****************************
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến cuối tuần, Lê Tiếu lái xe trở về nhà họ Lê. Trong phòng khách, Tống Duyệt đang nói chuyện phiếm với Đoà1n Thục Viện, không thấy bóng dáng Mạc Giác đầu.
“Bé cưng, con đã nhận được những gì mẹ mua cho con chưa?” Nhân lúc Tông Duyệt đ0i rót nước, Đoàn Thục Viện nhỏ giọng hỏi Lê Tiếu. Hai ngày nay không có chuyện gì xảy ra, chuyện đáng nói là Đoàn Thục Viện ra lệnh cho quản g6ia gửi thuốc bổ thai đến biệt thự Nam Dương.
Bổn thùng carton cực lớn, axit folic, vitamin ABCDE … VV. Lê Tiếu gật đầu nói là đã nhậ8n được, rồi thầm thở dài nói: “Mẹ, con không thiếu dinh dưỡng, sau này mẹ đừng mua nữa.” Đoàn Thục Viện cười ha ha, không đáp lời mà tiếp tục n2ghĩ xem có nên chuẩn bị tã lót cho lần gửi hàng tiếp theo hay không. Lúc này, Tống Duyệt cầm cốc nước đi tới, ra vẻ bí mật hất mặt về p6hía cầu thang: “Mạc Mạc đang ở trên tầng đấy.”
Lê Tiếu nhận lấy cốc nước, nói cảm ơn rồi liếc nhìn về phía cầu thang: “Chị ấy đang làm gì trên đó vậy chị?” Lê Ngạn: “…”
Anh liếm răng hàm, lặp lại: “Câu tiếp theo của ‘Cậu Út rời nhà cậu Cả trở về là gì?” Lê Ngạn sầm mặt, tức giận nhìn Mạc Giác. Anh dùng bút trên giấy kiểm tra đã lâu mà vẫn không viết ra được chữ nào.Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Nhà trường không dạy cho học sinh hiểu bài, còn bảo phụ huynh nêu ý kiến. Lê Ngạn nghiến răng, đẩy giấy kiểm tra đến trước mặt cô: “Môn Văn, 21 điểm, cậu tự xem đi, đúng ở đâu hả?” “Lớp em còn có người 20 điểm…” Mạc Giác nhỏ giọng lầm bầm. Cô nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng cô, vậy là đã giỏi lắm rồi.
Lê Ngạn giận quá hóa cười, đang định giơ tay đánh cái nữa, thì ngoài cửa vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng: “Anh Hai.” Nhất là đoạn chép chính tả mà giáo viên đặt ba dấu chấm hỏi ở giữa bài thi, anh đọc lần nào là đau đầu lần đó. Trong câu cuối “Chim bay mỏi cánh biết quay trở về”, Mạc Giác viết: “Cậu Út rời nhà cậu Cả trở về”.
Lê Ngạn vứt bút trong tay xuống, nén lửa giận, đánh giọng hỏi: “Câu tiếp theo của ‘Cậu Út rời nhà cậu Cả trở về là gì?” Mạc Giác đang làm bài kiểm tra toán, cúi đầu nói rõ ràng: “Cười hỏi khách đến từ nơi đâu.” Vì vậy, cô hỏi một cách thản nhiên: “Chị ấy thi được bao nhiêu điểm?”
Đoàn Thục Viện nói: “Hình như là 181 điểm.” “Ồ.” Lê Tiếu uống một hợp nước: “Tổng điểm là bao nhiêu?” Tông Duyệt nghiêm nghị trả lời: “Bài thi mẫu là một bài kiểm tra thông dụng, tổng điểm là 750.”
Trên tầng ba, trong phòng sách nhỏ. Anh viết cái gì đây? Giáo viên quá tệ?
Lê Ngạn mớ giấy thi môn Văn ra, nhìn số điểm 21 đỏ chót ở góc trên bên trái, Thái dương giật giật. Cùng một câu thơ, mà mỗi lần trả lời đều khác nhau,
Mạc Giác xoa đầu than thở: “Ông chủ, anh làm gì vậy, chẳng lẽ không đúng sao?” Mạc Giác ngẩng đầu lên, chớp mắt: “Trẻ con gặp nhau không quen biết.”
Lê Ngạn hít sâu một hơi, vỗ vào sau gáy có một cái: “Đầu cậu là cái máy hả?” “Chắc là đang học…” Tống Duyệt và Đoàn Thục Viện nhìn nhau, sau đó nói với Lê Tiếu: “Kết quả thi lần này của em ấy không khả quan. Chị vừa mới lên đưa nước ép trái cây, nghe thấy Lê Ngạn đang đốc thúc em ấy học.”
Lê Tiếu vốn không hy vọng gì vào thành tích của Mạc Mạc. Cô cho Mạc Mạc đến trường chỉ để bù đắp cho cuộc sống thanh xuân thiếu vắng nhiều điều của chị ấy. “Em gái.” Mạc Giác vui mừng nhảy cẫng lên khi nghe thấy giọng Lê Tiếu, chiếc ghế cũng bị lật úp: “Em tới rồi!”Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.