• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đến đó, trên mặt Trương Cảnh lập tức lộ ra vẻ lúng túng.

"Sư huynh ngài nhìn ra rồi sao?"

"Ha ha, từ lúc tới Truyền Thừa Các đến bây giờ, có người nào mà ta chưa thấy qua? Sư đệ không phải là người thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng. Người trẻ tuổi mà, có chí tiến thủ mạnh mẽ, sư huynh hiểu."

Trương Cảnh cũng không truy vấn về số lượng đạo công cụ thể để đổi truyền thừa thượng phẩm.

Bởi vì không có ý nghĩa.

Mặc kệ là số lượng 1500 khổng lồ, hay là ví dụ Lưu sư huynh vừa mới đưa ra, rõ ràng đều đang nói với Trương Cảnh một chuyện:

Hiện giờ hắn không có bất cứ hy vọng nào!

Ý thức trở lại thực tế.

"Đa tạ sư huynh giải thích nghi hoặc." Trên mặt Trương Cảnh xuất hiện cảm kích nói, mà sau đó tiếng nói chuyển một cái: "Đúng rồi sư huynh, tại sao không thấy Đặng An đi cùng ta đâu?"

"Ngươi nói Đặng sư đệ hả, ta kêu gã đi tìm chỗ ở trước rồi."

. . .

Ngoài Truyền Thừa Các.

"Trương sư đệ, ngươi có nhìn thấy phòng ở bên kia không?" Lưu sư huynh chỉ về một mảng lớn kiến trúc thấp thoáng ở trong rừng ngay phía trước.

"Thấy được, sư huynh."

"Chỗ đó chính là phòng ốc Thiên Công Các phân phối cho đệ tử tân nhập viện các ngươi lần này. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, các ngươi sẽ phải trụ ở đó."

"Sư huynh còn có chút việc, sẽ không ở cùng sư đệ nữa. Những phòng không có ai ở, sư đệ có thể tùy tiện chọn."

"Ta đã biết, đa tạ sư huynh!"

Trương Cảnh vác hành lý lên, cảm kích nói.

"Ha ha, chỗ chức trách mà thôi, sư đệ không cần khách khí."

Tiếng cười cởi mở của Lưu sư huynh vang lên.

. . .

Dọc theo con đường nhỏ bằng đá xanh một mực đi về phía trước, cách đó không xa chính là một khu vực như Lưu sư huynh nói.

Theo hắn càng đi tới gần, cây rừng hai bên đường đá cũng dần dần nhiều hơn, trong không khí nhộn nhạo có một cỗ cảm giác tươi mát đặc thù của cây cỏ linh nguyên.

Làm cho người ta không tự giác bình tĩnh trở lại.

Mảnh rừng rậm này rất lớn.

Trương Cảnh ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy từng tòa tiểu viện phong cách cổ xưa tọa lạc ở trong rừng.

Đạp đạp ——

Một trận tiếng bước chân từ yếu ớt đến rõ ràng.

Hai nam hai nữ, bốn người...song song, cười cười nói nói đi về phía Trương Cảnh.

Thoạt nhìn quan hệ có phần quen thuộc.

Trông thấy thân ảnh đeo hành lý trên lưng của Trương Cảnh, bọn họ giống như thấy nhiều thành quen rồi vậy, chỉ là khi song phương sắp thoáng qua, một người nữ tử dịu dàng trong bốn người khẽ gật đầu ý chào đối với Trương Cảnh.

Trương Cảnh đồng dạng cười đáp lại.

"Bốn người có lẽ đều là 'thiên tài Ất đẳng' vừa thông qua khảo hạch. Hơn nữa từ ánh mắt tập mãi thành thói quen của bọn họ khi thấy ta, cũng không khó đoán ra, có lẽ bọn họ đã gặp qua nhiều người vừa thông qua khảo hạch tới đây để chọn phòng ốc giống như ta." Trương Cảnh thầm nói.

Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng.

Toàn bộ thiên tài của 13 châu 57 quận trong Nam Ly quốc đều sắp hội tụ tới đây, người có thể không nhiều sao?

Nghĩ tới đây, Trương Cảnh lắc đầu, hình như muốn quẳng tạp niệm ra ngoài.

Thiên tài khác liên quan gì tới mình?

Trước mắt việc cần làm duy nhất chính là tu hành, cố gắng tăng tu vi lên, tranh thủ sớm ngày dẫn khí nhập thể, trở thành tu sĩ Luyện Khí cảnh.

Nắm lấy hết thảy cơ hội —— 'Kiếm được đạo công' !

"Trương. . . Trương huynh?"

Đột nhiên, một giọng nói vô cùng do dự làm rối loạn suy nghĩ của Trương Cảnh.

Men theo âm thanh nhìn lại.

"Quý huynh." Khóe mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ cười, "Ta nghe giọng cũng biết là ngươi."

Đối diện Trương Cảnh.

"Không đúng, chẳng lẽ do tối hôm qua nói chuyện cùng vị sư tỷ nọ muộn quá, dẫn đến hôm nay mệt mỏi sinh ra ảo giác? . . . Xem ra phải nhanh chóng tu luyện « Ngư Long Hợp Hoan Lục » nhập môn, nếu không thân thể gánh không được."

Quý Bá Thường lẩm bẩm không dám tin.

Mắt thấy ảo giác vẫn còn, Quý Bá Thường lấy một tay khép quạt tranh lại, nhét vào ống tay áo, sau đó lấy hai tay dùng sức dụi dụi mắt.

Lại mở mắt —— hả? Người vẫn còn!

Không phải là ảo giác. . .

Giờ khắc này, Quý Bá Thường hoàn toàn bối rối, y theo bản năng lùi về phía sau hai bước, há miệng run rẩy hỏi:

"Trương huynh, ngươi. . . Là người hả?"

"Nói nhảm." Trương Cảnh liếc mắt, tức giận nói.

"Vậy bây giờ ngươi…đã tu hành Quan Tưởng Pháp nhập môn? Đây. . . điều này sao có thể!" Hai mắt có thần của Quý Bá Thường trợn tròn xoe.

Việc đó hoàn toàn khác với Trương huynh trong trí nhớ của y, quả thực giống như là đang nằm mơ vậy.

"Ha ha, không phải Quý huynh còn nhập môn sớm hơn ta một ngày sao? Ta nói từ trước rồi, ta có thể nhập tu hành Quan Tưởng Pháp nhập môn, thuần túy là may mắn."

Một trận yên lặng thật lâu sau đó.

"Ngươi bốc phét ít thôi!"

Quý Bá Thường nhếch miệng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Trương Cảnh, hô.

Mấy người bọn họ có thể thu được đánh giá Ất đẳng, tuy rằng thiên phú đúng là nhân tố chủ yếu, nhưng những vật phụ trợ tu hành tuyệt đối cũng có công!

Tiểu viện linh khí sung túc, lại thêm thịt linh thú cùng với linh đan. . .

Không có những thứ đó, y có thể cầm được đánh giá Ất đẳng hay không cũng thật không dễ nói.

Về phần Trương Cảnh, đối phương có điều kiện gì, Quý Bá Thường còn không biết sao?

Hoàn toàn đơn thuần dựa vào thiên phú, cứng rắn thô bạo đạt được đánh giá Ất đẳng.

"Trương huynh, chúc mừng thông qua khảo hạch, cầm được đánh giá Ất đẳng, tương lai rộng mở! Đi nào đi nào, có lẽ ngươi vẫn còn đang tìm phòng ở đúng không, gian nhà bên cạnh ta rất tốt."

Quý Bá Thường vội vàng lôi kéo, Trương Cảnh đành phải đi theo phía sau y.

"Đúng rồi Quý huynh, ta thấy hình như ngươi vừa muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy." Quý Bá Thường dẫn đường ở phía trước quay đầu lại giải thích nói: "Lúc trước ta không phải đã nói cùng Trương huynh rồi sao, ta quên mang linh thạch, vừa đúng hôm nay người trong tộc tới Long Trạch phường thị thu thập vài món đồ, thuận tiện thay ta đưa linh thạch tới."

Y vừa nói, vừa dùng tay chỉ là cái túi da thú màu xám treo ở bên hông của mình.

Hai mắt của Trương Cảnh ngưng tụ.

Hình như hắn đã thấy cái túi này ở nơi nào, hơn nữa cũng ngay dạo gần đây.

Đúng rồi, lần đầu tiên Vương giáo tập giảng đạo ở đệ thất lâm viện, chính là lấy ngọc giản ra từ trong túi da thú vật cùng loại, chẳng qua đó là da thú màu đen.

"Đây là túi trữ vật?" Trương Cảnh kinh ngạc hỏi thăm.

"Ai nha! Vốn muốn điệu thấp, kết quả vẫn bị Trương huynh tuệ nhãn như đuốc phát hiện mất." Quý Bá Thường giang hai tay ra, ra vẻ rất bất đắc dĩ nói to.

Sắc mặt Trương Cảnh tối sầm, lập tức nói sang chuyện khác: "Quý huynh, khi ta tới gặp phải bốn người —— "

"Phải chăng là hai nam hai nữ?" Quý Bá Thường tiếp lời.

"Các ngươi quen biết?" Trương Cảnh hiếu kỳ nói.

Quý Bá Thường không có trả lời, chỉ là biểu cảm có chút nặng nề, hỏi ngược lại: "Trương huynh, ngươi biết cho tới ngày hôm nay, đã có bao nhiêu 'thiên tài Ất đẳng' tới nơi đây không?"

Trương Cảnh lắc đầu, biểu thị không rõ ràng.

"Cộng thêm ngươi cùng Đặng An mới tới hôm nay, cùng với một người của đệ cửu lâm viện, tổng cộng là 17 người. À đúng rồi, đây là không bao gồm hai vị 'yêu nghiệt Giáp đẳng' nọ, ngày mai không biết sẽ đến mấy người nữa."

Ngữ khí của Quý Bá Thường trở nên khoa trương.

Mắt thấy Trương Cảnh không có phản ứng, Quý Bá Thường lại hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:

"Trương huynh, có lẽ ngươi không quá rõ ràng. Dựa theo quy định của đạo quán, mỗi một lần khảo hạch, đều sẽ xác định một lần bài danh khảo hạch sau cùng."

"Ngày hôm qua ta quen biết một vị sư tỷ, nàng nói cho ta biết, những người đạt 10 thứ hạng đầu trong bài danh khảo hạch sau cùng, sau khi vào đạo quán mỗi tháng trong năm đầu đều có thể thu được ban thưởng 50 đạo công, hạng 11 - 20 mỗi tháng 20 đạo công, 21 – 30 là mỗi tháng 5 đạo công, từ hạng 30 về sau không có bất kỳ ban thưởng nào!"

"Cái gì? 10 hạng đầu được ban thưởng nhiều đạo công như vậy?" Trương Cảnh kinh hô một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK