****************************
Thương Úc nuốt nước bọt, nụ cười trên môi dần trở nên thoải mái và dịu dàng: “Em nên dọn đi từ lâu rồi mới phải.”
Bả 1vai Lê Tiếu bỗng bị anh ôm lấy, cơ thể va vào ngực anh. Ngửi được mùi hương mát lạnh trên người anh, cô vùi vào vai anh bật 0cười.
Đúng là một người đàn ông ngạo mạn. Nghe tiếng cười của cô, Thương Úc càng ôm cô chặt hơn, môi nhếch l6ên vui vẻ, nghiêng đầu hôn lên vành tại cô, trêu ghẹo: “Được chuyển đến ở với anh nên vui thế à?”
Lê Tiếu lập tức ng8ưng cười, ngẩng đầu nhìn anh, gầy gẩy nút áo sơ mi của anh, yên lặng mấy giây, ánh mắt lóe lên: “Tháng sau có thể em phải đi2 công tác một chuyển.”
Thương Úc nheo mắt lại: “Đi công tác ở đâu?” Không lẽ anh phát hiện mục đích thật sự của việc cô đến Liên minh Y học?Đọc nhanh tại ngontinhhay.com.vn
Cô đang nghĩ ngợi, Thương Úc đã chậm rãi giãn mày, nhìn cô ở khoảng cách gần, có thể thấy rõ bóng hình in trong mắt nhau: “Nhất định phải đi sao?”
Lê Tiếu không trả lời, nhưng vẻ kiên trì đã ảnh rõ trong mắt cô. Nửa tháng chỉ là thời gian cô tự ước tính.
Thương Úc nhíu mày, nhiệt độ trong mắt không ngừng hạ thấp, không phải vì chuyện cô đi công tác, mà là vì trụ sở của Liên minh Y học… ở tận nước Anh.
Có lẽ anh im lặng quá lâu, Lê Tiếu ngồi dậy quay đầu nhìn anh: “Sao thể anh?” “Trụ sở Liên minh Y học.” Lê Tiếu điều c6hỉnh tư thế trong lòng anh, dựa nửa người vào bờ vai anh, khẽ nói: “Tô lão Tử mời em sang, không chừng Liên Trinh và Viện sĩ Giang cũng đi cùng.”
Thương Úc im lặng hồi lâu rồi cúi đầu nhìn gò má cô, giọng hơi căng thẳng: “Đi bao lâu?”
“Chắc khoảng… nửa tháng?” Thật ra cô cũng không đoán được rốt cuộc sẽ đi bao lâu. Anh ôm lấy vai cô như thỏa hiệp. Trong lúc ôm cô vào lòng, anh cũng tránh cho hai người nhìn thấy vẻ mặt của nhau: “Định ngày rồi nói cho anh biết nhé.” Lê Tiếu đáp lời, nghĩ anh không nỡ, bèn dịu giọng an ủi anh: “Nhiều nhất là nửa tháng, nếu nhanh thì không chừng khoảng mười ngày là có thể về.”
Thương Úc không lên tiếng, chỉ ôm lấy vai cô và vỗ nhẹ, vẻ mặt lạnh lùng.
Chuyển Liên minh Y học đi khỏi nước Anh mất bao nhiêu ngày nhỉ?
Một giờ chiều, tiệc nhà gái kết thúc.
Người nhà họ Lê bàn bạc một phen, định đêm nay sẽ về Nam Dương.
Tông Duyệt vốn định ở lại Thủ đô thêm hai ngày, tiện thể dẫn Lê Quân đi chơi, nhưng anh còn việc chưa làm, không thể trì hoãn thêm nữa, thể là bọn họ phải đành thôi.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.