Không biết có phải là ảo giác hay không.
Trương Cảnh cứ cảm thấy nếu so sánh với lúc trước, hình như ngọc phù trước mắt hơi có một tia ngưng thực. Tuy rằng biên độ cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn bị hắn nhận ra.
"Chẳng lẽ là bởi vì ta tu hành Quan Tưởng Pháp nhập môn, đản sinh ra linh thức ảnh hưởng đến sao?"
Hai mắt của Trương Cảnh ngưng lại.
Dẫu sao giữa trước và sau, biến hóa phát sinh ở trên người hắn cũng chỉ có linh thức.
Ánh mắt hạ xuống, nhẹ nhàng nhìn tới trên một nhóm chữ nhỏ « Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp » cấp 1 đang không ngừng nhảy lên, liều mạng lộ ra cảm giác tồn tại của mình.
« Đặc tính kỹ năng : Tụ Nguyên Linh Quang (cấp thấp) »
Một đạo tin tức bỗng dưng hiện ra dưới đáy lòng.
« Đan điền uẩn sinh một đạo Tụ Nguyên Linh Quang, tụ khí tôi nguyên, linh khí tinh thuần sẽ đề cao tốc độ luyện hóa linh khí trên diện rộng. »
"Đan điền sinh linh quang, tụ khí tôi nguyên?"
Trương Cảnh không tự giác xòe hai tay, đặt ở trên ngực, hô hấp dồn dập.
Trong Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp đã nói rất rõ ràng.
Quan Tưởng Pháp nhập môn đản sinh ra linh thức, chẳng qua là điều kiện thiết yếu trong tu hành mà thôi.
Mà sau đó giai đoạn tu hành chính thức, cần phải nuốt nạp linh khí nhập thân thể, luyện hóa thành linh lực, tiếp theo mở ra con đường thuế biến kinh khủng từ phàm trần đến tiên.
Đây chính là cảnh thứ nhất của tu hành, Luyện Khí cảnh.
Luyện khí tu hành, Luyện Khí tu hành, quan trọng nhất chính là tốc độ luyện hóa linh khí cùng với trình độ tinh thuần của linh lực trong đan điền.
Dạng phía trước liên quan đến tốc độ tu hành, dạng sau liên quan đến độ khó dễ khí đột phá tu vi.
Vừa đúng « Tụ Nguyên Linh Quang » lại có gia trì trên cả hai phương diện đó.
Mang theo tâm tình kích động, Trương Cảnh nhắm mắt lại, dùng linh thức tìm kiếm trong đan điền.
Trong đan điền trống rỗng mơ hồ hiện ra ánh sáng. Trong đó có một đạo linh quang giống như tiểu xà chiếm giữ, hiện ra một cỗ khí tức linh động mà thuần túy.
"Quả nhiên là ở đan điền!"
Sau khi xác nhận, ý thức của Trương Cảnh quay lại thực tế.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào ngọc phù.
Hắn đột nhiên có chút mong đợi.
« Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp » Cấp 1 đã xuất hiện đặc tính « Tụ Nguyên Linh Quang », vậy chờ khi hắn tăng lên tới cấp 4, lại sẽ xuất hiện dạng đặc tính mới gì đây?
Rồi tới cấp 7?
Thậm chí —— cuối cùng thuế biến diễn hóa ra pháp chủng!
Đúng rồi! Pháp chủng!
Nghĩ đến pháp chủng, Trương Cảnh bỗng nhiên ý thức được, sau khi mình đột phá, tâm thần đồng dạng nhận được thuế biến. Kể từ đó, thời gian duy trì khi mở ra Tâm Nhãn pháp chủng có lẽ sẽ càng tăng dài mới đúng.
Nhìn một chút qua cảnh sắc lờ mờ bên ngoài cửa sổ.
Thời gian còn sớm.
"Tâm Nhãn!" Trương Cảnh hô một tiếng trong lòng.
Chỉ một thoáng, pháp chủng trong thức hải như một bông hoa thỏa thích chiếu ánh sáng, Tâm Nhãn mở ra.
Ngộ tính lập tức nhận được biên độ tăng trưởng cực lớn, tư duy trở nên cực nhanh.
Cùng lúc đó, linh thức vừa mới sinh ra bắt đầu giảm thiểu một chút xíu, dường như bị thứ gì đó nuốt mất vậy.
"Thúc giục pháp chủng bắt đầu tiêu hao linh thức rồi hả? . . . Cũng đúng, linh thức vốn là sản vật do tinh thần thuế biến ra, có lẽ nguyên bản thúc giục pháp chủng là cần linh thức, chẳng qua lúc trước ta không biết mà thôi."
Chờ chút, nếu là như vậy ——
Ý thức của Trương Cảnh đi đến thức hải.
Chỉ thấy Tâm Nhãn pháp chủng đang điên cuồng cắn nuốt linh thức vốn cũng không có nhiều.
Hắn thử đồng thời khống chế linh thức cùng pháp chủng.
Ít một chút! Chậm một chút!
Chỉ một thoáng, Trương Cảnh liền cảm giác được biên độ tăng trưởng đến từ Tâm Nhãn yếu bớt dần, thay vào đó chính là biên độ linh thức tiêu hao cũng giảm thiểu, thời gian kéo dài trạng thái Tâm Nhãn trở lên dài hơn.
"Như vậy mới đúng chứ!"
Trương Cảnh hài lòng nói.
Loại trạng thái như thế càng thêm thích hợp tu hành thời gian dài, có thể sử dụng lâu mới là vương đạo, không thể mỗi lần miễn cưỡng chưa tới mấy hơi thở đã để cho hắn tinh tận lực kiệt, sau đó buồn ngủ mãnh liệt.
Nếu truyền ra ngoài sẽ rất tổn hại hình tượng nha.
"Có lẽ hiện giờ U Giao Thôn Hư Đạo Vận cũng có biến hóa?" Trương Cảnh có chút ít suy đoán.
Có lòng muốn tiếp tục thử nghiệm.
Nhưng mà nhìn qua thời gian ——
Được rồi, vẫn là đi tìm Vương giáo tập trước, nắm đánh giá Ất đẳng tới tay quan trọng hơn.
. . .
. . .
"Đúng vậy, đã sinh ra linh thức. Đặng An ——Ngày thứ sáu Quan Tưởng Pháp nhập môn, đánh giá Ất đẳng, báo cáo đến Giám Sát Các của đạo quán."
"Tốt rồi." Vương giáo tập niềm nở nói: "Đặng sư đệ, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch, tiến vào đạo quán!"
"Còn phải đa tạ giáo tập sư huynh ngài chỉ đạo."
Cốc cốc——
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, khiến cho hai người trong phòng chú ý.
Tiếng nói im bặt mà dừng.
"Vào đi." Vương giáo tập hô, trên gương mặt thô kệch lộ ra một tia nghi ngờ, hình như đang hỏi: Tại sao thời điểm này còn có người đến tìm mình?
"Giáo tập, có thể là có người gặp nghi ngờ trong lúc tu hành, không tiến thêm được, cho nên tới cầu ngài giải đáp một phen đi."
Giọng nói ôn hòa của Đặng An vang lên.
"Có lẽ vậy." Vương giáo tập trầm ngâm nói.
Cánh cửa được chậm rãi đẩy ra.
"Ồ, ngươi là. . . Trương huynh!" Sau khi nhìn rõ ràng người tới, Đặng An bỗng kinh ngạc nói.
"Nguyên lai Đặng huynh cũng ở nơi đây?"
Không ngờ lại gặp Đặng An ở chỗ này, bước chân của Trương Cảnh không khỏi dừng lại, sau đó khôi phục rất nhanh.
Ấn tượng của hắn đối với người này không sâu.
Bởi vì lúc trước trong bốn người Quý Bá Thường, Đặng An trước mắt là người có vai trò thấp nhất, bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy, hầu như cũng không có cảm giác tồn tại.
Nhưng khiến người ta không tưởng được chính là.
Vậy mà gã lại là người thứ hai thông qua khảo hạch sau Quý Bá Thường.
"Đúng vậy, có một số việc cần tìm giáo tập."
Đặng An đánh giá người hảo hữu của Quý Bá Thường trước mắt một chút, ngữ khí ôn hòa hồi đáp.
Lúc này.
Đối diện bọn họ.
Vương giáo tập đầu tiên là trầm tư một phen, rồi theo đó nói ra:
"Ngươi gọi là. . . Gọi là Trương Cảnh đi. Vậy thì Trương Cảnh, ngươi đến tìm ta có—— "
Còn chưa nói hết câu, hai mắt của Vương giáo tập đột nhiên ngưng tụ, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mi tâm Trương Cảnh, giống như không dám tin mà hỏi thăm:
"Linh thức? Ngươi tu hành Quan Tưởng Pháp nhập môn rồi?"
Trương Cảnh nhẹ gật đầu.
Trầm mặc!
Trầm mặc là Vương giáo tập.
Thật lâu.
"Tốt lắm Trương Cảnh! Không ngờ ngươi vậy mà có thể trong vòng sáu ngày tu hành Quan Tưởng Pháp nhập môn, thật sự đã cho ta một cái thiên đại vui mừng! Ha ha ha ~ "
Vương giáo tập đột nhiên mở miệng cười to, dùng sức vỗ vỗ bờ vai Trương Cảnh.
Gã thật không ngờ, trong đệ thất lâm viện mà mình phụ trách lần này, ngoại trừ mấy đệ tử thế gia tu hành ra, vẫn còn có người có thể tu Quan Tưởng Pháp nhập môn trong bảy ngày, nhận được đánh giá Ất đẳng!
Đúng rồi!
Vương giáo tập chợt nhớ tới, Trương Cảnh hình như ở trong nhà đá miễn phí.
Đây cũng chính là nói —— đối phương gia cảnh bình thường, trước khi đến còn chưa có tiếp xúc qua tri thức tu hành.
"Thiên phú thật cao!" Trong lòng của gã không khỏi cảm thán nói.
Bản thân gã lúc tham gia khảo hạch cũng là người bình thường, cho nên Vương giáo tập rõ ràng thiên phú của người thiếu niên trước mắt mạnh cỡ nào!
Có thể nói là vẻn vẹn chỉ ở dưới những yêu nghiệt đánh giá Giáp đẳng.
Mà yêu nghiệt mới có mấy cái?
Sau đó lại thấy Vương giáo tập lấy ra một khối ngọc giản, ghi chép tên Trương Cảnh cùng với thời gian hoàn thành Quan Tưởng Pháp nhập môn vào bên trong.
"Trương Cảnh sư đệ, chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch, gia nhập đạo quán!"
"Ta đã báo cáo tin tức của ngươi đến đạo quán Giám Sát Các rồi, ngày mai sẽ có sư huynh tới đón các ngươi đi Truyện Thừa Các lựa chọn truyền thừa trung phẩm."
Khi nói đến truyền thừa trung phẩm, trong giọng nói của Vương giáo tập có một tia hâm mộ.
Đối diện Vương giáo tập.
"Sư. . . Sư đệ?"
Trương Cảnh nghe vậy mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Vương giáo tập, xác nhận gã có phải nói sai hay không.
"Trương huynh, ngoại trừ viện trưởng cùng với các các trưởng lão ra, còn lại tu sĩ trong toàn bộ đạo quán, đều lấy xứng hô sư huynh đệ." Một bên Đặng An đi tới giải thích nói.
Lúc này.
Ánh mắt của gã khi nhìn tới Trương Cảnh vẫn lưu lại kinh ngạc nồng đậm như trước, cùng với thần sắc phức tạp khó có thể hình dung.
Còn có khâm phục đối với Quý Bá Thường ——ánh mắt của y lại tốt như vậy?
Việc này không khác gì đào linh thạch bên trong cứt, mấu chốt là y thật sự đào ra được một khối, hơn nữa còn là linh thạch cao đẳng!
"Thì ra là như vậy, cám ơn Đặng huynh báo cho biết."
Trương Cảnh rất nhanh kịp phản ứng, ngay lập tức học tập nói với Vương giáo tập:
"Đa tạ sư huynh dạy bảo, Trương Cảnh vô cùng cảm kích."
"Ha ha, sư đệ khách khí." Vương giáo tập khoát tay áo, tùy tiện nói.
Sau đó giống như nghĩ đến cái gì, Vương giáo tập lại thiện ý nhắc nhở: "Trương sư đệ, ngày mai lúc lựa chọn truyền thừa trung phẩm ở Truyện Thừa Các, nhất thiết phải nhớ lựa chọn một môn Tu Hành Pháp có trình độ phù hợp cao, đây là căn bản tu hành."
"Sư huynh, chúng ta không phải có « Thuần Nguyên Nạp Tức Quan Tưởng Pháp » sao?" Trương Cảnh có chút không hiểu hỏi.
"Khục khục, sư đệ, đây chẳng qua là Tu Hành Pháp căn bản nhất, hiệu suất tu hành hoàn toàn không so được cùng với những Tu Hành Pháp có phẩm cấp. Nếu như các ngươi muốn vào nội viện, không thể dựa vào tu luyện Tu Hành Pháp căn bản để tăng tiến tu vi."
"Vào nội viện, là có yêu cầu về tuổi cùng với tu vi!"
Vương giáo tập âm u nói.
Nội viện? !
Trong lòng Trương Cảnh chấn động,
"Thì ra là thế, ta hiểu được, đa tạ sư huynh chỉ giáo."
"Ha ha, sư đệ không cần như thế, cho dù ta không nói những thứ này, đoán chừng sư huynh của Truyền Thừa Các cũng sẽ nhắc nhở ngươi. Ta chỉ là sớm bán một cái nhân tình mà thôi."
Vương giáo tập vui tươi hớn hở giải thích nói.
"Cho dù như thế, sư huynh cũng là xuất phát từ hảo tâm, Trương Cảnh nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này trong trái tim." Trương Cảnh thành thật nói.
Hình như cảm nhận được chân tình thực lòng của Trương Cảnh, biểu cảm của Vương giáo tập trở nên nghiêm túc, dặn dò một câu:
"Trương sư đệ đúng là người khéo léo. Ngu huynh ở Bắc Hồ Tam Lâm Đảo, nếu như về sau gặp phải khó khăn gì, có thể tới tìm ta. Ta nhất định sẽ hết sức hỗ trợ trong phạm vi năng lực."
"Đa tạ sư huynh ~ "
Đặng An bên cạnh thấy một màn như vậy, không khỏi có chút hâm mộ.
"Tốt rồi, hai vị sư đệ trở về chuẩn bị trước đi, sau khi rời khỏi đệ thất lâm viện cũng sẽ không trở về nữa rồi."
"Vâng, sư huynh." Trương Cảnh và Đặng An cùng kêu lên nói.
"Ha ha, đi thôi đi thôi, ta sẽ không tiễn."
Dứt lời, Vương giáo tập phất tay lên.
Cửa lớn cách đó không xa bỗng không gió mà chuyển, từ từ mở ra.
. . .
. . .
Cọt kẹt..t..tttt ——
Trương Cảnh lưng đeo hành lý, đẩy ra cánh cửa nhỏ của nhà đá, chậm rãi đi ra.
Hắn không kìm lòng được mà quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy cảm xúc.
Tuy rằng chỉ có ngắn ngủi mấy ngày, nhưng dù sao nhà đá nhỏ cũng là nơi mà mình bắt đầu tu hành, ý nghĩa phi phàm.
Nhìn qua toàn cảnh đều là dấu vết tang thương.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến.
Từ lúc gian nhà đá nhỏ này sinh ra cho đến bây giờ, nó đã chứng kiến qua bao nhiêu người bước vào tiên đạo?
Lúc trước cũng sẽ có người giống như mình đi. . . Trương Cảnh có chút không xác định, bởi vì đây chỉ là một gian nhà đá, là loại vào ở miễn phí.
Sau một khắc.
Hắn quay người đi đến Vương giáo tập cách đó không xa.
"Ha ha, Trương sư đệ, chính là có chút không muốn hả?" Vương giáo tập trêu đùa.
"Sư huynh nói cực đúng." Trương Cảnh cười đáp lại nói.
"Có lẽ nơi đây sẽ bởi vì sư đệ mà không giống bình thường, cũng còn chưa thể biết được." Trong mắt của Vương giáo tập lộ ra vẻ thâm sâu. "Đi nhanh đi, sư huynh tiếp đón các ngươi đã đến rồi."
"Sư huynh lời này của ngài. . . Nói được thật thuần thục!"
"Ha ha, bị sư đệ đã nhìn ra rồi à?"
Vương giáo tập lúng túng sờ lên mũi, sau đó dẫn Trương Cảnh đi đến quảng trường một bên Giảng Pháp đường.
Trên đường đi.
Thân ảnh lưng đeo hành lý của Trương Cảnh đưa tới rất nhiều ánh mắt tò mò.
Song khi những ánh mắt đó chạm đến đến Vương giáo tập phía trước, lại sẽ cực kỳ nhanh rụt về lại.
Trong lúc nhất thời, đủ loại ý nghĩ nhao nhao xuất hiện ở trong lòng những người này.
"Hắn muốn rời đi sao?"
"Tình huống như thế nào, chẳng lẽ còn có thể từ bỏ khảo hạch trước thời hạn? Nhưng bỏ qua vào lúc này có phải là quá sớm hay không?"
Đương nhiên cũng có người biết chuyện.
Giờ phút này, trong một gian nhà trệt, đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi: "Sao! Làm sao! Có! Có thể!"
Bên trong một gian nhà đá khác.
Một tên mập mạp đang vén cái rèm lên, nhìn không chuyển mắt tới bóng lưng dần dần biến mất, không khỏi có một cảm giác đau buồn từ tâm ập tới.
Mỗi một lần hành lý lắc lư, đều giống như một chiếc búa tạ hung hăng đánh vào trong lòng của gã.
Tên mập mạp vừa nhìn đã nhận ra người đó là ai.
Nhưng gã rõ ràng đã khuyên đối phương không nên từ bỏ.
"Ài, tu hành đúng là thật khó khăn, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng, không biết cuối cùng ta có thể cũng từ bỏ giống như vị huynh đệ kia hay không nữa?"
Tên mập mạp thở dài, trên mặt thịt lộ ra một chữ 'Quýnh'.
Trên quảng trường.
Một nam tử mặc áo bào xanh đã sớm chờ đợi từ lâu.
Ở bên cạnh gã, Đặng An đang lẳng lặng đứng đấy, dáng người cao ngất, trên mặt hiện ra vẻ mong đợi.
Mà giờ khắc này.
Trong khu vực tiểu viện đối diện quảng trường.
Hai người đang không nháy mắt nhìn Đặng An cách đó không xa, tâm tình hoàn toàn khác biệt.
Vũ Minh Nguyên hâm mộ đến hai mắt đỏ lên, thầm hận vì sao người đứng ở nơi đó không phải mình; mà Sở Linh Vân thì trong hâm mộ lại có một tia kích động cùng chờ mong.
Quan Tưởng Pháp của nàng vừa mới nhập môn, tuy rằng chậm hơn so với Đặng An, nhưng cũng là đánh giá Ất đẳng.
Tư cách người thứ ba thông qua khảo hạch của đệ thất lâm viện, ngày mai chính là mình đứng ở nơi đó á!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
'Tại sao Vương giáo tập lại không có ở đây? Vì sao bọn họ còn chưa rời đi?' Nghi vấn giống nhau đồng thời xuất hiện ở trong đầu của Vũ Minh Nguyên cùng Sở Linh Vân.
Ngay lúc này.
Vương giáo tập dẫn theo Trương Cảnh đi đến phía nam tử mặc áo bào xanh, dần dần xâm nhập vào trong tầm mắt của Sở Linh Vân cùng Vũ Minh Nguyên.
Ánh mắt của hai người đồng loạt trở lên ngốc trệ.
Ngụ ý của hành động đó là gì, bọn họ rõ ràng hơn bất cứ người nào.
Nhưng rõ ràng thì rõ ràng, có thể tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Thực tế người này lại còn là —— Trương Cảnh!
"Vậy mà hắn cũng thông qua. . . Lại còn là trước ta, điều này sao có thể?" Sở Linh Vân thất thanh nói.
Trên mặt đẹp tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Một hồi lâu sau, nàng mới tiếp nhận thực tế, lẩm bẩm nói: "Thật sâu, ẩn tàng thật sâu, tên Quý Bá Thường khẳng định biết rõ, đoán chừng chính là đang nhìn ta làm trò cười."
Sau đó, Sở Linh Vân nhớ tới sự tình đã đáp ứng Quý Bá Thường lúc trước, trong lòng lại không khỏi có chút tung tăng.
"Nếu như Trương huynh lấy được đánh giá Ất đẳng, vậy ta nói được thì làm được, sau khi kết thúc khảo hạch sẽ mời hắn gia nhập chúng ta."
Về phần bên kia ——
"Ta nhất định là đang nằm mơ."
Vũ Minh Nguyên lẩm bẩm nói, trên mặt một mảnh tro tàn.
. . .
"Trương Cảnh sư đệ?"
Nhìn hai người đến gần, trên mặt nam tử mặc thanh y lộ ra nụ cười, trực tiếp mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo ý vị khẳng định.
"Chính là Trương Cảnh, bái kiến sư huynh, xin hỏi sư huynh xưng hô như thế nào?" Trương Cảnh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Ta họ Lục, ngươi gọi ta Lục sư huynh là được."
"Tốt, Lục sư huynh."
Dứt lời, Lục sư huynh gật đầu, sau đó nhìn Vương giáo tập, cười mắng:
"Hôm qua Vương sư đệ ngươi mới nói thành tích của mình kém, kết quả hôm nay lại xuất hiện hai thiên tài đánh giá Ất đẳng, ngươi không thành thật nhé!"
"Ha ha, ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn Lục sư huynh." Vương giáo tập nhếch miệng cười một cái.
"Ngươi cứ ba xạo đi! Chỉ với ba người bọn họ, đệ thất lâm viện của ngươi đã đủ xếp đến trước 6 trong 13 lâm viện của nội viện rồi. . . Được rồi không nói nữa, ta đưa hai vị sư đệ đi tới Truyền Thừa Các trước."
Âm thanh vừa hạ xuống.
Đã thấy ống tay áo của Lục sư huynh run lên, một cái linh thuyền xanh biếc lớn cỡ bàn tay chậm rãi bay ra, đón gió lớn lên.