****************************
Biệt thự trên đảo.
Cuối hành lang dài bằng gỗ có ô che nắng trên đỉnh đầu, trên bàn có bày bia và đĩa trái cây.
Dưới tán ô 1có hai bóng người, một đen một trắng. Cận Nhung thích thú nhíu mày với Thương Úc: “Có phải người phụ nữ của cậu tỉnh rồi không? Lúc trước không ít lần nghe Hạ Sâm lải nhải về cô ấy, lần đầu gặp mặt, làm anh Cả như anh dù gì cũng phải tạo ấn tượng…”
Còn chưa nói xong, Cận Nhung nhìn hành lang dài phía trước mà lâm vào trầm ngâm.
Bên kia, Lê Tiếu đứng cách năm mét, nhìn Cận Nhung, lại quét mắt nhìn ly bia trong tay anh ta: “Anh không phải nói mình bận rộn nhiều việc sao?” Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần thường khoảng hơn ba mươi, gương mặt tuấn tú, dịu d0àng thanh lịch. Nếu hình dung theo thẩm mỹ hiện nay, đây đúng chuẩn là một thư sinh mặt mày bóng bẩy.
Lúc này, cổ chân phải anh ta6 gác lên đầu gối chân trái, mang đôi dép tông, bưng ly bia uống một ngụm, đuôi mắt hoa đào cong lên trêu chọc: “Nói vậy thì, Đan Ưng chọc 8phải cậu đúng là xui xẻo tám đời.”
Thương Úc ho khẽ hai tiếng, tay kẹp điếu thuốc, dựa lưng ghế lạnh lùng nói: “Chuẩn bị phòng y t2ế xong chưa?” “Yên tâm, trên đảo này cái gì cần có đều có, cậu đừng đòi vũ khí hạt nhân với anh là được.”
Giọng trêu ghẹo 6của anh ta rất quen thuộc, khi nói còn đung đưa cổ chân, hành vi ngả ngớn rất giống Hạ Sâm. Người này là Cận Nhung, anh em kết nghĩa với Thương Úc, xếp hàng lão đại. Anh ta lớn hơn Phong Nghị một tuổi, nhưng vì gương mặt thư sinh bóng bẩy mà trông không hề già, rất dễ quyến rũ người khác.
Họ đang trò chuyện thì ngay lối vào hành lang dài truyền đến một loạt tiếng bước chân. Lạc Vũ đi cạnh cô: “???”
Lão đại đầu nói mình bận rộn nhiều việc đầu?
Thương Úc híp mắt nhìn Lê Tiếu, sau đó liếc Cận Nhung, ánh mắt nghiền ngẫm: “Quen nhau sao?” Ngay lúc này, Cận Nhung cầm ly bia ngạc nhiên nhìn Lê Tiếu, sau đó lại cứng đờ nhìn Thương Úc, mãi mới nội thành lời: “Người phụ nữ của cậu là cô ấy?”
Thương Úc gẩy tàn thuốc, nhướng mắt liếc anh ta: “Không thể sao?” Cận Nhung đặt ly bia lên bàn, vỗ đùi đứng dậy: “Không phải người phụ nữ của cậu tên Lê Tiếu sao?”
Vừa nói, anh ta vừa ngoắc ngón tay với Lê Tiếu: “Nào, nhóc con, đến đây.”
Nhóc con? Xưng hô này nghe không thích chút nào. Thương Úc dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thầy Lê Tiếu đi đến, thuận tiện kéo cô đến cạnh mình, nằm ngón tay cô, hơi ngửa đầu: “Quen nhau lúc nào?” Lê Tiếu ngó lơ vẻ mặt hốt hoảng của Cận Nhung, khuỷu tay gác lên vai Thương Úc, hời hợt đáp: “Quên rồi.” Cận Nhung vỗ bàn: “Năm năm trước!” Thương Úc đen mặt liếc anh ta, động tác êm ái vòng qua eo Lê Tiếu, để cô ngồi lên đùi mình: “Em dâu của anh, Lê Tiếu.” Cận Nhung nhìn cử chỉ thân mật vô cùng của họ, để trán trừng mắt nhìn: “Đợi đã Thiếu Diễn, cậu để anh bình tĩnh lại.”
Thương Úc ngó lơ bộ dạng ngạc nhiên của anh ta, cầm nĩa bắt đầu ghim trái cây đút cho Lê Tiếu.Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.