Hai mắt Trương Cảnh ngưng tụ, Tâm Nhãn hư ảo mở ra.
Quỹ tích của phi kiếm lập tức bị hắn bắt được.
Ông ——
Linh lực trong đan điền lập tức kích động, không lâu sau có rất nhiều tràn vào trong Thủy Vân Thuẫn.
Thủy Vân Thuẫn hơi lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở ngay phía trước pháp kiếm.
Đinh!
Phi kiếm của nữ tử đã bị Thủy Vân Thuẫn ngăn cản.
Nhưng linh quang đen nhánh trên thuẫn cũng suýt nữa bị mũi nhọn kinh khủng trên thân kiếm chém vỡ.
Một kích không thành.
Nữ tử khống chế pháp kiếm giống như con rắn dạo chơi, liên tục xuyên thẳng qua trên không quanh Trương Cảnh, liên tục tìm kiếm cơ hội.
Thân kiếm phun ra nuốt vào mũi nhọn, khiến cho lông tơ trên người của Trương Cảnh dựng đứng cả lên.
"Luyện Khí tầng hai! Phi kiếm thật là sắc bén."
Trong mắt Trương Cảnh hiện lên một tia tán thưởng.
Hắn biết, người có can đảm tham gia tranh đấu 10 thứ hạng đầu không có ai là đơn giản.
Trong lòng khẽ động.
Phi kiếm cũ nát trong túi trữ vật bị Trương Cảnh tế ra, linh lực màu đen quấn quanh ở trên. Phi kiếm hóa thành một đạo hắc quang, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thẳng qua đến một bên phi kiếm của nữ tử, hung hăng chém xuống thân kiếm.
"Cái gì?"
Nữ tử nhìn thấy Trương Cảnh ngoại trừ điều khiển tấm thuẫn ra, vậy mà còn móc ra một thanh phi kiếm, không khỏi mở to hai mắt nhìn, có chút ngây người.
Cơ hội tốt!
Trương Cảnh khống chế pháp khí phi kiếm ngăn cản pháp kiếm của nữ tử, đồng thời lần nữa quán thâu linh lực đến bên trong Thủy Vân Thuẫn.
Thủy Vân Thuẫn lập tức hóa thành một đạo hắc mang, giống như một thanh búa tạ, thẳng tắp địa tới khuôn mặt tinh xảo của nữ tử.
Ác phong tỏa ra!
Nữ tử bị dọa cho giật mình, luống cuống tay chân móc ra một tấm phù lục, lập tức kích hoạt.
Một đạo linh quang hộ thể màu trắng lập tức xuất hiện ở trên người nàng.
Bành!
Thủy Vân Thuẫn nện ở trên linh quang hộ thể của đối phương, lại chỉ có thể làm cho trận thứ nhất lay động.
Phù lục chính là át chủ bài sao? Đáng tiếc ở trước mặt mình không có tác dụng.
Ngưng Băng Hóa Phong Thuật kèm theo đặc tính Sắc Bén chính là thứ giỏi ứng đối với cái này nhất.
Khóe mắt Trương Cảnh lộ ra nụ cười.
Trong Ngũ Pháp Linh Hà, một con cá pháp thuật đang lảng vảng bỗng dưng nhảy ra khỏi mặt nước, hóa thành một đạo mũi nhọn ngưng thực tới tột cùng, quấn quanh ở phía trên ngón trỏ phải của Trương Cảnh.
Đầu ngón tay khẽ vẩy nhẹ một cái.
Ngưng Băng Hóa Phong Thuật trong nháy mắt bay tới, trong ánh mắt kinh hãi của nữ tử, nhẹ nhõm xé nát linh quang hộ thể.
Sau một khắc, Thủy Vân Thuẫn trong tầm mắt của nữ tử càng lúc càng lớn.
Duang——
Nương theo một đạo âm thanh to lớn vô cùng, nữ tử bay thẳng tắp ra ngoài, trên trán trắng nõn lập tức nổi lên vết sưng lớn chừng quả đấm, hai mắt trắng dã, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Phi kiếm của nữ tử lập tức mất đi khống chế, rớt trên diễn pháp đài.
Hít...tttt ——
Thấy một màn như vậy, bất kể là trên đài hay là dưới đài đều không ngừng vang lên âm thanh hít một hơi khí lạnh.
Không biết có phải do đạo Ngưng Băng Hóa Phong Thuật nọ của mình hay không, Trương Cảnh chỉ cảm thấy nhiệt độ chung quanh giảm xuống không ít.
Từng đạo ánh mắt bao hàm phức tạp nhìn đến Trương Cảnh.
Trên diễn pháp đài thứ nhất, Trầm Thanh Thanh thấy động tác của Trương Cảnh thô bạo như vậy, cái miệng nhỏ nhắn không tự giác há ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà trên diễn pháp đài thứ hai, khuôn mặt nguyên bản bình tĩnh của Trần Tiên Đạo đã không duy trì được nữa.
Chỉ thấy vẻ mặt của gã hơi nhăn nhó, cố nén không cười ra tiếng, giơ tay về phía Trương Cảnh, dựng ngón cái lên.
Dưới đài, Quý Bá Thường thấy vậy không khỏi thở dài một tiếng, chỉ cảm giác tu vi chiến lực của vị huynh đệ nhà mình quả thật mạnh không hợp thói thường, nhưng. . . hình như thật sự hết thuốc chữa.
"Trương Cảnh, có cần nghỉ ngơi không?" Giọng nói giống như cố nén ý cười của Lưu sư huynh vang lên bên tai hắn.
"Không cần, sư huynh."
Trương Cảnh cảm giác một trận chiến này cũng không tiêu hao bao nhiêu linh lực, dứt khoát không nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân vang lên.
Trương Cảnh nhìn lại, phát hiện đối phương đúng là nam tử thân hình thon dài lúc trước đã gật đầu ý chào với chính mình.
Nam tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Cảnh nói: "Ta là Hạ Phương Minh, có lẽ Trương huynh đã nghe nói qua tên của ta đi."
"Hạ Phương Minh?"
Trên mặt của Trương Cảnh lập tức lộ vẻ hiểu ra.
Người này là thiên tài Ất đẳng thứ nhất tu luyện Quan Tưởng Pháp nhập môn, thiên phú gần với hai vị yêu nghiệt Giáp đẳng nọ. Hơn nữa Trương Cảnh còn nghe nói, đối phương đã sớm gia nhập tiểu đội nhiệm vụ nào đó bài danh 10 thứ hạng đầu của ngoại viện.
Khó trách vừa rồi sau khi biết được quy tắc, biểu cảm trên mặt gã lại bình tĩnh như vậy.
Thì ra là tự thấy thực lực của mình đủ mạnh đi.
Còn nữa, vừa xong Từ Uyển tới khiêu chiến mình, không phải là bởi vì hắn chiếm được vị trí dự định của đối phương đi.
"Đại danh của Hạ huynh, ta nghĩ lần này trong đám người mới gia nhập đạo quán, có lẽ không ai không biết đi?"
Nụ cười trên mặt Trương Cảnh không giảm chút nào.