng, tu từng ngụm lớn. Mọi người thấy vậy đều nhếch miệng cười để mặc ông ấy.
Về phần Yến Hàn thì im lặng đứng một bên không ngồi xuống. Hắn hiểu rất rõ thân phận hiện tại của bản thân là thuộc hạ của Cố Thiên Mệnh, không thể cùng ngồi với chủ thượng.
Hơn nữa, bây giờ hắn ta cũng không có bất cứ tâm trạng nhâm nhi nào, toàn bộ trái tim đều kết chặt với thân hình xinh đẹp trong quan tài băng kia.
“Yến Hàn, ăn chút gì đi! Nghỉ ngơi thật tốt, bằng không dựa vào trạng thái hiện tại của ngươi, ngay cả đi đường cũng khó khăn còn có thể tìm kiếm những linh dược kia sao?”
Sau khi ngồi xuống, Cố Thiên Mệnh liền ngoái đầu nhìn Yến Hàn đang đứng sau lưng, trầm giọng nói.
Yến Hàn nhìn Cố Thiên Mệnh, sau khi trầm mặc một hồi mới khom người hành lễ, đáp: “Vâng, chủ thượng”.
Sau đó, Yến Hàn liền ngồi nghiêm chỉnh xuống cuối bàn.
Tàn tiệc ông lão điên chân như bước trên mây, mặt mày đỏ ửng vì men rượu.
Quản gia của vương phủ Tiêu Vĩnh Vinh không biết giữa lão gia nhà mình và Cố Thiên Mệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ trò chuyện ung dung của hai người họ, ắt hẳn đã hóa giải được xung đột cùng gượng gạo trước kia.
Vì vậy, thái độ của hắn ta dành cho mấy người Cố Thiên Mệnh cũng trở nên cực kỳ thân thiện.
“Thiên Vũ Hầu, không biết ngài muốn ở lại Trấn Tây Vương phủ ta bao lâu, để ta làm tròn đạo chủ nhà”, Bạch Hạo Hạ cùng Cố Thiên Mệnh sánh vai nhau đi trong sân nhỏ của Trấn Tây Vương phủ, phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Trấn Tây Vương phủ không cần làm vậy, vẫn nên tra xét tung tích của những loại linh dược kia thôi! Nếu thực sự tìm được tam sinh tam tử dược, có thể phái người tới Cố gia Thiên Phong quốc mời ta, giúp cô mẫu ông thức tỉnh hồn phách”.
Cố Thiên Mệnh thẳng thừng từ chối, trầm giọng nhắc nhở.
“Vậy thì phải nhờ cậy Thiên Vũ Hầu rồi, ta thay mặt Trấn Tây Vương phủ cảm ơn ngài. Từ nay về sau Trấn Tây Vương phủ ta liền cùng Cố gia kết thành bằng hữu, tuyệt đối sẽ không xâm phạm tới lợi ích của Cố gia”, Bạch Hạo Hạ dừng lại bước chân, nhẹ nhàng chắp tay về phía Cố Thiên Mệnh, nói đầy chính trực.
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh chấp nhận phần hữu nghị này của Bạch Hạo Hạ, khẽ gật đầu.
Chương 308 Lệnh bài Trấn Tây
Hai người trầm mặc một lúc, Cố Thiên Mệnh lần nữa mở lời: “Ta nghĩ Trấn Tây Vương hẳn là đang ở trong vương phủ!”
"Cái này...", ánh mắt Bạch Hạo Hạ thoáng trầm lắng, suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu đáp: “Đúng, phụ vương hiện đang bế quan trong vương phủ”.
“Nếu như có thể thì hãy kêu phụ vương ông ra tay rót một tia huyền khí cho cô mẫu ông đi! Hai người họ là huynh muội ruột thịt, huyết mạch tương liên, như vậy có thể ổn định tia sinh mệnh sắp tiêu tan của nàng ấy để kéo dài thêm một khoảng thời gian, như vậy có thể tìm được biện pháp cứu sống nàng ấy”.
Cố Thiên Mệnh có thể cảm nhận được tại nơi sâu trong Trấn Tây Vương phủ có một luồng hơi thở như ẩn như hiện đang phiêu đãng.
“Ta nhớ rồi”, Bạch Hạo Hạ nghiêm túc đáp.
“Hy vọng lần sau đến Trấn Tây Vương phủ có thể chứng kiến phong thái của Trấn Tây Vương”, Cố Thiên Mệnh rất bội phục năng lực của Trấn Tây Vương trong lời đồn đại, vậy mà có thể di dời một ngọn núi băng khổng lồ từ quốc gia biên giới phía bắc tới đây, đúng là thủ đoạn cao cường.
"Nhất định rồi”, Bạch Hạo Hạ mặt không cảm xúc đáp, chỉ là trong lòng lại không trấn tĩnh được như bề ngoài mà vô cùng chấn động. Ông ta không ngờ tới Cố Thiên Mệnh có thể khẳng định chắc nịch phụ vương đang ở trong vương phủ tới vậy.
Phải biết rằng cho dù là đương kim quân thượng của Mạch Dương quốc cũng không biết Trấn Tây Vương đang ở chốn nào, chỉ có một mình ông ta nắm rõ mà thôi.
“Đúng rồi, nhân tiện nói với phụ vương ông một tiếng, con đường tu hành dài đằng đẵng, không nên đốt cháy giai đoạn, đảo ngược đại đạo. Linh nhập thiên linh, khí tụ bách hội, tu tâm ổn phách, đại đạo rộng mở”.
Ngay sau đó, Cố Thiên Mệnh nói ra một câu khiến Bạch Hạo Hạ có chút khó hiểu.
Ông ta cau mày không biết những lời này của hắn là có ý gì. Nhưng vừa nghĩ đến sự thần bí của hắn, vẫn thầm ghi nhớ trong lòng: “Ta nhớ rồi, nếu có cơ hội sẽ thay Thiên Vũ Hầu chuyển lời tới phụ vương”.
“Ừm, nếu đã như vậy, ta cũng không quấy rầy nữa”, bây giờ đã tìm được Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh cũng không có lý do nán lại Trấn Tây Vương phủ liền muốn cáo từ.
“Thiên Vũ Hầu định rời đi sao?”, Bạch Hạo Hạ trầm giọng nói: “Nếu Trấn Tây Vương phủ ta có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, vẫn mong Thiên Vũ Hầu bỏ quá cho”.
Ý lời này của Bạch Hạo Hạ hẳn là đang nói tới khi Cố Thiên Mệnh vừa đặt chân tới Trấn Tây Vương phủ đã phải sự lạnh nhạt, xém chút còn động tới binh đao.
Bạch Hạo Hạ của lúc này cực kỳ kiêng nể Cố Thiên Mệnh, mặt khác cô mẫu nhà mình có thể tỉnh lại hay còn phải kính nhờ tới hắn. Vì vậy, ông ra không muốn trong lòng hắn sinh ra khúc mắc.
“Yên tâm, ta còn chưa đến mức vì chuyện này mà ghi hận Trấn Tây Vương phủ. Sau này Cố gia ta có lẽ sẽ cần tới sự chiếu cố một hai của Trấn Tây Vương phủ đó”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, mỉm cười đáp.
“Thiên Vũ Hầu nói đùa rồi”, Bạch Hạo Hạ lộ ra ý cười mờ nhạt. Cố gia của hiện tại, không nói đến hai vị võ giả Địa Huyền trung kỳ trấn giữ, chỉ dựa vào Cố Thiên Mệnh sâu không lường được cùng một vị cao thủ cái thế Địa Huyền đỉnh phong đã không ai có thể ức hiếp tới.
Nói xong, Bạch Hạo Hạ tựa hồ nhớ tới cái gì đó liền rút ra một tấm lệnh bài màu đen từ bên hông. Trên lệnh bài tỏa từng đợt huyền khí sắc bén, khắc hai chữ ‘Trấn Tây’ rõ nét.
“Đây là lệnh bài của Trấn Tây Vương phủ ta, tổng cộng chế tạo ra ba tấm, trong đó có dấu ấn của Trấn Tây Vương phủ không ai có thể làm giả được. Hôm nay tấm lệnh bài này liền tặng lại cho Thiên Vũ Hầu, mong hai nhà chúng ta đồng lòng tốt đẹp”.
Bạch Hạo Hạ đưa lệnh bài trong tay tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, cực kỳ trịnh trọng nói.
Cố Thiên Mệnh nhướng mày nhìn tấm lệnh bài, rồi lại ngẩng đầu nhìn thật sâu Bạch Hạo Hạ một cái, ngầm hiểu nhận lấy lệnh bài: “Được! Ta nhận tấm lệnh bài này”.
Hắn biết Bạch Hạo Hạ vẫn lo lắng mình có chút trách móc nên mới không ngần ngại tặng lại tấm lệnh bài cực quý giá này của Trấn Tây Vương phủ.
Nếu hắn từ chối thì chắc chắn trong lòng đã nảy sinh bất mãn. Mà nếu hắn nhận thì chính là đã chấp thuận tình bạn với Trấn Tây Vương phủ, vậy sự hiểu lầm giữa hai bên sẽ như gió thoảng theo mây.
“Mời!”, thấy Cố Thiên Mệnh nhận lấy lệnh bài, khóe miệng Bạch Hạo Hạ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Nếu những người khác có mặt tại đây lúc này nhất định sẽ vì hành động này của Bạch Hạo Hạ mà kinh hãi.
Bởi tấm lệnh bài này của Trấn Tây Vương phủ mang một ý nghĩa trọng đại, thậm chí có thẻ đại diện cho toàn bộ ý chí của Trấn Tây Vương phủ, có thể điều động tất cả binh lực dưới trướng Trấn Tây Vương phủ, có thể nói là quan trọng hàng đầu.
Hôm nay để kết bạn với Cố Thiên Mệnh, vậy mà đem tặng một vật trọng yếu như vậy đã đủ nhìn ra được Bạch Hạo Hạ cực kỳ coi trọng hắn.
“Nếu như có chuyện gì có thể tới Thiên Phong quốc tìm ta”.
Sau khi nói lời này với Bạch Hạo Hạ, Cố Thiên Mệnh liền dẫn hai người Yến Hàn cùng ông lão điên ra khỏi lãnh địa của Trấn Tây Vương phủ.
Sau đó một hàng ba người rời đi dưới cái chăm chú của Bạch Hạo Hạ, dần dần hòa vào trong biển người, biến mắt vô tăm…