"Giai đoạn thứ 3, bắt đầu!"
Giọng nói to lớn vang tận mây xanh truyền ra.
Bên trong vậy mà lại có một tia kích động hiếm thấy!
Tất cả mọi người toàn trường lập tức an tĩnh lại, vô số tầm nhìn rập rạp như thủy triều tập trung tới mười tòa diễn pháp đài.
Bên ngoài.
Những người ngồi xếp bằng trên mười bệ đá phía trước nhất nhao nhao ngẩng đầu, linh lực chấn động mãnh liệt đè ép va chạm lẫn nhau, mơ hồ sinh ra lôi hỏa điện mang.
Đến rồi!
Trương Cảnh không do dự, trực tiếp bước ra một bước.
Giờ khắc này, động tác của 16 người chờ đợi đã lâu vậy mà thần kỳ nhất trí, biểu cảm trên mặt hoặc là thâm sâu, hoặc kích động, hoặc chờ mong, duy chỉ không có sợ hãi và bất an.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề.
Theo từng bước đến gần diễn pháp đài, cõi lòng của Trương Cảnh bắt đầu từng chút bành trướng lên.
Nhưng vào lúc này, hai đạo tiếng vang to lớn vang lên, sau đó Trương Cảnh cảm giác trước mắt phảng phất có hai đạo bóng đen xuyên thẳng mà qua.
Đó là ——
Hắn dừng bước, men theo âm thanh nhìn lại.
Lúc này, hai bên đông tây của diễn pháp đài thứ nhất dĩ nhiên đã có hai thân ảnh một nam một nữ, trên người linh quang lập lòe bất định.
"Trần Tiên Đạo, Trầm Thanh Thanh."
Trương Cảnh lẩm bẩm hai cái tên vừa quen thuộc lại lạ lẫm trong miệng, tầm nhìn gần như ngưng kết trên thân hai người bọn họ.
13 người khác cũng đồng dạng lựa chọn đứng im tại chỗ, bọn họ muốn nhìn một chút, xem cuối cùng hai người nọ mạnh đến mức độ nào.
Trên không, Lưu sư huynh thấy một màn như vậy, cũng không nhắc nhở, chỉ lẳng lặng quan sát.
Ầm ——
Dường như trước đó đã sớm bàn giao rồi vậy.
Hai người trên đài không nói một lời, trực tiếp tấn công về phía đối phương.
Trong chốc lát, toàn thân Trần Tiên Đạo quấn quanh đạo văn đỏ thẫm, nhất cử nhất động đều lôi cuốn dồi dào đại lực cùng với linh quang nóng rực, lập tức tiếp cận tới bên cạnh Trầm Thanh Thanh.
Nhưng bỗng thấy Trầm Thanh Thanh nhanh chóng bấm niệm một đạo pháp quyết.
Một đám quang ảnh hiện lên, đối phương dĩ nhiên đã tan biến khỏi tại chỗ.
Sau một khắc, trên diễn pháp đài đột nhiên nổi lên một cỗ thanh phong quỷ dị. Luồng thanh phong này nhanh chóng ngưng tụ thành dao, lấy thế nhanh như chớp chém tới Trần Tiên Đạo.
Hai người ngươi tới ta đi, động tĩnh càng dần càng kinh khủng.
Cuối cùng sau một tiếng kêu đau đớn, Trần Tiên Đạo bình tĩnh rời khỏi diễn pháp đài thứ nhất, sau đó trực tiếp đi đến giữa diễn pháp đài thứ hai, khoanh chân ngồi xuống, không coi ai ra gì nhắm mắt lại.
Hình như chắc chắn không có người nào dám thách thức mình.
Mà sự thật cũng đúng là như thế.
Sau khi trận chiến đấu trên diễn pháp đài thứ nhất kết thúc, những người còn lại nhao nhao đi tới trên những diễn pháp đài khác, có người không thể chờ đợi được đã leo lên trên.
Nhưng mà ——
Diễn pháp đài thứ ba lại không có một bóng người.
Mà giờ khắc này trên mặt Trương Cảnh đột nhiên lộ ra một tia vui vẻ, sống lưng thẳng tắp.
Hắn nhìn tới diễn pháp đài thứ ba.
Trương Cảnh không quên, lần này hắn ngoại trừ muốn đạt được bài danh 10 thứ hạng đầu, thu được đạo công ban thưởng, còn muốn mượn cơ hội này nhìn xem có thể gia nhập vào những tiểu đội nhiệm vụ bài danh 10 thứ hạng đầu không.
Bọn họ nhìn cái gì? Đạo quán lại nhìn cái gì?
Dĩ nhiên là biểu hiện trong khảo hạch.
Nghĩ tới đây, Trương Cảnh trực tiếp sải bước đi lên trên diễn pháp đài thứ ba không một bóng người.
Nếu như người khác không dám, vậy Trương mỗ hắn sẽ không khách khí.
Tiếng bước chân vang lên.
Nương theo động tác của Trương Cảnh, ánh mắt của những người khác lập tức trì trệ. Mặc kệ là người đang đấu pháp trên đài hay là người quan sát dưới đài, trong lòng đều không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ giống nhau: Người nọ là ai?
Dưới đài, Quý Bá Thường nhìn động tác của Trương Cảnh, nhịn không được xoa xoa mắt.
Y hình như đang xác định, Trương huynh hôm nay và Trương huynh mình biết trước kia, đến tột cùng có phải là cùng một người hay không?
Không bao lâu, Trương Cảnh đứng ở giữa diễn pháp đài, lẳng lặng chờ đợi.
Ánh mắt tràn đầy hoài nghi cùng kinh ngạc tới từ bốn phương tám hướng như bao phủ hắn lại.
Tất nhiên Trương Cảnh hiểu rõ vì sao.
Tuy rằng bài danh của diễn pháp đài thứ ba là hạng 3, nhưng bởi vì có hai yêu nghiệt Giáp đẳng áp bên trên, cho nên thực tế, diễn pháp đài thứ ba đại biểu chính là đệ nhất nhân trong đông đảo thiên tài Ất đẳng.
Vừa xong không có ai đi lên, là bởi vì mọi người đều chú ý tới vị trí này, không người nào nguyện ý đánh vỡ cân bằng.
Cách đó không xa, năm ánh mắt nhìn chăm chú tới thân ảnh Trương Cảnh.
Một nữ tử trong năm người bước ra, trên mặt tràn đầy tự tin, từ từ bước lên diễn pháp đài thứ ba, đi đến đối diện Trương Cảnh.
Trương Cảnh ngẩng đầu.
Chỉ thấy nữ tử đối diện nhẹ nhàng cười nhìn về phía hắn, phong thái hiên ngang chắp tay, nói:
"Tại hạ Từ Uyển."
"Tại hạ Trương Cảnh."
Trương Cảnh đồng dạng cười đáp lại nói.
"Dám là người thứ nhất đi đến đây, phải nói dũng khí của Trương huynh rất là kinh người, không biết thực lực như thế nào. Pháp kiếm của ta vô cùng sắc bén, Trương huynh hãy cẩn thận."
Khi đang nói chuyện, trong tay nữ tử đột ngột nhiều thêm một thanh pháp kiếm tinh xảo, mũi kiếm lóe ra mũi nhọn vô cùng ngưng thực, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến cho lòng người phát lạnh.
Ánh sáng chói mắt lóe lên.
Pháp kiếm tan biến khỏi tay nữ tử, đợi khi nó xuất hiện lại, đã đi tới trước mắt Trương Cảnh, hơi thở sắc bén hầu như trực tiếp đâm về phía cổ họng của hắn.